ĐẾ VƯƠNG TIỀN TRUYỆN

Hai ngày trôi qua, đã là buổi tối cuối cùng.

Lê Tỉnh cùng Phong Hạ Mâu hết sức vui vẻ, sánh bước như không thể bình thường hơn nam nữ cặp.

Bỗng, từ trên thiên không giáng xuống một tia Thiên Lôi đỏ máu, à không, nếu như đào móc lại trí nhớ của mình, Lê Tỉnh biết, đây là Huyểt Lôi, giống như ở tổ của Huyết Tổ Long cái dạng này. Trong tâm trí hắn những nghi ngờ về Huyết Tổ Long trỗi dậy, hóa thành một cái vô cùng bất an cảm giác.

Huyết Lôi đi qua, để lại một đám mù bụi bốc lên, bên trong lấp ló một thân ảnh, tà áo sau lưng từng nhịp từng nhịp lững lờ trôi, lóe lên một tia sắc lẹm đồng hồ vàng, càng là phần cổ hết sức lịch lãm loại này áo.

“ Nếu là đến giật người yêu, ta e là không nổi đâu, thưa ngài đẹp mã.” Lê Tỉnh nhướng cao lông mày, nói.

“ Khà khà, mấy nghìn năm ngủ, chung quy nhân loại mồm mép ta vẫn thích a.” Vị kia tóc đỏ như máu nói ra.

“ Thế là vơ đũa cả nắm, nhân loại này, không có mấy kẻ dám đứng nhìn ngươi đâu, ngươi là gì của Huyết Tổ Long, hay là liên quan đến Huyết giới ??” Lê Tỉnh trực tiếp phản bác.

“ Ừm, hiểu là tốt, ta là Vlad, Count Vlad, một trong Thập Nhị Ác Ma, là kẻ hậu thuẫn cho Lưu Kim.” Count Vlad đáp, phảng phất như đang nói một cái rất bình thường chuyện, càng là tay vô thức hành lễ.

“ Ngươi tìm ta làm gì ??” Lê Tỉnh nâng lên cảnh giác, hỏi.

Hắn không chạy, chính xác là biết mình không chạy nổi.

“ Yên tâm, cho dù ngươi có bảo vật của Hỗn Trụ để phân tách linh hồn, thay đổi khí tức, cho dù qua mắt được tất cả các cao tầng rồi, nhưng huyết mạch không thể thay đổi, ta vẫn một mực nhận ra, vì ta...là Huyết Tộc.” Count Vald trừng đôi đồng tử đỏ như máu, đáp.

Lê Tỉnh nhíu mày, cái này sự kiện đã bại lộ, hoàn toàn không nên tiếp tục hướng vào dấu diếm, nói nhanh nói gọn có thể đỡ được một con đường thoát.

“ Ta với Lưu Kim là phân biệt hệ gen, huyết mạch cũng không giống, ngươi là dùng mánh gì ?”

“ Ngươi nghĩ ta nói là huyết mạch sao, là Huyết Khí, nó sẽ bám trên người ngươi rất lâu, nói cách khác, Lưu Kim mùi máu mãi mãi ta có thể cảm nhận được.” Count Vlad lộ ra một nụ cười, đáp.

“ Nếu vậy, ta đành phải đánh thôi.” Lê Tỉnh trong tay không trung kịch liệt rung động, hiện lên Nguyệt Huyền Lượng Kiếm, càng là mang song song một thanh Calibur.

“ Khoan đã, với tư cách là Huyết Tộc duy nhất còn ở Nhân giới, ta không thể đụng đến ngươi, nhưng, đừng hiểu nhầm, tất cả là vì Lưu Kim dùng chung một cái thân thể với ngươi.” Count Vlad nhìn Lê Tỉnh đằng đằng sát khí, xua xua tay nói.



“?!?!”

“ Ta tới đưa cho Lưu Kim một vật, nhiều năm về trước, hắn đã nhờ ta như vậy.” Count Vald đặt vào tay Lê Tỉnh một cái nhẫn trên thân họa tiết cực kì phức tạp và thần bí, nói.

