Trong lúc trò chuyện, Thôi Tuần đã bắt được hai con cá. Hắn ngoảnh lại, thấy Lý Doanh và Kế Thanh Dương đang nói cười vui vẻ. Kế Thanh Dương tính tình hào sảng, lại quen bôn ba giang hồ, hành sự chẳng câu nệ tiểu tiết. Tuy tuổi tác lớn hơn Thôi Tuần rất nhiều, nhưng ánh mắt vẫn sáng như vì tinh tú, chạy bỏng nhiệt huyết của một thiếu niên.
Có lẽ trên đời thực sự có những người dù thời gian vội vã trôi qua nhưng họ vẫn giữ được lòng nhiệt thành và dũng khí thuần khiết.
Ánh dương chiếu rọi lên thân người Kế Thanh Dương, làm y càng thêm phần rực rỡ. Không biết y vừa kể thêm điều gì, chỉ thấy Lý Doanh mỉm cười vui vẻ. Thôi Tuần mím môi, xách cá, sải bước quay về.
Hắn không định nướng cá giúp Kế Thanh Dương, mà ném thẳng một con cá còn sống quẫy đuôi tới trước mặt y, lạnh nhạt nói: “Cánh tay trái của Kế đại hiệp bị trúng tên, dùng tay còn lại nướng cá chắc không thành vấn đề chứ?”
Kế Thanh Dương ngẩn ra, rồi gật đầu: “Không vấn đề gì.”
Nhưng nướng cá bằng một tay rõ ràng chẳng dễ dàng gì. Lý Doanh chọc chọc vào tay Thôi Tuần: “Chàng giúp Kế đại hiệp nướng cá thì đã làm sao?”
Thôi Tuần không đáp, chỉ tập trung nướng cá của mình và Lý Doanh. Thấy vậy, Kế Thanh Dương bật cười ha hả: “Công chúa, người không nhận ra sao? Thôi Thiếu khanh đang ngầm hơn thua với mỗ đấy!”
Lý Doanh khó hiểu: “Hơn thua? Hơn thua chuyện gì?”
Thôi Tuần không ngờ Kế Thanh Dương lại trắng trợn nói thẳng ra như vậy. Hắn sững người, rồi sắc mặt thoáng ửng đỏ, vẻ bối rối thoáng qua trên khuôn mặt trắng ngần như ngọc. Lý Doanh ngẫm lại, lập tức hiểu ra, nàng cười khúc khích: “Chàng đúng là…”
Ai lại đi hơn thua với một người mới gặp lần đầu như Kế Thanh Dương.
Kế Thanh Dương cũng cười lớn: “Thôi Thiếu khanh, người đời mắng ngài thế nào nhỉ? Âm hiểm xảo quyệt, hèn hạ vô sỉ. Nhưng ta lại thấy thực rap ngài rất thú vị.”
Tên gian thần bị thiên hạ căm ghét hóa ra lại như một thiếu niên vừa mới biết yêu, ghen tuông vì người thương, ngấm ngầm giận dỗi.
Thật khiến người ta buồn cười.
Thôi Tuần bị hai người trêu chọc đến mức vừa thẹn vừa giận. Hắn nghiến răng: “Đa tạ Kế đại hiệp đã không ngại nhắc lại những lời mắng chửi của thiên hạ cho ta nghe.”
Kế Thanh Dương cười: “Thôi Thiếu khanh, không cần phải vậy. Mỗ vốn lang bạt bốn bể, hành hiệp trượng nghĩa, chữ “tình” đã ném ra khỏi đầu từ lâu rồi.”
Thôi Tuần không tin. Ném ra khỏi đầu? Hắn vừa thấy bộ dạng của Kế Thanh Dương khi nói chuyện với Lý Doanh, hoàn toàn không giống như vậy.
Hắn hừ lạnh một tiếng, nói: “Nếu Kế đại hiệp không còn chuyện gì khác, ta và Minh Nguyệt Châu xin cáo từ.”
Lý Doanh còn định nói gì đó, nhưng Kế Thanh Dương đã lên tiếng: “Thôi Thiếu khanh, chậm đã.” Y thở dài. “Thực ra, nếu Thôi Thiếu khanh không vội như vậy, có một chuyện, mỗ thật lòng không muốn nói ra sớm.”
Lý Doanh vội hỏi: “Chuyện gì?”
Kế Thanh Dương cung kính đặt chiếc hộp gỗ bên cạnh lên đầu gối, rồi chậm rãi hỏi: “Thôi Thiếu khanh, mỗ nghe nói ngài được phái tới Lĩnh Nam để áp giải Thẩm Khuyết. Nhưng sao lại xuất hiện ở Hành Châu thế này?”
