ĐIỆN TỪ BI



Lương Ngộ là người tinh tế, lúc nào cũng rất chú ý ăn mặc, đương nhiên mùi hương hắn dùng cũng không hề tầm thường, nghe nói là mùi hương được đốt khi Hoàng Đế làm lễ tế thiên địa, một đoạn hương đốt ba ngày cũng không bị phai, có tên gọi Trầm Du.
Lần đầu Nguyệt Hồi bổ nhào vào lòng hắn cũng ngửi thấy mùi hương này, liền sinh ra một niềm mơ ước, bây giờ được nằm trong ổ chăn hương thơm vờn quanh, quả thực có thể gọi tên biểu cảm trên mặt là ‘tham lam’.
Nàng hít lấy hít để, bộ dạng rất giống tên háo sắc vô sỉ chui được vào chăn của cô nương là phải làm hết những việc vô sỉ.

Lương Ngộ hết cách, muội muội này lăn lộn phố phường quá nhiều năm, lúc mới về còn biết giả đò một chút, bây giờ thì lộ hết nguyên hình.
Hắn thở dài, lôi mặt nàng ra khỏi gối nằm lại cho ngay ngắn, “Mùi của đàn ông thì dễ ngửi chỗ nào, ngày mai ta sai người chỗ tạo hương đem hết hương của đại nội lên cho muội ngửi thoải mái, thích mùi nào thì giữ lại xông quần áo.”
Nguyệt Hồi cười cong cong mí mắt, khi nàng cười là đẹp nhất, phảng phất như trần đời chưa từng có khổ đau, còn nàng là đứa bé con được nuôi lớn trong hũ mật.
Nụ cười này có thể lây lan, làm hắn nhẹ nhàng nhoẻn miệng, giúp nàng vén lại sợi tóc xõa trên má, khẽ khàng nói: “Ngủ đi.”
Ở trước mặt ca ca Nguyệt Hồi vĩnh viễn không lớn được, thực sự kỳ quái, cho dù đã 11 năm xa cách, chỉ ngay thời khắc đầu tiên gặp lại nàng đã bắt đầu toàn tâm toàn ý dựa vào hắn.

Người khác đều nói Lương Ngộ tàn nhẫn ác độc, nhưng trong mắt nàng hắn là người ấm áp nhất, bọn họ chửi bới hắn chỉ vì hắn cao cao tại thượng, bọn họ sợ hắn.
Nàng thành thật nhắm mắt, nhưng mí mắt lại không nghiêm, lén lút nhìn hắn qua khe mắt ti hí.
Mỗi cái giơ tay nhấc chân của Lương Ngộ đều mang một vẻ thong dong không nhanh không chậm, đó là hờ hững như khói sương, là khí khái đẹp đẽ tao nhã, chính sự thuần thục ung dung này thật khiến Nguyệt Hồi hâm mộ.

Nàng nhìn hắn đi đến trước án, bởi vì giường và án đặt đối diện nhau nên không thể nhìn rõ mặt, chỉ trông được vóc dáng, mái tóc búi lên không chút cẩu thả, dưới viền lãnh sam lộ ra một đoạn cổ và cái cằm lả lướt khi cúi đầu, lúc này Chưởng ấn đại nhân đẹp đẽ như bức họa.
Chỉ là nhìn chằm chằm một người thì sớm muộn gì cũng bị phát hiện, hắn bỗng nhiên quay đầu, dọa nàng vội vàng nhắm tịt mắt.

Hắn do dự gọi một tiếng: “Nguyệt Hồi…”
Nàng nào dám đáp, cắn chặt răng mải mê giả chết, hắn chờ mãi mà chẳng thấy nàng có động tĩnh gì, đành từ bỏ.

Ban đêm trong trị phòng không cần phải chú ý nhiều như bình thường, hắn rửa mặt qua loa rồi mặc nguyên quần áo nằm xuống.

