*Hoàng đế huỷ hoại (giết chết) sáu châu.
Hoàng môn Thị lang Vương Huyên, tự Bác Diễn, là dòng thứ của Vương thị vùng Lang Gia. Năm Long Hưng thứ mười lăm, hắn đỗ đầu điện thí, trở thành Trạng nguyên.
Vương Huyên xuất thân danh môn, tuổi trẻ đăng khoa, vốn nên một bước lên mây, nhưng hắn lại quá mức cẩn trọng, làm việc gì cũng sợ trở thành cái gai trong mắt người khác. Bởi vậy, bao năm qua, hắn vẫn chỉ là một Hoàng môn Thị lang, ở triều đình cũng mờ nhạt như người vô hình, chưa từng chủ động kết giao với đại thần.
Vậy mà một con người như thế lại có mối giao tình mật thiết với Lư Hoài, kẻ nổi danh chính trực, không sợ sinh tử.
Lư Hoài nói: “Bác Diễn quả thực hay lưỡng lự, nhát gan sợ chuyện, bị rất nhiều người xem thường. Nhưng ai biết được, ngoài việc là một Hoàng môn thị lang nhu nhược, y còn là một nam nhi kiên cường, hiếu thuận với mẫu thân, yêu thương thê tử? Sinh mẫu của Bác Diễn chỉ là một tỳ nữ trong Vương gia, dù sinh ra y vẫn luôn bị khinh rẻ. Năm y đỗ Trạng nguyên, liền lập tức đón mẫu thân ra khỏi Vương phủ, vì chuyện đó mà bị phụ thân đánh đủ năm mươi roi gia pháp. Thê tử của y, Lưu thị, là thanh mai trúc mã của y, nhưng nhà nàng sa sút đến mức bần cùng. Năm Long Hưng thứ mười lăm, y còn trẻ mà đã đăng khoa, bao nhiêu quyền quý muốn gả nữ nhi cho y, nhưng y vẫn kiên quyết cưới Lưu thị, một người chẳng thể giúp ích gì cho đường công danh của mình. Nhiều kẻ không hiểu sao ta lại xem y như tri kỷ, nhưng một nam nhân như vậy, chẳng lẽ không đáng để ta kết giao sao?”
Lư Hoài chậm rãi kể, Lý Doanh càng nghe càng kinh ngạc, đến cả Thôi Tuần cũng bắt đầu nghiêm túc hơn.
Lư Hoài lại nói: “Bác Diễn để lại thư nói y tranh giành nữ nhân với quyền quý, vì tức giận nên mới mang theo nàng ta bỏ đi, nhưng ta tuyệt đối không tin. Có kẻ muốn hãm hại y, còn muốn vu oan cho y. Nếu vài ngày nữa tìm thấy thi thể Bác Diễn, có khi người ta sẽ nói vì tranh giành tình nhân mà y bị quyền quý sát hại, chết cũng đáng? Ta không thể chấp nhận chuyện đó! Dù cả thiên hạ không tin Bác Diễn thì ta vẫn tin. Ta nhất định phải tìm ra y, dù có phải trả giá bằng tính mạng, ta cũng không màng!”
Nghe xong, Lý Doanh không khỏi xúc động. Nàng chọc nhẹ vào mu bàn tay đang đặt trên đầu gối của Thôi Tuần: “Thập Thất lang, chàng giúp hắn đi.”
Thôi Tuần ngước mắt nhìn Lư Hoài: “Xin hỏi Lư Thiếu khanh, rốt cuộc Vương Huyên mất tích thế nào?”
Nghe vậy, Lư Hoài mừng rỡ. Hắn biết Thôi Tuần đã ngầm đồng ý giúp đỡ, lập tức tường thuật lại quá trình mất tích của Vương Huyên. Hóa ra hôm đó, sau khi bãi triều, theo lý mà nói, Vương Huyên phải theo Long Hưng Đế ghi chép hành vi cử chỉ của người. Nhưng gần đây, hắn còn có nhiệm vụ biên soạn sử sách, liền giao lại việc ghi chép cho các Khởi cư lang khác, còn mình thì cưỡi ngựa đến Sử quán. Nào ngờ, hắn chưa kịp đến nơi thì đã bặt vô âm tín.
Thôi Tuần trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói: “Ta đã rõ, ta sẽ cố gắng hết sức.”
Lư Hoài vui mừng chắp tay, chân thành nói: “Đa tạ Thôi Thiếu khanh.”