Thôi Tuần vốn không có thiện cảm với Kế Thanh Dương. Từ khi hắn nhận ra sự ái mộ mà y dành cho Lý Doanh lộ rõ qua từng câu chữ, hắn đã chẳng thể ưa nổi. Thôi Tuần tự biết mình lòng dạ hẹp hòi, không thể hoan hỉ trò chuyện với người cũng thầm yêu nàng. Vì vậy, hắn lãnh đạm đáp: “Chuyện này không liên quan đến Kế đại hiệp.”
Kế Thanh Dương không lấy làm giận, ngược lại còn mỉm cười: “Mỗ đoán rằng, có lẽ vì Thôi Thiếu khanh lo sợ giữa đường có kẻ chặn bắt nên mới gấp rút cùng công chúa đơn độc thúc ngựa đến Lĩnh Nam, đúng không?”
Thôi Tuần không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận, chỉ giữ vẻ mặt lạnh nhạt. Kế Thanh Dương lại nói: “Nghe đâu vụ án của Thẩm Khuyết có liên quan đến cái chết của một vị Ngu hầu trong quân Thiên Uy. Nhưng thân phận của Ngu hầu đó thấp kém, Thái hậu và Thánh nhân đều không muốn vì chuyện này mà trị tội Thẩm Khuyết. Việc Thẩm Khuyết bị trị tội, nghe nói Thôi Thiếu khanh đã dốc không ít công sức.”
Thôi Tuần vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói đầy vẻ mỉa mai: “Kế đại hiệp quả là thông tỏ tin tức.”
Kế Thanh Dương chẳng hề khiêm nhường, đáp lại một cách tự hào: “Cũng thường thôi, mỗ kết giao bằng hữu khắp thiên hạ, dĩ nhiên nắm bắt tin tức một cách nhanh nhạy.”
Thôi Tuần không buồn để ý tới. Kế Thanh Dương thoáng ngừng lời, ánh mắt sắc bén rồi tiếp tục: “Tuy nhiên, Thôi Thiếu khanh dám vì một vị Ngu hầu mà mạo phạm Thái hậu lẫn Thánh nhân, vượt ngàn dặm đến Lĩnh Nam, quan hệ giữa ngài và người đó hẳn không tầm thường.”
Lý Doanh nhanh miệng nói: “Thập Thất lang và vị Ngu hầu đó tình như thủ túc.”
Kế Thanh Dương gật đầu: “Vậy quan hệ giữa Thôi Thiếu khanh và vị Chủ soái Thiên Uy quân, Quách Cần Uy, thì thế nào?”
Thôi Tuần dường như nhận ra điều gì, cuối cùng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Kế Thanh Dương, từng chữ rõ ràng: “Ta xem Quách soái như phụ thân.”
Nghe câu ấy, Kế Thanh Dương như trút được gánh nặng trong lòng, y thở ra: “Nếu là vậy, thì thật tốt.”
Lý Doanh quay sang nhìn chiếc hộp gỗ đặt trên đầu gối của Kế Thanh Dương, thần sắc nàng thoáng đanh lại như đã hiểu ra điều gì. Còn Kế Thanh Dương chậm rãi cất lời: “Thiên hạ đều bảo Quách soái là kẻ bại trận, nhưng mỗ lại nghĩ khác. Quách soái thân kinh bách chiến, nhiều lần đại phá Đột Quyết. Khi bị vây tại Lạc Nhạn Lĩnh, ông thà chết chứ không chịu khuất phục, tự vẫn chứ không chịu nhục. Một người như thế, thật đáng để kính trọng. Sau khi Quách soái mất, thủ cấp bị đưa về quân Đột Quyết, gia sản bị tịch thu, thi thể không được mai táng. Than ôi, một danh tướng lừng lẫy một thời, lại rơi vào kết cục như vậy, thực khiến người ta phải thổn thức.”
Y ngừng một chút, rồi nói tiếp: “Mấy tháng trước, Đột Quyết sau sáu năm im ắng cuối cùng cũng gửi trả thủ cấp của Quách soái về Đại Chu. Mỗ cảm thấy an ủi, nhưng từ một người bạn được biết, thủ cấp Đột Quyết gửi tới thực ra là giả. Thủ cấp thật vẫn được giữ tại phủ Diệp Hộ của Đột Quyết, thế nhưng Đại Chu không công khai việc này, cũng không hạ quốc thư đòi lại từ Đột Quyết.”
Thôi Tuần đáp lời, giọng đầy sự căm phẫn:“Diệp Hộ của Đột Quyết và Quách soái có thù giết cha. Sở dĩ không hạ quốc thư, là sợ Diệp Hộ tức giận làm liều, hủy hoại thủ cấp của Quách soái.”