“ Hắn...là ai ??” Lê Tỉnh hét lên.

“ Khà, nói thế nào nhỉ, Vĩnh Ước Huyết Vương, Huyết giới kẻ thứ hai chưởng khống, mang một cái tuyệt trần quý phái đại danh.” Count Vlad đáp.

“ Hắn có phải là người của Quốc Long Phái không ????” Một giọng nói hoàn toàn khác vang lên.

“Lưu Kim...ngươi đấy ư ??” Count Vlad nhíu lông mày, hỏi.

Xác thực, khi nãy, Lê Tỉnh đã không chút nào do dự tháo ra mặt nạ, để cho Lưu Kim tỉnh giấc, qua đó tạo ra cái này cuộc đối chất.

“ Vĩnh Ước Huyết Vương, có hay không là người của Quốc Long Phái !!!” Lưu Kim hét lên một lần nữa.

“ Hắn có, thì sao, hắn còn là trưởng môn đó.” Count Vlad đáp thờ ơ.

“ Ra vậy, ra là vậy, ta hiểu rồi, ngươi với ta, chắc chắn đã có quan hệ từ lâu, ngươi đứng bên này chiến tuyến, đúng chứ ??” Lưu Kim nở một nụ cười điên dại, rất nhanh trấn tĩnh, nói.

“ Hừ, coi là vậy đi.” Count Vlad tay giương cao, gọi đến một lần nữa Huyết Lôi, tự giáng vào bản thân mình mà biến mất.

“ Lê Tỉnh, ta nghĩ ta đã tìm thấy thứ ta đã gác lại bấy lâu...” Lưu Kim nhìn vào Thiên Địa Tâm Thức bên trong, nói.

“ Ừ, ta cũng cảm nhận được.” Lê Tỉnh cúi gằm mặt, đáp.

“ Lục công chúa, ngươi nhất định thấy ta có chút rườm rà lây sang cả Lê Tỉnh.” Lưu Kim nhìn 3 cái nhẫn trên hai tay mình, quay sang cười khổ, nói.


“ Ừ, ta cũng không phiền đâu, còn nữa, hai ngươi chồng ép linh hồn, tu vi lại so ra với ta tương đương, ta không còn đủ sức để quản việc tiên tri coi mệnh nữa, bảo trọng.” Phong Hạ Mâu gật đầu, đáp.

.......

Bình minh ngày thứ bảy...

“ Ta biết ngươi là ai, cha, ta càng biết ngươi đã làm việc lớn cỡ nào, cha, cuối cùng, ta biết ngươi dành tặng ta thứ gì, cha...” Lưu Kim chỉnh lại nhẫn Count Vlad đưa cho, nói.

“ ...hỡi Quốc Long Phái trưởng môn, hãy ở bên ta trong cuộc chiến này...”

“ ...ta hiểu chứ, Huyết Long Phái vì sao không dạy kĩ thuật, chỉ một mực nâng lên cường độ thân thể và tâm thức, đó là vì, Huyết Long Phái không phải là thứ cao quý, không phải thứ nguyên bản như trong truyền thuyết về trưởng môn kể lại, chúng ta chỉ là một bản sao nhợt nhạt của một thứ gì đó, một thứ thiếu khuyết...”

“...ta đã rất mạnh, chứng tỏ bản thể của Huyết Long Phái càng mạnh...”

“...ta đã nhiều lần nghi ngờ, cũng nhiều lần muốn rút lại nghi ngờ, nhưng, bản chất của ta không cho phép điều đó xảy ra...”

Lưu Kim nhìn lại bản thân cơ thể, nhìn lại ảo ảnh về giọt máu đã ở bên trong mình, giọt máu của “Quốc Long Phái truyền thừa”, liền là nở một nụ cười, phảng phất như thành công hiểu thấu thứ gì đó.

“ Ừm, tim của nhân loại không hoàn hảo, nó có một điểm nhất định bên trong mà máu không lưu thông đi ra, đó gọi là “điểm nghẽn”, là thể tích máu dành cho các ống dẫn, luôn luôn tồn tại ở đó, tưởng tượng mà xem, nếu như giấu một thứ gì ở đó, có khi vĩnh viễn không thể tìm ra nhỉ...”

