ĐIỆN TỪ BI



Đội thuyền xuôi đường Nam hạ, dọc theo độ cong uốn lượn của bờ biển, đi qua Ninh Ba Phủ, Phúc Kiến Phủ, xuống thẳng Quảng Đông.
Càng đến gần Quảng Đông, tin tức ven đường truyền đến càng dày đặc, trước tiên là Thiên hộ Cẩm Y Vệ – Vạn Hải Lâu được phái đi Quảng Tây tiêu diệt đảng Hồng La hội hợp với Đương đầu tiền trạm của Đông Xưởng, nghe nói đã liên thủ triệt hạ được một hang ổ loạn đảng.
Khi Dương Ngu Lỗ vào báo tin, trên mặt lại mang theo buồn bực, “Đáng tiếc lần này phải đánh đổi quá nhiều, mấy chục phiên tử ở nơi đóng quân chết và bị thương.

Khi định ra kế hoạch đã báo cho nha môn Tổng đốc, rõ ràng Tổng đốc Lưỡng Quảng biết rõ, còn hứa sẽ phái vệ quân tiếp ứng, đến khi đột kích xưởng vệ loạn đảng lại chậm chạp không thấy quân tiếp viện đâu.

Sau khi xong việc thì đến chất vấn nha môn Tổng đốc, nha môn phái ra một vị tham tướng ra lấy cớ nhớ nhầm thời gian, Vạn Hải Lâu tức giận đến nỗi rút đao chém người.”
Lương Ngộ ngồi sau án, buông lá thư trong tay, “Chém người luôn? Nha môn Tổng đốc xử lí thế nào?”
Dương Ngu Lỗ nói: “Diệp tổng đốc giận dữ, muốn bắt giữ Vạn Hải Lâu, xưởng vệ và vệ quân giằng co nửa canh giờ, cuối cùng cũng không giải quyết được gì ạ.”
Lương Ngộ cười lạnh, nghiến răng nói: “Cứ thế bỏ qua? Muốn bỏ qua cũng không được đâu, một tham tướng nho nhỏ mất mạng mà thôi, muốn lừa gạt cho qua ấy à, tính nhầm rồi! Diệp Chấn làm đại quan biên giới quá lâu, đắc ý vênh váo, ta muốn bóp chết lão chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến.

Ta tổn thất mấy chục xưởng vệ, lão còn muốn động đến Thiên hộ của ta, thấy ta hiền lành, định bò lên đầu ta ngồi đây.”
Khi hắn tức giận cũng không hề sắc bén nghiêm nghị, chỉ là loại âm u lắng đọng xuống này khiến người ta thầm sởn gai ốc.
Dương Ngu Lỗ nói: “Lão tổ tông yên tâm, cuối cùng ổ cướp ở Quảng Tây đã bị san bằng, còn bắt sống được mấy tên phiên chủ.

Theo hành trình của chúng ta, chỉ tầm 3 ngày nữa là đến được Quảng Hải Vệ.

Quảng Hải Vệ gần nơi trú quân của nha môn Tổng đốc , Tổng đốc Lưỡng Quảng trấn thủ phía nam nhiều năm, đúng là gốc rễ đâm sâu, nhưng mà hễ quân đã muốn thần chết, thần không thể không chết.

Trên tay lão tổ tông có hoàng mệnh, tiền trảm hậu tấu, tất cả chỉ cần một câu của lão tổ .”
Lương Ngộ nhắm mắt, thở dài một tiếng: “Lần trước đi chùa Đại Quốc cầu một quẻ, lá xăm nói ta sát khí quá nặng, nên làm việc thiện nhiều, ta vốn không muốn gây ra mưa tanh gió máu, đáng tiếc vị Tổng đốc này không chịu thành toàn cho ta.

Lão dung túng cho đảng Hồng La, dung túng cho người Dao tạo phản, nếu lão đã muốn giữ gìn thanh danh, ta đây không tránh được phải đóng vai kẻ ác.

