ĐÊM TRĂNG NĂM THỨ BA MƯƠI - VÂN HƯƠNG THANH NỊNH

Bên ngoài huyện nha Trường An, dân chúng tụ tập đông đúc, đợi xem náo nhiệt. Nhưng cánh cửa nghi môn màu đen vốn rộng mở ngày thường, cho phép bách tính vào nghe xử án, giờ đây lại đóng chặt, nên chẳng ai nghe được động tĩnh gì từ chính đường.

Mọi người dài cổ ngóng trông, chỉ một lúc sau, nghi môn bất ngờ mở ra. A Man cùng những người khác bị loạn côn đuổi đánh ra ngoài. Vì bảo vệ A Man nên Hà Thập Tam chịu không ít roi vọt, thân thể đau rát như lửa đốt. Cậu bị mấy nha sai kéo xềnh xệch, quăng ra khỏi nghi môn, ngã sóng soài trên mặt đất. Mặc kệ cơn đau, Hà Thập Tam vẫn lồm cồm bò dậy, lớn tiếng chất vấn: “Tại sao không nhận đơn kiện của chúng ta? Các người sợ cái gì chứ?”

Nha sai quát lớn: “Câm miệng! Nếu không phải minh phủ thấy các người già có, trẻ có, thì đã trói lại, đánh mỗi người một trăm trượng rồi!”

Trong đám đông có một sĩ tử thông hiểu luật pháp, nghe vậy không nhịn được nói: “Một trăm trượng là hình phạt dành cho kẻ vu cáo. Các người còn chưa điều tra mà dám khẳng định đây là vu cáo sao?”

Nha sai ngớ người, sau đó nổi giận, chỉ vào sĩ tử mà mắng: “Đừng tưởng biết đọc vài quyển luật đã là giỏi giang lắm! Dựa vào cái gì bắt huyện nha chúng ta điều tra quan viên triều đình chỉ vì mấy tờ khai khắc in? Nếu cứ thế này, ai muốn hại vị đại nhân nào, chỉ cần in vài tờ khai, dán khắp thành Trường An, chúng ta đều phải điều tra à? Rồi ai dám làm huyện lệnh Trường An này nữa? Hay ngươi tới làm thử xem sao?”

Sĩ tử bị mắng đến co rúm người, vội lẩn vào đám đông, không dám lên tiếng nữa. A Man giận dữ, mặc kệ chân tay vừa bị loạn côn quét trúng, lảo đảo tiến lên đối diện nha sai, nàng cao giọng hỏi: “Bọn ta muốn hại bọn họ sao? Được, vậy ngươi giải thích đi, vì sao Thẩm Khuyết lại biết rõ a huynh ta về Trường An cầu viện? Hắn là Trung lang tướng phụ trách trấn thủ các cửa ngõ Trường An, nếu không phải có âm mưu từ sớm, thì sao hắn biết trước tin tức chiến sự cách đây cả nghìn dặm? Rõ ràng chuyện này đầy rẫy nghi vấn, các người không thèm thẩm tra, đã vội bảo chúng ta vu cáo. Lương tâm các người đâu rồi? Bị chó ăn hết rồi sao?” 

Nàng nói đến đây, giọng nghẹn ngào, nước mắt rơi lã chã: “Đây là cách các người đối xử với những tướng sĩ vùng biên, bảo vệ an nguy cho các người sao?”

A Man bật khóc nức nở, gia quyến Thiên Uy quân vì thương tâm nên cũng nức nở theo, tiếng khóc ai oán thấu trời. Dân chúng xung quanh không khỏi xúc động. Phải rồi, không bàn đến chuyện lời khai thật giả, chỉ riêng những điểm đáng ngờ mà A Man nêu ra, cũng đã đủ khiến người ta cảm thấy lạ thường. Những nha sai am tường việc xử án kia, chẳng lẽ không ai nhìn ra được sao?

Tên nha sai không trả lời được, tức giận đẩy mạnh A Man ngã chúi về trước, mắng: “Tiện phụ dám tố cáo chồng mình, còn dám nói thêm câu nào, ta sẽ lột quần đánh ngươi ngay!”

