ĐIỆN TỪ BI



Nguyệt Hồi hô một câu “tạ chủ long ân” vang dội, nghe vô cùng cảm kích.

Nhưng để được ở lại trong cung thì vẫn cần có một công dụng gì đó, cung đình này tuy rộng nhưng cũng chẳng thừa nuôi người rảnh rỗi.

Bảo nàng ở lại hai ngày cũng không phải quá lâu, chỉ là không biết Hoàng Đế muốn làm gì.

Nàng có một giọng nói như vậy, là phúc mà cũng là họa, trong lòng nàng lờ mờ biết tiếp theo sẽ khó được thái bình.
“Từ nhỏ nô tỳ đã bậy bạ lớn lên, đúng là có chút thô bỉ, nhưng nô tỳ vẫn có thể làm những việc bưng trà rót nước.” Điều quan trọng nhất là phải ôm lấy chút việc, chỉ cần không bắt nàng lại đi lừa mấy vị đại thần kia là được.

Nguyệt Hồi chỉnh mũ cười, “Hay là hầu hạ thư phòng cũng được, nô tỳ biết mài mực.”
Hoàng Đế lại nói không cần, “Bên cạnh trẫm không thiếu người hầu hạ, ngươi ở lại nói chuyện giải buồn với trẫm, thế là ngươi đã có công.”
Giữ lại nói chuyện giải buồn ư? Học vấn của người ở đây rất cao, bình thường Nguyệt Hồi biết phải nhìn mặt đoán ý, nhưng đối với những lời nói cao thâm của các quý nhân, nàng vẫn không tài nào hiểu hết được.

Nàng cười với Hoàng Đế đến là hồn nhiên, trong lòng Lương Ngộ lại có chút bất an.

Hắn không thể không giúp nàng thỉnh tội trước, thưa: “Trẻ con lớn lên chốn sơn dã khó tránh khỏi lỗ mãng, nếu lời nói hành động của nàng có chỗ nào không thỏa đáng, mong Hoàng Thượng thứ tội.”
Hoàng Đế tựa vào cái chăn được cuộn thành chỗ dựa lưng, liếc nhìn Nguyệt Hồi một cái, “Đại bạn không cần lo lắng, trẫm giữ nàng lại không hề có ý gì khác, chỉ muốn nghe nàng kể vài chuyện ngoài cung, xem giang sơn trẫm cai trị là cái dạng gì.”
Hoàng Đế sống trong cung từ nhỏ, Đại Nghiệp có quy củ hoàng tử 14 tuổi sẽ ra xây phủ riêng, khi đến lượt hắn lại đúng lúc Thuần Tông Hoàng Đế án giá (băng hà), sau đó hắn đăng cơ kế vị luôn, bởi vậy không có cơ hội ra bên ngoài thăm thú.


Có lẽ muốn giữ Nguyệt Hồi lại hai ngày là thật lòng, nàng không giống những thái giám cung nữ kia, không phải bò lên từ nơi hèn kém nhất, cũng chưa từng trải qua điều trị của ma ma tổng quản.

Nàng không biết cẩn thận chặt chẽ, khi ở trước mặt Hoàng Đế không hề bị sợ hãi đến nỗi chẳng dám ho he, có những lời chỉ nàng dám nói, còn nói rất chân thành, không chút giả dối —— Hoàng Đế thích được nghe nói thật.
Lương Ngộ vẫn giữ một vẻ mặt không màng hơn thua, khom người đáp: “Thần chỉ sợ nàng không biết giữ miệng, sẽ làm càn trước mặt chủ tử.

Nếu chủ tử coi trọng thì cứ để nàng hầu hạ, thần cáo lui trước.”
Hắn dứt lời lui đi, chậm rãi rời khỏi noãn các, chỉ nghe tiếng Hoàng Đế pha trò với Nguyệt Hồi, “Đại bạn là sợ trẫm ăn mất ngươi.”
Ngữ khí Nguyệt Hồi nhẹ nhàng, đáp lời tạm coi như khôn khéo: “Ca ca thương nô tỳ, khi đó nhà nô tỳ nghèo, ăn không đủ no mặc không đủ ấm…Sau này đi lạc, ngày nào ca ca cũng nhớ nô tỳ…”
Coi như nha đầu này có chút tài năng huyên thuyên.

Lương Ngộ mỉm cười, đến khi ra khỏi cửa nụ cười vẫn chưa tản đi, bị Thừa Lương đứng dưới hiên nhìn thấy, ton hót chạy tới, “Lão tổ tông gặp được chuyện vui gì ạ?”
Lương Ngộ không để ý đến y, phủ thêm áo choàng bước nhanh về phòng tấu sự.

