ĐIỆN TỪ BI



Nhưng mà Nguyệt Hồi thì lại rất thích, nàng thích chơi, dù cho hôm nay mới đi dạo một vòng Quỷ Môn Quan về đi chăng nữa, những thứ cần chơi vẫn phải chơi.

Sinh mệnh lăn lộn không ngừng, từ bé đến nay nàng đã luôn sống như vậy, dẫu chịu đau khổ vẫn biết phải lạc quan.
Nàng thều thào đồng ý, “Chờ nô tỳ khỏe hơn chút, khi nào xuống giường được…”
Hoàng Đế nói không vội, “Trẫm chờ ngươi.

Bây giờ cần phải dưỡng thương cho tốt, cũng đừng lo lắng công việc.

Trẫm vốn muốn ngươi vào cung là để làm bạn, không ngờ ngay ngày hôm sau đã xảy ra chuyện thế này…”
Lương Ngộ đứng bên nghe bọn họ nói chuyện, nam nữ trẻ tuổi nói hết câu này đến lời khác, chừng như rất tâm đầu ý hợp.

Hắn cứ đứng đó hình như không phù hợp, đành im ắng thối lui ra ngoài hành lang.
Không biết bây giờ trong cung Thái Hậu đang thế nào, có ầm ĩ không, hắn đang chờ, chờ Thái Hậu tìm đến tận cửa gây hấn, đến lúc đó nói hết những gì cần nói ra, mọi người tự hiểu rõ trong lòng.

Có những người cứ như ngọn nến, không đốt thì không sáng được, Thái Hậu thuộc loại người đó.

Trước đây Tiên Đế cũng coi như đối xử kính trọng với nàng ta, ấy là vì tính tình Tiên Đế hiền lành, Thái Hậu liền cho rằng ai trên đời cũng giống như Tiên Đế.

Thực ra người tốt tính thường không sống lâu, cứ phải thông cảm với mọi người, tự mình đảm đương chuyện dơ chuyện bẩn, trong lòng chất chứa nổi bao nhiêu? Cho nên Tiên Đế xuôi tay bỏ đi, để lại một Hoàng Hậu khắc nghiệt không biết xem xét thời thế, thuận lý thành chương bước lên bảo tọa Thái Hậu.

Vốn dĩ đã có tuổi, cứ hưởng hết tôn vinh là đủ rồi, nhưng nàng ta còn muốn nhúng tay vào việc của Hoàng Đế, khơi mào tranh chấp không ngơi tay, cứ như không biết sợ trời sợ đất, trên đời không gì có thể đụng đến Thái Hậu nàng.
Lương Ngộ cắm tay áo vào nhau, chậm rãi thở dài một hơi, cất giọng gọi Tần Cửu An, “Bây giờ Từ Ninh Cung có động tĩnh gì?”
Tần Cửu An nói: “Dương Ngu Lỗ dẫn người tới đó tặng vải lụa rồi ạ, lão tổ tông đợi một chút, lát nữa nhất định sẽ có tin tức trở về.”

Mới dứt câu thì Dương Ngu Lỗ liền bước vào, cầm ô đi đến dưới hiên, đưa lại ô cho tiểu hỏa giả, chắp tay về phía Lương Ngộ, “Hiện tại Thái Hậu đang làm ầm trong cung ạ, chất vấn sao không thấy hai ma ma đâu nữa, muốn truyền Nội các đến nói chuyện.”
Lương Ngộ cười nhạo; “Nội các sắp thành cái nha môn thái giám thứ hai rồi, suốt ngày đi quản mấy thứ vụn vặt.” Dừng một chút lại nói: “Vẫn cứ như cũ, canh gác một vòng ở Long Tông Môn cho ta, nếu Thái Hậu tự mình ra cửa cũng phải khuyên nhủ nàng ta một chút.

Dù sao trên triều toàn là nam nhân, hậu cung gặp nam nhân bên ngoài chẳng hay ho gì, chúng ta làm việc trong cung, phải biết giữ gìn thể diện cho Tiên Đế.”
Dương Ngu Lỗ vâng, lui xuống đi bố trí nhân thủ.
Hoàng Đế thăm hỏi Nguyệt Hồi xong thì ra ngoài, dù sao vẫn còn chút bất an, Lương Ngộ tiến lên hầu hạ Hoàng Đế phủ thêm áo choàng, Hoàng Đế chậm chạp nói: “Đêm 30 có đại yến cúng thiên địa, cả nhà Từ thái phó sẽ vào cung tạ ơn.