Đành vậy, ta cũng chưa bao giờ cần mấy thứ hư danh đó, được làm việc cho triều đình, san sẻ cùng Hoàng Thượng, chết muôn lần cũng không từ.” Hắn trầm ngâm, “Sau khi lên bờ sẽ không đến nha môn Tổng đốc, gặp quan Bố chính sử trước đã.


Diệp tổng đốc không được lòng quan lớn nơi này, nghe nói Bố chính sử và lão bất hòa, đúng dịp ta đến tuần phủ, vừa hay giảng hòa cho bọn họ một phen.”
Cái gọi là giảng hòa, chẳng qua chỉ là liên Thục kháng Ngụy, mượn sức qua lại tiêu diệt từng bộ phận một.

Dương Ngu Lỗ vâng, “Đã phái một thuyền đi trước sắp xếp chỗ ở rồi ạ, vẫn chưa thông báo cho nha môn Tam Ty và nha môn Tổng đốc, đến lúc khi đó đám quan to kia có ra nghênh đón hay không đều xem ở tâm ý.”
Lương Ngộ cười, “Không đến càng tốt, mỗi người lo việc của mình, không ai làm phiền ai.

Đáng tiếc, chỉ sợ đến khi đó tranh nhau còn làm con hiền cháo thảo, muốn tiếp quản thủy quân và ao trai, đúng là chẳng dễ dàng gì.”
Trong này đang nói chuyện, Tần Cửu An bên ngoài tiến vào bẩm báo, “Lão tổ tông, dọc bờ biển xuất hiện một đội thuyền, trông dáng vẻ giống như trú quân của Hải Lãng Sở, đi theo đội thuyền của ta hơn một nén nhang rồi ạ.”
Dương Ngu Lỗ nói: “Quân đóng ở Hải Lãng Sở là tiên phong của phủ Tổng đốc vùng Triệu Khánh, xem ra Tổng đốc Lưỡng Quảng đã được tin rồi.”
Lương Ngộ cũng không để ý đến đám binh lính đó, tay chống trán có chút mỏi mệt, “Mặc kệ bọn chúng, đội thuyền tiếp tục hướng về Quảng Hải Vệ…Bây giờ tình hình triều đình thế nào?”
Tần Cửu An nói: “Hoàng Thượng vẫn chưa tin tưởng Nội các, làm việc theo quy củ trước khi lão tổ tông rời kinh, chỉ là bởi vì không có lão tổ tông, Hoàng Thượng thu quyền phê hồng về tự mình lo liệu.

Hai tháng nay thánh đoạn và gián ngôn có nhiều xung đột, đám người Nội các thấy lão tổ tông rời kinh, lại có vẻ chứng nào tật nấy.

Hoàng Thượng muốn tăng cường đóng quân bọn họ không cho, muốn tu sửa mậu lăng bọn họ không cho, ngay cả thêm một cái đỉnh cho Từ Khánh Cung bọn họ cũng muốn can thiệp, làm Hoàng Thượng nổi trận lôi đình.”
(*) Thánh đoạn: quyết định của Đế Vương.
(**) Gián ngôn: Lời khuyên nhủ, đề nghị của cấp dưới với cấp trên (ở đây là giữa quân và thần)
Quan văn luôn chú trọng gián ngôn, gián ngôn là cái gì? Chính là làm cho Hoàng Đế không được thoải mái, không ngừng nhắc nhở Hoàng Đế.

Trước khi đi Lương Ngộ đã tiên đoán được rồi, chỉ cần đám ngôn quan này vẫn còn ở đây, Hoàng Đế sẽ càng ngày càng nhớ thương hắn.

Bây giờ vẫn còn nhẫn nại được, chờ thêm hai ba tháng nữa có khi sẽ phát thánh chỉ ngự bút triệu hắn về kinh.
“Trong cung thì sao? Mấy ngày nay vẫn yên ổn chứ?”
Tần Cửu An nói: “Hoàng Thượng độc sủng Vũ Văn thị, ngắn ngủn hai tháng đã cho thăng từ Quý nhân lên Thuận phi.