Hà Thập Tam kịp thời đỡ lấy A Man, thiếu niên huyết khí phương cương, hoàn toàn không màng hậu quả, lớn tiếng quát vào mặt nha sai: “Các ngươi dựa vào đâu mà ức hiếp người khác? A huynh ta liều mình giữ gìn biên cương Đại Chu, chẳng lẽ là để các ngươi mặc sức bắt nạt chúng ta sao?”

Lời hắn vừa dứt, những thiếu niên khác cũng phẫn nộ xông lên, xô đẩy nha sai. Vài tên nha sai giận dữ, vung gậy quật chúng tới tấp. Có thiếu niên bị đánh vỡ đầu, máu chảy đầm đìa. Dân chúng đứng xem không nỡ nhìn, có người hô lớn: “Đừng đánh nữa!”

“Chúng chỉ là những đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi, sao các người có thể ra tay tàn nhẫn như vậy!”

“Đừng đánh nữa, đánh tiếp sẽ chết người đấy!”

Một số dân chúng bất bình ùa tới kéo giữ đám nha sai, không cho bọn chúng tiếp tục động thủ. Thấy lòng dân phẫn nộ, mấy tên nha sai mới chịu dừng tay, khinh khỉnh nhổ một bãi nước bọt về phía A Man và những người đi cùng nàng: “Còn dám đến huyện nha vu cáo nữa thì sẽ không chỉ là một trận đòn như hôm nay đâu!”

Cánh cửa nghi môn sơn đen “rầm” một tiếng đóng sầm lại, chỉ còn lại gia quyến Thiên Uy quân thân thể thương tích, nhếch nhác ê chề.

Dân chúng thở dài ngao ngán, lần lượt tản đi. Cũng có người khâm phục dũng khí của A Man và những người khác, chần chừ chưa nỡ rời đi. Vị sĩ tử áo trắng vừa lên tiếng bênh vực họ, tiến lại gần nói: “Thịnh nương tử, cánh tay sao bẻ gãy được đùi? Người các vị muốn kiện là Tể phụ đương triều, là thầy dạy của Thánh nhân, các vị không thể thắng nổi đâu. Đừng kiện nữa, chứ không lại mất cả tính mạng.”

A Man không đáp, chỉ lấy khăn lụa nhẹ nhàng băng bó vết thương cho thiếu niên bị đánh vỡ đầu. Nàng bình thản hỏi mọi người: “Đường phía trước gian nan, mọi người còn muốn kiện nữa không?”

Hà Thập Tam là người lên tiếng đầu tiên: “Kiện!”

Mọi người đồng loạt hô vang: “Kiện!”

“Dù có mất mạng cũng phải kiện!”

A Man gật đầu, sau đó quay sang sĩ tử áo trắng: “Thưa lang quân, cảm ơn ngài đã lo nghĩ cho chúng ta. Nhưng thân nhân của chúng ta không phải chết dưới đao kiếm của người Đột Quyết, họ chết vì âm mưu tính toán của người Đại Chu. Họ đều còn rất trẻ, họ không đáng phải chết. Nếu ngay cả chúng ta cũng không đòi lại công bằng cho họ, thì còn ai sẽ làm điều đó đây?”

Nàng ngừng lại, rồi kiên quyết nói tiếp: “Chúng ta là gia quyến của họ, đã sáu năm sống cảnh chuột chạy qua đường, ai ai cũng khinh ghét. Nhưng dù đau đớn đến đâu, ít nhất chúng ta vẫn còn sống, còn họ đã chết rồi! Chết mà còn phải mang tiếng nhục bại trận, mất đất. Nhưng thử hỏi, việc đánh mất sáu châu Quan Nội, thật sự là lỗi của họ sao? Từ đầu đến cuối, người bỏ rơi bách tính sáu châu chưa từng là họ. Hôm nay, dù có bỏ mạng, chúng ta cũng phải đòi lại danh dự cho họ! Họ không phải là những kẻ thất bại vô dụng, họ là những anh hùng của Đại Chu!”