–
Khi điều tra vụ mất tích của Vương Huyên, Kinh Triệu Doãn bắt đầu từ bức thư hắn để lại, tìm kiếm xem gần đây có kỹ nữ nào ở Trường An cũng biến mất hay không. Đại Lý Tự thì lần theo lộ trình từ cung Đại Minh đến Sử quán để xác định đoạn đường hắn mất tích. Cách làm của Kinh Triệu Doãn có thể sai, nhưng phương pháp của Đại Lý Tự thì không. Riêng với Thôi Tuần, hắn cảm thấy cả hai hướng ấy đều vô dụng.
Vương Huyên mất tích một cách kỳ lạ, khả năng là bị cướp hoặc giết. Hắn vốn thanh liêm, tất nhiên không thể bị cướp. Nhưng nếu là bị giết, thì hắn nhút nhát yếu đuối, không tranh với đời, chưa từng gieo thù kết oán với ai, vậy ai sẽ giết hắn đây?
Thôi Tuần chỉ nghi ngờ một người.
Có lẽ khắp thiên hạ, kẻ dám nghi ngờ người đó, chỉ có một mình Thôi Tuần.
–
Mật thám của Sát Sự Thính không đi điều tra Vương Huyên, mà lại theo dõi Huệ phi A Sử Na Ngột Đoá, người đã bị phế bỏ và trục xuất khỏi cung.
Theo lời mật thám, A Sử Na Ngột Đoá bị biếm đến Trường Xuân Quán, liền thu mình an phận, cả ngày niệm kinh giữ giới, đốt hương thắp đèn, không vướng tục sự, bộ dáng như thể một lòng hướng đạo. Nhưng Thôi Tuần không tin dù là nửa chữ. Người khác có thể không biết A Sử Na Ngột Đóa hiểm độc đến mức nào, nhưng hắn thì biết rõ. Muốn nàng ta một lòng hướng đạo, trừ phi sông chảy ngược dòng, biển trào nước ngược, bằng không tuyệt đối không thể.
Thế nhưng, sau hai ngày theo dõi, mật thám lại phát hiện một chuyện quái lạ. Đạo quán Trường Xuân chỉ có nữ đạo sĩ, lẽ ra không nên có bóng dáng nam nhân. Vậy mà lượng lương thực đưa đến mỗi ngày lại vượt xa khẩu phần của tất cả nữ đạo sĩ trong quán. Trừ phi, nơi này đang che giấu điều gì đó.
Vậy nên mật thám lẻn vào đạo quán, quả nhiên phát hiện dưới nền đất dường như có một địa lao.
Khi mật thám đem chuyện này bẩm báo với Thôi Tuần, hắn đã mơ hồ đoán ra được bảy tám phần. Lý Doanh hỏi hắn: “Chàng cho rằng Vương Huyên bị giam trong địa lao của Trường Xuân Quán?”
Thôi Tuần gật đầu. Lý Doanh nghi hoặc: “Liệu có khi nào chàng đoán sai không? Huệ phi và Vương Huyên không oán không thù, nàng ta bắt hắn làm gì?”
Lý Doanh không hiểu. Thôi Tuần mím môi, né tránh không nói. Người hắn hoài nghi, lại chính là người thân cận với Lý Doanh nhất, cũng là người nàng tin tưởng không chút nghi ngờ. Khi chưa có chứng cứ xác thực, hắn không thể mở miệng.
Hắn chỉ nói: “Dù bị biếm ra khỏi cung, nhưng Huệ phi vẫn là phi tử của Thánh nhân. Sát Sự Thính không thể tùy tiện khám xét, nếu không sẽ bị phản kích. Đêm nay vào canh ba, ta sẽ sai người phóng hỏa Trường Xuân Quán, nhân lúc hỗn loạn, có lẽ có thể cứu được Vương Huyên.”
Hắn muốn đi cứu Vương Huyên, nhưng Lý Doanh chỉ cần nghĩ đến A Sử Na Ngột Đoá, đã cảm thấy rợn tóc gáy. Người đàn bà này quá cố chấp với Thôi Tuần, có thể nói suốt đời hắn, cơn ác mộng lớn nhất chính là nàng ta. Sao nàng có thể yên tâm để hắn xông vào Trường Xuân Quán cứu người?
Nàng lắc đầu: “Chàng đừng đi, để ta đi. Chàng cũng không cần phóng hỏa, dù sao không ai nhìn thấy ta, ta có thể lẻn vào địa lao xem thử Vương Huyên có thực sự ở đó hay không.”
“Dù sao đó cũng là đạo quán, bên trong chắc chắn đầy rẫy pháp khí trừ tà, nàng không thể đi.”
“Nhưng ta không yên lòng khi chàng đến đó.”
