ĐI NGƯỢC CHIỀU GIÓ ĐẾN BÊN CẠNH EM


Đêm diễn ra lễ kỉ niệm Lục thị, Nhậm Nhã Lâm mặc một bộ lễ phục được đặt may riêng trông vô cùng lộng lẫy và quyến rũ.

Cô ấy cùng Lục Thành đưa Niệm Khiết đến nhà của Nhậm Tinh Khả.

“Em ở đây với Tiêt Khả, khi nào chị về sẽ gọi cho em”
Niệm Khiết vui vẻ chào tạm biệt Lục Thành và Nhậm Nhã Lâm.

“Vâng ạ, hai người đi vui vẻ”
Nhậm Tinh Khả bên cạnh cũng hào hứng nói.

“Chị Khiết ở đây có em trò chuyện rồi, hai người không cần lo”
“Tất nhiên là chị không lo rồi, chỉ là sợ hai người vui vẻ quá mà quên cả ăn uống thôi”
“Chị xem em là trẻ con sao ?”
“Không có, vậy hai người vào trong đi, chị đi đây”
Sau khi chào tạm biệt họ thì Nhậm Nhã Lâm và Lục Thành lập tức đến nơi diễn ra buổi tiệc.

Họ nhanh chóng đã đến nơi, khi bước vào trong mọi người vừa thấy họ thì đã niềm nỡ chào hỏi và khen ngợi họ rất đẹp đôi.

“Nhìn kìa, là thiếu gia nhà họ Lục đó, bên cạnh là vợ của cậu ấy đó”
“Nhìn họ vừa trẻ vừa đẹp, trông đẹp đôi quá đi”
“Đúng là rất đẹp đôi”
Lục Thành nắm tay đưa vợ đến chỗ mẹ mình và ông bà nội.

“Con xin lỗi vì đã đến muộn ạ”
“Tiểu Lâm bà nhớ con quá, đến đây để bà xem cháu dâu bà nào…….

.

đúng là xinh đẹp tuyệt trần mà”
“Bà nói thừa, Tiểu Lâm luôn xinh đẹp như vậy mà, cháu dâu của chúng ta thì làm sao có thể không xinh đẹp cho được”
“Mọi người đừng khen con nữa, nếu không con sẽ thật sự nghĩ mình rất xinh đẹp đó”

Lục phu nhân bật cười khen ngợi.

“Bộ lễ phục này rất hợp với con, mẹ thấy con nên thường xuyên diện những trang phục thế này để bản thân sẽ luôn xinh đẹp như vậy”
Lục Thành bên cạnh lập tức lên tiếng.

“Không được, cô ấy nếu cứ diện đồ như vậy thì sẽ bị người khác nhìn vào, con không muốn”
Phía sau Lục Vĩnh Tâm đi đến.

“Ghen rồi, ghen rồi sao ?”
“Con nhóc này”
Phía sau Lục Thiên Chính đi đến.

“Cả nhà đều ở đây sao ?”
Nhậm Nhã Lâm lần đầu nhìn thấy Lục Thiên Chính là ngơ ngác, Lục Thành thấy vậy thì giới thiệu với cô.

“Lâm Lâm, anh quên nói với em, thật ra ba anh còn một người em trai nữa, đây là chú ba của anh Lục Thiên Chính”
Nhậm Nhã Lâm hiểu ra thì lập tức chào hỏi.

“Chú ba, chào chú”
Lục Thiên Chính đối diện gật đầu với cháu dâu.

“Chào cháu dâu”
Ngược với thái độ của Nhậm Nhã Lâm thì ông nội lại vô cùng không vui mà đi nơi khác, Nhậm Nhã Lâm ngơ ngác nhìn Lục Thành.

Sau khi Lục lão gia rời đi thì lão phu nhân lên tiếng phá vỡ không khí ngột ngạt đó.

“Các con cứ nói chuyện đi, vui vẻ một chút, bà đi tìm ông ấy”
Lục phu nhân thấy con dâu còn khó hiểu thì nói với cô.

“Tiểu Lâm, con đừng để ý”
“Vâng ạ”
Lục Chính Thiên bên cạnh gượng gạo gọi Lục phu nhân.

“Chị dâu, em có chuyện muốn nói với chị”
“Được, vậy chúng ta ra ngoài nói chuyện”
Hai người họ rời đi, Lục Vĩnh Tâm liền đến khoác tay chị dâu.

“Chị dâu, chúng ta ra chỗ khác chơi đi”
“Hả ?”
Lục Thành kéo tay em gái ra.

