ĐẾ VƯƠNG TIỀN TRUYỆN

“ Hừ, trước giờ ta không đạt đươc ý muốn trận đấu chỉ có hai trận, một là lần này, hai là với Lỗ Tại !!” Lưu Kim chuyển mình, cáu gắt nói ra.

“ Nói vậy ta là ngươi hung tinh hả, hai lần sát cánh đều là với ta…” Quản Tống Hiên cười khổ.

“ Không, ý ta là, thứ gì ta muốn trước sau cũng đạt !!!”

“ Ồ, vậy Lưu trưởng môn có kế hoạch gì ??”

“ Theo ta thì tên kia là một nổi tiếng cầu thủ thành Roma này, truy nã hẳn sẽ gặp vài tiểu hâm mộ cản trở, hơn nữa lại bứt dây động rừng, hắn chắc sẽ nghĩ tới trận đấu chúng ta không thể hành hung, tốt nhất là phục tại hắn tiếp theo trận mà bắt cóc.” Lưu Kim đem cái ấp ủ kế hoạch nói ra.

“ Ừ, có lý, vậy bắt hắn thế nào ??” Quản Tống Hiên dội cho Lưu Kim một gáo nước lạnh, dù sao lần trước ba bọn hắn liên thủ cũng đâu có thành việc.

“ Ngươi không phải có thanh Dạ Bức Trường Kiếm thuộc ngũ đại danh kiếm ??”

“ Ừ nhỉ, vậy mà ta cũng không nghĩ ra !!!!” Quản Tống Hiên nhảy lên hào hứng.

Dạ Bức Trường Kiếm cùng Đinh Quang Trường Kiếm của hắn phi thường đặc thù, cùng được đúc ra từ một khối thiên thạch. Dạ Bức tạo bởi phần bọt biển bên ngoài, chứa nhiều hạt vật chất tối từ vũ trụ, cho nó khả năng phệ quang, có thể hấp thu đa phần ánh sáng chiếu đến. Ngược lại, Đinh Quang đúc từ đặc vô cùng đặc vật chất lõi bên trong, chỉ cần nơi nào có từ trường, liền là có thể khiến nó sáng lên.

Quản Tống Hiên kì thực không thể sử dụng song kiếm một cách điêu luyện, tại bởi vật chất tối cùng lõi hành tinh đều thuộc loại gây nhiễu loạn lực hấp dẫn, khiến cho hắn hai cây trường kiếm đều nặng đến trăm cân.

Hắn trường kiếm, chính xác là hai cái trưởng giả, chỉ là lấy ra khiến người ta rung động, còn về thực dụng…hơi khó dùng, bởi lẽ đó, nhiều lúc hắn không nhớ bản thân sau lưng còn đeo hai thanh bảo kiếm.

“ Dạ Bức tiểu bảo bảo nhà ngươi có thể hấp thụ bớt ánh sáng của tên kia, cho chúng ta nhiều hơn một điểm khả năng tiếp cận hắn, ngươi cùng hắn tay đôi đánh lạc hướng, ta cùng Luna từ phía khác dùng hòm sắt nhốt hắn lại !!”

“ Cũng được, nhưng hòm sắt, lấy đâu ra ??” Quản Tống Hiên tính tình luôn làm Lưu Kim ngao ngán, cẩn thận quá hoá bi quan, thiếu sáng.

“ Nhờ Liễu tỉ!”

Lưu Kim điện thoại vang lên, hắn nhấc máy, liền là nghe một cái khá lạ nam nhân giọng nói:



“ Ngươi có phải Tường Lý không ??”

“ Ừ, là ta, có chuyện gì ?” Lưu Kim dùng cái mật danh này khá nhiều, hẳn là lắm kẻ cũng sẽ gọi vậy.

“ Ngươi hôm nay quay phim rất khá, quay vào cái tuyệt sắc Thái Lan công chúa kia quả thực khiến nam nhân rạo rực, mỗi tội ngươi không biết cái đạo lý này, khi quay vào hoàng gia thành viên liền là có thể bị bỏ tù, huynh đệ nhà đài chúng ta rất thương ngươi, mở một tiểu tiệc chia tay, đến ăn nhé !!!!”