“...cha ??”

Lưu Kim gác lại, nhìn một lần nữa toàn bộ thân mình, sau đó, vượt qua ngưỡng cửa, lao ra bên ngoài, tới thẳng điểm Nguyễn Nam hôm trước đã hẹn.

“ Lão bộ trưởng !!!” Lưu Kim đứng trên vách núi, gọi lớn.

“ Long Tư, nhỏ cái mồm.” Nguyễn Nam hừ một tiếng.

“ Lão bộ trưởng, ngươi thu xếp việc nhà ổn thỏa chứ ??”


“ Có ổn cái đầu ngươi, ta hứa với nàng rồi, nếu cuối tuần không về ăn sinh nhật con một tuổi, ta sẽ phải ôm lưng đau ở sofa một năm.” Nguyễn Nam đáp.

“?” Lưu Kim lộ ra một vẻ bất ngờ cùng vui thú.

“ Haizz, ngươi đừng nhắc lại, tu vi ta của chỉ dừng lại ở Đại vị trung giai, sẽ là gánh nặng đó, nhớ chiếu cố ta, hương vị sofa kinh khủng với những kẻ võ tu lưng cứng lắm.” Nguyễn Nam nói ra.

Lưu Kim đưa mắt chán nản nhìn, thấy lại ở đây tập trung quả thực có rất ít người, nhưng, bất ngờ thay, Chu Tấn Khang cũng có mặt. Hắn tiến đến, đưa tay ra làm một cái tiểu chào hỏi nghi thức.

“ Chu huynh, dù ta không đành lòng nói ra, nhưng, chí công vô tư, đừng đặt những chuyện kia quá khứ lên mà làm hỏng việc.”

“ Lăn đi.” Chu Tấn Khăng văng mạnh một câu.

Lưu Kim cười, hoàn toàn không để cái này lời khiêu khích vào mắt.

Ở đây có Thập Nhị Hộ Pháp, ài, cái này danh tự cũng không thể xưng, mấy tên này Phong La Quốc người đều không có mạnh đến vậy, nhưng, chí ít cũng đã có dũng khí để đối mặt. Phong Lôi Phong không ngoại lệ, một vài vị lạ mặt hôm trước Lưu Kim nhìn thấy cũng xuất hiện, nhưng, nhiều hơn là không xuất hiện.

“ Lũ ích kỉ, đến như vậy mà còn tơ tưởng đến bản thân, nhục nhã, hèn nhát !!” Nguyễn Nam mắng.

“ Bộ trưởng, chuyện này, chúng ta sẽ phải làm gì ??”

“ Ừm, vị bí ẩn cường giả đi theo giám sát tuy không mạnh ngang ngửa thần nhưng cũng có thể chống đỡ cho chúng ta rút chạy, yên tâm một chút, hơn nữa kẻ nào có viên nang trong người đều được bộ phận khoa học ấy ẩn giấu đi khí tức, lũ thần sẽ không nhận ra đâu, nói chung, thứ chúng ta cần lo, đấy chính là đi đến địa điểm kia đủ nhanh, phong ấn đủ cấp tốc.” Nguyễn Nam nói.

“ Xàm, bộ trưởng, nếu như ngươi muốn dùng mấy chữ “bí ẩn cường giả” để trấn an chúng ta thì xin lỗi đi, không ai dễ lừa như trẻ con thế được, nếu thực sự là cường giả, bước ra đây không phải tốt hơn sao ??” Chu Tấn Khang chen lời.

Đoàn người rộ lên nghị luận, ngay cả Lưu Kim cũng sinh ra một ít nghi ngờ, hắn nhìn Nguyễn Nam không đáp, thầm thở dài, cảm giác bất lực thay cho lão bộ trưởng.

đồng nhân đấu la...
Trảm vũ hồn điện, diệt hạo thiên tông, đánh bom hải thần đảo, xiên đường tam, chém đầu thất quái đây...

Bình luận

Truyện đang đọc