ĐI NGƯỢC CHIỀU GIÓ ĐẾN BÊN CẠNH EM


Sáng hôm sau Lục nhu nhân và Lục Vĩnh Tâm đứng ngoài cửa phòng Lục Thành và Nhậm Nhã Lâm xem trộm họ đang ngủ say mà thích thú.

“Mẹ, người đúng là suy nghĩ quá chu đáo, nhìn hai người họ xem, con cũng cảm thấy hạnh phúc đây này”
“Từ hành động của anh trai con thì mẹ tin anh trai con đã thích chị dâu con từ lâu rồi”
“Sao mẹ lại biết ?”
Lục phu nhân cười ẩn ý với Lục Vĩnh Tâm.

“Tin mẹ đi, con mắt nhìn người của mẹ không sai đâu, để mẹ cho con vài ví dụ”
Nơi xong bà ấy đi vào nhà bếp, Lục Vĩnh Tâm tò mo
“Mẹ định làm gì vậy ?”
“Mai đi theo mẹ”
Sau đó trong lúc hai người vẫn còn ngủ say thì bỗng tiếng động lớn vang lên, Lục Thành giật mình tỉnh giấc còn Nhậm Nhã Lâm thì lại xoay người khó chịu vì vẫn còn buồn ngủ.

Thấy cô ấy sắp tỉnh giấc, Lục Thành nhanh chóng ngồi dậy đi ra ngoài đống chặt cửa lại.

Anh ấy đi ra sau bếp thì thấy mẹ mình đang dùng sức đập mạnh vào chiếc bàn.

“Mẹ, người làm gì vậy ?”
“Con tỉnh rồi à ? Mẹ đang làm thịt mềm ra để ướp thịt, sắp xong rồi, con đợi mẹ một lúc”
Lục Thành hoảng loạn đi đến ngăn mẹ lại.

“Mẹ à, hay là hôm nay chúng ta ăn cá đi, đừng đập nữa”
Lục Vĩnh Tâm bên cạnh lập tức dùng gậy đập mạnh vào con cá.


“Anh, em hôm nay sẽ làm cá cho anh ăn, nhưng trước tiên em phải làm con cá này tắt thở mới được”
Nói xong cô ấy đưa tay định đập thêm một lần nữa.

“Tiểu Tâm”
Lục Thành hét lớn, chạy đến ngăn em gái lại.

“Em nếu còn đập như thế nữa thì cái bếp của anh sẽ hỏng đó”
“Hỏng thì sửa, có làm sao chứ ?”
“Thôi được rồi, hai người làm ơn ra ngoài giúp con đi, con sẽ nấu ăn cho, nếu cả hai còn làm nữa thì Nhã Lâm thức giấc mất, vợ con cô ấy còn ngủ, mọi người đừng làm phiền cô ấy”
Lục phu nhân nhìn con gái cười thích thú rồi hai người họ cũng chịu dừng tay, kéo nhau ra ngoài nói thầm.

“Con thấy chưa ? Chỉ cần một hành động nhỏ thôi là biết ngay”
“Mẹ đúng là cao tay, anh ấy lo lắng như vậy thì đúng chỉ là có thể dành cho người trong lòng mà thôi”
“Anh trai con dù sao cũng là do mẹ sinh ra, mẹ vừa nhìn đã biết vấn đề nằm ở đâu rồi”
Trong phòng Nhậm Nhã Lâm vừa lúc tỉnh dậy, cô ấy thấy em gái nhắn tin thì lờ đờ ngồi dậy gọi lại.

“Chị”
“Em không nhắc thì chị cũng không nhớ hôm nay là sinh nhật của mình luôn đó”
“Em biết ngay là chị không nhớ mà”
“Giọng em sao thế ? Khóc à ?”
“Không có, em chỉ là nhớ ba mẹ một chút thôi”
Nghe đến đây Nhậm Nhã Lâm chợt biến sắc, cô ấy buồn bã nhưng vẫn cố vui vẻ khuyên nhủ em gái.

