ĐÊM TRĂNG NĂM THỨ BA MƯƠI - VÂN HƯƠNG THANH NỊNH

Ngày hôm sau, ngoài dự đoán của Lý Doanh, Ngư Phù Nguy đã mang tin tức về Thôi Tuần đến cho nàng. Hắn vẫn như hôm qua, trèo lên tường, ném đá để gọi nàng ra. Nhưng khác với vẻ thoải mái, đắc ý thường ngày, lần này, gương mặt hắn nặng nề, khóe môi vốn luôn mang ý cười giờ lại trầm xuống. Tim Lý Doanh bỗng chùng hẳn, chẳng lẽ Thôi Tuần đã xảy ra chuyện gì?

Nàng vội vàng đi qua tường, còn Ngư Phù Nguy cũng đã nhảy xuống. Nhìn vẻ mặt hắn, nàng muốn hỏi nhưng lại không dám, cứ chần chừ mãi. Cuối cùng, Ngư Phù Nguy mở lời trước: “Công chúa, xảy ra chuyện rồi.”

Cả người Lý Doanh lập tức căng thẳng, mang theo chút sợ hãi, nàng hỏi: “Chuyện… chuyện gì?”

“Công chúa có biết một nhạc cơ tên Thịnh A Man không? Nghe nói nàng ấy chỉ bán nghệ, không bán thân, và có mối quan hệ không tầm thường với Thôi Tuần.”

Thịnh A Man? Lý Doanh gật đầu: “Biết.”

“Nàng ấy gặp chuyện rồi.” Ngư Phù Nguy thở dài: “Thôi Tuần đang truy tìm chứng cứ chống lại Trung lang tướng Thẩm Khuyết vì chuyện miêu quỷ. Thẩm Khuyết không những không từ bỏ, mà còn bắt cóc Thịnh A Man, hủy hoại nàng ấy.”

Lý Doanh không tin nổi: “Hủy hoại? Ý ngài là gì?”

“Chính là…” Ngư Phù Nguy không biết nói sao: “Chính là cướp đi sự trong sạch của nàng ấy.”

Lý Doanh trợn tròn mắt kinh hãi: “Hắn là cầm thú sao? Mâu thuẫn giữa hắn và Thôi Tuần, sao lại kéo một nữ tử vô tội vào chứ?”

Ngư Phù Nguy cũng phẫn nộ không kém: “Đúng vậy! Dù hắn căm ghét Thôi Tuần thế nào, cũng không nên trút giận lên một nữ tử đáng thương lưu lạc chốn phong trần. Hành động này, quả thực không phải của người!”

Lý Doanh nhớ đến huynh trưởng của Thịnh A Man, quỷ tướng Thịnh Vân Đình. Sau khi linh hồn thoát khỏi trói buộc, việc đầu tiên y làm là thúc ngựa vào Đại Minh cung, cầu Thánh nhân phát binh, cứu viện Thiên Uy quân đang bị vây khốn, giải cứu sáu châu Quan Nội đang nguy cấp. Đến chết, y vẫn mong mỏi giữ gìn từng tấc đất của Đại Chu. Nhưng một người trung can nghĩa đảm như vậy, muội muội duy nhất của y lại bị quyền quý của đất nước y dốc lòng bảo vệ chà đạp. Lý Doanh nghiến răng, viền mắt đỏ hoe: “Thẩm Khuyết, hắn thật đáng chết!”

Ngư Phù Nguy tức giận đến mức giọng nói cũng tràn đầy căm phẫn: “Ai mà không nghĩ như vậy? Một nam nhân, lại đi trút giận lên nữ nhân, mỗ thực khinh thường hắn!”

“Thế còn Thôi Tuần? Hắn đã biết chưa?”

Ngư Phù Nguy gật đầu: “Biết rồi. Mỗ nghe được, sau khi Thôi Tuần hay tin, giận đến đỏ mắt, lập tức cầm roi xông thẳng vào Quốc công phủ, đánh Thẩm Khuyết một trận nên thân. Nghe nói Thẩm Khuyết không hề cầu xin, chỉ lạnh lùng cười nhạt, nói: “Thôi Tuần, ngươi nghe đây, vì ngươi Thịnh A Man mà gặp nạn. Cả đời này, ngươi đừng mong qua được cửa ải này!”

