ĐIỆN TỪ BI



Nguyệt Hồi trợn mắt há hốc, chẳng phải Chưởng ấn là người chuyện gì cũng cần bàn bạc kỹ càng ư, tại sao bây giờ lại trở nên gấp gáp thế này? Cứ thế đi ngủ, mang theo nhiệm vụ mà ngủ, tỉnh ngủ phải trả lời hắn, đây là ý hay gì thế!
“Nhưng bây giờ muội không ngủ được, huynh phải để cho muội cân nhắc đã chứ.” Nàng nói, trên tay vẫn không dừng lại, giúp hắn bôi thuốc, lại phủ một tấm vải sạch lên, sau đó tận lực duỗi cánh tay vòng qua lưng hắn để băng bó lại, hình ảnh phản chiếu trong tấm gương đồng như đang ôm nhau.
Lương Ngộ trầm mặc hồi lâu, lúc sau mới nói: “Đúng là ta quá thiếu kiên nhẫn…Được, ta không ép muội, ta cho muội thời gian chậm rãi cân nhắc, trước khi đến Quảng Châu, muội phải cho ta một lời xác đáng.”
Cứ như đang bàn chuyện buôn bán, Nguyệt Hồi luống cuống dịch tay, “Thế trước khi muội chưa nghĩ xong, huynh còn chấp nhận đứa muội muội này không?”
Lương Ngộ gật đầu, “Cho dù muội không đồng ý, muội vẫn là muội muội của ta.”
Chỉ là phần tình thân này đã bị xẻ ra, không bao giờ khăng khít như xưa được nữa.
Đổi thuốc xong, băng bó xong, hắn cất giọng gọi người đến, thái giám luôn hầu hạ bên người cạnh đi vào, mặc lên cho hắn trung y duệ tát.

Cuối cùng buộc loan đai, đội mũ ô sa, hắn lại biến thành Chưởng ấn cao không với nổi, cũng không nói thêm một câu nào nữa, bước ra ngoài boong tàu.

Trận gió lốc đêm qua đã làm chết rất nhiều người, đều là tinh nhuệ chọn từ Thập Nhị Đoàn Doanh, chưa từng nghĩ sẽ không chết trên chiến trường mà lại bỏ mạng trong giông bão.

Hắn luôn dùng người tài, hao binh tổn tướng đương nhiên là đau lòng, cho bên bất chấp vết thương, dù phải kéo lê tấm thân bệnh tật cũng phải đích thân ra xem.
Tần Cửu An trông thấy thì vội tới đón, khe khẽ nói: “Lão tổ tông còn chưa khỏi mà, sao lại đã ra đây rồi?”
Lương Ngộ không đáp, nheo mắt nhìn về phía ưng thuyền nhấp nhô trên mặt biển, trên boong tàu đặt tám thi thể nằm song song nhau, những người chết chìm đó đã vùng vẫy hòng sống sót, về sau tứ chi cứng đờ, động tác cuối cùng trước khi lìa đời vẫn được giữ y nguyên, không dễ mà làm thẳng lại được.
Hắn không đành lòng, nhíu mày rời tầm mắt, “Dựng cái lều cho bọn họ, đừng đề bọn họ phải phơi nắng.

Phái vài người đưa bọn họ về, đoàn doanh phát ra cho mỗi hộ hai trăm lượng bạc mai táng, Tư Lễ Giám phát ra hai trăm lượng bạc chia buồn, an ủi gia quyến.”
Tần Cửu An vâng, “Còn có 4 người vẫn chưa tìm được, hôm nay sẽ tìm tiếp một ngày nữa, nếu thực sự không thấy thì đành xây mộ chôn di vật.

Hôm qua sóng to gió lớn, có lẽ bị cuốn xa đến mấy dặm, những người tìm về được cũng không thể để trì hoãn thêm nữa ạ, trời đang nóng dần, còn tốn thêm mấy ngày đi đường.”
Lương Ngộ gật đầu, “Đưa những người này về Đại Cô Khẩu trước, để lại một thuyền gác tiếp tục tìm.