Những lời của nàng khiến lòng sĩ tử xao động mạnh mẽ. Y nén lệ, gật đầu nói: “Thịnh nương tử, chi bằng các người hãy đến phủ Kinh Triệu Doãn.”

“Phủ Kinh Triệu Doãn?”

“Tân nhiệm Kinh Triệu Doãn là Tiết Vạn Triệt, trước kia làm Thứ sử Dương Châu. Khi ở Dương Châu, dân chúng đều gọi ông ấy là Tạ Thanh Thiên. Ông ấy là một vị quan thanh liêm hiếm có, có lẽ sẽ tiếp nhận vụ án của các vị.”

Nhận được chỉ dẫn từ sĩ tử áo trắng, nhóm gia quyến Thiên Uy quân dìu dắt nhau, từng bước tiến về phủ Kinh Triệu Doãn.

Trên đường đi, họ bị đám đông vây quanh, người xem chật như nêm cối. Có kẻ cười lạnh chế nhạo, bảo rằng bọn họ chỉ dựa vào một tờ khai chẳng rõ thật giả để tố cáo đại thần trong triều, quả là mất trí. Lại có kẻ buông lời mắng chửi, nói rằng vì muốn rũ sạch nỗi nhục của gia quyến thất trận nên họ mới bày chuyện bản khai này ra.

Hà Thập Tam tuổi trẻ khí thịnh, muốn phản bác từng người một, nhưng lại bị A Man ngăn lại. Lúc này họ không nên phí thời gian tranh cãi, điều cần làm là dồn sức thuyết phục Kinh Triệu Doãn, Tiết Vạn Triệt thụ lý vụ án này.

Khi họ bước vào phủ Kinh Triệu Doãn, cánh cửa nghi môn sơn đỏ từ từ khép lại. Trong lòng ai nấy đều thấp thỏm, chẳng biết điều chờ đợi họ lần này sẽ là công lý hay lại là một trận đòn tàn nhẫn nào đó.

Trong chính đường, Kinh Triệu Doãn Tiết Vạn Triệt an tọa trên vị trí chủ vị. Ông khoảng năm mươi tuổi, gương mặt nghiêm nghị. Hà Thập Tam lập tức quỳ sụp xuống, hai tay dâng cao lời khai của Thẩm Khuyết, lớn tiếng kêu oan: “Tiết Triệu Doãn, a huynh ta chết oan, các huynh đệ Thiên Uy quân khác cũng chết oan! Xin Tiết Triệu Doãn làm chủ cho họ!”

Theo sau cậu, toàn bộ gia quyến Thiên Uy quân cũng quỳ xuống, ai nấy nác nghẹn, cầu xin Tiết Vạn Triệt đòi lại công bằng.

Ánh mắt Tiết Vạn Triệt lướt qua đám người dưới điện, có người già, có thiếu nữ, cũng có thiếu niên mới chỉ mười mấy tuổi. Nhưng ai nấy đều mặt mũi bầm tím, thậm chí có người đầu vỡ máu chảy, rõ ràng đã phải chịu một trận bạo hành. Mà kẻ ra tay, bất kể là ai, cũng chỉ có một điểm chung – sợ bị liên lụy đến bản thân.

Nhưng Tiết Vạn Triệt không sợ. Với tài năng của ông, nếu không lo chuyện bao đồng thì đã không chìm nổi trên quan trường suốt bao năm, để đến giờ vẫn chỉ là một Kinh Triệu Doãn tứ phẩm, chưa từng ngồi vào ghế Thượng thư lục bộ, càng không nói tới vị trí Tể phụ. 

Ông hiệu cho nha sai nhận lấy lời khai từ tay Hà Thập Tam, đọc qua một lượt, ánh mắt lướt nhanh mười hàng.