Thừa Lương đi đằng sau ngẫm nghĩ, cho dù không nói thì y cũng biết thừa, cô nương mà Chưởng ấn tốn bao nhiêu khí lực tìm về đã được Vạn Tuế Gia giữ lại, còn thêm cả 4 nữ quan ngự tiền, lại càng nhiều phần thắng hơn rồi.
Nếu như được khâm điểm, tương lai tranh được một vị trí trong hậu cung, thể nào cũng phải là một Tuyển thị(*).

Thừa Lương cắm tay áo cười đắc chí, nhanh bước đuổi theo, “Lão tổ tông, ngày hôm kia nhà Tư trị thiếu doãn(**) Lưu Đống có một khuê nữ mới chết, bởi vì lão thái thái nhà bọn họ vẫn chưa hết tang nên cô nương không được làm đám, im lặng đưa đi chôn, người bên ngoài không ai biết.

Tên Lưu Đống kia còn dính chút thân thích với Thái Hậu, nếu dựa vào đằng đó, bước đầu tiên của cô nương xem như đã vững chắc rồi.”
(*) Tuyển thị: Một cấp của phi tần.
(**) Tên một chức quan.
Lương Ngộ đi chậm lại một chút, “Lưu Đống? Người này quen thói xu cát tị hung, thật ra cũng là một lựa chọn không tồi.”
Thừa Lương đáp, “Đúng thế đấy ạ, Tư trị thiếu doãn tốt xấu gì cũng là hàm tam phẩm, nếu cô nương ứng tuyển nhập cung, nương theo thế lực Lưu gia là chuẩn không sai được.”
Mấy tên chó săn này nghiền ngẫm tâm tư cấp trên, đúng là ngẫm đến sắp nở hoa, Lương Ngộ cười nhạo, “Ngươi xem nàng có làm hậu phi nổi không?”
Thừa Lương cân nhắc, rất thành kính trả lời: “Với diện mạo này của cô nương thì không cần phải nói.

Gia gia đã mở miệng muốn giữ, tất nhiên là có vài phần ý tứ.”
Lương Ngộ không nhiều lời nữa, vừa đi vừa nghĩ nếu thực sự đưa lên cũng không phải chuyện xấu, rốt cuộc khi hắn tiến cử Nguyệt Hồi với Hoàng Đế, quả thực đã có một giây lát động thứ tâm tư kia.

Hắn nhìn Hoàng Đế lớn lên, luận về tâm tính hắn cũng hiểu Hoàng Đế vài phần, dù cho Hoàng Đế càng lớn tính kế càng sâu đi chăng nữa thì chỉ cần hắn vẫn nắm chặt Tư Lễ Giám và xưởng vệ trong tay, địa vị này sẽ không bao giờ dao động.
Nhưng mà Nguyệt Hồi…nếu thực sự để nàng lấp vào lỗ thủng kia, hắn lại cảm thấy tiếc nuối.

Đứng dưới lập trường của người thân mà nghĩ, thân thể Hoàng Đế quá yếu, chẳng may xảy ra bất trắc gì, cô nương trẻ măng đã phải chịu gian nan goá bụa, có lẽ sẽ hận kẻ làm ca ca hắn suốt đời.
Đánh nước cờ này thực sự quá nguy hiểm, có thể Nguyệt Hồi sẽ trở thành tai mắt chôn bên cạnh Hoàng Đế, chỉ chút vô ý cũng biến thành nhược điểm để Hoàng Đế kiềm chế hắn.

Trái lo phải nghĩ đều là bộn bề, đành vậy, vẫn cứ đành thuận theo tự nhiên đi.
Đề bổn của Nội các dâng lên từng chồng, hắn lấy lại bình tĩnh ngồi xuống chấm bút phê hồng, thong thả nói: “Hoàng Thượng mang bệnh, mấy ngày này càng phải làm việc cẩn thận, đoạt hết quyền dâng tấu diện thánh của Nội các, tất cả đều phải được trình lên Tư Lễ Giám trước.


Quy củ đặt ra thì phải làm được, tuy trước đây phiếu nghĩ là do chúng ta dán nhưng vẫn có nhưng người dám phớt trình tự đưa thẳng đến Hoàng Thượng, ấy là không thèm để Tư Lễ Giám vào mắt, gây chuyện khiêu khích, nhà ta không nhìn nổi tật xấu này của bọn họ.

Bây giờ xử lý hai trụ cột của Nội các, cũng coi như là lời cảnh tỉnh cho người sau.

Chỉ cần đề bổn nằm trong tay chúng ta, cái gì cần đưa lên ngự án thì đưa, còn nếu chỉ là việc nhỏ, chúng ta tự làm được thì cứ làm, thân mình Hoàng Thượng quan trọng nhất, không thể để thánh cung nhọc sức.”
Thừa Lương vừa nghe liền hiểu ngay ý hắn, cái gì gọi là việc nhỏ, lớn nhỏ chẳng phải do Chưởng ấn định đoạt hay sao.