Kế Thanh Dương gật đầu: “Mỗ cũng đoán như vậy. Nhưng đường đường là thủ cấp chủ soái Đại Chu, sao có thể để mãi trong tay địch quốc? Vì phẫn nộ, mỗ đã lẻn vào phủ Diệp Hộ Đột Quyết. Trong lúc đó, gặp được vài ám thám của Sát Sự Thính hỗ trợ…” Y quay sang hỏi Thôi Tuần: “Những ám thám này là do Thôi Thiếu khanh phái đi phải không?”
Ánh mắt Thôi Tuần hướng về chiếc hộp gỗ, thần trí hắn dường như đã không còn ở đây, chỉ lặng lẽ đáp: “Đúng, là ta phái đi.”
Từ ngày biết tin, hắn đã cử ám thám đến Đột Quyết, nhưng Diệp Hộ canh giữ thủ cấp của Quách soái vô cùng nghiêm ngặt, ám thám nhất thời chưa thể ra tay.
Kế Thanh Dương tiếp lời: “Nhờ có bọn họ giúp sức, mỗ mới may mắn lấy được thủ cấp ra ngoài.”
Nói rồi, y cẩn thận đặt chiếc hộp gỗ xuống đất, đẩy tới trước mặt Thôi Tuần: “Thủ cấp của Quách soái, hiện đang ở trong chiếc hộp này.”
Ánh mắt Thôi Tuần mờ mịt, toàn thân hắn run rẩy, ngay cả đôi bàn tay cũng không ngừng run lên. Hắn vươn tay định mở chiếc hộp, nhưng Kế Thanh Dương ngăn lại: “Thôi Thiếu khanh, hãy khoan.”
Thôi Tuần ngẩng đầu nhìn hắn. Kế Thanh Dương không đành lòng, chậm rãi nói: “Tốt hơn là không nên nhìn.”
Thôi Tuần bần thần, giọng nói nhẹ bẫng, như vọng về từ một nơi xa xôi: “Tại sao không nên nhìn?”
Kế Thanh Dương cắn răng, sau một lúc lâu mới khàn giọng đáp: “Thủ cấp của Quách soái… đã bị chế thành một chén đựng rượu.”
Lý Doanh đứng bên, nghe mà kinh hãi, không thốt nên lời.
Chế thành chén rượu? Đây chẳng phải là sự sỉ nhục lớn nhất đối với Quách Cần Uy sao?
Cũng là sự sỉ nhục đối với Đại Chu!
Sắc mặt Thôi Tuần thoáng chốc trắng bệch như tờ giấy, tựa như máu trong người hắn bị rút cạn. Vai hắn run lên từng hồi, cơn choáng váng ùa tới, ngón tay hắn cắm sâu vào mặt đất. Lý Doanh không dám lên tiếng gọi, chỉ biết nín thở nhìn hắn. Một hồi lâu sau, hắn mới run rẩy đưa tay mở chiếc hộp. Kế Thanh Dương vội ngăn lại, nhưng bị hắn gạt phắt đi.
Hai tay Thôi Tuần đặt lên mép hộp, như thể chiếc hộp nặng tựa ngàn cân. Bàn tay hắn run rẩy dữ dội, mở thử vài lần đều không thành công. Đến lần cuối cùng, hắn nắm chặt tay lại, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, nhờ cơn đau mà giữ vững được thần trí. Nắp hộp từ từ mở ra.
Bên trong, là một chiếc chén rượu được chế từ hộp sọ, phần giữa bị khoét rỗng, hai bên đính vàng khảm bạc. Trong lòng chén còn vương vết rượu, có lẽ đã được sử dụng không ít lần. Lý Doanh chỉ liếc mắt một cái liền không thể chịu nổi, vội quay đầu tránh đi, không dám nhìn thêm.
Nhưng chỉ chốc lát, nàng lại nhìn về phía Thôi Tuần, lo lắng không yên. Hắn cúi đầu, không rõ biểu cảm. Xung quanh chỉ còn lại một mảnh tĩnh lặng chết chóc, ngay cả tiếng chim cũng im bặt. Lý Doanh và Kế Thanh Dương không ai dám nói gì. Một lúc sau, nàng chợt thấy từng giọt máu đỏ tươi chảy ra từ miệng Thôi Tuần, nhỏ xuống nền đất đen thẫm.