Những con thuyền bị hao tổn sửa chưa ra sao rồi?”
Tần Cửu An nói: “Ngoại trừ hai con thuyền gác bị sóng đánh vỡ thì phúc thuyền là hỏng nặng nhất.


Thuyền còn lại chỉ bị hỏng nhẹ, dọn dẹp một chút là được ạ, không tốn nhiều công phu.”
“Đẩy mạnh sửa chữa.” Hắn giơ tay xoa vai, dù sao vết thương không hề nhẹ, đứng lâu liền có chút xây xẩm.

Tiểu thái giám đi lên đỡ, hắn lại dặn tiếp, “Hành trình của chúng ta không thể để bị ảnh hưởng, chỉnh đốn xong xuôi thì giương buồm lên đường.” Nói xong quay người trở lại khoang thuyền.
Hắn ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người có chỗ để tin vào.

Ưng thuyền chở người gặp nạn được căng vải dầu, dựng thành một cái lều lớn, chuyển hướng mũi thuyền trở về nơi xuất phát.

Một chiếc sa thuyền men theo thế nước đi mãi về phía đông tìm kiếm, bây giờ tìm người chẳng khác gì mò kim đáy bể, chỉ đành nghe ý trời.

Còn về đội thuyền ở vịnh miệng ưng, phúc thuyền vẫn đi được nhưng lầu khoang thì bị hao tổn, phía dưới chiến thuyền luôn dự trữ ván gỗ quanh năm, có thể vừa đi vừa tu sửa.
Nguyệt Hồi nhìn mọi người đâu vào đấy, trong lòng vẫn rất khâm phục năng lực thống lĩnh của ca ca, chỉ là nói về tình cảm, hễ nhắc đến là lại khiến nàng thất điên bát đảo.

Nàng cảm thấy tứ chi mệt mỏi, cả người không còn sức, có khi sắp bệnh đến nơi.

Đang lê bước định tìm một người hỏi xem buồng của mình ở đâu thì gặp phải Lương Ngộ vừa quay lại.

Cặp mắt kia nhìn ai là như thể sẽ xuyên thủng linh hồn người ta, Nguyệt Hồi hơi hốt hoảng, xoay vòng quanh như con ruồi mất đâu, hắn cứ thế lạnh lùng nhìn nàng, mở miệng nói: “Cứ đi lòng vòng làm gì?”
Nguyệt Hồi lắp bắp: “Buồng của muội…muội không biết…được xếp đi đâu rồi?”
Lương Ngộ nghe xong, liếc nhìn tiểu thái giám theo hầu một cái.

Tiểu thái giám kia vội tiến lên, vỗ đầu gối nhẹ nhàng nói: “Mời cô nương đi cùng nô tài, nô tài đưa cô nương qua.”
Nguyệt Hồi vội đi theo, cũng may lần này không ở cách vách với hắn nữa, nàng vào buồng, lau người qua loa một chút rồi lên giường.

Từ tối hôm qua đến giờ nàng đã chịu kinh hãi liên tiếp không ngừng, chỉ có ngủ một giấc mới an ủi nàng được.

Bình thường nàng là kiểu đầu vừa chạm gối là ngủ luôn, nhưng mà hôm nay chẳng biết làm sao, trằn trọc nửa canh giờ mới dần dần tiến vào giấc mơ.
Người đa tình hay mơ, tuy tính tình Nguyệt Hồi tùy tiện nhưng phần lớn thời điểm vẫn khá tinh tế.