“Đừng buồn quá, tối nay chị sẽ sang đó đón sinh nhật cùng em”
“Không cần đâu ạ, chị và anh rễ cứ đón sinh nhật cùng nhau đi, dù sao thời gian này việc học em cũng rất nhiều, em vẫn sẽ có thể ghé sang tiệm hoa đưa quà cho chị sau, vậy nha chị, em vào học đây”
“Được, vậy em đi học cẩn thận, cần gì thì ghé tiệm hoa tìm chị”
“Vâng ạ”
Vừa tắt máy Nhậm Nhã Lâm đã vì sự thương xót em gái mà vỡ oà bật khóc.

Bên ngoài Lục Thành vừa chuẩn bị xong thức ăn thì nghe thấy tiếng khóc của cô ấy thì hốt hoảng chạy vào.

“Nhã Lâm, sao vậy ?”
Thấy cô ấy cứ khóc mãi không chịu nói, anh ấy liền đi đến bên cạnh.

“Sao vậy ? Sao lại khóc ?”
Nhậm Nhã Lâm nhìn anh ấy lại càng lúc khóc càng to hơn.

“Tôi….

.


tôi thật sự không biết vì sao lại khóc nữa, chỉ là vừa rồi…….

.

vừa rồi điện cho em gái lại nghe ra em ấy đang khóc……”
Lục Thành lo lắng an ủi, đưa tay lau nước mắt cho cô ấy.

“Ơ……được, được rồi đừng khóc nữa, chiều nay được nghĩ sớm tôi sẽ đưa em đi chơi, có được không ?”
Nghe đến là đi chơi thì Nhậm Nhã Lâm lại như trẻ con, dừng khóc và còn rất đáng yêu hỏi Lục Thành.

“Đi đâu vậy ? Đi khu vui chơi có được không ?”
Lục Thành đơ cả người, vẻ đáng yêu của cô ấy khiến anh ấy bật cười.

“Ha….

.

được, em muốn đi đâu thì tôi đưa em đi đó”
“Vậy có được chơi vòng đu quay không ?”
“Được, được hết”
Nhìn Lục Thành đang cười mình thì Nhậm Nhã Lâm lại ngượng ngùng trách anh ấy.

“Anh không được cười”
“Được, tôi không cười em nữa, nhìn em đi, mắt lắm lem cả rồi, mau dậy ăn sáng đi”
Nhậm Nhã Lâm vừa cười khổ vừa nói với Lục Thành.

“Nhưng…….

.


chân tôi tê quá, đi không nổi”
Lục Thành lắc đầu bất lực, anh ấy đứng dậy cõng cô ấy trên lưng đưa cô ấy đi rửa mặt.

“Mau lên đi, tôi đưa em đi rửa mặt”
Giây phút này Nhậm Nhã Lâm không hề ngại ngùng mà còn vui vẻ trèo lên lưng Lục Thành.

“Rửa mặt nhanh lên, nếu không tôi quăng em ở đây đó”
“Anh mà quăng tôi thì chân tôi chuyển từ tê sang gãy mất”
“Đến lúc đó để mẹ và Tiểu Tâm ở lại với em thêm vài ngày nữa để chăm sóc em”
“Như vậy cũng được, có mẹ và Tiểu Tâm ở đây thì cũng vui hơn hẳn”
“Em nhanh lên đi, tôi sắp trễ giờ rồi”
“Đừng hối nữa, chảy máu răng rồi”
“Cái gì ? Em ngốc à ? Thế mà cũng có thể làm mình chảy máu răng”
“Không phải anh hối tôi à ?”
“Đừng cằn nhằn nữa, đánh cẩn thận chút”
Một lượt hoạt động này của họ bị Lục phu nhân và Lục Vĩnh Tâm bắt gặp, cả hai người họ đều vui mừng.

“Mẹ phải báo cho ông bà nội con biết mới được, chắc không lâu nữa chúng ta sẽ có thể đón thêm cháu rồi”
“Vậy là con sẽ có cháu sao ? Nhưng con còn chưa có bạn trai, có phải sẽ già hơn một chút không ?”
“Con đúng là…….

”.


Bình luận

Truyện đang đọc