Bởi vì đã bá chiếm giường hắn lại còn bá chiếm áo choàng của hắn, Nguyệt Hồi sợ ban đêm hắn lạnh, muốn nhìn một chút xem lò sưởi có ở ngay cạnh hắn hay không.

Kết quả là vừa mới nhỏm dậy đã nghe thấy một giọng nói lười biếng: “Không còn sớm đâu, mau ngủ đi.”
Thực ra hắn vẫn luôn biết nàng nhìn lén, chỉ là tốt tính không nỡ vạch trần, Nguyệt Hồi lè lưỡi, “Ca ca lạnh không?”
Lương Ngộ nói không lạnh, “Muội cứ lo xong cho mình đi là được.”
Nàng ậm ừ, nghĩ ngợi rồi hỏi: “Sáng ngày mai chúng ta sẽ ăn gì thế?”
Đúng là nha đầu dông dài, Lương Ngộ nhắm mắt lại, “Muốn ăn gì cũng có, điểm tâm bánh bao cháo tổ yến…”
“Thế thì có bánh bao Dương Nhãn không?”
Lương Ngộ bắt đầu đau đầu, “Đừng ăn bánh bao Dương Nhãn, ăn mì gà xé sợi được không? Ta bảo bọn họ chuẩn bị…”
“Cái đấy cũng được.” Nguyệt Hồi nghĩ ngợi, dặn dò: “Phải cho nhiều dấm một chút.”
“Được.”
“Thế trưa mai chúng ta ăn gì?”
Đôi khi trẻ con ồn ào thật khiến người ta chịu không nổi, Lương Ngộ miễn cưỡng nén xúc động muốn giáo huấn nàng xuống, nhẫn nại nói: “Nhà bếp trong cung có đầu bếp từ khắp nơi, muội muốn ăn gì cũng có.

Lương Nguyệt Hồi, không phải ban nãy muội nói mí mắt sắp gục xuống rốn sao, sao bây giờ chưa ngủ đi, lại còn rảnh rỗi tính chuyện ăn uống?”
Lúc này nàng không lên tiếng nữa, mãi sau mới rầu rĩ lầm bầm: “Muội chỉ muốn trò chuyện với huynh…”
Chỉ một câu này thôi đã dập tắt gần hết lửa giận.

Lương Ngộ giương mắt nhìn mấu gỗ trên nóc nhà, trong lòng thoáng buồn rầu, cơ hội thân cận của hai huynh muội không nhiều, sau này nàng có chồng có con, khi gặp hắn nhiều nhất cũng chỉ cười một cái, nói câu “ca ca đến rồi”, còn đâu ỉ ôi không buông hỏi hắn buổi sáng ăn gì buổi trưa ăn gì nữa.
“Nguyệt Hồi, nếu lần này Hoàng Thượng không cho về, muội định làm thế nào?” Hắn thử nói: “Thực ra muội phải ở lại trong cung cũng không sao, đã có ta đây rồi…”
Nhưng mà chờ mãi không thấy nàng đáp lời, hắn duỗi người quay đầu lại xem, thấy nàng đã ôm chăn ngủ mất.
****
Tuyết rơi một đêm, đến khi sắp sửa hừng đông mới dần tạnh, tích thành một tầng thật dày trên quảng trường trước Càn Thanh Cung, gió từ bốn phía thổi qua, làm cho mùa đông lạnh càng thêm lạnh.
Đây là lần đầu Nguyệt Hồi nhìn thấy cảnh quét tuyết trong cung, mấy chục tiểu hỏa giả xếp thành một hàng, đẩy một tấm ván gỗ cao bằng nửa người qua đường lớn, lại có thêm mấy chục người đi đằng sau dùng cành trúc làm chổi quét sạch mặt gạch.