Nàng mơ một giấc mơ kỳ lạ, trong mơ nàng gặp lại cha mẹ đã qua đời, hai gương mặt kia vừa xa lạ vừa quen thuộc, cha nói: “Nguyệt Nhi à, thủ túc chí thân không thể xằng bậy, tuy Nhật Bùi không phải người Lương gia nhưng ta và mẹ con coi nó như con ruột, nó không nên lấy oán báo ơn.”
Mẹ nói: “Chỉ nói bậy là giỏi, thằng bé lấy oán báo ơn bao giờ? Một người đang yên đang lành phải tự biến mình thành lục căn không đủ, nó làm thể là để bắt kẻ thù của chúng ta phải đền mạng.

Bây giờ thù đã báo người đã tàn, cứ coi như Lương gia từng nuôi nấng thằng bé, nhưng có đủ để trả ân nó không? Nguyệt Nhi, con phải báo ân.”
Cha nói: “Huynh muội cưới nhau, làm hỏng luân thường!”
Mẹ nói: “Có phải ruột thịt đâu, hỏng luân thường chỗ nào?”
Nguyệt Hồi trong mơ vẫn ngây ngẩn, cha nói rất đúng, mẹ nói cũng rất có đạo lý, câu “thù đã báo, người đã tàn” làm nàng xúc động.

Hắn không phải cốt nhục thân sinh của Lương gia, bỏ cả một đời để báo thù rửa hận, rốt cuộc có đáng giá hay không?
Dường như người thua thiệt vẫn là hắn, nếu hắn còn nguyên vẹn, dù nàng không đồng ý thì cùng lắm cũng chỉ là tiếc nuối thôi.

Nhưng bây giờ hắn đã tàn khuyết, đời này còn biết tìm ai làm bạn? Trước kia nàng nói sẽ ở bên ca ca cả đời, không ngờ bây giờ đã trở thành lời sấm.

Thì ra vận mệnh đều có số định, có lẽ mẹ hơn ba mươi mới sinh hạ nàng, chính là để sinh một thê tử cho ca ca.
Thực ra chuyện suy nghĩ thông suốt đối với Nguyệt Hồi không phải quá khó, dù sao nàng cũng từng nghe kể bao nhiêu thứ đường ngang ngõ tắt nơi phố phường, chút việc nhỏ này cũng chỉ rối rắm một chốc một lát là qua.

Nhưng giấc này ngủ hơi lâu, đến khi nàng tỉnh dậy thì đã hoàng hôn, đội thuyền đã sớm rời khỏi vịnh miệng ưng, tiếp tục đi về phía nam.
Nàng vật vờ đi từ trong buồng ra, xuống nhà bếp tìm chút đồ ăn, tiện thể xin thêm bầu rượu.

Có những lời phải mượn rượu thì mới đủ can đảm nói ra, đi ra chỗ buộc buồm uống ừng ực nửa ngày, cuối cùng cắn răng dậm chân một cái, “Muội còn không trị được huynh cơ đấy…”
Bỗng nhiên sau buồm phát ra tiếng động, nàng ngạc nhiên nhìn xuống, thì ra nơi này đã sớm có người, hoa văn hải thủy cương nhai dệt trên tà áo xếp ly, ủng quan thêu chỉ vàng hoa văn mây nước… Lưỡi nàng lập tức tê rần, rụt cổ lại toan bỏ trốn, ai dè người sau buồm đã xoay người quay đi.

Nàng muốn trị hắn, mặc dù lời này nghe thì thật hỗn hào, nhưng mà cõi lòng hắn lại tràn đầy chờ mong.

Quả nhiên ngủ một giấc suy nghĩ thông suốt hắn, nhìn dáng vẻ thì có lẽ tỷ lệ đồng ý đã tăng lên.

Hắn đứng ngồi không yên cả ngày, vốn tưởng giấc ngủ này của nàng sẽ kéo dài lâu lắm, ít nhất cũng phải “ngủ” vài ba hôm, không ngờ còn nhanh hơn hắn mong đợi.

