ĐẾ VƯƠNG TIỀN TRUYỆN

Từ trên thiên không, một vị nam tử đáp xuống, trên thân là một cái Châu Âu cổ phục, vẻ mặt âm trầm mà ôn hòa, phảng phất như rất đáng để người dựa vào tin cậy.

“ Lưu Kim phải không ??” Nam tử lên tiếng, không chút nào đáng sợ, bên trong càng là có nhiều nhiều điểm yên bình đáng mến.

Lưu Kim gật nhẹ đầu.

“ Ừm, ngươi mau cho cha ngươi nuốt viên đan dược này, có thể đem hắn hồi phục đến vẹn toàn không sai.” Nam tử nhìn sang Lưu Y Nhiên, rút ra một viên đan dược màu đỏ như máu, gọi nàng tới mà nói.

Lưu Y Nhiên dĩ nhiên có chút ngại ngần.

“ Tiểu Nhiên Nhiên, làm theo hắn đi, cho dù là thuốc độc, ta cũng phải chịu, nếu hắn có sát tâm, thực nói từ trước khi chúng ta thấy hắn ta đã bị dẫm nát rồi.” Lưu Kim thở dài.

Hắn nhớ lại lời Phong La Quốc Quốc Vương khi nãy, số phận của mình, trước mặt kẻ mạnh, chính là không còn là của mình nữa, chi bằng cứ như vậy nghe theo an bài, chí ít còn có thể cứu Lưu Y Nhiên.

Lưu Y Nhiên ái ngại nhìn, căn bản viên này đan dược có chút quỷ dị.

Nàng đỡ Lưu Kim dậy, hắn rất nhanh nuốt xuống.

“ Cha, ngươi đừng chết...” Lưu Y Nhiên nhìn cảnh này, có chút bất lực nói.

Lưu Kim toàn thân nóng ran lên, vết thương máu túa ra, phảng phất như bị đẩy, hoàn toàn là không thể ngăn cản, hắn vặn vẹo người, nhìn qua chính là giãy chết. Nhưng, liền sau đó, màu da Lưu Kim lại một lần hồng hào, vết thương các miệng hở khép lại, khí tức cũng từng điểm từng điểm hồi phục, bắt đầu vẹn toàn, nhìn xuống cách bộ phận gãy rập cũng đã được nối liền.

“ Ừm, rất tốt...” Nam tử kia gật nhẹ cái đầu, nói, miệng cũng hơi nhếch lên cười.

Lưu Y Nhiên trong mắt tỏa ra ánh sáng, quay nhanh đến quỳ trước mặt nam tử kia, nói:

“ Đại ân đại đức ngài cứu cha ta, ta vĩnh viễn không bao giờ quên !!!”

“ Không, Huyết Đan người có thể sử dụng là rất hiếm thấy, ngươi cũng đừng lấy ta mà cảm tạ, cao tầng bên trên còn rất nhiều kẻ đồng thời ủng hộ quyết định này.” Nam tử kia cúi xuống, đỡ Lưu Y Nhiên dậy, nói.

Dứt lời, hắn đặt vào tay nàng một cuốn sách, nàng hỏi, hắn không đáp, một mực hiểu một mình.



Hắn là ưa thích thái độ này, tùy tiện ban ra một cái cao cấp công pháp mà thôi...

Lưu Kim dần lấy lại thần sắc, quay sang ôm quyền chào, liền tiếp đến hỏi:

“ Ngài là thần thánh phương nào ??”

“ Ta đơn giản chỉ là một trong Thập Nhị Thiên Sứ, không có gì đáng nói.” Nam tử kia đáp nhẹ lấy một câu.

Lưu Kim khó hiểu lộ ra tận mặt, rõ ràng đối phương là khiêm tốn đến khinh người.

“ Không, thật là như vậy, ta tên, chính là Barachiel, là Kẻ Trợ Giúp, thuộc hàng ngũ Thập Nhị Thiên Sứ.” Nam tử kia cười khổ nói ra.

“ Lẽ nào thế còn là chưa đủ ??” Lưu Kim hỏi lại.

“ Không, không phải là như vậy, xung quanh thế lực của ta còn rất nhiều cao cao tại thượng người, không chỉ có 12 thiên sứ.” Barachiel đáp.

“ ?!?!?” Lưu Kim nhẹ lắc cái đầu, một bộ ta đây là không hiểu.

“ Ày, bọn ta là thời trước đại năng giả, là thủ hộ của thế giới này, gần đây thiên địa rò rỉ đánh thức bọn ta phong ấn, liền mới thức giấc, ngoài Thập Nhị Thiên Sứ còn có:

Thập Nhị Quỷ Đồ.

Thập Nhị Ác Ma.

Thập Nhị La Hán.

Thập Nhị Tú Tinh.

Thập Nhị Trấn Thánh.



Thập Nhị Thần Thú.

Thập Nhị Ma Thú.

Thập Nhị Hoàng Đạo.

Thập Nhị Cổ Thần.

Thập Nhị Giáp Thú.”

Barachiel say sưa kể một hồi, chung quy vẫn để Lưu Kim sởn gáy.

Cảm giác như những cái kia cao cao tồn tại cùng bọn hắn là không tương đồng, căn bản là không thể so sánh đi lên, liền như vậy một biển cường giả, đã thế còn là phân cao chia thấp, dạng như tự tâng bốc nhau lên vậy.

Đáng sợ...

Phong La Quốc Quốc Vương đã có chút run run, đầu vẫn đang áp đến chạm đất, một mực không dám nhìn lên.

Nhìn những người ở đây mặt nghệt ra khó tin bộ dáng, tựa hồ như nhân sinh đã bị hung hăng đạp đổ, Barachiel cười, gãi gãi đầu nói:

“ Lưu Kim, người chính là kì vọng của rất nhiều cao tầng đó, là kẻ đầu tiên khiến Thập Nhị Ác Ma bắt tay với Thập Nhị Trấn Thánh, cả hai tổ chức này sẽ trở thành ngươi hậu thuẫn, kẻ mang bên trong mình cả ác ma sát khí và thánh nhân phẩm chất, hiếm thấy hiếm thấy, ngươi có chút gợi nhớ ta về đọa lạc thiên sứ Lucifer, còn có Huyết Trụ Viễn Hư Huyết Vương, hai tên này đều mang trong mình cao cả tư duy, nhưng, đều đồng thời chứa đựng ma tâm, lâu ngày bị ma tâm thôn phệ đến, mong ngươi mãi ở bên bọn ta quang minh...

Ta kì thực là cũng hướng Thập Nhị Thiên Sứ cầu cho chúng ta trở thành ngươi hậu thuẫn, nhưng, chính tồn tại của Lucifer đã khiến đồng loại của ta nghi hoặc, không mạo hiểm hậu thuẫn ngươi...”

“ Từ từ, ngươi vừa nhắc đến Huyết Trụ ??” Lưu Kim có chút bị danh tự này thu hút.

“ Ừ, Lục Trụ một trong, từng một thời chưởng quản toàn bộ nhân gian, lâu ngày về sau sinh ra chán nản, mới là lui về sau, không còn ai thấy bọn hắn nữa, chỉ là tên Đệ Nhất Hỗn Trụ hung hăng hành động như vậy...” Barachiel sắc mặt có chút ảm đạm, phảng phất như đang lo lắng thứ gì.

“ Thế về Hoàng Trụ ??” Lưu Kim ngay lập tức nhớ đến Nguyệt Vĩ Hồ.



“ Ta chưa từng gặp qua, ấy hình như mệnh danh là Từ Giới Hoàng Vương, tu vi chính là viễn cổ thần thánh một trong, so ra với ta còn muốn cao.” Barachiel cười.

“?!?!?” Lưu Y Nhiên cùng Lưu Kim mặt đều căng lên

“ Ngươi với hắn có gì liên hệ ??” Barachiel khó hiểu hỏi.

“ Nàng là ta Hồ Mẫu.”

“ Nàng là ta tứ thiếp.”

“ Ha ha, nếu thế, nàng thừa sức trợ lực cho hai ngươi thăng đến ta hiện tại cảnh giới.” Barachiel khó hiểu quy về khó hiểu, vẫn là cười ha hả nói ra.

“ Không nói với ngươi, nếu như ngươi nói, không phải tất cả Lục Trụ đều là vương ??” Lưu Kim xua xua tay, nghĩ lại, buột miệng như vậy có chó nó tin.

“ Ừ, sáu cái đế vương, ha ha, nghĩ lại chính ta còn thấy đáng sợ, Huyết Trụ tên kia Viễn Hư Huyết Vương một mình mang dã tâm, khi Hỗn Trụ hành động, hắn đã một thân đối chọi với toàn bộ chúng ta cao tầng, vậy mà vẫn như cũ bình tĩnh vững vàng, quả thực quá dọa người...

Hàng ngàn năm về trước trận chiến, rất nhiều tổ chức như bọn ta đã bị dẹp đi, chỉ còn sót lại nhiêu đây ít ỏi, phải gọi là Viễn Hư Huyết Vương là trong lòng bọn ta nỗi sợ, mấy chục năm trước cũng xuất hiện một cái Huyết Vương, kém chút nữa bọn ta đã phá phong ấn đi ra để trấn áp cho sớm, nhưng, ai ngờ được hắn lại bị một bí ẩn kẻ diệt đi mất...

Hắn, kì thực là ta thấy có chút giống ngươi, là họ Lưu nha, tu đâu...Quốc Long Phái trưởng môn nhân, cũng là từ Huyết Trụ đi xuống truyền thừa.” Barachiel nói hết câu, mặt hơi ghìm lại, cuối cùng tự xua đi hãi cảm bằng một cái tự nhiên nụ cười.

“ Họ Lưu ?? Quốc Long Phái ?? Mấy chục năm ??” Lưu Kim một lần nữa nhấn mạnh.

“ Ừ, đấy là đệ nhị Huyết Vương, bọn ta gọi là Vĩnh Ước Huyết Vương...” Barachiel nói ra, ngữ điệu nhè nhẹ, giống như còn sợ nơi này Vĩnh Ước Huyết Vương từ đâu nhảy ra xiên hắn chết.

“...” Lưu Kim trầm ngâm mất một lúc, những thông tin này đến quá mức nhanh, hắn cảm giác có chút thân quen, nhưng, không sao gọi dậy được liên hệ.

Giới thiệu truyện , truyện khá hay theo thiên hướng nhẹ nhàng .

Bình luận

Truyện đang đọc