Lý Doanh tức giận đến mức choáng váng, suýt ngã quỵ, Ngư Phù Nguy vội đỡ nàng, nhưng nàng lại nắm lấy tay áo hắn: “Sau đó thì sao? Thôi Tuần có giết hắn không?”

Ngư Phù Nguy lắc đầu, vẻ mặt đầy bất bình: “Chưa, gia nhân của Thẩm Khuyết chạy tới cung Đại Minh cầu cứu. Kim Ngô Vệ biết chuyện, lập tức áp giải cả Thôi Tuần và Thẩm Khuyết vào cung, đến giờ vẫn chưa được thả ra.”

“Ta phải đi…” Lý Doanh run rẩy nắm lấy tay áo của Ngư Phù Nguy, cố gắng đứng vững. Nàng thở d.ốc, nói: “Ta phải đến cổng Đan Phượng, ta phải chờ một kết quả.”

Lần chờ đợi ấy, bắt đầu từ khi trời vừa rạng sáng đến khi hoàng hôn lạnh lẽo bao trùm.

Mưa bụi lất phất rơi, từng giọt tí tách rơi trên mái ngói lưu ly xanh biếc của cung Đại Minh. Lý Doanh đứng bên ngoài cổng Đan Phượng, ánh mắt nàng không rời khỏi cánh cổng đỏ thẫm đang đóng chặt ấy.

Nàng đang đợi, đợi xem sau khi cửa cung mở ra, rốt cuộc ai là người sẽ bước ra ngoài.

Bên cạnh nàng, Ngư Phù Nguy nhẫn nhịn rất lâu, cuối cùng vẫn không kìm được mà lên tiếng: “Dù Thẩm Khuyết có làm những chuyện bỉ ổi không bằng cầm thú, thì hắn vẫn chẳng sao cả. Mấy năm trước, vì có mâu thuẫn với Hoài An vương, hắn dã cố tình dụ dỗ vị hôn thê chưa qua cửa của vị vương ấy, khiến Hoài An vương nhục nhã vô cùng. Hoài An vương dâng sớ lên Thánh nhân, Thẩm Khuyết chỉ bị trừ chút bổng lộc tượng trưng. Ngay cả vương tộc còn thế, huống chi đây chỉ là một ca kỹ thấp hèn.”

Ánh mắt Lý Doanh mơ màng. Từng sợi mưa bụi theo gió nghiêng bay tới, làm ướt hàng mi đen dài như lông quạ. Những giọt nước nhỏ xíu đọng trên mi, khiến cảnh vật trước mắt nàng như phủ một lớp sương mỏng, mịt mờ không thấy rõ. 

Nàng ngẩn ngơ lắc đầu: “Không đâu, a nương và a đệ sẽ gi.ết ch.ết Thẩm Khuyết.”

Ngư Phù Nguy hít sâu một hơi, cười khổ: “Họ là a nương và a đệ của cô, nhưng họ cũng là Thái hậu và Thánh nhân của Đại Chu. Từ trước đến nay, chưa từng có vị Thái hậu hay hoàng đế nào vì một kỹ nữ mà gi.ết ch.ết hoàng thân quốc thích.”

Lý Doanh hé môi định nói, nhưng lại phát hiện bản thân không thể phản bác. Nàng hiểu, Ngư Phù Nguy nói không sai. Mẫu thân và đệ đệ, sẽ không vì Thịnh A Man mà giết Thẩm Khuyết.

Một nỗi tuyệt vọng sâu sắc dâng trào trong lòng nàng. Không chỉ vì Thịnh Vân Đình, vì Thịnh A Man, mà còn vì cả Thôi Tuần.

Cánh cửa cung đỏ thẫm cuối cũng chậm rãi mở ra. Toàn thân Thẩm Khuyết bị roi quất đến máu thịt bầy nhầy, được đặt lên cáng khiêng ra khỏi cung Đại Minh. Trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn cũng chi chít vết máu, trông ghê sợ vô cùng. Nhưng bất chấp cơn đau hành hạ, khóe môi hắn vẫn vương nụ cười nhạo báng, tựa như mang theo niềm khoái trá khi được rửa trôi mối hận. Hắn khinh miệt ngoái đầu nhìn lại cung Đại Minh uy nghi tráng lệ, rồi nói với gia bộc đang khiêng cáng: “Đi thôi, về chuẩn bị hỉ sự.”