Tư Lễ Giám của mấy đời trước chỉ được cái danh, thực quyền trên tay thì lại hữu hạn, chỉ cần đời này vững vàng nắm giữ, vậy cũng là công tại đương đại, lợi tại thiên thu.
(*) Công tại đương đại lợi tại thiên thu: Ý nói một nhờ một công lao ở hiện tại mà đem lại lợi ích cho muôn đời sau.
“Cứ thế này, chắc chắn về sau Nội các sẽ phải kính chúng ta vài phần.

Chờ đến khi quy củ thành hiện thực, Trương thủ phụ Trương Hằng mà gặp lão tổ tông, sợ là còn phải dập đầu với lão tổ tông ấy chứ!”
Mấy tên Tùy đường trong phòng đều cười rộ lên, bộ dạng rất nắm chắc thắng lợi.
Lương Ngộ hừ cười, “Trước nay mấy tên đại quan triều đình luôn xem thường chúng ta, nương chuyện bức họa lấy cớ lập uy, để cho bọn họ biết rõ lợi hại.

Dù sao người muốn làm quan cũng nhiều lắm, chỉ cần ai nghe lời là cho một chân, rồi ngươi xem tương lai trên triều còn ai dám làm trái.”
Hắn không bao giờ bắn tên không đích, cho nên mỗi một câu đều khiến thuộc hạ tin tưởng chẳng nghi ngờ.

Trước kia Uông Chẩn còn tại chức chỉ chăm chăm mấy lợi ích nho nhỏ, cho dù lão có muốn ra tay cũng bị người ta áp chế, không làm được gì.

Dù là bất cứ nghề nào, khi đổi cũ thay mới sẽ luôn luôn có kẻ bất mãn, một chiêu này của hắn sẽ làm cho khắp 12 Giám nở mày nở mặt, đồng thời hoàn toàn chặn miệng những kẻ kia lại luôn.
Công việc đã định xong, cứ theo con đường đó mà làm, mọi chuyện đều có thuộc hạ ra mặt lo liệu, những tên Tùy đường xoa tay hầm hè, nóng lòng thể hiện, dù sao hiện giờ vị trí Bỉnh bút vẫn để trống, nếu làm việc đắc lực chắc chắn sẽ có ngày thăng chức.
Người dần dần tan, ai đi tuần tra thì tuần tra, ai đi thẩm án đêm ở Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ thì vội vàng xuất cung, trong trị phòng chỉ còn lại hai tiểu thái giám đứng hầu nghiên bút.

Khi Lương Ngộ phê hết đề bổn trong tay mới phát hiện đã giờ tuất, vẫn chưa thấy Nguyệt Hồi về.
Hắn quay đầu hỏi người hầu, “Hôm nay đến phiên ai trực đêm Càn Thanh Cung?”
Tiểu thái giám nói: “Bẩm lão tổ tông, là Chưởng ban ngự tiền Triệu Tiểu Xuyên ạ.”
Lương Ngộ gác bút đứng lên, “Ngươi đi nhìn Càn Thanh Cung xem Hoàng Thượng đã ngủ chưa.”
Tiểu thái giám vâng mệnh, đè mũ nhấc áo vội vàng ra ngoài.
Hắn có chút thấp thỏm, Hoàng Đế bệnh nặng mới khỏi, theo lý mà nói thì sẽ không xảy ra bất trắc gì, nhưng nhớ lại những dòng hoang đường ghi trên đồng sách…ai mà biết được đây.

Chỉ mong sẽ không xảy ra điều như hắn lo lắng, hắn nhớ đến đứa bé tha hương phiêu bạt cùng hắn ngày nhỏ, ôm chân hắn khóc kêu nhớ nhà, cõi lòng nổi lên một trận run rẩy vô cớ.

Trong hoàng cung từng có quá nhiều nữ nhân bất đắc dĩ bị chôn vùi bởi tay hắn, những thứ ấy không rơi lên đầu mình thì không biết đau.

Dường như bây giờ hắn đã mơ hồ hiểu ra, càng hiểu lại càng thấp thỏm.
Hắn bước khỏi án đi vòng quanh phòng, gió tuyết bên ngoài đập phá bừa bãi, Càn Thanh Cung cách một cái quảng trường thật lớn, đứng từ nơi này nhìn đến mù mịt mênh mang.