Trong lòng Lý Doanh có một dự cảm chẳng lành. Nàng không biết là vì chuyện này có liên quan đến A Sử Na Ngột Đoá nên mới khiến nàng lo sợ bất an, hay còn nguyên nhân nào khác. Nàng nắm lấy tay Thôi Tuần, khẩn cầu: “Thập Thất lang, ta thật sự rất sợ. Chàng đừng đến Trường Xuân Quán.”
Lòng bàn tay nàng lạnh buốt lạ thường. Thôi Tuần chần chừ một lúc lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, ngược lại nắm chặt tay nàng: “Được, ta không đi.”
–
Hắn lập tức thay đổi kế hoạch. Đến canh ba, hắn vẫn sai người phóng hỏa bên ngoài Trường Xuân Quán, nhưng lần này, kẻ lẻn vào trong không phải là hắn mà là năm viên mật thám.
Hắn cùng Lý Doanh và năm mật thám còn lại ẩn nấp trong khu rừng hoang bên ngoài đạo quán, sẵn sàng tiếp ứng. Đêm lạnh như nước, trong rừng hoang tĩnh mịch, thỉnh thoảng lắm mới có vài con quạ khàn giọng kêu vang. Thôi Tuần đứng trên sườn núi, dõi mắt nhìn ngọn lửa dần bốc lên trong Trường Xuân Quán. Lửa mỗi lúc một lớn, bên trong đạo quán trở nên hỗn loạn, tiếng người hô hào cứu hỏa không dứt. Hắn và Lý Doanh chẳng ai nói gì mà lặng lẽ quan sát. Chẳng bao lâu sau, dưới bóng đêm, năm mật thám cõng theo một người thân xác tàn tạ, hơi thở thoi thóp chạy vội về phía khu rừng.
Là Vương Huyên.
Toàn thân Vương Huyên chẳng còn lấy một tấc da lành lặn. Hai chân hắn bị hàn thiết nung đỏ tra tấn đến mức máu thịt bầy nhầy, đôi mắt bị thiêu cháy, đầu lưỡi bị cắt cụt. Dáng vẻ ôn nhuận như ngọc năm xưa nay chẳng còn sót lại chút gì. Thôi Tuần vốn đã quen chứng kiến những cảnh tra tấn tàn khốc, vậy mà khi thấy tình cảnh này, lòng vẫn không khỏi run lên.
Lý Doanh lại càng kinh hoàng đến mức lùi về sau mấy bước. Nàng chỉ cảm thấy dạ dày cuộn trào, phải cắn chặt răng, siết lấy vạt váy mới miễn cưỡng giữ được bình tĩnh.
Là ai? Là ai đã đối xử như vậy với một người vốn không tranh giành với đời theo cách này?
Mật thám đặt Vương Huyên xuống đất, nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể hắn. Máu đen không ngừng rỉ ra từ khóe miệng hắn, hai tay bị thiêu đến cháy xém vẫn yếu ớt vươn lên không trung, giãy giụa vô vọng, miệng phát ra những âm thanh thê lương đứt quãng. Với thương tích này, e rằng hắn không thể sống nổi.
Thôi Tuần nghiến chặt răng, nắm lấy tay Vương Huyên, trầm giọng nói: “Là ta, Thôi Tuần.”
“Lư Hoài nhờ ta đến tìm ngươi, ngươi có thể tin ta.”
Thân thể Vương Huyên run rẩy kịch liệt, khi nghe đến hai chữ “Lư Hoài”, mười ngón tay hắn đột nhiên siết chặt cổ tay Thôi Tuần, lực mạnh đến mức suýt bóp nát xương hắn. Lòng Thôi Tuần chấn động, hắn hỏi: “Là ai? Ai đã hại ngươi thành ra thế này?”
Ngón tay Vương Huyên run run trong lòng bàn tay Thôi Tuần, chậm rãi vạch ra từng nét: “Đế, sát, lục, châu.”
Đế sát lục châu?
Vị hoàng đế nào? Lục châu nào?
Ngoài kẻ đó ra, còn ai vào đây! Liệu còn có thể là sáu châu nào khác!
Hóa ra, thảm cảnh của Thiên uy quân, sự sụp đổ của sáu châu, cái chết của vô số bách tính, quả thực không thoát khỏi sự liên can của Long Hưng Đế!
Chắc chắn Vương Huyên đã phát hiện điều gì đó, hắn muốn truyền tin ra ngoài nhưng chẳng may bị lộ, mới bị bắt vào địa lao của Trường Xuân Quán, bị tra tấn suốt chín ngày trời! Thế nhưng, dù chịu đủ mọi khổ hình, hắn vẫn không hé nửa lời.
Hắn thở dốc, dùng chút sức tàn cuối cùng viết thêm trong lòng bàn tay Thôi Tuần ba chữ: “Tây, Minh, Tự.”