Thẩm Khuyết rời khỏi cung Đại Minh đã lâu, thì Thôi Tuần mới nặng nề bước ra. Khuôn mặt hắn tái nhợt tựa tờ giấy, thân thể cũng thoáng run rẩy. Khi ánh mắt hắn lướt qua Ngư Phù Nguy và Lý Doanh, không còn phẫn nộ hay bực bội như đêm đó. Hắn chỉ hờ hững liếc nhìn hai người một cái, rồi vô hồn bước đi.

Lý Doanh mím môi, bước theo sau hắn, giữ một khoảng cách vừa đủ, từng bước chậm rãi. Ngư Phù Nguy nhìn theo bóng dáng hai người, gượng cười, lắc đầu tự giễu, rồi quay người bước về hướng ngược lại.

Mưa bụi dày đặc, gió xiên từng đợt lạnh buốt. Quan bào đỏ thẫm của Thôi Tuần đã ướt đẫm, dính sát vào người, khiến thân hình vốn đã gầy gò lại càng thêm mỏng manh. Lý Doanh lặng lẽ đi theo hắn, chốc lát gió lạnh thổi qua, khiến Thôi Tuần che tay áo ho sặc sụa. Lý Doanh bước nhanh hơn, gần như muốn tiến đến bên cạnh hắn, nhưng rồi lại chậm lại, chỉ duy trì khoảng cách ấy, âm thầm theo sau.

Thôi Tuần không trở về phủ Thôi, mà hướng thẳng đến một tửu quán ở Đông thị. Chủ quán nhận ra hắn, vội vàng cung kính dẫn vào gian phòng tốt nhất, bày lên loại rượu ngon nhất. Thôi Tuần cầm lấy vò rượu, không nói một lời, rót thẳng vào miệng.

Hắn uống hết vò này đến vò khác. Vì uống quá vội, rượu sặc vào cổ họng khiến hắn lại ho dữ dội. Lý Doanh vốn yên lặng ngồi bên nhìn hắn, thấy vậy không nhịn được nữa, vươn tay đoạt lấy vò rượu: “Đừng uống nữa.”

Sắc mặt tái nhợt của Thôi Tuần bị men rượu nhuộm đỏ, rực lên như ánh chiều tà, kiều diễm đến lạ. Nhưng đằng sau sắc màu tươi đẹp ấy, Lý Doanh như nhìn thấu nỗi đau vô bờ mà hắn đang phải một mình chống chịu.

Thôi Tuần đưa tay đòi lại vò rượu, nhưng Lý Doanh lắc đầu, giấu vò rượu ra sau lưng. Nàng nói: “Ta biết, ngài muốn say sớm một chút, say rồi có thể quên được chuyện của A Man. Nhưng chẳng phải sẽ tỉnh lại sao? Tỉnh lại, tất cả vẫn không có gì thay đổi. Ngài đã nghĩ chưa, nếu hôm nay ngài chết chìm trong cơn say ở đây, A Man sẽ trông cậy vào ai?”

Thôi Tuần nghe xong, chỉ lẩm bẩm: “Nàng ấy chẳng thể cậy vào ta. Ta cũng chẳng bảo vệ nổi nàng ấy. Thánh nhân đã hạ chỉ, bảo nàng phải làm thiếp của Thẩm Khuyết. Ta… bất lực.”

Lý Doanh kinh ngạc: “Sao lại có chuyện như vậy? Kẻ gây tội không chịu bất kỳ trừng phạt nào, còn người bị hại thì phải dâng mình cho hắn, tiếp tục chịu nhục? Đây là đạo lý gì chứ?”

“Đạo lý?” Thôi Tuần cười lạnh: “Trên đời này, nào có đạo lý. Chỉ có đại cục. Một nhạc cơ, một quốc công; một cô nhi, một tướng quân. Một kẻ nhẹ như lông hồng, một người nặng tựa Thái Sơn. Đạo lý? Ha ha, đạo lý ư?”

Nói đến cuối, hắn đã đầy uất hận. Một luồng tanh ngọt dâng lên cổ họng, hắn đưa tay che miệng ho sặc sụa, đến khi trong lòng bàn tay đã có vệt máu đỏ.

Lý Doanh thất thần, ném vò rượu, nắm lấy tay Thôi Tuần: “Thôi Tuần, ngài…”

Chữ “ngài” vừa thốt ra, nàng đã nghẹn ngào không nói nên lời. Những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên má, rơi xuống lòng bàn tay Thôi Tuần. Hắn sững người, chậm rãi rút tay khỏi tay nàng, chỉ nói một câu: “Chưa chết được.”