Xem cái đà này, ngày Thuận phi thay thế Hoàng Hậu chỉ còn là chuyện sớm chiều.”
Lương Ngộ trầm mặc, nhíu mày nói: “Hoàng Thượng còn trẻ, chưa nhìn thấu lợi hại bên trong, trước đây Vũ Văn thị cũng là bá chủ phương bắc, sau này bị Thần Tông Hoàng Đế thuần phục, vây về Giang Nam.

Nhưng sói vẫn là sói, không thể diệt được dã tính trong xương cốt, mấy năm nay nhìn bên ngoài bọn họ thì quy phục, thực ra không một ngày nào không âm thầm hoạt động.

Giữa cái ổ phú quý vẫn không quên nằm gai nếm mật, không tin thì nhìn con cháu Vũ Văn gia đi, có ai ham mê hưởng lạc thảnh thơi rửng mỡ không!”
Cũng phải thôi, khi đương kim Hoàng Thượng đăng cơ, người của Vũ Văn gia vào kinh chầu mừng, dù là Nam Uyển Vương hay Nam Uyển thế tử đều như nhau, nhạy bén thong dong, đôi mắt sắc như mắt ưng, liếc nhìn người ta một cái là có thể đục ra lỗ thủng.

Tâm huyết truyền từ lứa này sang lứa khác, nghe nói dù là trẻ con còn bọc tã cũng phải dậy lúc gà gáy canh năm, làm việc nghỉ ngơi không khác gì quân thần trong triều.

Nhưng Vũ Văn thị rất giỏi ngụy trang, mỗi ngày ngự môn thính chính bọn họ đều châm hương, hướng về phía Bắc Kinh làm đủ ba quỳ chín lạy, ngoài mặt thì cảm nhớ hoàng ân mênh mông, thực ra là đang nhắc nhở con cháu không được quên tung vó ngựa giành lấy thiên hạ.
Lương Ngộ đã sớm có đề nghị nhân lúc phiên vương khác họ suy yếu đoạt lại binh quyền, đáng tiếc tiểu Hoàng Đế không đủ can đảm, sợ sẽ làm rung chuyển xã tắc, sợ bị người đời lên án.

Thực ra hiện tại những phiên vương đó vẫn chưa thể làm gì, lúc này chỉ là con dao nhỏ, chờ bọn họ chiêu binh mãi mã gốc rễ chắc bền, rồi sẽ đến lúc hóa thành thanh đao đặt lên cổ triều đình thôi.
Vậy mà……Có đôi khi ngẫm lại cũng chỉ biết cười tự giễu, những sáng kiến ích nước lợi dân đều phải thương gân động cốt, tiểu Hoàng Đế muốn an nhàn, duy trì được trạng thái hiện tại là tốt nhất.

Về sau hắn cũng chẳng nhắc đến chuyện này nữa, rốt cuộc giang sơn cũng là của Mộ Dung gia, hưng thịnh cũng thế, suy vong cũng vậy, hắn không quản hết nổi.
Tần Cửu An hỏi: “Thế lão tổ tông xem, có phải nên truyền vào cung một lời nhắn…”
Lương Ngộ liếc mắt, “Hoàng Thượng đang sung sức, ngươi lại chạy đến khuyên làm Hoàng Thượng mất vui, thế thì chúng ta có vui nổi không?” Hắn đứng lên, phe phẩy quạt xếp, thong thả đi ra ngoài.
Lênh đênh trên biển hơn hai tháng, từ bắc đến nam, từ xuân sang hè, chẳng dễ dàng gì! Bước ra khỏi khoang, một luồng sóng nhiệt ập đến, nắng đến nỗi mọi thứ đều bạc màu, cho dù đứng dưới nơi cánh buồm đổ bóng thì gió cuốn theo hơi nhiệt vẫn khiến người ta không trốn tránh nổi.
Lương Ngộ đứng trên boong tàu ngắm nhìn, bởi vì đi dọc theo bờ biển, có thể trông thấy đất liền mờ mờ ảo ảo, đối với người đã không chạm đất từ lâu thì đây đã là niềm an ủi rất lớn.