Kim Ngô Vệ đã sớm xé bỏ hết các bản in của tờ cung trạng, nên đây là lần đầu tiên Tiết Vạn Triệt đọc được nội dung trong lời khai của Thẩm Khuyết. Càng đọc, ông càng chấn động. Không lạ khi chẳng ai dám đụng tới vụ án này. Chưa bàn tới những kẻ liên quan đều là nhân vật quyền thế, nếu vụ án này được lật lại, hẳn sẽ gây nên chấn động vô cùng lớn.

Ai cũng biết, chính nhờ vụ án Thiên Uy quân nên Thánh nhân mới có thể ngang hàng với Thái hậu. Nếu vụ án này bị lật lại thì chẳng khác nào khẳng định cách xử lý vào sáu năm trước của Thánh nhân là hoàn toàn sai lầm!

Huống chi, Thái hậu đã cao tuổi, còn Thánh nhân mới chỉ hai mươi ba. Tương lai quyền lực Đại Chu sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tay Thánh nhân. Đắc tội với Thánh nhân, nghĩa là từ nay về sau sẽ phải sống trong cảnh nơm nớp lo sợ. Đây chính là lý do huyện lệnh Trường An không dám nhận vụ án này.

Việc này trọng đại. Tạ Vạn Triết trầm ngâm không nói.

Hà Thập Tam thấy ông chỉ chăm chú xem lời khai mà không hề mở miệng, lòng nóng như lửa đốt, vội dập đầu thưa: “Tiết Triệu Doãn, ta biết người mà ta muốn cáo buộc có thế lực rất lớn, nhưng a huynh ta vì trúng một trăm linh tám mũi tên mà chết! Huynh ấy là một nam tử hán kiên cường, sao chịu nỗi cảnh oan khuất suốt sáu năm qua? Xin Tiết Triệu Doãn làm chủ, giải oan cho Thiên Uy quân!”

Tiết Vạn Triệt không đáp, chỉ dùng ngón tay gõ nhẹ lên tờ khai của Thẩm Khuyết nằm trên bàn, chậm rãi ngẩng đầu hỏi: “Ngươi có biết Kim Ngô Vệ đã hủy hết các bản in của tờ cung trạng được rải khắp Trường An rồi không?”

Hà Thập Tam gật đầu đáp: “Biết.”

Tiết Vạn Triệt quát: “Biết mà còn dám giấu riêng? Đây là trọng tội, đủ chém đầu đó!”

Hà Thập Tam khựng lại, rồi ngẩng cao đầu nói: “Chém đầu thì chém đầu! Nếu nỗi oan của a huynh ta không thể giãi bày, thì ta cũng không còn chút hy vọng nào vào thế gian này nữa. Thà bị chém đầu còn hơn, mười tám năm sau, Hà Thập Tam này lại là một hảo hán!”

Những thiếu niên khác cũng đồng loạt hưởng ứng: “Nếu không đòi được công bằng, thì thà bị chém đầu còn hơn!”

Trong khoảnh khắc, chính đường trở nên náo động. Tiết Vạn Triệt nghiêm giọng quát: “Yên lặng!”

Đám thiếu niên lập tức im bặt. Tiết Vạn Triệt lại nhìn Hà Thập Tam, trầm giọng hỏi: “Ngươi chưa tròn mười bốn tuổi mà đã dám làm chuyện mất đầu này. Cha mẹ ngươi đâu? Họ dạy dỗ ngươi thế nào?”

Đôi mắt Hà Thập Tam đỏ hoe, khẽ nói: “Chết rồi.”

Tiết Vạn Triệt sững người. Hà Thập Tam tiếp lời: “Sau trận chiến ở Lạc Nhạn Lĩnh, cha mẹ ta thường xuyên bị người đời chỉ trỏ, lại thêm a huynh chết thảm, họ không chịu nổi cú sốc ấy nên lần lượt qua đời. Giờ đây, ta không còn cha, không còn mẹ, cũng chẳng còn a huynh, chỉ còn lại một mình ta.”

Ánh mắt Tiết Vạn Triệt thoáng hiện vẻ thương cảm, khẽ bảo: “Vậy ngươi càng phải trân trọng mạng sống, để cha và anh ngươi dưới suối vàng cũng yên lòng.”