“Chơi cái gì ? Khách vẫn còn ở đây, em còn muốn đi đâu ?”
“Khách là đối tác của mẹ, liên quan gì đến em chứ ?”
“Em nên học cách quản lí giống mẹ đi, sau này còn đảm nhận công ty nữa”
“Em không muốn đó thì sao ? Anh có giỏi thì tự về mà quản”
“Em…….


Lục Thành tức giận định mắng em gái thì bị Nhậm Nhã Lâm ngăn lại.

“Đừng la em ấy, em ấy chưa hiểu chuyện mà”
“Em còn bênh vực em ấy, lớn từng này mà còn không hiểu chuyện”
Lục Vĩnh Tâm bất mãn với anh trai nên đã rời đi.

“Đồ hung dữ”
Nhậm Nhã Lâm bật cười hỏi Lục Thành.


“Em thấy anh không ở công ty nhưng có vẻ vẫn hiểu về Tần thị lắm thì phải”
Lục Thành trầm tư.

“Dù sao cũng là tâm huyết của ba anh, nói không quan tâm thì có hơi không hợp lý”
Nhậm Nhã Lâm trong lúc đang nói chuyện với Lục Thành thì có một người đàn ông trung niên đi đến.

“A Thành, lâu quá không gặp”
Lục Thành vừa thấy ông ấy thì bất ngờ.

“Chú Vạn, lâu rồi không gặp, chú về nước khi nào vậy ?”
“Chú về được vài hôm rồi, chỉ là bận việc nên chưa đến gặp mặt gia đình thôi”
“Nếu mẹ cháu biết chú quay về rồi thì có lẽ sẽ rất vui đó”
“Vậy à ? Vậy để lát nữa chú sẽ tìm bà ấy”
Vạn Lân Quân nhìn sang Nhậm Nhã Lâm vẫn còn đang ngơ ngẩn nhìn.

“Đây là ?”
“Cô ấy là Nhậm Nhã Lâm, vợ của cháu”
“À……vậy xin chào cháu dâu”
Vạn Lân Quân đưa tay chào hỏi làm Nhậm Nhã Lâm giật mình luống cuống.

“Vâng…….

.

vâng ạ”
“Sao cháu nhìn ta khó hiểu vậy ?”
“Cháu…….

cháu chỉ là hình như đã gặp chú ở đâu rồi thì phải, nhưng có lẽ cháu đã nhớ lầm”
Vạn Lân Quân mỉm cười không nói gì rồi đã rời đi ngay sau đó.

“Vậy hai đứa nói chuyện đi, chú đi tìm mẹ cháu”
“Vâng ạ”
Vạn Lân Quân đã đi nhưng Nhậm Nhã Lâm vẫn còn đang nghi hoặc nhìn theo ông ấy.

“Em sao vậy ?”
“Lần trước ở nhà hàng, em đã gặp chú ấy…….

em cứ có cảm giác đã gặp chú ấy ở đâu, nhưng lại không thể nhớ ra được”

“Em quen chú ấy sao ?”
“Em không biết, cũng rất mơ hồ nên…….

.


Vừa định nói tiếp thì Nhậm Nhã Lâm nhận được cuộc gọi.

Sau khi nghe máy thì Nhậm Nhã Lâm đã vui vẻ quay sang Lục Thành.

“Anh có thể cho em mượn xe của anh không ?”
“Em định đi đâu à ?”
“Em có việc cần làm, khi nào xong em sẽ quay lại”
“Nhưng em có thể lái xe sao ?”
Nhậm Nhã Lâm tỏ vẻ giận dỗi nói.

“Anh không tin tưởng em sao ?”
“Không có, anh tin em mà”
Nói xong Lục Thành đưa chìa khoá cho Nhậm Nhã Lâm, trước khi cô rời đi anh ấy còn không quên cởi áo khoác lên cho Nhậm Nhã Lâm.

“Cẩn thận bị lạnh”
“Cảm ơn chồng”
Lời nói ngọt ngào làm cho Lục Thành đỏ mặt yêu cầu vợ mình nói lại lần nữa.

“Em nói lại một lần nữa có được không ?”
Nhậm Nhã Lâm bật cười nói.

“Không muốn”
Nói xong cô rời đi để lại Lục Thành đang hạnh phúc bật cười ngây ngô, nhưng anh ấy lại không để ý từ xa có người đang quan sát họ.

“Không muốn”


Bình luận

Truyện đang đọc