“ Hảo !!!”

“ Rồi, địa chỉ chi tiết ta đã gửi qua.”

“ Cảm tạ, ta trong tù cũng sẽ viết thư!” Lưu Kim cố ý trào phúng.

Ngạch…quay nương tử cũng có thể bị bỏ tù, hắn cũng muốn rơi nước mắt a!

Quản Tống Hiên không mở mắt được, nhưng vẫn là nghe được, cười đến lăn xuống ghế lúc nào không hay.
Sáng hôm sau ….

Đúng như Lưu Kim suy đoán, tên áo số 22 thực sự đến thi đấu, bọn hắn cứ như vậy hảo hảo làm việc. Quản Tống Hiên nhét hai thanh trường kiếm vào hộp gutar lớn, làm một thường thường du mục nhạc sĩ, lôi đàn ra đánh trước cổng vào, đợi đến khi số 22 đến gần.

Lưu Kim thuê sẵn một đàn học sinh, theo chỉ định của hắn sẽ rẽ sang bên này thả tiền vào hộp cho giả danh nhạc sĩ kia, số 22 thấy một đàn trẻ đều có như vậy nhân tính, liền cũng muốn lấy hảo hình ảnh, đi xa xa một chút khỏi đoàn người, sang đây bố thí.

Quản Tống Hiên nhìn tờ 100 đô thả xuống, nhanh chóng cúi xuống bắt lấy, vờ thành cái cảm tạ tư thế, lại thò tay vào khe kín từ trước, nhanh như cắt rút ra thanh Dạ Bức Trường Kiếm, lấy sống kiếm nhằm đầu tên này mà đập.

Số 22 áo vest chỉnh tề ngất đi ngã xuống, nhanh như cắt Lưu Kim cùng Luna kéo đến một thùng rác đã được vũ trang bọc sắt mặt trong, kéo hắn vào bên trong khoá lại. Ba bọn hắn cứ như vậy đường đường chính chính mất 5 giây hành động, bước ra khỏi đó dáng bộ của hai lao công cùng một ăn mày đồng dạng.

“ Nôn ra địa chỉ chi nhánh Kim Lân các ngươi, mau !!!”


Lưu Kim tay cầm Dạ Bức Trường Kiếm, dí vào cổ số 22, đè hắn trói vào ghế, vừa làm vừa lặp lại khẩu hiệu. Thanh Dạ Bức đúng thật làm từ thôn phệ cực cao vật chất, để sát vào đã hoà toàn hút đi ánh sáng tên kia toả ra.

“ Nói !!!” Lưu Kim hét lên lần nữa.

“ Ta có trong tay chíp định vị của hắn, đang hack ngược lại hệ thống, gậy ông đập lưng ông !!” Dương Liễu ngả người kiều diễm trên ghế dài, bấm bấm máy tính trên đùi mà nói.

“ Ta thân làm một thành viên thần tộc, không việc gì lại bán rẻ tộc môn !!!!” Nam tử phát quang nghiêng đầu, tự cứa cổ vào Dạ Bức, gào đến rách họng nói ra.

“ Hừ, ta còn chưa xưng thần, ngươi đừng hòng !!!” Lưu Kim triệu hồi Hoàng Kim đến, bó chặt phát quang nam tử trên ghế, từng bước từng bước quấn chặt, bóp gẫy xương sườn từng tiếng vang lên.

“ Ngươi có nói không !!!” Hắn uy dũng nhắc lại.

“ Đừng…hòng” Phát quang nam tử nói khó khăn.

Lưu Kim thoáng một điểm buông lỏng Hoàng Kim, biểu hiện một chút tôn trọng với kẻ khí phách này, liền nhẹ nhàng lùi ra sau ghế, buông thanh Dạ Bức Trường Kiếm ra, mắt nhắm chặt lại, mở miệng nói:

“ Ngươi thực cũng là một quân tử, liệu rằng có theo ta thu nhận.”

“ Không đời nào !!!!” Nam tử kia càng phát quang bạo tợn hơn, nói không chút ngập ngừng suy nghĩ.