Bởi vì trời quá lạnh, tuyết đọng bị nghiền nát dưới chân biến thành miếng băng mỏng, ai đi qua cũng sẽ bị trượt chân, chỉ mới nửa nén hương mà có liên tiếp vài người té ngã.
Từ tầng đáy thấp kém nhất bò từng bước lên sẽ có bao nhiêu tủi nhục đây! Nguyệt Hồi đứng dưới hiên nhìn về nơi xa, hoảng hốt như thấy bộ dạng Lương Ngộ mười bốn tuổi phải dọn tuyết, đến lúc này nàng mới hiểu ra chút mùi vị những lời hắn nói ngày hôm qua.

Thăng chức trên quan trường giống như trò chơi đánh cược, cược càng lớn càng không dễ thu tay.

Tử Cấm Thành này đúng là nơi kì quái, vây khốn những con người ấy lại hệt như một nhà tù, đã vậy bên trong nhà tù này còn phân ra năm ba loại, có người ngồi trên mây cao, có người phủ phục dưới đất.
Đầu đằng hành lang gấp khúc có tiểu thái giám bê hộp đồ ăn lại đây, đúng là đưa mì gà xé sợi.

Buổi sáng sớm Nguyệt Hồi không thấy ca ca, không biết đến giờ ăn mà hắn còn đi đâu, đang ngó nghiêng xung quanh thì thái giám bẩm chuyện hôm qua ôm phất trần đi vào, cười nói: “Cô nương cứ ăn trước đi, đừng chờ Chưởng ấn.”
Người này cũng coi như quen mắt, Nguyệt Hồi cười: “Xin hỏi công công, tôi nên xưng hô thế nào?”
Thái giám kia “ối” một tiếng, “Không dám nhận một tiếng công công của cô nương, cô gọi ta Thừa Lương là được, ta là Tùy đường của Tư Lễ Giám, chuyên phò tá cho lão tổ tông…” Nói xong lại đè thấp giọng xuống, nhìn quanh khắp nơi không có ai, khe khẽ nói: “Những việc giống như đi tìm cô nương, lúc trước cũng chính là ta phụng mệnh gánh vác đó.”
Nguyệt Hồi lập tức bày ra vẻ mặt cảm kích: “Thế thì tôi đây phải cảm ơn ngài rồi.” Nàng nói xong thì mở nắp hộp ra, khi sắp động đũa lại có chút ngượng ngùng, chỉ chỉ tay, “Ngài đã ăn chưa? Nếu không thì…ăn cùng nhau một chút?”

Thừa Lương bật cười, trong cung này, cao thì là Thái Hậu lão nương nương, thấp thì là ma ma cung nữ, không có một ai lại giống như nàng, đúng là người từng sống trong dân gian rất biết làm việc.
“Cô nương đừng khách khí, ta ăn từ sớm rồi, đứng hầu ở đây chính là để nghe cô nương sai phái.”
Tư Lễ Giám vốn không phải là nha môn bình thường, ai từ trong đây ra cũng là ông lớn hết, trước kia Nguyệt Hồi rất sợ những người này, bây giờ nàng một bước lên cao, đến lượt bọn họ nịnh bợ nàng.

Tuy là thế nhưng nàng vẫn không được tự nhiên cho lắm, căng mặt giả lả cười nói: “Bảo tôi sai phái ngài, tôi đây cũng không dám…Trách tôi ngủ say như chết, tỉnh dậy không thấy Chưởng ấn đâu, Chưởng ấn lại bận gì rồi?”
Thừa Lương dịch tay nói: “Không trách cô nương dậy muộn, là do ở đây chúng ta dậy quá sớm.

Trong cung xưa nay vẫn thế, cứ gà gáy canh năm đã dậy, không riêng gì người hầu, ngay cả Hoàng Thượng cũng phải thế.

Hôm nay có nghị triều, từ đầu giờ mão đã có mấy thần công đến triều phòng điểm tên, đến khi chính mão Vạn Tuế Gia bãi giá Bảo Hòa Điện, lão tổ tông chúng ta tùy giá thượng triều rồi.” Thừa Lương dứt lời lại cười: “Nhưng mà từ ngày mai trở đi sẽ không còn là ‘tùy giá’ nữa, mà là quan viên đứng đắn lên triều nghị sự.