Hắn thở dài một hơi, thư từ đưa từ Lưỡng Quảng đến liên tiếp nối nhau, càng đọc càng nhiều, càng hận thấu xương nha môn Tổng đốc địa phương.

Nhưng mà Tổng đốc Lưỡng Quảng – Diệp Chấn cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, thời trẻ xuất thân Tiến sĩ, lăn lộn trong kinh thành nhiều năm, sau đó được nâng lên làm đại quan biên giới.


Lão ta hiểu rõ những mánh khóe đối đầu trong kinh thành, thậm chí màn chào đón còn phô trương long trọng hơn cả Đăng Châu.
Ngày ấy lên bờ Quảng Hải Vệ, tất cả cá quan viên đều có mặt, cuồn cuộn một đám người mặc quan phục triều đình, kiên nhẫn chờ đợi cạnh bến thuyền dưới cái nắng đổ lửa.

Lương Ngộ mãi mãi là khí độ không chút hoang mang, người hầu mặc cẩm y hoa phục nâng lọng che thật lớn, hắn đưa theo Nguyệt Hồi đi dưới lọng, gió thổi lay động tà duệ tát, phần được che bên dưới lọng cũng là gấm thêu hành mãng, khi bước đi ánh mặt trời chiếu vào một góc, lộng lẫy hòa nhoáng, khiến người ta lóa mắt.
“Diệp tổng đốc.” Hắn tươi cười đầy mặt, chắp tay, “Khi Tổng đốc đại nhân rời kinh nhà ta chỉ mới vào Tư Lễ Giám, không có may mắn được thấy phong thái Tổng đốc, hôm nay được gặp, coi như khuyết điểm của nhà ta được bù đắp rồi.”
Diệp Chấn còn cười thân thiện hơn cả hắn, hệt như gặp bạn cũ xa cách nhiều năm, bước lên đón chào thăm hỏi: “Nội tướng…Nội tướng đi xa ngàn dặm, một đường vất vả.

Bổn đốc rời kinh nhiều năm, lại sớm được nghe đến đại danh Nội tướng, Nội tướng nói chưa từng gặp bổn đốc, bổn đốc lại từng trông thấy Nội tướng rồi.

Có một lần Bổn đốc tiến cung diện thánh, vừa lúc Nội tướng đi qua đường nhỏ, tính ra đã 5 6 năm, Nội tướng bây giờ lại càng trầm ổn hơn khi đó.

Bổn đốc vốn định năm nay bình định xong đảng Hồng La sẽ vào kinh kính bẩm Hoàng Thượng, cũng tiện bái kiến Nội tướng, không ngờ triều định lại phái Nội tướng đích thân đến tọa trấn, thật là khiến Diệp mỗ xấu hổ.”
(*) Nội tướng: cách tôn xưng dành cho thái giám của Tư Lễ Giám.
Lương Ngộ ồ một tiếng, “Đều là giúp triều đình phân ưu, Tổng đốc đại nhân đừng khiêm tốt quá.

Trước khi đi nhà ta đã được Hoàng Thượng dặn đi dặn lại, Quảng Đông nhiễu loạn, miền nam không yên, chuyện này như cái gai trong lòng triều đình, vì thế mà Hoàng Thượng thường thức trắng đêm.

