ĐÊM TRĂNG NĂM THỨ BA MƯƠI - VÂN HƯƠNG THANH NỊNH

Thôi Tuần còn chưa kịp đáp, Lý Doanh đã nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào nói: “Chắc chắn ngài sẽ bảo là không đau, nhưng ngài cũng là con người, làm sao mà không đau được?”

Vết thương sau lưng của Thôi Tuần đã nhuộm đỏ lớp trung y, sắc mặt như ngọc nhuộm ánh tà dương giờ đây vì mất máu mà trở nên tái nhợt. Hàng mày vì đau đớn mà hơi nhíu lại, hắn cố gắng kìm nén, lồng ng.ực phập phồng nhẹ, nhưng đôi mắt lạnh lùng như sương tuyết ấy lại thoáng hiện một tia rung động.

Suốt sáu năm qua, hắn bước ra từ núi thây biển máu, dẫm lên Tu La đạo, làm những việc quỷ dữ, tính toán với người, cũng toan tính với mình. Trên thân thể đầy rẫy vết thương cũ chồng lên vết thương mới, nhiều đến không thể đếm xuể. Chưa từng có ai hỏi hắn, đau không.

Hắn cũng chưa từng hỏi chính mình: “Có đau không?”

Bởi ác quỷ trên Tu La đạo, vốn không biết đau.

Thế nhưng khi thiếu nữ mỹ lệ vừa khóc vừa hỏi hắn, liệu có đau hay không, hắn mới sững sờ nhận ra, hóa ra, hắn vẫn là con người, chứ không phải là quỷ.

Hắn lặng lẽ nhìn Lý Doanh. Cửa sổ và cửa phòng đều đóng kín, ánh sáng lờ mờ. Ánh nến cháy dở hắt lên gương mặt đẫm lệ của nàng, phủ lên đường nét mềm mại một lớp ánh sáng dịu dàng. Thôi Tuần bất giác nhớ đến ánh trăng trong trẻo như lưu ly rải trên phiến đá xanh đêm qua.

Đêm lặng gió yên, trở về chỉ thấy, một dòng trăng sáng, xanh trong như ngọc.

Yết hầu hắn khẽ động, ba chữ gần như thoát ra: “Minh Nguyệt Châu.”

Nhưng rồi ba chữ ấy cuối cùng hắn vẫn không nói ra được.

Hắn chợt thở dài một hơi, cài lại trung y. Lý Doanh lúc này đã khóc nấc lên từng hồi. Thôi Tuần cầm lấy một chiếc khăn trên bàn gỗ tử đàn, đưa cho nàng.

Nàng lại hất tay hắn ra.

Hắn nhẹ giọng hỏi: “Giận rồi sao?”

Lý Doanh gật đầu, nghẹn ngào nói: “Ta giận ngài, giận chính mình, ta giận tất cả mọi thứ.”

Đôi mắt nàng vì khóc mà đỏ hoe. Thôi Tuần nhìn nàng, khẽ cười, chậm rãi nói: “Đi từ cổng Đan Phượng trở về phường Tuyên Dương, sẽ ngang qua một tiệm bánh gọi là Phúc Mãn Đường.”

Lý Doanh ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn hắn đầy nghi hoặc, vai vẫn không ngừng run lên. Đầu mũi nàng còn vương một giọt lệ lấp lánh.

Hắn nói tiếp: “Đường phấn ở Phúc Mãn Đường, là loại nổi danh nhất ở Trường An.”

“Đường phấn…” Nàng khẽ lặp lại.

Thôi Tuần chống tay xuống đất, gắng sức đứng dậy. Hắn khoác lên mình chiếc lam sam, nói như không: “Trên đường về, ta sẽ mua cho cô.”

Lý Doanh ngẩn người, nhìn theo bóng lưng hắn cho đến khi hắn rời khỏi phòng, cánh cửa gỗ đóng lại, thân ảnh khuất dần khỏi tầm mắt nàng. Chợt nhớ ra điều gì đó, nàng vội lục lọi trong túi gấm ngũ sắc đeo bên hông, lấy ra một viên đường phấn màu hổ phách.

Trong điện Bồng Lai, lò hương hình đầu chim phượng không còn đốt loại hương giải đau đầu, mà thay bằng bạch đàn hương an thần.

Sau lớp rèm châu, sắc mặt của Thái hậu đã khá hơn trước. Bà lãnh đạm nhìn Thôi Tuần đang quỳ dưới sàn gỗ mun, ánh mắt lướt qua chiếc áo dài nhuốm máu sau lưng hắn. Nửa nén hương trôi qua, bà mới cất lời: “Đứng lên đi.”