Cô nương không biết đó thôi, trước đây Tư Lễ Giám là nha môn có quyền nhất trong 12 Giám, nhưng chiếu theo gia pháp cung quy thì vẫn chỉ là nha môn nô tài, nô tài chỉ lo làm việc, không được lên triều cùng văn võ bá quan.

Bây giờ tốt rồi, địa vị đã ngang hàng với Nội các.

Khi trước đám mọt sách Nội các kia giả nhân giả nghĩa, từ hôm qua siết chặt quy củ mới bắt đầu chịu thành thật, Hoàng Thượng muốn đề bạt Tư Lễ Giám, đố ai dám nói nửa chữ ‘không’!”
(*) Tùy giá tức là đi theo xe vua hầu hạ, là chữ ‘tùy’ trong ‘tùy tùng’.
Nguyệt Hồi bừng tỉnh đại ngộ, hèn chi hôm qua ca ca nói sẽ khiến những tên đối nghịch đó phải quỳ xuống gọi hắn lão tổ tông, chỉ mới một ngày đã làm xong chuyện.

Đến lúc này nàng không khỏi cảm khái quả nhiên quyền lực khiến người ta say mê, gạt những người không có chí hướng sang một bên, phàm là nam nhân muốn bước lên cao, chẳng phải đây chính là thứ đồ chơi có ý nghĩa nhất?
Nàng ăn vài miếng qua loa rồi bỏ bát mì đi ra ngoài chờ nghe tin tốt.

Kết quả chờ nửa ngày vẫn không chờ được Lương Ngộ, ấy thế mà Hoàng Đế đã về trước rồi.
Hoàng Đế mặc áo đội mũ nghiêm trang trông khác hẳn Hoàng Đế lúc ốm, dù còn trẻ nhưng không hề giảm bớt uy nghiêm Đế Vương.

Một đoàn thái giám mặc cát phục đỏ thẫm nâng kiệu Cửu Long đi vào từ Càn Thanh Môn, ánh mặt trời xuyên qua cái lọng vàng cán cong kim đỉnh thêu rồng, chiếu xuống bên dưới là ánh sáng êm dịu.

Hoàng Đế ngồi ở nơi bóng lọng đổ xuống, bộ dáng ban đầu vô tình vô tự, khi trông thấy nàng lại nhè nhẹ mỉm cười.
“Nguyệt Hồi.” Hoàng Đế gọi một tiếng, thái giám dẫn đầu vội vỗ tay, kiệu vững vàng dừng lại.

Hắn dựa vào tay vịn, ngó từ trên cao xuống hỏi nàng, “Ngươi ăn sáng chưa?”
Câu hỏi này của Vạn Tuế Gia thân thiết đến kỳ cục, phảng phất như anh tú tài đi ngang qua nhà mỗi ngày, gặp ai cũng cười tủm tỉm——“Ngài ăn sáng chưa?”
Nguyệt Hồi vội cong eo, khoanh tay cúi đầu nói: “Nô tỳ thỉnh an Hoàng Thượng.

Hồi bẩm Hoàng Thượng, nô tỳ ăn rồi ạ, ăn mì gà xé sợi.”
“Chỉ thế thôi?” Bởi vì tối qua Hoàng Đế nói chuyện với nàng rất vui, khi hỏi han cũng không câu nệ, thịnh tình mời nàng: “Một lát nữa trẫm định truyền thiện, ngươi muốn đến không?”
Nguyệt Hồi có chút bối rối: “Trước khi lên triều Hoàng Thượng chưa được ăn, vẫn luôn chịu đói sao?”
Hoàng Đế nói cũng không hẳn: “Trẫm ăn hai cái bánh trúc cuộn, vẫn chưa no, định về lại ăn tiếp.