Lần này nhà ta đến để tiêu diệt loạn đảng, phiên tử cùng với Cẩm Y Vệ và cấm quân Thập Nhị đoàn doanh, tính ra cũng khoảng 5 6 ngàn người, chỉ là…” Hắn nheo mắt mỉm cười, “Rồng mạnh cũng không thắng trên đất rắn, đến thời điểm mấu chốt vẫn cần dựa vào Tổng đốc đại nhân.”
(*) Ý nói dù mạnh đến mấy thì cũng khó mà chèn ép được thế lực có lợi thế bản địa.
Diệp Chấn cười ha hả nói: “Đó là đương nhiên, bổn đốc nhất định sẽ dốc toàn lực phối hợp cùng Nội tướng, nếu có gì thiếu sót, Nội tướng cứ nhắc nhở là được.”
Đây là lời hay ngoài miệng, ngay mấy ngày trước khi vây phá hang ổ đảng Hồng La, vị Tổng đốc này chỉ khoanh tay mặc kệ, làm hắn thiệt hại mất mấy chục xưởng vệ.
Lương Ngộ hừ cười, đưa quạt xếp trong tay cho Nguyệt Hồi, “Nhà ta không hiểu cho lắm, rốt cuộc lực lượng đảng Hồng La lớn mạnh thế nào mà lại khó diệt trừ đến vậy, cần đến triều định phải xuất binh bình định.

Nhà ta nghĩ, phải chăng là do số quân đóng ở Lưỡng Quảng không đủ? Hay là thủy quân Quảng Hải Vệ chậm trễ đã lâu?” Ánh mắt hắn tuần tra qua từng gương mặt quan viên mướt mồ hôi vì hứng nắng, liếc một cái tiền thấy ngay quan Tổng binh, “Dương tổng binh, hải quân phòng trú tại Lưỡng Quảng do ngươi thống lĩnh, nếu ngươi hành sự bất lực, đến khi Tổng đốc đại nhân trách tội xuống thì chỉ sợ không chịu trách nhiệm nổi đâu!”
Hắn điểm đích danh, không khỏi khiến quan viên ở đây đều co rúm lại.

Theo lý mà nói hắn là kinh quan (quan trong kinh thành), lại còn là nội quan, không hề có lui tới gì với đại quan địa phương hết, ấy thế mà ngay lần đầu gặp mặt đã gọi rõ ra người nào mang hàm gì, có thể thấy Đề đốc Đông Xưởng này không hề dễ chơi.
Tổng binh Dương Hạc tiến lên hai bước, chắp tay hành lễ.

Trong lòng Dương Hạc cũng âm thầm cân nhắc lời hắn, binh lực Lưỡng Quảng đều do Tổng đốc điều hành, thế nhưng trên danh nghĩa thì vẫn nằm trong tay y.

Không bình định được loạn đảng, cuối cùng kẻ phải đứng ra chịu trận chắc chắn là chính y, Lương Ngộ lăn lộn quan trường nhiều năm, mở miệng ra là dùng nhỏ khích lớn, chưa chi đã cho y một trận giãn gân cốt.
Dương Hạc nơm nớp lo sợ, “Bởi vì đám loạn đảng đó len lỏi khắp nơi, thực sự không dễ bắt gọn một lưới…”
Lương Ngộ ừ một tiếng, “Nếu thực sự có chỗ khó khăn thì nhà ta cũng không bắt bẻ.

Dù sao xưởng vệ vẫn luôn lành nghề lùng bắt, việc điều tra hành động của loạn đảng cứ để xưởng vệ đi làm.

Nhưng mà chuyện tiếp viện vẫn cần nhờ đến Tổng binh, nếu còn xảy ra chuyện như mấy ngày trước, nhà ta thân là Tuần phủ khâm sai, có đặc quyền tiền trảm hậu tấu…Tổng binh đại nhân, ngươi hiểu chứ?”
Hiếm có ai chưa từng nghe nói ác danh của Đông Xưởng, ánh mắt của đám người cuồng giết chóc am hiểu khổ hình kia khác hẳn người thường.