Lý Doanh kinh hãi: “Thập Thất lang…”
Nàng vội vàng đỡ lấy hắn. Cả người Thôi Tuần đã lung lay sắp ngã. Hắn chỉ chăm chăm nhìn chiếc chén rượu làm từ hộp sọ kia, tựa như muốn khắc sâu hình ảnh đó vào tận cốt tủy. Lý Doanh đỏ hoe mắt, nghẹn ngào nói: “Thập Thất lang, đừng nhìn nữa…”
Nàng cắn răng, liền đóng chiếc hộp lại, không để hắn tiếp tục nhìn. Máu bên môi hắn ngày càng nhiều. Trong cơn hoảng loạn, nàng dùng tay áo lau đi, nước mắt rơi lã chã: “Thập Thất lang, đừng như vậy… Quách soái dưới cửu tuyền, nhất định cũng không muốn thấy chàng như thế này…”
Nhưng Thôi Tuần vẫn chăm chăm nhìn vào chiếc hộp gỗ đã khép kín, sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc, ánh mắt trống rỗng đến mức khiến người khác rợn lòng. Lý Doanh nhớ lại biểu cảm của hắn khi nghe di ngôn của Thịnh Vân Đình, cũng chính là dáng vẻ này. Nàng sợ hãi, lòng nàng rối rắm, không biết phải khuyên nhủ thế nào, chỉ nghẹn ngào nói: “Thập Thất lang, chàng nói với ta một câu, được không?”
Thôi Tuần cuối cùng cũng mở lời, nhưng trong nỗi đau xé lòng, giọng hắn nhỏ nhẹ tựa muỗi kêu, từng chữ, từng câu lại mang nặng niềm đau và phẫn hận khôn cùng. Máu từ khóe miệng hắn nhỏ xuống từng giọt: “Ta, Thôi Tuần… đời này không giết được Đột Quyết Diệp Hộ… thề không làm người!”
Kế Thanh Dương dù đã đoán trước phản ứng của hắn, nhưng vẫn kinh ngạc đến nghẹn lời. Hồi lâu sau, y mới lên tiếng khuyên nhủ: “Thôi Thiếu khanh, Đột Quyết Diệp Hộ cả gan nhục mạ Quách soái như vậy, trời cao sẽ tru diệt hắn.”
Thôi Tuần nghe vậy, chỉ lẩm bẩm, từng lời từng chữ trầm đục tựa như thì thầm: “Không, trời cao chẳng thể tru diệt hắn… bởi lẽ, ta sẽ là kẻ phải tru diệt hắn.”
Hắn bỗng ngước nhìn Kế Thanh Dương. Đang lúc Kế Thanh Dương ngỡ rằng hắn sẽ thốt lên lời gì cay nghiệt, thì hắn lại lảo đảo đứng dậy. Rồi trịnh trọng quỳ xuống trước mặt Kế Thanh Dương, dập đầu lạy một cách nặng nề. Kế Thanh Dương giật mình kinh ngạc, định đỡ lấy hắn: “Thôi Thiếu khanh, không thể thế này được.”
Thôi Tuần lắc đầu, đáp: “Ngài là ân nhân của ta.”
Sắc mặt hắn nhợt nhạt như tờ giấy: “Cũng là ân nhân của Thiên Uy quân chúng ta.”
Kế Thanh Dương cũng quỳ xuống đối diện hắn, y giáng một quyền xuống đất, hơi thở khó nhọc: “Hận vì đến quá muộn!”
Y nhìn Thôi Tuần, nói: “Thôi Thiếu khanh, nếu ngài tín nhiệm mỗ, mỗ nguyện đem theo thủ cấp của Quách soái, toàn vẹn đưa về Trường An.”
Thôi Tuần gật đầu, từ trong tay áo rút ra một chiếc ấn tín: “Kế đại hiệp hãy cầm ấn tín này đến Hành Châu, tìm Tư mã Hành Châu, Lưu Nhược Du. Ông ấy là người của Sát Sự Thính, sẽ bảo vệ ngài trở về Trường An. Tuy nhiên, Thánh nhân đã có chỉ, thi thể Quách soái sẽ không được chôn cất. Kính mong đại hiệp chuyển thủ cấp của Quách soái đến chùa Tây Minh, đặt trước Phật đài phụng dưỡng.”
Kế Thanh Dương nhận lấy ấn tín, đôi mắt y nóng bừng: “Thôi Thiếu khanh, xin yên tâm! Dẫu phải liều mạng, mỗ quyết không để hài cốt trung nghĩa lưu lạc nơi đất khách chịu nhục!”
Thôi Tuần chậm rãi gật đầu, Lý Doanh đỡ hắn đứng dậy. Hắn dường như đã cạn kiệt sức lực, dựa vào sự nâng đỡ của nàng mới miễn cưỡng trụ vững. Ánh mắt hắn dừng lại ở chiếc hộp gỗ trong tay Kế Thanh Dương, giọng nói khẽ khàng nhưng từng câu từng chữ đều rõ ràng đến lạ thường: “Rồi sẽ có một ngày… tất cả bọn họ… đều được yên nghỉ.”