Ngươi thì sao? Thích ăn gì, trẫm sai người chuẩn bị.”
Rốt cuộc Nguyệt Hồi vẫn là một cô nương, không tiện mở miệng kêu đói, chỉ đáp: “Nô tỳ mới ăn xong, bây giờ không đói bụng, đa tạ Hoàng Thượng ân điển.”
Nhưng mà Hoàng Đế suy nghĩ một lúc, ngoài ngự thiện ra thì trong cung chẳng có gì để nàng thấy lạ hết, không muốn ăn thì chỉ sợ không giữ được nàng.
Còn về Nguyệt Hồi, có một loại duyên phận gọi là nhất kiến như cố(*), kỳ thực nói ra có chút hoang đường, trên đời này ai cũng có thể làm việc theo cảm tính, chỉ có Hoàng Đế là không thể.

Từ khi còn nhỏ hắn đã tuân theo phong phạm Hoàng tử mà thầy dạy, chờ đến khi đăng cơ, Thái Hậu lại truyền lệnh đào tạo hắn một lần nữa, muốn hắn lúc nào cũng phải nhìn vào thể diện bậc quân chủ, bởi vậy hắn thường không thân cận với người khác, càng không có những câu hỏi han như bạn bè với ai.

Nếu nói thân cận nhất thì mấy năm nay phải kể đến Đại bạn.

Lương Ngộ đến cạnh hắn vào năm hắn 6 tuổi, tuy chỉ là thái giám hầu hạ nhưng Hoàng Đế thực sự tin cậy Lương Ngộ, và cả nể trọng nữa.

Có lẽ cũng là vì duyên cớ này, gặp được muội muội của Đại bạn, lại hứng thú vì tuổi tác xấp xỉ nhau, liền cảm thấy muốn giữ nàng lại.
(*) Gặp lần đầu mà ngỡ như đã quen biết.
Con người dần dần có tuổi giống như quyển lịch được lật qua, có vài thứ tưởng chừng trôi đi tựa nước chảy, hắn thường nhớ lại, quyến luyến thật lâu.

Nếu như có thể, hắn tình nguyện không phải lớn lên nữa.

Nhưng mà nay đã khác xưa, thân phận thay đổi, tình cảnh cũng vì thế mà biến ảo theo.

Giờ đã lên làm Hoàng Đế rồi, Đại bạn giúp quản Tư Lễ Giám, quản Đông Xưởng Cẩm Y Vệ, những cơ cấu ấy đều là lá gan của Hoàng Đế, không có không được.

Đại bạn bận bịu, vì thế vị trí người quan trọng nhất bên cạnh hắn bị khuyết đi, Nguyệt Hồi trở thành tiếp viện tốt nhất.

Nàng và Lương Ngộ đều là sợi mây cùng một cành, vì thế mà lại có một vẻ thú vị riêng.

Tư tâm của Hoàng Đế dường như đang nổi lên, bỗng nhiên hiểu ra một đạo lý: Chỉ cần giữ nàng lại, Lương Ngộ sẽ là con diều bị buộc dây, không thể bay cao, sẽ nắm giữ được.
Bởi vậy mà Hoàng Đế dùng hết năng lực dỗ dành của mình, “Không ăn bữa sáng được rồi, để trẫm nhớ lại thực đơn buổi trưa, bạch bái yểm đỗ, thịt lưng hoa cúc, chim cút chiên, sò đỏ sốt…Buổi chiều trẫm nhàn rỗi, còn có thể dạy ngươi chế hương, thế nào?”
Hoàng Đế ngồi trên ngự liễn cao cao, bộ dạng cúi đầu nói chuyện giống như giữa đường gặp được láng giềng, những câu chữ lộ ra ấm áp.
Nguyệt Hồi không dám lỗ mãng, cẩn thận gập eo: “Nô tỳ không dám xin ăn trước mặt Hoàng Thượng, nô tỳ chỉ biết hầu hạ Hoàng Thượng thôi.

Hoàng Thượng bảo làm gì nô tỳ liền làm đó, nô tỳ xin nghe theo ý Hoàng Thượng.”


Bình luận

Truyện đang đọc