Dù sao bây giờ cũng chỉ đành vậy, hắn trở lại buồng chờ đợi, nhấp nhổm không yên, chờ xem nàng sẽ hành quyết hắn thế nào.
Quả nhiên Nguyệt Hồi đến, trông như một gã lỗ mãng, cầm theo bầu rượu nghênh ngang đi vào, câu đầu tiên nàng mở miệng là: “Cha không đồng ý.”
Trái tim Lương Ngộ trùng xuống, “Gì cơ?”
Nguyệt Hồi nói: “Muội mơ một giấc mơ, mơ thấy cha không đồng ý, cha bảo đây là rối loạn luân thường, sẽ bị người đời nhạo báng.”
Đúng là biện pháp đùn đẩy không tồi, hắn thở dài, nản lòng đến cực điểm.
Nguyệt Hồi thấy hắn thất vọng lại có chút đau lòng, dừng một hơi rồi tiếp tục: “Mẹ cũng có chuyện muốn nói.”
Lương Ngộ lại một lần nữa nâng mắt lên, “Mẹ nói gì?”
Nguyệt Hồi bảo từ từ, “Muội uống một ngụm đã.”
Lương Ngộ đành nhìn nàng ngẩng cổ tu hết nửa bình, uống xong vẫn chẳng thấy hé miệng.

Hắn hồ nghi chờ đợi, không biết nàng lại muốn giở trò gì, đang định mở miệng hỏi nàng, nàng lại giơ năm ngón tay ra, “Huynh đừng gấp, phải chờ rượu ngấm.”
Xem ra lời trong lòng rất khó thổ lộ, mỗi người đều có tâm sự của mình, trầm mặc ngồi đối diện nhau dưới ánh đèn.

Ước chừng khoảng hai chén trà sau, Nguyệt Hồi đừng lên, lảo đảo đi đóng cửa lại, xoay người nói: “Ca ca, huynh coi trọng muội như vậy, muội không thể không nể mặt huynh.

Tuy chúng ta lớn lên cùng nhau, về sau đi lạc rồi mới đoàn tụ được, lăn lộn mười mất năm, nhưng lòng muội luôn nhớ ơn huynh.

Huynh nói huynh thích muội, được thôi, muội cũng thích huynh…Thực ra đến bây giờ muội vẫn coi huynh như ca ca ruột, nếu lập tức phủi sạch tầng quan hệ này thì muội không nỡ…Hay là bây giờ chúng ta cứ tạm thời thế này đi, muội đồng ý để huynh tiếp tục thích muội, nếu tương lai huynh đổi ý thì muội cũng không gây khó dễ gì hết.

Còn nếu huynh không đổi ý thì muội sẽ ở bên huynh cả đời, muội nói lời giữ lời.”
Đây thì tính là kiểu trả lời gì? Khi Lương Ngộ lạnh mặt sẽ tỏa ra cảm giác âm hàn tận xương, hắn nhìn nàng, cười nhạo nói: “Nguyệt Hồi, muội lấy lệ cũng giỏi đấy.”
Nguyệt Hồi đỏ mặt, “Đây không phải lấy lệ, muội thật lòng nghĩ thế mà.” Lần này rượu thực sự ngấm rồi, nàng ngồi trước bàn, chống cằm lại nhải, “Lương gia nợ huynh, muội biết.

Nếu không phải vì báo thù, huynh cũng sẽ không bao giờ phải giày xéo bản thân thành thế này.

Trong mơ mẹ cũng bảo thế, dặn muội không được để mặc huynh…Huynh yên tâm, sau này huynh đã có muội, đừng lo phải cô đơn.”
Vậy sao…Nàng sâu tình nặng nghĩa, nhưng hắn lại chẳng hề thấy vui.