Viết xong, những ngón tay hắn buông lơi, máu đen từ miệng trào ra càng nhiều, sắc mặt cũng dần xám ngắt, thế nhưng đôi mắt bê bết máu kia vẫn không chịu khép lại.
Thôi Tuần siết chặt tay hắn, trầm giọng nói: “Ngươi cứ yên tâm, mẫu thân, thê tử, hài nhi của ngươi, Lư Hoài sẽ chăm sóc, ta, Thôi Tuần, cũng sẽ chăm sóc! Ta lấy mạng mình ra thề!”
Nghe vậy, thân thể Vương Huyên cuối cùng cũng ngừng co giật, sau đó chậm rãi khép mắt.
Người ta vẫn luôn xem hắn là một Trạng nguyên yếu đuối, là một thư sinh vô dụng. Nhưng đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, dù đã chịu đủ mọi cực hình, hắn vẫn gắng sức truyền lại mồi lửa của chân tướng. Hắn không phải kẻ hèn nhát, mà là anh hùng dũng cảm nhất ở Đại Chu!
–
Thôi Tuần lòng đầy bi phẫn, quỳ bên thi thể Vương Huyên, ánh mắt ghim chặt vào từng nét máu trên lòng bàn tay, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Đế sát lục châu… Đế sát lục châu… Tây Minh Tự… Tây Minh Tự…”
Là quân phụ của Đại Chu, lại giết chính con dân Đại Chu!
Là hoàng đế của Đại Chu, lại bán đi giang sơn Đại Chu!
Mười mật thám vây quanh Thôi Tuần đều sững sờ, Lý Doanh cũng chấn động. Một lát sau, nàng đột nhiên rùng mình, trong đầu lóe lên một ý niệm.
Không đúng.
Mọi thứ quá thuận lợi.
Cứu được Vương Huyên… quá mức thuận lợi.
Cứ như thể có người cố tình chờ bọn họ đến cứu!
Nàng vừa định nhắc nhở Thôi Tuần, thì chớp mắt đã thấy mưa tên vần vũ ập đến, mười mật thám không kịp đề phòng liền ngã gục xuống đất.
Ngay sau đó, một thứ gì đó đen kịt văng thẳng về phía nàng!
Thôi Tuần vội hét lên: “Cẩn thận!”
Hắn lập tức dang rộng hai tay, ôm chặt lấy nàng, lao sang một bên né tránh. Cả hai ngã nhào xuống đất, nhưng dù hắn có nhanh đến đâu, thứ chất lỏng ấy vẫn bắn một ít lên người Lý Doanh.
Giây tiếp theo, một cơn đau xuyên thấu tận xương ập đến, tựa hồ nhấn chìm cả thân thể nàng. Toàn thân nàng bắt đầu bốc lên từng làn khói trắng, giống như bị nung đỏ bởi thiết hỏa. Thân thể nàng run rẩy dữ dội, mồ hôi lạnh rịn khắp trên trán, sắc mặt tái nhợt, tầm mắt dần trở nên tan rã.
Thôi Tuần lo lắng gọi: “Minh Nguyệt Châu! Minh Nguyệt Châu…”
“Đừng gọi nữa.”
A Sử Na Ngột Đoá giẫm lên cành khô, tay xách một túi da dê đựng đầy máu chó mực, từng bước từng bước tiến tới. Nàng ta lạnh lùng ném túi da xuống đất, tỏ vẻ chán ghét: “Người ta vẫn nói, máu chó mực vừa mới giết xong là vật chí dương chí cương, trời sinh khắc chế quỷ hồn, quả nhiên là thật.”
Sau lưng nàng ta là mấy chục Kim Ngô Vệ vận y phục đen, trên tay giương sẵn cung tên, bao vây Thôi Tuần kín mít. Chỉ cần hắn có bất kỳ động tĩnh nào, vô số mũi tên ấy sẽ khiến hắn biến thành nhím ngay lập tức.
A Sử Na Ngột Đoá nhìn Thôi Tuần đang ôm chặt Lý Doanh, khóe môi cong lên: “Người Hán các ngươi có câu “bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau”. Lần trước ngươi làm chim sẻ, lần này, đến lượt ta làm chim sẻ rồi.”
Dưới ánh trăng, đóa hoa sen đỏ thẫm xăm trên mặt nàng ta bỗng trở nên chói mắt lạ thường. Nàng ta rút trường kiếm, kề sát bên cổ Thôi Tuần, cười nhạt: “Liên Hoa Nô của ta, rốt cuộc, ngươi vẫn rơi vào tay ta.”