Hà Thập Tam bật cười, ngẩng cao đầu nói: “Nếu chỉ vì giữ mạng mà làm ngơ trước nỗi oan của a huynh, cúi đầu làm kẻ hèn nhát, thì dù sống đến trăm tuổi, cũng có nghĩa lý gì? Ta thà chết ngay bây giờ, còn hơn làm kẻ hèn nhát sống lay lắt!”

Lời lẽ kiên quyết ấy khiến Tiết Vạn Triệt không khỏi bàng hoàng. Ông không ngờ một thiếu niên chưa tròn mười bốn tuổi lại có thể nói ra những lời đầy khí phách như vậy. Sau đó, ông quay sang A Man, hỏi: “Thịnh A Man, nhà họ Thịnh chỉ còn lại một mình ngươi, ngươi cũng nghĩ như vậy sao?”

A Man bình thản gật đầu: “Thưa Tiết Triệu Doãn, đến vinh hoa của Quốc công phu nhân ta còn không cần thì chẳng nhẽ ta lại cần cái mạng này?”

Tiết Vạn Triệt lại nhìn quanh, trầm giọng hỏi: “Các ngươi đều nghĩ như vậy sao?”

Tất cả không hề do dự, đồng thanh đáp: “Chúng ta thà mất mạng thì cũng phải đòi lại công bằng!”

A Man bỗng nở nụ cười lạnh: “Tiết Triệu Doãn, ngài hỏi chúng ta, chúng ta còn có thể trả lời ngài, nhưng những người khác, đến cả cơ hội trả lời cũng không thể nữa rồi.”

Tiết Vạn Triệt nhíu mày: “Lời ấy là sao?”

A Man chậm rãi đáp: “Ta và Hà Thập Tam, tuy nhà chỉ còn lại một người, nhưng ít ra vẫn còn. Tiết Triệu Doãn có biết, bao nhiêu huynh đệ Thiên Uy quân, nhà cửa đã không còn một ai? Lấy bằng hữu của a huynh ta là Tào Ngũ lang làm ví dụ. Huynh ấy lớn lên trong vòng tay của người mẹ góa, từ nhỏ đã được dạy dỗ phải trung quân ái quốc. Bởi thế, huynh ấy mang trong lòng một trái tim nhiệt huyết, mới mười bốn tuổi đã tòng quân, thề không để quân Hồ dẫm lên bờ cõi Đại Chu. Vậy mà một thiếu niên trung nghĩa như thế, chẳng những bỏ mạng ở Lạc Nhạn Lĩnh, còn phải gánh chịu nỗi nhục là kẻ bại trận, mất đất. Mẹ góa của huynh ấy vì không chịu nổi nỗi nhục, đã treo cổ tự vẫn, cả nhà huynh ấy… đều chết sạch cả rồi.”

A Man nghẹn ngào, nước mắt lăn dài: “Mà trong Thiên Uy quân, còn bao nhiêu người như Tào Ngũ lang? Bao nhiêu thiếu niên trung quân ái quốc, giờ đây toàn gia đã không còn một ai… Họ thậm chí còn không có cơ hộ để trân trọng mạng sống, giống như Tiết Triệu Doãn vừa nói.”

“Bọn họ vốn không phải chết, bọn họ đáng ra phải là những anh hùng, nên nhận được sự tôn kính của bách tính Đại Chu, chứ không phải chịu sự mắng nhiếc. Nếu không phải do gian thần tác oai tác quái, bi kịch của Tào Ngũ lang và những người khác đã chẳng xảy ra. Ngoài Tào Ngũ lang, còn có dân chúng sáu châu, họ có tội tình gì? Họ chỉ mong được sống những ngày yên bình, thế nhưng lại trở thành vật hi sinh cho cuộc chiến tranh đoạt quyền lực. Trong âm mưu đó, biết bao bá tánh sáu châu bị biến thành nô lệ của Đột Quyết, lại có biết bao người bị diệt môn, cả nhà không còn ai sống sót? Tiết Triệu Doãn, ngài đã thấy xương trắng chất đầy ở Lạc Nhạn Lĩnh chưa? Ngài có thấy từng đống xương trắng rải rác khắp sáu châu chưa? Kẻ bày ra âm mưu này, hắn còn xứng là người sao? Hay là, trong mắt bọn chúng, những tướng sĩ bảo vệ biên cương, những bách tính cần cù, đều không được tính là con người?”