Có lẽ chỉ là mong ước xa với, hắn hy vọng cảm tình của mình có thể được nàng hồi đáp ngang nhau, nhưng nhìn bây giờ mà xem, tình cảm của nàng đối với hắn vẫn chỉ là đạo nghĩa và cảm thông chiếm đa số.
Hắn dùng hết sức lực vì Lương gia, hắn hủy hoại thân mình vì Lương gia, cho nên nàng cảm thấy cần gánh trách nhiệm, cần trả lại phần tình này cho hắn? Không ngờ cuối cùng lại biến thành như vậy, hắn vốn tưởng nàng do dự chỉ là vì quan hệ huynh muội, ai ngờ nàng ngủ một giấc, tỉnh dậy đã tìm được lối tắt thoát đi.

Chỉ mơ thôi mà cũng làm được như vậy, đúng là không thể không bội phục đầu óc nàng.
Hắn cười khổ, rốt cuộc vẫn là công dã tràng.

Hắn lẻ loi một mình đi đến được hôm nay, có người ức hiếp hắn, có người khinh thường hắn, có người mơ ước hắn, nhưng từ trước đến nay không có ai dám thương hại hắn.

Tại sao lại trở thành thế này, là vì tình yêu của hắn quá rẻ mạt? Nếu nàng đã chẳng cần đến, vậy thì tất cả chấm dứt hết ở đây đi!
Hắn đứng lên, mở cửa ra, “Từ hôm nay trở đi, sau khi vào đêm không được phép bước chân vào phòng ta.

Nếu coi ta là ca ca thì phải tuân thủ nam nữ thụ thụ bất thân, nếu không muốn đi Lưỡng Quảng nữa thì ta có thể phái người đưa muội trở về bến thuyền Thiên Tân.”
Nguyệt Hồi hơi ngạc nhiên, “Muội nói sai gì rồi à? Sao huynh lại muốn đuổi muội?”
Đáng tiếc không chờ được câu trả lời của hắn, hắn nhìn ra cửa bảo nàng, “Đi ra ngoài.”
Nguyệt Hồi nói đừng mà, “Chắc là một giấc ngủ chưa đủ nghĩ kỹ, muội sẽ ngủ thêm một giấc nữa.”
Lương Ngộ nói không cần, “Với cái đầu của muội thì ngủ cả đời cũng không kỹ nổi.”

Nguyệt Hồi mờ mịt, rõ ràng ban nãy chia sẻ tâm tư thầm kín với hắn như thế, tại sao cuối cùng lại thành ra thế này?
Hắn mở rộng cửa ra, tỏ vẻ mời nàng cút đi, còn chẳng thèm “mua bán không thành thì vẫn còn nhân nghĩa”, có thể thấy bụng dạ người này hẹp hòi đến mức nào.

Nguyệt Hồi vẫn cự nự một chút, nàng thật sự muốn chậm rãi rời khỏi mối quan hệ huynh muội này, coi hắn trở thành một người để phó thác cả đời, kết quả lòng tự trọng lẫn kiêu ngạo của người này phát tác, coi lời nàng như miếng vải vá, không bao giờ muốn nghe nàng nói nhiều thêm nửa câu.
Nguyệt Hồi bị mời ra ngoài, cảm thấy rất đỗi oan uổng.

Gió lạnh ngoài biển phất phơ thổi tới, cuối cùng đầu óc nàng đã tỉnh táo lại một chút, cúi đầu nhìn bầu rượu trong tay, đúng là uống quá nhiều dễ hỏng việc, sợ là có những lời hắn nghe vào sẽ thấy không thoải mái.
Nàng nghĩ ngợi, để bị hiểu lầm thì không hay lắm, vì thế lại lộn trở lại ghé vào cửa buồng hắn gõ rầm rầm, “Huynh đừng bực mà, muội đồng ý thích huynh.” Nhưng hắn không mở cửa, hơi rượu của nàng càng bốc cao hơn, giọng cũng lớn hơn, ầm ĩ hét lớn, “Chưởng ấn…Lương chưởng ấn, muội thích huynh.”
Kết quả là tiếng gọi này kéo đến rất nhiều người xem.