Bọn họ xếp hàng đều tăm tắp phía sau Lương Ngộ, da thịt đen bóng thô ráp, đôi mắt sắc như mắt dã thú, ngay cả dưới ánh nắng chói chang cũng phát ra tia sáng màu lục thâm trầm.
“Vâng, vâng, vâng…” Đáp người hỗn độn đáp lời, nếu luận về quan hàm, Đề đốc Đông Xưởng vẫn còn xếp dưới Tổng đốc Lưỡng Quảng, thế nhưng có chức Tuần phủ ngự phong, vậy là Lương Ngộ quang minh chính đại tiếp quản khu vực Lưỡng Quảng.
Ra oai phủ đầu đủ rồi, Lương Ngộ lại thay sang một diện mạo bình thản, cười nói: “Nhà ta lần đầu đặt chân đến bảo địa, sau này còn chỗ phải dựa vào chư vị đại nhân, mong chư vị đại nhân hợp tác, trợ giúp ta sớm ngày tiêu diệt loạn đảng, sớm ngày về phục mệnh triều đình.”
Vâng vâng vâng, lại là màn dạ thưa liên thanh, Diệp Chấn nở nụ cười vặn vẹo bước lên đáp, “Hội quán tốt nhất nơi đây là hội quán Mai Sơn, bổn đốc đã bao trọn, dùng làm hành dinh cho Nội tướng.”
Lương Ngộ nói: “Tổng đốc đại nhân khách khí rồi, người trạm trước lên bờ đã sắp xếp ổn thỏa, trời nắng nóng, không nên quấy rầy Tổng đốc đại nhân quá nhiều, nhỡ ngày khác có yêu cầu quá đáng gì, mong Tổng đốc đại nhân sẽ vươn tay viện trợ.”
Hắn nói xong cùng không đợi Diệp Chấn đáp lời, bước đi thẳng về phía bờ đê.

Lọng che cũng tiến sát theo bước chân hắn, Cẩm Y Vệ bảo vệ trước sau, màn phô trương hoành tráng kia khiến quan viên Lưỡng Quảng tặc lưỡi, “Suýt nữa còn tưởng ngự giá đích thân đến.”
Diệp Chấn cười lạnh, “E cũng chẳng kém là bao.”

Dương Hạc lò dò tiến lại, đè thấp giọng: “Vị Nội tướng này, xem ra không hề dễ đối phó.”
Diệp Chấn lại không nghĩ vậy, “Hư trương thanh thế mà thôi.

Ở trong cung thì dựa vào khuôn mặt mị chủ để cầu vinh, ở Lưỡng Quảng này thì đừng hòng.

Truyền lệnh xuống, cho dù Lương Ngộ truyền triệu bất cứ ai, tất cả đều không được phép đến.

Rào che phải đan cho chặt, chó hoang mới không lẻn vào, ai dám làm hỏng quy củ thì đều xử hết theo quân pháp.”
Dương Hạc vâng, nhìn nụ cười đắc ý của Tổng đốc đại nhân, nhanh chân đuổi theo.
Trời thực sự rất nóng, lại là một phen khách sáo, cuối cùng cũng từ biệt được các quan viên, đoàn người trở về nơi nghỉ chân.

Tán cây đại thụ che rợp đỉnh đầu, từ xa xa còn có cây cọ lay động, nhưng hơi nóng kia dường như bốc từ dưới chân bốc lên, cát bay theo gió lan tràn từng đợt.
Nguyệt Hồi nóng đến nỗi mặt đỏ bừng, Lương Ngộ vươn tay cởi bớt cúc áo cho nàng, “Sau này đừng đi ra ngoài lúc ban ngày, không thì phơi cháy cả da mất.”
Nguyệt Hồi được đến một nơi mới lạ, tò mò đầy ắp trong mắt, ngắm nghía xung quanh, “So với lạnh thì nóng vẫn dễ chịu hơn nhiều, muội không sợ nóng.” Quay đầu nhìn thấy hai chữ “bình ẩn” xuất hiện ở khắp nơi, toe toét cười nói, “Những người phương nam này đúng là độc đáo, còn thích chơi chữ đồng âm.