Trán Thôi Tuần đã rịn đầy mồ hôi lạnh, hắn cắn răng đáp: “Tạ Thái hậu.”

Hắn gắng gượng đứng lên, nhưng đầu gối đau buốt như vạn mũi kim châm, đôi chân lảo đảo, thân mình loạng choạng mới miễn cưỡng đứng vững.

Thái hậu vẫn lạnh lùng như cũ, hờ hững nói: “Vết thương còn chưa lành, ngươi đã dám đi điều tra án miêu quỷ ở Quỷ thị. Thôi Tuần, có phải ngô nên khen ngươi một câu trung thành tận tụy không?”

Sắc mặt Thôi Tuần tái nhợt, lưng và đầu gối đau đến cùng cực, mồ hôi lạnh không ngừng rơi. Đôi mày thanh tú vì cơn đau mà càng thêm tiều tụy. Hắn cúi đầu nói: “Mạng thần là do Thái hậu cứu, đương nhiên phải tận trung.”

“Ồ?” Thái hậu bật cười lạnh: “Ngô chưa từng nhìn ra điều đó.”

Thôi Tuần nghe vậy, mím môi, rồi quỳ rạp xuống, đầu cúi thấp: “Tự ý điều tra người bên cạnh Thái hậu là lỗi của thần. Thần không còn lời nào biện giải, xin Thái hậu tùy ý xử trí.”

“Ngô đã xử trí ngươi rồi.” Thái hậu nhìn bóng dáng đẫm máu ngoài bên ngoài bức rèm châu, thản nhiên nói: “Hôm nay ngô chỉ muốn nghe xem, rốt cuộc ngươi nghĩ gì.”

Thôi Tuần nghiến răng cúi đầu, đôi tay chống đỡ cơ thể đã bắt đầu run rẩy nhẹ, một lúc sau, hắn mới lên tiếng: “Sáu năm trước, quân Thiên Uy ở Lạc Nhạn Lĩnh bị diệt toàn quân, Quách soái vì giữ gìn danh tiết, đã tự vẫn mà chết. Các tướng sĩ quân Thiên Uy còn lại, tất cả đều chiến đấu đến chết.”

Hắn nói đến đây, giọng nói cũng không tránh khỏi sự run rẩy. Thái hậu im lặng, không đáp lời. Thôi Tuần lại quỳ gối dập đầu: “Thần coi Quách soái như phụ thân, coi quân Thiên Uy như huynh đệ. Thần, chỉ mong có thể làm rõ sự trong sạch cho họ.”

Ánh mắt hắn hơi ướt, cổ họng nghẹn lại, không thể nói tiếp, chỉ dập đầu thật mạnh. Thái hậu vẫn không nói gì, mãi lâu sau, bà mới lên tiếng: “Thôi Tuần, khi ta cứu ngươi ra từ ngục Đại Lý Tự, đã từng nói qua, án Thiên Uy quân đã có đủ chứng cứ xác thực, huống chi sáu châu Quan Nội vẫn còn dưới vó ngựa sắt của Đột Quyết, nỗi nhục này như dao cứa vào lòng, khiến dân chúng phẫn uất không thôi. Họ cần một nơi để xả giận. Ai muốn lật lại án của Thiên Uy quân, chắc chắn sẽ trở thành đối tượng để người đời chỉ trích. Cho nên, án này không thể lật lại được. Sao ngươi cứ bướng bỉnh thế này?”

Mồ hôi lạnh đã thấm đẫm áo Thôi Tuần, mỗi lần động đậy, là nỗi đau đớn như cắt vào xương thịt, mắt hắn mờ đi, lẩm bẩm: “Thần chỉ cảm thấy, họ không nên chịu kết cục này.”

Thái hậu đứng sau rèm châu, nhìn bóng dáng gầy guộc của hắn, bà im lặng hồi lâu, đến khi hương trầm tàn đi, mới cất tiếng: “Vậy ngươi định mượn chuyện Minh Nguyệt Châu để uy hiếp ngô, giúp Thiên Uy quân lật lại án sao?”

Người Thôi Tuần ướt sũng mồ hôi lạnh, từng nhịp hô hấp nghe thấy tiếng rít nhẹ, tựa hồ đang cố gắng kìm nén cơn đau. “Thần làm phiền công chúa, khiến người không được yên nghỉ, tội đáng muôn chết. Nhưng trong cơn ác mộng, thần vẫn luôn thấy trận chiến ở Lạc Nhạn Lĩnh, vì thế mới làm bừa, xin Thái hậu ban tội.”