Lý Doanh cắn chặt môi, đưa tay lau dòng lệ trên gó má, giọng nàng nghẹn ngào: “Thẩm Khuyết dùng lời nói, giết người không dao. Hắn nói vì ngài mà A Man chịu khổ. Nhưng kẻ cầm thú chính là hắn, là hắn ức hiếp một nữ nhân yếu đuối. Hắn dựa vào đâu mà đem sai lầm của mình đổ hết lên đầu ngài? Ngài đừng vì những lời của hắn mà tự dằn vặt bản thân như vậy.”

Thôi Tuần nghe vậy, chỉ cười thê lương: “Không, hắn nói đúng. Nếu không phải vì ta, A Man sẽ không phải chịu cảnh ngộ như thế. Là ta không bảo vệ được A Man, ta đã phụ lòng Vân Đình… Không, không chỉ Vân Đình, mà là tất cả mọi người.”

Hắn bất giác nhớ lại lời của lão bộc câm từng dùng tay ra hiệu: “Mẫu thân của Tào Ngũ lang, chịu nhục không nổi, treo cổ tự vẫn.”

Ngón tay của Thôi Tuần siết chặt đến trắng bệch, giọng nói như tự trách: “Sáu năm rồi, đã sáu năm trôi qua. Nếu trong sáu năm này, ta có thể trả lại sự trong sạch cho họ, thì gia quyến của họ cũng sẽ không bị đối xử tàn nhẫn đến vậy. Ta thật sự… vô dụng đến cùng cực!”

Trong lòng chỉ toàn là nỗi thống khổ. Men rượu mạnh bắt đầu thấm dần, khiến đầu óc hắn càng thêm phần mụ mị. Hắn gục đầu xuống bàn tiệc làm bằng gỗ tử đàn, lẩm bẩm: “Ta không cứu được họ, cũng không cứu được người thân của họ, mà chính ta… cũng không cứu nổi chính mình.”

Lý Doanh nước mắt lưng tròng, nhẹ nhàng nói: “Thôi Tuần, ngài đừng như vậy, Thôi Tuần.”

Thôi Tuần nằm gục trên bàn, đôi mắt đen sâu thẳm ngước nhìn Lý Doanh. Gương mặt nàng thanh thoát, tựa ánh trăng sáng giữa trời cao. Hắn khẽ thì thào: “Ngay cả cô, cũng cứu không được ta.”

Nói xong, hắn khép mắt, thiếp đi trong men say. Chỉ là nơi khóe mắt, một giọt lệ lặng lẽ trượt xuống.

Lý Doanh không hiểu câu nói cuối cùng của hắn, nhưng lòng nàng đau đớn vô cùng. Nàng chưa từng gặp những người khác trong Thiên Uy quân, nhưng đã từng quen biết Thịnh Vân Đình và Thịnh A Man. Một người trung quân ái quốc, một người dám yêu dám hận, vậy mà kết cục của họ lại bi thảm vô cùng. Nàng… không thể giúp gì được cho họ.

Nỗi bất lực dâng tràn trong tim, gần như đẩy nàng đến ngưỡng nghẹt thở. Chỉ đối diện với máu và nước mắt của hai người, nàng đã đau đớn đến thế này. Còn Thôi Tuần, hắn phải đối mặt với máu và nước mắt của năm vạn quân Thiên Uy cùng gia quyến của họ, vậy sáu năm qua, hắn đã chịu đựng áp lực và đau khổ đến nhường nào?

Lý Doanh vội lau những giọt nước mắt trên mặt mình, ánh mắt dừng lại trên dáng vẻ say rượu của Thôi Tuần. Dù đã say, đôi mày hắn vẫn nhíu chặt, tựa như trong mộng cũng bị những cơn ác mộng quấy nhiễu. Trước khi chìm vào men say, hắn đã nói, ngay cả nàng cũng không thể cứu được hắn. Nàng không hiểu rõ ý hắn, nhưng vẫn đưa tay, đầu ngón tay lau nhẹ đi giọt lệ nằm trên khóe mắt hắn. Giọng nàng nhẹ nhàng mà kiên định: “Không, ta nhất định sẽ cứu chàng.”

Bình luận

Truyện đang đọc