Trước lời chất vấn dồn dập của Thịnh A Man, Tiết Vạn Triệt cũng không khỏi động lòng. Thịnh A Man lau nước mắt, kiên quyết nói: “Nếu Tạ đại nhân không nhận đơn kiện của chúng ta, vậy chúng ta sẽ đến Đại Lý Tự, đến Ngự Sử Đài, đến cung Đại Minh. Trừ phi tất cả chúng ta đều chết sạch, bằng không, chúng ta tuyệt không dừng lại.”

Nàng nói xong, chuẩn bị đứng dậy trong thất vọng thì Tiết Vạn Triệt bất ngờ lên tiếng: “Khoan đã.”

Thịnh A Man khựng lại, Tiết Vạn Triệt nói: “Trời đất vô tình, lấy vạn vật làm cỏ rác. Tuy ta thân phận thấp kém, lời nói chẳng có mấy phần trọng lượng, nhưng cũng nguyện vì linh hồn trung nghĩa của các tướng sĩ mà dốc chút sức mọn. Đơn kiện của các ngươi, ta nhận.”

Thịnh A Man mừng rỡ khôn xiết, cùng mọi người quỳ xuống khấu đầu: “Đa tạ Tiết Triệu Doãn!”

Tiết Vạn Triệt gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người Thịnh A Man, chợt hỏi: “Ngươi còn nhớ Đô đốc Quế Châu Trương Hoằng Nghị không?”

Thịnh A Man đáp: “Tất nhiên là nhớ.”

“Ông ấy là tâm giao của ta.” Tiết Vạn Triệt nói: “Gần đây ông ấy có gửi thư cho ta, nhắc đến chuyện Thẩm Khuyết bị áp giải về Trường An, trong thư cũng đề cập đến vụ án Thiên Uy quân.”

Tiết Vạn Triệt thoáng ngập ngừng, không nói ra rằng trong thư Trương Hoằng Nghị còn nhắc đến Thôi Tuần. Trương Hoằng Nghị thắc mắc làm sao một viên nịnh thần lại có thể viết ra những nét bút mạnh mẽ, có cốt cách đến vậy, lại càng khó hiểu khi viên nịnh thần đó dám vì nỗi oan của cố nhân mà không tiếc mạng sống, vượt ngàn dặm đến Lĩnh Nam. Tiết Vạn Triệt chợt tỉnh ngộ, nghĩ đến những tờ khai được khắc in và dán khắp Trường An, cũng hiểu ra vì sao Thôi Tuần mang bệnh mà vẫn lao đến nơi này. So với Thôi Tuần, ông và Trương Hoằng Nghị, những người luôn tự xưng là trung thần, lại chẳng bằng một kẻ như hắn.

Trong lòng Tiết Vạn Triệt dần có quyết định. Ông và Trương Hoằng Nghị đỗ đạt cùng năm nhưng đường quan lộ lại không mấy suôn sẻ, nay đã qua tuổi biết mệnh trời, nhiệt huyết cũng nguội lạnh nhiều so với thời niên thiếu. Thế nhưng hôm nay, ngọn lửa ấy dường như bừng cháy trở lại. Ông nhìn Thịnh A Man, trầm giọng nói: “Để bách tính cho rằng trời Đại Chu vĩnh viễn chìm trong tăm tối, đó là lỗi của những người làm quan như chúng ta. Nay các ngươi liều mạng để đêm đen rạng sáng, nếu bọn ta vẫn làm ngơ, thì không xứng làm thần tử Đại Chu. Ngươi yên tâm, vụ án Thiên Uy quân, không chỉ mỗi mình các ngươi cố gắng đâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc