ĐẾ VƯƠNG TIỀN TRUYỆN

Linh Linh lên tiếng:

" Ta là Bạch Tiểu Linh, lúc trước đã gọi điện cho ngươi, đang mang tiền thuê mỏ tới đây !!!"

" Bao nhiêu ???" Hoàng Trung bước ra từ khe đá, toàn thân to lớn, chiều ngang cơ bắp đều phải đạt cỡ một cái đồng hồ, gân chạy chi chít, da loang lổ những vết bụi bám.

" 50 nghìn đô!" Linh Linh nén cái sợ hãi, đáp lại kẻ râu ria xùm xuề kia.

" Rồi, đúng hợp đồng, ta cũng không bắt bẻ thêm." Hoàng Trung vuốt vuốt bộ râu đen trắng lẫn lộn, ngồi phịch xuống một tảng đá mà nói.

" Đại thúc, bọn ta là học sinh, theo bài tập đi thăm khoáng mỏ tìm loại vật liệu trong suốt mà lại có thể tán thành bột, không biết ngươi có thể chỉ được không? " Lưu Kim cũng là một kẻ lươn lẹo, biết rằng nói thẳng bản thân tìm Hỗn Kim sẽ bị đòi thêm tiền, cứ dùng cái chức học sinh để hỏi vậy.

" Hừm, ta cũng có thấy, nhặt về đang để chỗ kia, còn nếu muốn tìm thêm thì qua bên đây, tự nhặt !!!" Hoàng Trung nhấc cái cuốc mỏ nặng nề lên, văng một nhát dứt khoát vào vách đá, kêu ầm lên. Lại theo chỗ vừa mở tiến lên, liên tục giáng vào đá, tiếng kêu san sát. Đá vụn rơi tả tơi, không gian ngập bụi, xua đi để lại một khoảng trống lớn.

Lưu Kim sững sờ, hắn nhìn lại cái cuốc kia, phải nặng tới trăm cân, vậy mà vung dễ dàng đến khó tin, hơn nữa uy lực lại khủng bố như vậy mới hỏi:

" Đại thúc, ngươi tập môn phái nào vậy, sao có thể có thể lực khủng bố đến thế !!!"

" Ta năm nay cũng gọi là hơn 40 tuổi, chưa từng tập qua chút võ thuật nào, chỉ là nghề nghiệp đòi hỏi, bắt buộc phải đáp ứng !!" Hoàng Trung đáp lại, giọng hết sức thẳng thắn.

Lưu Kim thực vẫn còn nghi ngờ, thợ mỏ cùng lắm hơn người một chút cơ bắp, không tài nào đạt tới cái điểm toàn thân như toà núi, lớn đến cỡ bộ giáp của Alex như Hoàng Trung đây. Hắn hỏi lại:

" Vậy, ngươi làm cách nào để tập luyện cho đạt cái yêu cầu nghề nghiệp này ??" Lưu Kim hỏi tiếp.

" Hừ, cha ta từ lúc ta còn đang học tiểu học đã bắt cầm cuốc, đập đá, ông dặn ta cứ mỗi năm cuốc phải tăng lên 5 cân, ta cứ theo đó mà làm thôi !"

" Vậy bây giờ bao nhiêu cân ?" Linh Linh cũng không giấu được hiếu kì.

" 215 cân !!!" Hoàng Trung lớn giọng, rồi cười hề hề khi thấy hai cái học sinh yếu đuối kia đứng hình.


Lưu Kim cũng không vừa lòng cho lắm, bước tới, đưa tay ra xin được cầm cuốc sắt đó, Hoàng Trung cảnh cáo hắn rồi trao cho...

-Ầm !!!!-

Cái cuốc rơi xuống đất, đầu nhọn cắm sâu xuống, rung động toả ra đủ để khiến người ta ngã. Lưu Kim lấy hơi, vận huyết đến bắp chân, bắp tay, vận cả Kim Khiển năng lực đem ra nâng đỡ, vẫn phải mất một hồi mới nhấc lên được.

Hoàng Trung có chút cười khi nhìn Lưu Kim loay hoay, nhưng rất nhanh đi từ ngạc nhiên đến thán phục...., hắn cảm thấy thật ưa cái học sinh này, liền nói:

" Ta sẽ phụ hai ngươi tìm, đồng thời cho các ngươi cả chỗ lúc trước nhặt được nữa !!!"

" Cảm tạ !! " Lưu Kim mệt bở hơi tai nói.

Lưu Kim cũng rất thích cái lão thợ mỏ này, hôm nay cùng hắn nhặt Hỗn Kim, nghe kể chuyện thấy vô cùng hào sảng, rộng lượng, còn biết được hắn từng tham gia giải Thanh niên Nam Hà với biệt danh Hoàng Trung tạ vị.

" Tại sao lại là tạ vị ??" Lưu Kim hỏi.

Hoàng Trung cười hề hề, phang một nhát vào đá để mở đường rồi nói:

" Hồi đó tham gia, sân đấu còn chưa vững chãi, ta vác cái cuốc gần trăm cân đi, lún cả sàn đấu, vung một đòn, vỡ cả bê tông, khiến một loạt đối thủ chưa đánh đã hàng, cũng giành được giải vô địch. "

Tạ tức trăm cân, vị tức đặc điểm....

Làm gì cũng đến trăm cân, đi, đứng, đánh đều rất doạ người....

" Vô địch ư !!" Lưu Kim không quá ngạc nhiên, nói vậy cũng để khiến đại thúc này vui vẻ.

" Xác thực !!" Hoàng Trung cũng không nghĩ nhiều, vừa đáp vừa vung cuốc mở đường.

" Vậy ta với ngươi xét làm đồng chức !!!" Lưu Kim tiện thể khoe luôn.



" Ngươi vô địch năm bao nhiêu ???" Hoàng Trung cũng rất hứng thú, hỏi lại.

" Ta là Lưu Kim, đương kim vô địch năm nay !!!"

" Hảo, hảo, nhìn ngươi thi đấu bản lĩnh không tệ, quả thực cũng rất kinh khủng, ta có ý này, ta với ngươi cũng có nhiều điểm chung, hay là kết thành huynh đệ !!!" Hoàng Trung cười đầy sảng khoái nói.

" Được, vậy tốt quá, ta phải gọi ngươi ra sao ?" Lưu Kim cũng rất hợp người này, không do dự mà đáp lại.

" Ta, ngươi cứ gọi là Hoàng ca !!!"

" Còn ta, Hoàng ca có thể gọi là Lưu đệ !!"

"..." Linh Linh đứng xem hai cái đàn ông này đùa đùa nói nói, cũng sinh khó hiểu, sao mới gặp đã thân thiết quá mức vậy.

..........

Lưu Kim cùng Linh Linh đi trong ánh hoàng hôn, nhiều chỗ trên y phục lấm lem bụi, nhưng trong lòng lại vô cùng vui.

Kiếm được một cái ca ca cường tráng....

Lại được một lượng Hỗn Kim lớn gấp mấy lần chỗ hạt châu hôm trước !!!

Linh Linh hỏi Lưu Kim:

" Ngươi, tháng nữa thi đại học rồi, có dự định gì không ??"

" Linh tỉ, ngươi đi đâu, ta theo đó !!" Lưu Kim say mê chỗ Hỗn Kim trên tay, nhưng vẫn vô cùng tập trung đáp lại nàng.


" Vậy, thi Nam Hà Đại học nhé !!" Linh Linh hơi xúc động trước câu nói thô sơ mà chân thành kia của Lưu Kim, liền đỏ mặt, đưa tay sang từ từ nắm lấy tay hắn, siết chặt, cảm nhận sự ấm áp vô cùng.

" Được... " Lưu Kim hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh nắm chặt để đáp lại, cũng đi sát vào nàng hơn một chút, gần nàng hơn một chút, say đắm nàng hơn một chút.

......

Lưu Kim về võ quán, báo cáo các kiểu, nghe xong Lê lão nói:

" Hảo, Hoàng Trung tạ vị ta từng tới thách đấu, đòn đánh rất uy lực, thể lực cũng bền bỉ, tốc độ cũng không tính là chậm, tính cách lại cương trực thẳng thắn, có người đó làm huynh đệ thực rất tốt. Ta hiện đã đạt cảnh giới cao nhất, không cần lấy Hỗn Kim nữa, chỉ hỏi xem tiểu đệ ngươi có cần không thôi. "

" Không, Lưu huynh chăm chỉ kiếm lấy, ta không muốn không làm mà đòi có ăn, ngươi cứ lấy hết mà hấp thụ. " Đào Hải Bảo vỗ đùi, nói ra bằng ngữ điệu hồn nhiên quen thuộc.

" Vậy, ta xin đi nghỉ trước, mai mong sư phụ kèm cặp lúc hấp thụ." Lưu Kim vẫn hơi sợ lần trước, phải lấy đó làm biện pháp đề phòng.

" Rồi, chúng ta đều là thân thiết, không cần hỏi ta cũng giúp." Lê lão xua tay nói.

......

Lê lão ngồi trên ghế đá, lòng như lửa đốt, vì lo cho đồ đệ mà giọng nói run run:

" Lưu Kim, bắt đầu đi !!!"

......

#lklk

Giới thiệu truyện , truyện khá hay theo thiên hướng nhẹ nhàng .

Bình luận

Truyện đang đọc