Lúc ấy ban chiếu vẫn cần có từ dụ của Thái Hậu đi đầu, bây giờ Thái Hậu lại ầm ĩ thế này, chỉ sợ hôm đó lại phải diễn một vở kịch.”
Lương Ngộ lại không lo lắng, “Chủ tử đừng lo, từ khi Đại Nghiệp khai quốc đến nay, chuyện ban bố chiếu thư lập Hậu đều là mượn danh Thái Hậu, cũng chỉ là nói vài câu, Từ thái phó là người cũ trong triều, sao có thể không hiểu.

Huống hồ quan hệ của Thái Hậu với Từ gia cũng chẳng tốt đẹp, cho dù Từ gia tạ ơn cũng chẳng trông mong sẽ được Thái Hậu nể nang.

Còn về đằng Thái Hậu thần sẽ nghĩ cách khuyên nhủ, rốt cuộc vẫn dĩ hòa vi quý mà, ồn ào quá mức thì khó coi.” Vừa nói vừa phất áo quỳ xuống, “Thần phải tạ lỗi với chủ tử, thần quản giáo muội muội không nghiêm, để Nguyệt Hồi va chạm với Thái Hậu, khiến cho chủ tử phải khó xử.”
Hoàng Đế vội đỡ hắn dậy, “Đại bạn chớ nói thế, rõ ràng là Thái Hậu ghi hận trẫm nên mới cố ý trút lên đầu Nguyệt Hồi, sao lại là lỗi của Nguyệt Hồi được? Trẫm cũng không giấu Đại bạn, trẫm quả thật có tâm tư với Nguyệt Hồi, cho dù sau này Đông – Tây lục cung lấp đầy người, đối với trẫm Nguyệt Hồi vẫn là niềm mong đợi thời niên thiếu, là an ủi lớn nhất khi trẫm còn chưa tự mình chấp chính.

Mong Đại bạn giúp trẫm gìn giữ phần tình này, cũng bảo vệ cho Nguyệt Hồi, chờ đến khi định rõ đại cục, trẫm hứa sẽ cho Nguyệt Hồi một tương lai, chắc chắn không để nàng phải chịu thiệt thòi.”
Lương Ngộ nghe xong, chắp tay lạy thật sâu với Hoàng Đế, “Thần thay Nguyệt Hồi, tạ chủ long ân.”
Hoàng Đế khảng khái nói xong lời này thì quay về Càn Thanh Cung, Lương Ngộ nhìn theo bóng người đi xa mới trở về trị phòng.
Nguyệt Hồi vẫn nằm nhắm nghiền hai mắt như cũ, rầm rì rên rỉ.

Lương Ngộ đi đến, sao khi nãy Hoàng Đế ở đây mồm miệng nàng vẫn rõ ràng như vậy, không hề kêu tiếng nào.

Dù sao ở trước mặt ca ca là có thể làm nũng, nàng lẩm bẩm tự nói: “Muội chóng mặt, ca ca, muội chóng mặt lắm…”
Thuốc từ Thái Y Viện đã đun xong, một tiểu thái giám đưa vào, thưa: “Lão tổ tông, thuốc được rồi ạ.”
Thuốc thì không bao giờ ngon, nàng nhíu mày, quay đi không muốn uống nữa.

Lương Ngộ chỉ đành nhẫn nại khuyên nàng: “Thuốc đắng dã tật, nếu muội không uống thì không hết chóng mặt được.

Còn cả sống lưng nữa, khó tránh khỏi tổn thương ở bên trong, muội muốn đến lúc già bị còng lưng, chỉ cao bằng một nửa người ta sao?”
Nguyệt Hồi không còn cách nào, vẫn đành hé miệng.

Nhưng mà thuốc vừa uống vào thì cổ họng liền thít chặt, lập tức quay đầu nôn hết vào chậu.
Lương Ngộ hết cách, bỏ chén thuốc lại, “Thôi, chờ đến khi đỡ hơn hẵng uống.” Rồi dìu nàng nằm xuống.
Nhưng nàng chẳng thể nằm an ổn, trằn trọc, nhíu chặt lông mày.

Lương Ngộ hỏi làm sao thế, nàng rền rĩ: “Lưng muội đau.”
Tuy hắn chưa từng trải qua dày vò của phạt bản trứ nhưng cũng biết thứ khổ sở này kinh khủng ra sao, phải may mắn lắm hắn mới cứu được nàng sống sót trở về.

Đau lưng là không tránh được, hắn nghĩ ngợi nói: “Muội quay lưng lại, ca ca xoa cho.