“ Vậy cũng hết cách, ngươi là người đầu tiên ta hỏi cung, ăn lấy một ít đặc biệt tra tấn cũng tốt…”

Lưu Kim trích ra một phần nhỏ Hoàng Kim, từ từ đâm vào chân nam tử kia, điều khiển nó xuyên vào đến tận xương tuỷ, từng điểm từng điểm nhẹ nhàng khuấy đảo. Tiếng hét cứ thế vang vọng đến kinh thiên động địa, nam tử kia cũng ngừng phát quang, Lưu Kim mở mắt ra nhìn, so với chính mình tưởng tượng hình ảnh còn muốn đáng sợ hơn.

Hắn đã cách ly Lưu Y Nhiên cùng Linh Linh ở công viên rồi, nàng cũng sẽ không phải bận tâm việc có một tàn bạo lão cha như vậy. Quản Tống Hiên nhẹ xác nhận ánh sáng không còn liền từ từ mở mắt, nhìn cảnh ấy trực tiếp nôn ói ra sàn!

“ Ngươi…có…nói…không !!!!”


Lưu Kim chậm rãi phun ra bốn chữ, cố ý từng nhịp đều để Hoàng Kim khuấy mạnh, khắc sâu vào tiềm thức đối phương câu hỏi này.

“ Ta nói, ta nói !!!” Phát quang nam tử sau một hồi tra tấn, cuối cùng cũng mở miệng.

Lưu Kim không đáp, nhíu mày đem vật chất rút ra, lúc này Hoàng Kim đã bục thành một màu đỏ vàng lẫn lộn, xen với tạp chất xương tuỷ, nói chung rất đáng sợ.

“ Bọn ta đang ở tại tháp truyền hình, tài lực đợt trước ta cướp được đem mua thiết bị phát sóng, chỉ cần phát ra loại sóng này, tất thảy những người không phải thánh nhân đều sẽ đột tử trong bán kính 20 km sau khi chúng ta trận đấu kết thúc.” Phát quang nam tử sắc mặt hết sức kém, nói chuyện cũng lấc cấc không rõ ý, tuy vậy Lưu Kim nắm được phần hiểu, nhanh chóng lên kế hoạch đánh đến đài truyền hình.

Lưu Kim nhảy lên phi cơ, Quản Tống Hiên cùng Luna vào ghế sau. Cập nhật một tiểu thông tin, giờ đến lúc đó còn 8 phút nữa, hắn không nghĩ nhiều nữa, quyết làm liều. Phi cơ đến gần đài truyền hình, đồng hồ đếm ngược chỉ còn hơn 2 phút, Lưu Kim quả quyết nói:

“ Chuẩn bị phi hành !!!”

Hắn kéo tay lái thẳng đến cái hoa mỹ cột phát sóng kia, bấm thoát hiểm đẩy cả ba ra ngoài không trung. Lưu Kim mở ra Hoàng Kim còn lẫn một chút máu như vậy, tạo hình một cái hùng vĩ cánh rồng sải ngang 2m, nhìn thoáng như một vị tử thần đẫm huyết tới nhân gian.

“ Hoàng Long Chi Dực.”

Hắn không bay được, chỉ là là lướt đến phòng điều khiển vị trí, phá kính lao vào. Luna áo choàng đồng dạng mở ra như cánh dơi, quỷ dị mà mê luyến đáp tại một cửa thoát hiểm đánh vào. Quản Tống Hiên luyện tập trên núi Trường Sơn lâu ngày, đối với độ cao còn là ưa thích, kéo hai thành trường kiếm, đập vào nhau choang choang, điều động đủ lực đáp đất không mấy khó khăn.

-Ầm!!!!!-

Phi cơ va chạm thời điểm liền bốc lên một vụ nổ lớn, cùng lúc Lưu Kim lao vào, hắn thoáng xác định 6 kẻ đang hầm hập định đánh, cái kia biên tập hôm qua ăn tiệc đang bị trói, gần hắn còn có cái….nói là nho nhỏ hoàng thuỷ đi!!

“ Ta còn ở đây, liền còn có thể cứu thế !!!!”

…………

Giới thiệu truyện , truyện khá hay theo thiên hướng nhẹ nhàng .

Bình luận

Truyện đang đọc