ĐẾ HẬU HỒI XUÂN


Lúc này sắc trời đã tối, Trần Chiêu từ xa đã nhìn thấy quân trướng của mình sáng đèn: Ồ? Triệu Chân đang chờ chàng sao? Hôm nay chàng đã để lại giấy trên bản bảo nàng không cần tới học rồi, nàng sớm nên rời đi như được ân xá mới phải.
Trần Chiêu lệnh cho ám vệ canh giữ ở phía xa, tự mình xốc mành bước vào, quả nhiên thấy Triệu Chân đang ngồi trước bàn, lạnh lùng nhìn chàng bước vào, rõ ràng là báo hiệu mưa gió sắp tới.
Trần Chiêu cởi áo choàng khoác trên người, tháo mặt nạ xuống rồi bước tới trước bàn, tờ giấy mà chàng viết rơi trên mặt đất, úp xuống dưới, e rằng Triệu Chân vẫn chưa đọc được, chàng khom lưng nhặt tờ giấy đặt lên bàn, nhìn thấy đại đao để trên bàn, hỏi. "Nàng đợi đến bây giờ sao? Ta đã để giấy nhắn lại cho nàng, nhưng chắc nàng không thấy."
Triệu Chân khoanh tay trước ngực, nhìn chàng không chớp mắt, không nói một lời khiến Trần Chiêu không khỏi chột dạ. Nàng bị làm sao thế này?
Trần Chiêu lấy ghế qua, đang định ngồi xuống thì Triệu Chân quát một tiếng. "Chàng đứng dậy cho ta!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Chiêu run người, không dám ngồi xuống, sững sờ nhìn nàng, hỏi. "Nàng...nàng sao thế? Ta cũng không biết nàng không đọc được tờ giấy này..."

Có lẽ vì gió bên ngoài quá lạnh, khiến hai gò má của Trần Chiêu ửng đỏ như được phủ một lớp phấn hồng, là vẻ đẹp đặc biệt của người thiếu niên. Ánh nến trên bàn hắt lên đôi mắt mở to của chàng tựa như viên ngọc lưu ly. Đây là ai mà nhìn qua tuyệt sắc lại tinh khiết đến thế này, càng hợp ý lại càng lắm âm mưu, lúc nào cũng nắm nàng trong lòng bàn tay mà đùa bỡn.
Triệu Chân nhíu mày lại, giễu cợt. "Trần Chiêu, chàng cảm thấy lừa gạt ta rất thú vị phải không? Thấy ta trăn trở vì lời nói dối của chàng chàng vui lắm có đúng không? Chàng giỏi lắm! Chàng chính là kẻ có khuôn mặt tựa tiên nhưng lòng dạ độc ác giống rắn rết mà trong truyện thường miêu tả!"
Bây giờ Trần Chiêu đã lờ mờ hiểu ra tại sao Triệu Chân lại tức giận, nhưng nét mặt của chàng vẫn lộ ra vẻ mơ màng khó hiểu, nhướng mày thế mà lại lộ ra dáng dấp tủi thân. "Sao vậy? Ta lừa nàng cái gì? Nàng nói rõ cho ta nghe."
Triệu Chân cười lạnh, ánh mắt nhìn chàng như chứa đao nhọn. "Chàng lừa ta cái gì? Chàng nói thử xem! Lừa ta rằng người mà cháu ngoại thích là chàng, còn bảo ta và chàng gặp dịp thì chơi, rốt cuộc chàng có âm mưu gì?"
Quả nhiên nàng đã phát hiện ra chuyện này, nhanh hơn so với dự đoán của Trần Chiêu, nhưng chàng đã nghĩ ra cách đối phó, diễn ra vẻ ngạc nhiên, còn mượn cớ để nổi giận. "Nàng nói chuyện có lương tâm một chút, ta lừa nàng thế nào? Ban đầu là do nàng tới đây nói với ta rằng cháu gái ngoại thích ta, hại ta cứ phải kiêng dè, còn phải nghĩ cách đối phó, bây giờ nàng lại bảo là ta lừa nàng? Có phải trắng hay đen đều do một cái miệng của nàng mà ra?" Nói rồi còn vờ như giận lắm, đá văng ghế, ngồi lên giường, tức giận nói. "Ta hiểu rồi, cho dù ta có đối xử với nàng tốt đến đâu thì trong lòng nàng ta chỉ là một kẻ tiểu nhân hèn hạ, chỉ cần nàng cảm thấy ta không tốt thì ta có nhảy xuống sông cũng rửa không sạch!"
Triệu Chân thấy Trần Chiêu tức giận như vậy cũng ngạc nhiên không kém, bắt đầu nghi ngờ có phải bản thân đã hiểu lầm chàng hay không. Nàng xoay người nhìn chàng, Trần Chiêu tức đỏ cả mặt, đôi môi mím chặt khẽ run, hàng mi dài che đi đôi mắt, vẻ như có oan ức mà chẳng thể nói ra, tức giận trong lòng nàng bỗng tan thành mây khói, lại còn cảm thấy hổ thẹn.
Triệu Chân suy nghĩ một chút, đứng dậy bước tới ngồi bên cạnh chàng, Trần Chiêu nhích ra xa một chút, giống như tức giận lắm.
Triệu Chân nhẹ giọng nói. "Chàng...chàng thật sự không lừa ta?"
Trần Chiêu nghe giọng đã biết nàng bớt giận, chàng quyết định thừa thắng xông lên, tức giận nói. "Là ta lừa nàng, được chưa? Ta bảo ta lừa nàng thì trong lòng nàng mới cảm thấy thoải mái phải không? Xem như ta lừa nàng đi!"