Nếu thấy thoải mái thì cứ ngủ một giấc, ngày mai sẽ khỏe ngay.”
Nàng nghe xong, ngoan ngoãn làm theo nằm sấp xuống, mái tóc rối tung che khuất mặt, nhắm mắt lại lẩm bẩm: “Ca ca, rốt cuộc trước kia huynh làm sao để chịu đựng nổi những thứ này…”
Lương Ngộ nhẹ nhàng xoa ấn trên lưng nàng, thấp giọng nói: “Con người sống trên đời, chẳng phải là chịu phúc thì ít, chịu tội thì nhiều sao.

Ta cũng chẳng nhớ rõ chịu đựng thế nào, ta từng ăn mắng, cũng từng ăn roi, những uất hận đó có thể ghi tạc trong lòng, nhưng mà chẳng thể nhớ rõ quá sâu.

Nếu về sau có cơ hội báo thù, báo xong là chẳng còn vết tích gì nữa, quá mức khắc cốt ghi tâm tức là không buông tha cho bản thân mình, ngay cả chính mình cũng không vượt qua nổi.”

Nguyệt Hôi có chút mơ màng, lực tay ca ca rất vừa, nàng thích cảm giác thả lỏng trong đau đớn thế này.

Còn về những lời kia, nàng biết hắn phải trải qua bao nhiêu cực khổ mới ngộ ra được, không phải ai cũng có mệnh cầm quyền trời sinh.

Mình mới chịu chút đau khổ thế này đã vừa khóc vừa kêu, ngày trước ca ca đơn độc ở trong cung, có ai nhìn hắn khóc, có ai thương hắn giãy giụa.
Nàng mặc áo đơn hơi mỏng, sống lưng gầy yếu, ngón tay ấn xuống mạnh một chút liền thấy xương nổi cộm tay.

Từ cổ, vai, đến thắt lưng, những nơi phải chịu lực đều không thể qua loa, hắn cẩn thận giúp nàng giãn gân cốt, thấy hơi thở nàng dần dần chậm lại, đoán chừng nàng đã dễ chịu hơn, chỉ cần đỡ được là hắn yên tâm rồi.
Nhưng mà thân hình cô nương quả là lả lướt, còn nhớ rõ ngày xưa là đứa bé chân ngắn tay ngắn, bụng thì béo phệ, không ngờ lớn lên lại có được eo thon.
Cũng không biết là nghĩ thế nào, hắn rất muốn véo một cái thử xem, vì thế dịch tay dần xuống, dừng trên đường cong xinh đẹp.

Mới mở hai tay ra, hắn bỗng nhiên giật mình, trong đầu có một tiếng nổ uỳnh vang lên, vội vàng thu tay về.
Ngơ ngẩn nửa ngày mới tỉnh táo lại, hắn không hiểu vì cớ gì mình lại thấy tò mò với eo của Nguyệt Hồi.

Hắn đứng lên, có phải do trong phòng quá ấm, làm hắn mê man? Hắn đi ra ngoài, đi được hai bước lại quay vào đắp chăn cho nàng, lúc này mới vén mành rời khỏi trị phòng.
Gió bên ngoại thật lạnh, đem theo mưa bụi quét ngang qua hành lang, cuối cùng cơn nóng đã tiêu tan đôi chút.

Hắn lấy lại bình tĩnh, vội vàng kiếm việc gì đó để làm, nhớ ra vẫn chưa dàn xếp xong triều phòng liền gọi người mang ô tới, định đi về hướng nam một chuyến.
Nhưng mà vừa mới ra đến Trinh Thuận Môn liền thấy Dương Ngu Lỗ đang đi đến, bước chân rất nhanh, đến trước mặt hắn cúi đầu bẩm báo: “Lúc trước Trương thủ phụ đến Từ Ninh Cung nhận mệnh, ra ngoài sai nha môn Tam Pháp Ty đi điều tra đến tận địa giới Trực Lệ, tìm được 3 người biết nhại kêu tiếng chim.