Trực đêm ở ngự tiền đều có luật lệ, khi đến giờ những người không liên quan đều phải rời đi hết, nàng ở lại đó không hợp quy củ.
Cuối cùng bên ngoài cũng có tiếng bước chân, đoán chừng là tiểu thái giám quay về, hắn dán mắt vào cửa, mành cửa vén lên, người bước vào lại là Nguyệt Hồi.
Nàng đi men theo hành lang về đây, tuy không bị tuyết xối nhưng cũng lạnh cứng đỏ bừng chóp mũi, đi vào cửa dậm chân làm ấm, ồn ào kêu lạnh quá.
Lương Ngộ nhẹ nhàng thở ra, bảo nàng đến ngồi trước lò than, còn mình thì đi rót một chén trà nóng đưa đến cho nàng, “Làm sao mà ở lại lâu đến vậy, Hoàng Thượng nói chuyện gì với muội?”
Nguyệt Hồi thổi trà húp một ngụm, “Cũng chẳng có gì, chỉ nói mấy chuyện phiếm, chuyện ngày hội chùa, xưởng lưu ly gì gì đó.”
“Không nói gì khác à?” Lương Ngộ ném một quả táo vào lò, “Có nói khi nào sẽ để muội về không?”
Khói từ lò than bốc lên, mùi táo cháy cũng theo đó khuếch tán, ngọt ngào tràn ngập khắp căn phòng.

Nguyệt Hồi nói không có, một sợi tóc bị tuột khỏi mũ, nàng nâng tay vén ra sau tai, “Nhưng mà lại ban ân điển, nói ngày mai sẽ đưa muội đi dạo quanh khắp nơi.”
Lương Ngộ không tán đồng, “Chỉ mới khỏi bệnh, không nên đi lại lúc trời giá rét, chẳng may vì muội mà mắc phong hàn thì không ai chịu trách nhiệm nổi đâu.”
Nguyệt Hồi rời mắt khỏi ngọn lửa, bởi vì bị hơ nóng mà gương mặt bừng lên như hoa đào, “Ca ca yên tâm, muội từ chối rồi, cũng không biết có làm Hoàng Thượng đổi ý được hay không.

Chờ ngày mai muội lại từ chối thêm lần nữa, nói muội sợ lạnh không muốn đi, cảm tạ ý tốt của Hoàng Thượng.”
Lúc này Lương Ngộ mới gật đầu, dừng một chút rồi hỏi: “Chuyện muội biết nhại giọng thì thế nào, sau đó có nhắc đến không?”
Nguyệt Hồi cười, “Khen muội chứ sao, hỏi muội làm sao mà lại có bản lĩnh như vậy, học rất giống.” Nói xong thì hơi do dự, sợ hãi nhìn về phía hắn, “Ca ca, muội biết đây không phải chuyện tốt, liệu Hoàng Thượng có đề phòng tương lai muội giả truyền thánh chỉ không?”
Lương Ngộ ngạc nhiên, thì ra đứa bé này đều hiểu hết, thế cục lưỡng nan của hắn bị chọc phá bởi một câu của nàng, thực ra ngay trong giây phút hắn tiến cử nàng với Hoàng Đế, nàng đã không còn đường khác để đi.
Hắn thở dài, “Cho nên muội phải khiến cho Hoàng Thượng tín nhiệm muội, chúng ta đều là phận bề tôi, có những khi không thể không cúi đầu vì đại cục.

Nhưng mà tài năng kia của muội quả thực hiếm lạ.

Muội chỉ học được giọng một kiểu người thôi sao, hay là nam nữ già trẻ đều có thể?”
Nguyệt Hồi xoa tay nói: “Nam nữ trẻ thì còn học giống được, người có tuổi thì phải xem đã.”
Lương Ngộ cũng là nhất thời hứng khởi, thử hỏi: “Học ta thì sao? Có học được không?”
Nguyệt Hồi chớp đôi mắt to, làm bộ làm tịch, “Thế thì còn phải để xem đã.”
Lương Ngộ sửng sốt, phát hiện hóa ra mình bị nàng gài bẫy.
Có thể làm Lương chưởng ấn không thốt ra lời, Nguyệt Hồi rất chi là đắc ý, bình thường hắn luôn bình ổn, thì ra cũng có lúc ngây người.

Nhưng giọng của hắn khó điều chỉnh hơn là thật, thứ hương vị quý công tử kiêu ngạo lạnh lùng này rất khó học, không dễ bắt chước được như âm sắc thiếu niên của Hoàng Đế.
Nàng đứng dậy duỗi eo hắng giọng, bày ra đầy đủ tư thế, Lương Ngộ khoanh tay nhìn, tò mò không biết nàng sẽ học thành bộ dạng gì.
Kết quả là nàng vững vàng nhại lại giọng hắn, “Nhà ta có rất nhiều bạc, cười một cái một thỏi, cởi y phục trăm lượng…Nhà ta hỏi ngươi, cởi hay là không?” Ngữ khí như ác bá, nói xong thì nhe răng toe toét cười.


Bình luận

Truyện đang đọc