Đương nhiên Triệu Chân nghe được sự tức giận trong giọng nói của chàng, nhíu mày lại, sao giờ lại hờn dỗi như trẻ con thế này? Tuổi đã cao rồi, nếu để thần tử thấy bộ dàng này của chàng, liệu chàng có biết xấu hổ không?
Triệu Chân lẩm bẩm. "Chàng có thể nói rõ ràng mọi chuyện hay không? Giở tính gì ra thế này..."
Trần Chiêu quay đầu lại nhìn nàng. "Vừa rồi nàng có nói chuyện tử tế với ta không? Ta vừa bước vào nàng đã bảo ta đứng, còn luôn châm chọc khiêu khích ta, nàng bảo ta nói chuyện tử tế với nàng, nhưng nàng có làm vậy với ta không?" Đôi mắt xinh đẹp kia đã tràn ngập bi thương khiến Triệu Chân không đành lòng.
Triệu Chân mấp máy môi, không biết an ủi chàng như thế nào. Vừa rồi nàng suy nghĩ không cẩn thận, còn phải ngồi chờ chàng lâu như vậy nên mới bị sự tức giận thiêu rụi lý trí, chàng vừa bước vào nàng đã xả giận, không nghĩ ngợi cho kỹ, có lẽ là nàng thật sự hiểu lầm chàng...
Trần Chiêu thấy đôi mắt nàng dao động, lại châm thêm lửa, bi thương nói. "Được rồi, ta thừa nhận ta nghĩ ra chủ ý kia, muốn mượn nó để tới gần nàng hơn, học làm bánh sữa cũng vì muốn để nàng vui, ta vẫn chưa buông được nàng." Nói rồi chàng giơ tay che vết đỏ trên mu bàn tay mình đi, nhìn giống như lén lút che đi nhưng vì động tác quá tận lực nên bị Triệu Chân nhìn thấy, sau đó chàng hạ quyết tâm, nói. "Nhưng bây giờ ta thật sự tuyệt vọng rồi, dù ta yêu thương nàng thật lòng nhưng đối với nàng, ta chỉ là một kẻ lừa gạt mà thôi, vậy hà cớ gì ta phải đau khổ cưỡng cầu như vậy? Nếu nàng thật sự ghét ta đến vậy, sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa, ta cũng không nhẫn tâm giống nàng, giây phút trước triền miên với nhau, vừa quay đầu lại đã xem ta như người qua đường, mà ta thì không giả vờ không quan tâm được giống như nàng!" Dứt lời, chàng đứng dậy đưa lưng về phía nàng, dáng người thiếu niên vốn đã gầy, bây giờ lại cô đơn lẻ loi tới vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu Trần Chiêu có chết cũng không thừa nhận, cứ tiếp tục giận nàng, có lẽ sau này Triệu Chân cũng không muốn gặp chàng nữa. Nhưng bây giờ chàng lại thừa nhận, còn làm như bị nàng tổn thương, muốn cắt đứt quan hệ với nàng. Triệu Chân không biết phải làm gì với chàng nữa.
Thật ra trong lòng nàng đã bị dao động bởi những gì Trần Chiêu nói ở Minh Nguyệt Cư, hơn nữa gần đây còn gặp chàng nhiều, làm chút chuyện thân mật, suy nghĩ của nàng ít nhiều cũng đã hướng về phía chàng, không còn oán giận tới mức không muốn gặp chàng như trước kia. Nếu sau này thật sự không gặp chàng nữa, nàng lại cảm thấy trong lòng hiu quạnh, nếu không...hay là cho mình và chàng một cơ hội làm lại? Bây giờ hai người đã không còn có nhiều xung đột lợi ích, hà cớ gì phải phòng bị giống trước đây?