Trương thủ phụ đi vào bẩm báo, bị Thái Hậu thóa mạ một trận, Thái Hậu tin chắc Trương thủ phụ và Từ thái phó cùng một giuộc, cuối cùng tống cổ Trương thủ phụ ra ngoài ạ.”
Lương Ngộ nghe xong mỉm cười, “Hai gánh tạ lễ kia không phí phạm, bây giờ Trương thủ phụ chân trong chân ngoài, Thái Hậu nghi ngờ là phải.”
Thương cho Nguyệt Hồi, tưởng rằng có thể thoát một kiếp, ai dè vô duyên vô cớ vẫn phải chịu phạt, có thể thấy cách làm việc của vị Thái Hậu này không theo trình tự gì, không thể suy đoán theo lẽ thường.
Lương Ngộ cầm ô chầm chậm đi về phía triều phòng, hôm nay là lần hội triều cuối cùng trong năm, chờ xử lý xong công vụ trên tay, những triều thần đó nên về ăn tết thôi.

Năm trước cũng như vậy, các đại thần vất vả một năm, đến cuối năm triều đình sẽ ban thưởng.

Hắn dẫn theo mấy tên Giám thừa vận chuyển hai sọt đồ vào, bên trong đựng mực bút và mấy thứ vàng bạc, phân phát lần lượt từng vị.

Tới khi đến trước mặt Trương Hằng, ngó vẻ mặt ông ta, hắn liền nhận lấy bao lụa đỏ trong tay Giám thừa, trịnh trọng giao cho Trương Hằng, cười nói: “Đây là quà tặng riêng Vạn Tuế Gia chuẩn bị cho Thủ phụ đại nhân, chúc Thủ phụ đại nhân năm mới yên vui.”
Trương Hằng nói không dám, đưa tay nhận lấy, “Nhờ Lương chưởng ấn thay ta đáp tạ Hoàng Thượng.”
Lương Ngộ gật đầu, biết rõ rồi vẫn cố tình hỏi: “Sắc mặt Thủ phụ đại nhân không tốt lắm, có chỗ nào không khỏe sao? Có cần phải truyền thái y đến không?”
Trương Hằng ngậm bồ hòn, trong lòng hiểu rõ là do Lương Ngộ phá rồi, nhưng ngoài mặt vẫn không thể đắc tội, đành miễn cưỡng đáp: “Mấy ngày nay bị phong hàn, đã uống thuốc rồi, không có gì nghiêm trọng, đa tạ Lương chưởng ấn quan tâm.”
Lương Ngộ hơi gật đầu, “Ngày tết ngày nhất, vẫn phải giữ gìn sức khỏe.” Dừng một chút lại tiếp, “Tính tình của Thái Hậu ấy mà, Thủ phụ đại nhân biết, nhà ta cũng biết.

Chúng ta làm nô tài, chẳng riêng ai cả, bị đánh bị phạt là chuyện thường.

Hôm nay nương nương túm lấy nữ quan bên cạnh Hoàng Thượng bắt bớ, chỉ vì nữ quan kia có chút thân thích với nhà ta, phạt đến nỗi suýt thì mất mạng, ngài xem, oan này phải kêu với ai? Nói thật một câu, lần này Hoàng Thượng lập Hậu, nhà ta chỉ lo chuẩn bị đại lễ, còn chưa hé răng nói gì, bây giờ xảy ra sai lầm thì chèn ép người ta, chẳng hay chút nào.

Thủ phụ đại nhân, bây giờ tính tình nương nương còn không bằng hai năm trước, bệnh hay quên nặng hơn, nghĩ cái gì muốn cái đó, nhớ trước quên sau, muốn hầu hạ nàng đúng là quá khó.”
Trương Hằng rất đồng cảm, nói thật ra ông ta cũng không tin trên đời có người có thể nhại được giọng người khác đến nỗi không hề sứt mẻ như vậy.

Bây giờ Thái Hậu trút tội lên đầu ông ta, đúng là cả người mọc miệng cũng không cãi được.
Trương Hằng thở dài, thở hết cả khí trong phổi ra, “Đúng là công việc khó khăn Lương chưởng ấn ạ, hẳn Thái Hậu nương nương muốn đổi ý, lại hết cách cứu vãn, cho nên mới không vừa lòng.”
Lương Ngộ cũng thở dài theo, “Thủ phụ nghe nhà ta khuyên một câu, Hoàng Thượng sắp đại hôn rồi, sắp tự mình chấp chính, rốt cuộc giang sơn xã tắc vẫn phải nghe theo Hoàng Thượng.


Lời của Thái Hậu không phải không nghe, mà là cứ nghe xong rồi hẵng tính, theo ý nhà ta, sau này Nội các vẫn nên coi triều đình làm trọng, việc trong hậu cung đã có Tư Lễ Giám lo, có thế mới không đến nỗi cánh tay đắc lực lại phải đi làm chạy vặt, Thủ phụ đại nhân thấy có đúng không?”
Tuy Lương Ngộ có ý đồ của riêng hắn, nhưng mà có câu hắn nói đúng, sau này giang sơn xã tắc vẫn phải lấy Hoàng Đế làm trọng.