Mọi người bưng bát cơm tỏ vẻ xem thường, lòng thầm nói cô nương uống say rồi, chạy đến trước mặt Đốc chủ giở mấy trò thần kinh, làm Đốc chủ sợ đến nỗi khóa chặt cửa.

Ôi dào, cô nương lớn đúng là vấn đề nan giải, chủ động một chút thì có tốt, nhưng mà Đốc chủ tinh tế nhường kia, bị nàng hù dọa thì chịu sao nổi.
Nguyệt Hồi gọi nửa ngày, bên trong cánh cửa không hề có phản ứng, nhụt chí thở dài.

Đang định rời đi, vừa quay lại thì thấy sau lưng có tận mấy chục người, nhất thời ngây ngẩn, “Các vị làm gì ở đây?”
Mọi người cười, không nói tiếng nào.
Nguyệt Hồi thấy bọn họ đều bưng bát, gõ bầu rượu nói thầm: “Ăn cơm cũng chẳng gọi tôi một tiếng, chỉ có hóng hớt là nhanh.

Giải tán…giải tán hết!” Sau đó lần mò trở về buồng mình, lăn lộn trên giường gào khóc phát tiết một trận, ngủ một mạch đến tận khi mặt trời lên cao.
Trước gió một mẻ cá, sau gió một mẻ tôm, đây là tục ngữ truyền miệng của ngư dân nơi đây.

Ngày hôm sau nàng mở mắt ra trong những tiếng hò dô của người chèo thuyền, nắng cửa sổ chiếu thẳng vào giữa mặt nàng, nàng giơ tay che lại, nghe thấy những người chèo thuyền cười nói: “Lại một lưới đầy!”
Đi đường biển buồn chán, việc thú vị nhất chính là quăng lưới bắt cá dọc đường, cho dù trên thuyền đầy ắp thức ăn, được ăn những món tươi ngon thì mọi người đều rất vui mừng.
Nguyệt Hồi dụi mắt ra cửa, đúng lúc cái lưới lớn đang được kéo lên, ầm ầm thả ra, cá tôm đầy thuyền.

Nàng đi qua, Phùng Thản nhìn thấy nàng thì lặng lẽ cười quái dị: “Đại cô nương, hôm nay có đồ nhắm rượu rồi.

Bụng rỗng uống rượu dễ say, hấp hai con cua lên, lại nướng một mâm tôm, một bầu rượu chẳng tính là gì, nốc ba bầu cũng không nói chơi.”
Nguyệt Hồi chớp chớp mắt, bị Phùng Thản nhắc đến mới chợt nhớ ra vụ việc xấu mặt tối qua.

Đang xấu hổ không kịp che mặt thì thấy Lương Ngộ cầm ống nhòm đi về phía này, thậm chí còn chẳng quét mắt qua người nàng, nói với Tần Cửu An: “Đằng trước là Đăng Châu, lênh đênh trên biển nửa tháng rồi, để mọi người được đặt chân xuống đất một chút.

Sai một con thuyền gác lên bờ đi thu xếp trước, chúng ta nghỉ chân lại đây, bổ sung những thứ cần thiết, hôm nay lên bờ một đêm, ngày mai lại lên đường.”
Tần Cửu An dạ vâng, cười nói: “Để tiểu nhân đích thân đi, tiểu nhân sắp xếp đâu vào đấy, lão tổ tông ở cho thoải mái.

Đăng Châu vốn được xưng là tiểu Bồng Lai, là yếu đạo lui tới cùng Cao Ly và Nhật Bản…” Vừa cười vừa nói, “Nhiều thứ vui lắm ạ!”
Lương Ngộ cũng chẳng nói gì, chỉ hơi gật đầu.
Nguyệt Hồi nhìn thấy thì rất khinh thường, thầm nghĩ đã tịnh thân cả rồi, thế mà tà tâm còn chưa diệt.

Thì ra không cần biết có đầy đủ hay không, đã là nam nhân thì đều là cái bộ dạng này hết!


Bình luận

Truyện đang đọc