Thái hậu vẫn đang cầm chiếc túi thơm bằng vàng hoa văn bồ đào hoa điểu chạm rỗng mà Lý Doanh dâng tặng. Nhìn bóng dáng run rẩy của Thôi Tuần, ánh mắt bà thoáng qua một tia thương hại. Bà nắm chặt chiếc túi thơm, từng lời, từng chữ đều nghiêm nghị: “Thôi Tuần, không được phép động vào Minh Nguyệt Châu nữa.”

Thôi Tuần quỳ rạp trên đất, từng giọt mồ hôi lạnh rơi xuống mặt sàn gỗ đen bóng. Thái hậu lại nói: “Không được phép có lần thứ hai.”

Một câu này khiến Thôi Tuần hiểu rằng hắn đã an toàn vượt qua chuyện này. Hắn dập đầu xuống đất: “Tạ Thái hậu.”

“Ngô cho ngươi toàn quyền phụ trách vụ án miêu quỷ. Vương công quý tộc, nếu cần, đều có thể bắt trước xét sau, không cần bẩm báo với ngô.”

“Vâng.”

“Các vật quý hiếm trong cung không thể dễ dàng bị đánh cắp.” Đôi mắt Thái hậu thoáng lộ một nỗi bi ai, dường như không thể hóa giải: “Đi đi, tìm hiểu rõ ràng, ai muốn hại ngô, hy vọng đó không phải là hắn…”

Thôi Tuần mím môi, cúi đầu khấu tạ: “Thần tuân lệnh.”

Sau khi Thôi Tuần vào cung, Lý Doanh vẫn ngồi lâu lắm mới dần ngừng nức nở. Nàng cầm viên đường trong tay, ngọt ngào của đường thấm vào miệng, phần nào xoa dịu nỗi buồn trong lòng, nhưng khi nhìn thấy con dao găm dính đầy máu trên bàn tử đàn, lòng nàng vẫn không thể ngừng dâng lên cảm giác tủi thân. Sao hắn lại không yêu thương bản thân mình như vậy, nàng cũng không muốn quan tâm nữa.

Hắn nói muốn mua đường phấn cho nàng, nhưng nàng không thèm ăn thứ đường của hắn. Nàng không muốn quản hắn nữa.

Viên đường tan dần trong miệng. Lý Doanh lau nước mắt, đứng dậy trở về thư phòng. Khi Vương Nhiên Tê bị thương, nàng từng ở lại thư phòng của Thôi Tuần để tiện chăm sóc. Đến khi Thôi Tuần bị thương, nàng lại dọn về thư phòng, vẫn là để chăm lo cho hắn. Từ ngày nàng chuyển vào, Thôi Tuần dọn hết đồ đạc sang phòng ngủ, kể cả kệ sách gỗ mun chất đầy bí mật. Vì vậy, thư phòng giờ đây giống như một góc nhỏ của riêng nàng.

Lý Doanh quỳ xuống trước cầm án, trên bàn là một bình hải đường đã được cắm ngay ngắn. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ gỗ, chiếu lên những đóa hoa màu hồng nhạt. Nhìn cảnh sắc ấm áp ấy, tâm trạng nàng dường như cũng khá lên.

Nàng nhẹ nhàng v.uốt ve nh.ụ.y hoa, nhưng ánh mắt không tự chủ lại nhìn ra ngoài cửa. Thôi Tuần vào cung đã gần một canh giờ, không biết khi nào hắn mới về?

Ý nghĩ ấy vừa thoáng qua, nàng liền giật mình. Chẳng phải nàng đã nói là không muốn quan tâm đến hắn nữa sao? Vậy thì còn để ý hắn làm gì?

Nàng hờn giận lắc đầu, thầm nghĩ sẽ không để tâm đến hắn nữa, cũng không thèm chăm sóc hắn. Hắn muốn làm khổ bản thân thì cứ làm đi, dù sao đau đớn cũng chẳng phải nàng chịu.

Nói thì nói vậy, nhưng khi nghe tiếng bước chân ngoài cửa, nàng vẫn không kiềm được mà đứng dậy, bước ra đón.

Nhưng người tới không phải là Thôi Tuần, mà là một người bán hoa từ Trường An.

Lão bộc câm đi cùng người bán hoa. Người bán hoa cầm một giỏ đầy hoa vàng nhạt mới hái. Hắn liên tục xin lỗi lão bộc câm: “Xin lỗi, những ngày qua trong nhà có chuyện, không kịp mang hoa đến.”