Các triều Đại Nghiệp cũng đã từng có Thái Hậu cầm quyền, nhưng khi đó Vũ Liệt Hoàng Hậu là từng đi theo bình định giang sơn, các trọng thần đều tâm phục khẩu phục.

Đâu như Thái Hậu bây giờ, cậy thế lớn mà mắng Thủ phụ đương triều như mắng con, Trương Hằng cũng không muốn phải làm chỗ xì hơi của nàng.
Bây giờ nói rõ ra rồi, sau này bớt quản chuyện hậu cung lại, dù sao thời thế đã khác với khi Hoàng Đế mới đăng cơ.

Nếu Nội các dính dáng quá nhiều đến Thái Hậu thì chẳng phải là để cho kẻ khác có cớ túm đuôi, bị vu là hai lòng với Hoàng Đế.

Trương Hằng liên tục gật đầu, “Lương chưởng ấn nói rất đúng.”
Lương Ngộ mỉm cười, lời cần nói đều đã nói xong, xoay người lại chắp tay với chúng thần trong triều phòng, “Sắp hết năm rồi, trước tiên nhà ta chúc các đại nhân năm mới hạnh phúc.

Qua hôm nay sẽ nghỉ ngơi ăn tết, chư vị, năm sau chúng ta lại gặp.”
Chúng thần sôi nổi đáp lễ, tiếng chúc nhau vang lên trong triều phòng, rất đỗi náo nhiệt.
Đương nhiên trong cung cũng rất có không khí năm mới, nơi nơi đều treo đèn lồng đỏ, trên cửa sổ dán đầy giấy hoa, những thân cây mùa đông cũng được cuốn lụa đỏ.

Lương Ngộ ra khỏi triều phòng, xem xét xung quanh, thuộc hạ làm việc tận tâm, không có gì phải chê trách.
Nhưng Tết mà mưa nhiều thì hơi bất tiện, năm nay đặc biệt chuẩn bị nhiều pháo hoa hơn hẳn năm ngoái, sợ đến lúc quá mưa sẽ gây chậm trễ, không ngờ vừa dứt lời mưa đã ngừng, tuyết lại bay lả tả.

Hắn nhìn bầu trời đầy tuyết qua tán ô, tăng nhanh bước chân đi về trị phòng.

Khi qua Long Tôn Môn thì thấy Quản sự của Từ Ninh Cung đang đứng chờ, thấy hắn tới vội vàng chào một tiếng Lương chưởng ấn, tiến lên chắp tay nói: “Thái Hậu nương nương cho mời…”
Lương Ngộ không muốn rước cái phiền này, cười đáp: “Dạo này thực sự bận không rời ra được, lát nữa còn phải chuẩn bị đại yến đêm tất niên, không rảnh một khắc nào.

Ngươi trở về bẩm báo Thái Hậu một tiếng, cứ nói bao giờ ta bớt việc sẽ đến Từ Ninh Cung nghe lệnh”
Tổng quản Từ Ninh Cung ngơ ngác, định nói tiếp thì hắn đã mở ô đi về quảng trường trước Càn Thanh Cung.
Một vị Thái Hậu không ai ưa thì chỉ cũng cần đến vậy thôi, dù sao trước mắt vẫn còn việc quan trọng hơn cả nịnh hót Thái Hậu.

Hắn đi lâu thế rồi, không biết Nguyệt Hồi nghỉ ngơi có yên ổn không, không biết có nôn nữa không.

Trong lòng gấp gáp, bước chân cũng bất giác nhanh theo, về đến trị phòng mở cửa nhìn vào, kỳ quái là mọi thứ vẫn y nguyên như lúc hắn rời đi, nha đầu này vẫn nằm bò như cũ, ngủ không lật người hay sao?
Hắn bỗng nhiên sợ hãi, phảng phất có một bàn tay vô hình bóp chặt cổ họng.

Hắn cuống quýt chạy đến xem, “Nguyệt Hồi! Nguyệt Hồi!”
Hai tiếng sấm nổ tung bên tai, cuối cùng Nguyệt Hồi cũng có phản ứng, mờ mịt ngẩng đầu lên đáp lời.

Đúng là ngủ quá say, trên má hằn vết lằn sâu hoắm, phần gối dưới mặt ướt nhẹp, toàn là nước miếng của nàng.


Bình luận

Truyện đang đọc