Bình ẩn, bình ổn, khẩu âm của bọn họ không giống chúng ta, hai chữ này có đọc như thế không?”
Lương Ngộ vừa nghe là biết ngay nàng đang pha trò, “Đó là bình ẩn, không phải bình ổn.

Thời cổ có một người tên Thân Đồ thường hay du lịch khắp núi rừng, mang theo bên người một cái bình, nhảy vào là có thể ẩn thân bên trong bình, cho nên mới gọi là ‘bình ẩn’.”
Nguyệt Hồi ồ lên, “Cái này hay, không cần xây nhà, thích sống ở đâu thì sống.

Đậy cái nắp lại, có khi bên trong còn đông ấm hạ mát.” Làm cho Dương Ngu Lỗ và Tần Cửu An nghe mà cười rộ lên.
Lương Ngộ đã quen mới năng lực bậy bạ của nàng, không trách cứ gì, quay lại dặn dò Tần Cửu An, “Nơi ăn chốn ngủ của xưởng vệ ngươi phải lo kỹ, mới đến chỗ lạ, khó tránh khỏi chưa quen khí hậu.

Nhà bếp cũng phải dùng người của mình, không được để người ngoài nhúng tay, càng phải cẩn thận đồ ăn thức uống.”
Tần Cửu An vâng, cong eo lui xuống.
Đến tận khi vào sương phòng mới thấy chặn được từng tầng sóng nhiệt ở ngoài, Lương Ngộ cởi áo khoác vắt tay ghế, nói: “Trước khi vào đêm ngày hôm nay, mời Tổng binh Dương Hạc và Bố chính sử Tạ Nguyệt Hằng đến đây cho ta.

Không cần phải đưa thiếp, mang theo xưởng vệ đến cửa, bọn bọ không đến cũng phải đến.”
Kể cả Lưỡng Quảng có là tường đồng vách sắt thì cũng không chống đỡ nổi lỗ hổng bị đục từ từ, Dương Ngu Lỗ vâng, nhẹ nhàng nói: “Đi trên biển lâu vậy rồi, lão tổ tông chỉ lên bờ một lần ở Đăng Châu, sợ là mấy ngày nay dưới chân cũng tròng trành.

Nhân lúc chớm chiều yên tĩnh nghỉ ngơi một lúc, mọi việc cứ để chúng tiểu nhân gánh vác, không sai được ạ.”
Lương Ngộ gật đầu, phất tay cho người lui ra.
Tiểu thái giám hầu hạ bên ngoài bắt đầu làm việc, từng thùng nước được chuyển vào trong phòng, hắn nghiêng đầu nhìn Nguyệt Hồi một cái, “Cô nương, mồ hôi trên người có nóng không? Tắm cùng nhau một chút?”
Nguyệt Hồi vẫn còn nhớ kỹ lời hắn đã nói, đợi sau khi lên bờ sẽ có ý đồ với nàng, bởi vậy nàng rất cẩn thận duy trì cảnh giác.

Hắn hỏi có muốn tắm không, nàng lắc đầu, “Muội thích ngửi mùi mồ hôi cơ.”
Lương Ngộ ghét bỏ quay mặt đi, “Sở thích kỳ quái gì không biết!” Nàng không tắm thì cũng mặc nàng, còn mình thì đi vào gian trong, vừa đi vừa thong thả nói, “Ta tắm đây, muội canh cho ta.

Đêm nay có Trịnh Tiên Đản, chờ ta tắm rửa sạch sẽ, lát nữa đưa muội ra ngoài ngắm nữ nhân.”
(*) Trịnh Tiên Đản: ngày Trịnh Tiên ra đời, “đản” giống như trong “lễ Phật đản”.


Bình luận

Truyện đang đọc