Lão bộc câm cũng không tức giận, nhận lấy giỏ hoa, chỉ vào cây hoa hải đường trong vườn, ra hiệu bằng tay. Người bán hoa cười nói: “Lão ông đã cắt cành hoa hải đường rồi sao, hoa hải đường trong phòng cũng thật đẹp.”

Lão bộc câm gật đầu, người bán hoa nói: “Nhưng hoa hải đường chỉ nở vào mùa xuân, nếu muốn có hoa quanh năm thì phải mua thêm những cành hoa khác.”

Lão bộc câm đưa mấy đồng xu cho người bán hoa, người bán hoa nhận lấy, tò mò hỏi: “Nhưng này, sao Thôi Thiếu khanh lại đột nhiên thích hoa thế? Trước giờ chưa từng nghe nói ngài ấy nhờ ai mang hoa đến.”

Lão bộc câm lắc đầu, người bán hoa lại hỏi: “Thôi Thiếu khanh không thích hoa sao?”

Lão bộc câm gật đầu, người bán hoa khó hiểu: “Không thích hoa sao lại mua hoa?”

Nhưng lão bộc câm không giải thích thêm, chỉ lịch sự tiễn người bán hoa đi, tự mình mang giỏ hoa vào vườn.

Trong vườn, Lý Doanh nhìn theo bóng người bán hoa, hắn không hiểu, nhưng nàng lại hiểu rất rõ.

Khi nàng bị thương ở phòng sách, mỗi ngày đều có hoa tươi, có khi là hoa nghênh xuân, có khi là hoa đỗ quyên, có khi là hoa mộc lan trắng. Nhưng trong viện của Thôi Tuần chỉ trồng hải đường, mà mấy cây hải đường ấy khi đó vẫn chưa nở hoa.

Hắn không thích hoa, ngay cả trong phòng ngủ cũng chưa từng đặt hoa tươi. Vậy thì những hoa tươi này là để dành cho ai, không cần nói ra cũng hiểu.

Một bông hoa nghênh xuân màu vàng nhạt từ giỏ hoa rơi ra, lão bộc câm không phát hiện, tiếp tục bước đi, phía sau, Lý Doanh cúi xuống nhặt bông hoa vàng nhạt ấy.

Hoa nghênh xuân màu vàng nhạt, nhỏ nhắn mà xinh đẹp, Lý Doanh cầm hoa, đưa nh.ụ.y hoa lên ngửi, hương thơm thanh nhã, nàng cầm bông hoa, mắt cũng không tự chủ được, lại nhìn ra cửa.

Mãi cho đến khi hoàng hôn, Thôi Tuần mới từ cung Đại Minh trở về phường Tuyên Dương. Hắn ngồi thẳng trên xe ngựa, lưng bị thương, vết thương rách toác, máu đông dính vào áo, mỗi khi cử động là cơn đau lại dâng lên, như muốn xuyên thủng tâm can. Hắn nhắm mắt lại, vẻ mặt bình thản, nhưng sắc diện tái nhợt vẫn không thể giấu nổi sự đau đớn tột cùng.

Khi xe ngựa gần đến cửa Thôi phủ, hắn rời xe, bảo người đánh xe quay về Sát Sự Thính, còn bản thân thì bước xuống, đi bộ trên đường. Cơn gió mát thoảng qua, đầu óc vốn đang choáng váng vì cơn đau cũng dần tỉnh táo lại. Hắn chậm rãi suy nghĩ về vụ án miêu quỷ. Thái hậu nói không sai, cung cấm nghiêm ngặt, một bộ địch y chắc chắn không thể tự biến mất, hẳn nhiên, phải có kẻ trộm đi.

Mà kẻ này, ắt hẳn phải là người có thân phận không tầm thường, nếu không sao có thể lẻn vào nơi phòng thủ nghiêm ngặt trong cung, lấy đi y phục cũ của Thái hậu?

Nhưng kẻ đó, làm sao biết được nơi của Tưởng Lương?

Thôi Tuần tiếp tục suy nghĩ, không hay biết, mình đã bước đến trước cửa Thôi phủ. Bên ngoài, không một bóng người, nơi đây vốn dĩ luôn vắng vẻ, ai ai cũng tránh xa, Thôi Tuần đã quen với điều đó.

Tuy nhiên, bước chân của hắn bỗng nhiên dừng lại.

Trên bậc thềm, có một thiếu nữ thanh tú đang ngồi chờ.

Thiếu nữ nhìn thấy hắn, ngẩng đầu lên, mỉm cười rạng rỡ: “Thôi Tuần, ngài đã về rồi sao?”

Nàng ngừng lại một lát, rồi tiếp lời: “Ta chờ… túi đường phấn của ngài.”

Bình luận

Truyện đang đọc