Sau khi hạ quyết tâm, Triệu Chân đứng dậy ôm chàng từ phía sau, nàng cảm giác được cơ thể Trần Chiêu run lên, cứng đờ, trong lòng lại mềm nhũn ra, dụ dỗ nói. "Ta sai rồi. Là do ta cảm thấy chàng đẹp như vậy nên hiểu lầm cháu gái thích chàng, bây giờ biết chàng không lừa mà còn tức giận với chàng, là do ta không tốt."
Bước tiến triển này dường như hơi nhanh, Trần Chiêu không dám tin, quay người lại. "Nàng...nàng đang..."
Triệu Chân thấy chàng ngạc nhiên, ngẩng đầu cười. "Ta cảm thấy, trong lòng ta vẫn còn có chàng, không muốn cắt đứt quan hệ, đừng giận ta nữa nhé?" Dứt lời còn hôn chàng một cái, biến thành dáng vẻ không đứng đắn như trước đây.
Tuy đây là điều Trần Chiêu mong muốn nhưng nó tới quá đột ngột khiến chàng cảm thấy như đang mơ, hoài nghi. "Nếu nàng vì ham vui nên mới giữ ta lại, thì thôi quên đi, ta và nàng làm chuyện kia không phải chỉ vì dục vọng nhất thời, là dùng trái tim. Nếu nàng muốn tiếp tục cùng ta, sau này ta sẽ không buông tha cho nàng..." Với tính cách của Triệu Chân, chuyện này cũng có thể xảy ra được. Nàng có thể vì khuôn mặt hoặc là cơ thể chàng mà không nỡ để chàng đi, trước kia nàng gai mắt với chàng như vậy, thế mà khi lên giường thì nhiệt tình như lửa, đa phần thời gian nàng không hề có trái tim.
Triệu Chân nhìn chàng bằng ánh mắt trách cứ. "Xem chàng nói kìa, ta là người bạc tình bạc nghĩa đến thế sao? Nếu ta ham vui thì đã có bao nam nhân trong cung cho ta tiêu khiển, hà cớ gì cứ phải dây dưa với chàng?"
Hừ, nàng cũng còn tốt, có nhiều tiểu thịt tươi đứng trước mặt nàng mà nàng cũng chỉ nhìn qua, cùng lắm là chỉ sờ mặt một cái thôi. 
Triệu Chân nhớ lại chuyện này, khiến Trần Chiêu muốn đánh mạnh vào tay nàng một lần cho bõ, nhưng bây giờ nàng đã đồng ý làm lại cùng chàng, chàng không thể ầm ĩ với nàng thêm nữa, ôm eo nàng, được yêu thương mà thấy sợ hãi. "Nàng nói thật sao? Nàng thật sự muốn làm lại với ta? Không lừa ta chứ?"
Vẻ mặt được yêu thương mà lo sợ của chàng đã lấy lòng Trần Chiêu thành công, tay Triệu Chân lần mò vào y phục của chàng. "Ta lừa chàng làm gì? Ta cũng nghĩ kỹ rồi, nếu ta không còn tình cảm với chàng thì sao lại hiểu lầm cháu gái thích chàng được? Đương nhiên là vì chàng đã chiếm một vị trí trong lòng ta rồi..."
Triệu Chân đã quen với chuyện trêu ghẹo người ta, dù Trần Chiêu cũng có kinh nghiệm nhưng vẫn bị nàng khiêu khích cho đứng thẳng, ôm nàng ngã xuống giường, dán môi lên vành tai nàng, nói. "Nàng mới là đồ hoa ngôn xảo ngữ..."

Triệu Chân nhở nụ cười xấu xa, đè chàng xuống, tàn sát bừa bãi trên người chàng. "Vậy chàng có thích nghe không?"
Y phục của Trần Chiêu đã bị nàng cởi ra, đầu ngón tay khéo léo nghịch ngợm lay động trái tim chàng, da thịt trắng nõn ửng hồng, vẻ mặt mê muội. "Thích nghe..."
Triệu Chân cúi đầu ngậm môi chàng, mơ hồ nói. "Chàng thể hiện cho tốt, thể hiện tốt thì ta nói cho chàng nghe..." Nói rồi hôn xuống dưới, nồng nhiệt nói. "Sách ta đưa cho chàng chàng đã đọc kỹ chưa?"
Tuy lúc ấy Trần Chiêu ăn nói lịch sự nhưng cầm sách về chàng lại không nhịn được mà giở ra xem, cả đêm đều ôn tập trong mơ, mấy hôm nay khổ sở không tả nổi. Thật ra người sống tự kiềm chế trong lòng giống chàng, đã làm rồi thì sẽ càng khát vọng hơn người bình thường, càng kìm nén lại càng chờ mong ngày được bùng nổ...
Trần Chiêu không nói gì, hít sâu một hơi xoay người đè nàng xuống, gặm mãi không thôi, tựa như chú chó nhỏ mấy ngày chưa được ăn cơm.
Triệu Chân bị ngứa, cười khanh khách. "Đừng...chàng chậm một chút."
Hai người đang hừng hực khí thế, đột nhiên Triệu Chân bình thường trở lại, đẩy Trần Chiêu đang không kiềm chế được ra, mặc y phục. "Đừng làm nữa, cháu rể tới rồi."
Ở phương diện này, nam nhân lúc nào cũng khôi phục chậm hơn nữ, Trần Chiêu cản cái tay đang mặc quần áo của Triệu Chân, ôm eo nàng, không vui hỏi. "Cháu rể nào?

Triệu Chân khẽ búng lên trán chàng, rút tay chàng ra, lấy y phục ném cho chàng. "Ngụy Vân Hiên."
Vừa dứt lời, Ngụy Vân Hiên đứng ngoài đã cao giọng nói. "Trần trợ giáo, người đã về chưa? Học sinh có chuyện muốn thỉnh gi


Bình luận

Truyện đang đọc