ĐIỆN TỪ BI



Có người giãn gân cốt cho, còn mình thì nằm bò ăn màn thầu, cuộc sống thế này đúng là quá mãn nguyện.
Tay nghề của ca ca không tệ, dùng sức đều đều, hẳn là nhờ trước đây chăm sóc Hoàng Đế mà luyện thành.

Đây là lần thứ hai hắn đấm bóp eo cho nàng, lần trước bị phạt bản trứ phải gục đầu xuống, đến nỗi đầu trướng não đau, không tỉnh táo để mà hưởng thụ.

Bây giờ đầu óc không mê man, cảm nhận được từng tấc di chuyển của hắn, mỗi chỗ xuống tay đều chuẩn xác.

Đau thì đúng là đau, nhưng trong đau đớn lại mang theo chút vui sướng, Nguyệt Hồi gặm miếng màn thầu, nghiêng cổ nhắm mắt lại, “Huynh bóp cho muội nhiều một chút, ngày mai muội sẽ chạy tiếp được tám mươi dặm.”
Lương Ngộ nói: “Rồi, đừng có ra oai ngoài miệng nữa.

Trước kia muội đã từng đi đường xa bao giờ chưa?”
Nguyệt Hồi nói chưa từng, “Muội từng cưỡi la đi đưa hàng cho người ta, cũng phải từ tận Phong Đại đến Môn Đầu Câu đó, gia chủ còn rất thương con la, dặn không được vung roi, phải cưỡi từ từ.”
Lương Ngộ nghe xong nhíu mày, “Chỉ thế mà muội cũng dám vung roi chạy một mạch mấy chục dặm?”
“Thì do huynh chạy trước mà.”
“Ta…” Lương Ngộ ngẫm lại, đúng là mình đã phóng đi trước thật, nhất thời không đáp lại được nàng.

Nhưng mà bây giờ không phải lúc cãi nhau, phải dạy nàng một chút bí quyết mới không uổng công hôm nay vất vả.

Vì thế ngón cái hắn đặt trên xương sống nàng, nhẹ nhàng đè xuống, đè đến khi nàng đang rì rầm khe khẽ phải kêu oai oái lên.
Hắn vẫn không ngừng tay, chỉ nói: “Không thể dồn hết trọng lượng cơ thể vào eo, phải rướn người lên.

Cũng không thể cứ ngồi mãi trên yên, khi ngựa phóng nhanh muội phải vận sức xuống đùi, nhổm người lên khỏi yên, như vậy thì dù khi xóc nảy xảy ra sơ suất cũng kịp ứng phó.”
Nguyệt Hồi nghe xong mới hiểu ra, đúng là nàng luôn ngồi rịt mông trên yên ngựa, cho nên bây giờ mới xóc đến nỗi cả người muốn rã thành từng mảnh.

Nàng thở ngắn than dài, “Sao huynh không nói sớm cơ chứ, chờ muội sắp tàn phế rồi mới bảo, cố ý gài bẫy muội hay sao.” Vừa nói vừa chỉ xuống nửa đoạn dưới, “Mông của muội cũng đau, ui da, đau nhất là chỗ này đó.”
Nhưng mà bàn tay Lương Ngộ lại lần khần không xuống, chỉ dám dừng ở trên eo nàng, không dám tiến thêm một bước nào.
Nguyệt Hồi hỏi làm sao thế, nàng không kiêng kỵ mấy thứ nam nữ thụ thụ bất thân kia, bởi vì khi chạy thuyền đều giả làm nam nhân, có đôi khi bị dập eo sái chân đều cũng đều bảo Tiểu Tứ đấm bóp cho nàng.
Nguyệt Hồi cảm thấy kỳ quái, “Tiểu Tứ còn ấn cho muội được, sau huynh thì lại không? Chúng ta là huynh muội thân thiết thế cơ mà, huynh nhẫn tâm nhìn muội chịu đau?”
“Đứng lấy Tiểu Tứ ra so với ta suốt nữa, nó mà cũng xứng!” Hắn nhíu mày nói, “Nó là hạng chưa bao giờ đọc Tứ Thư Ngũ Kinh, lưu manh không biết lễ nghĩa liêm sỉ, bây giờ có ta bồi dưỡng mới ra dáng người, muội cứ nhắc đến nó mãi làm gì?”
Nguyệt Hồi biết ca ca không thích Tiểu Tứ, thấy hắn lại mở miệng chèn ép Tiểu Tứ thì lập tức không vui, lẩm bẩm oán giận, “Không làm tốt được như người ta mà còn có mặt mũi chê bai.”
Lương Ngộ bị nàng nói thế thì buồn bực, trách nàng chẳng biết gì, chỉ biết nói xấu hắn.
Nếu hắn là ca ca ruột thì của nàng thì đã chẳng kiêng dè nhiều đến vậy, bối rối nhiều đến vậy.

Hắn sợ hãi tâm tư dơ bẩn của mình sẽ vấy lên nàng, nàng không biết chỉ mới xoa eo thôi mà đã khiến hắn sinh ra bao nhiêu ảo tưởng, hơi thở hóa thành sóng nhiệt xông thẳng lên mặt, chỉ là nàng không nhìn thấy.
Quả nhiên khi con người đến tuổi này sẽ có những bản năng không thể trấn áp được.

Nếu không có nàng, có lẽ hắn sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại, nhưng nàng lại đến, trong lòng hắn vừa khát khao vừa lo sợ, không dám khinh nhờn.

Từ một góc độ nào đó mà nói, hắn có chút sợ hãi đứa bé ngốc nghếch này, sợ hãi đôi mắt nàng, sợ hãi tâm tư chẳng lòng vòng của nàng, sợ hãi những lời nàng thốt ra.
Nàng lại bắt đầu khích tướng hắn, chẳng phải chỉ là ấn qua loa lên chỗ đó vài lần, Tiểu Tứ làm được, sao hắn lại không làm được! Hắn điều hòa hơi thở, áp hai tay lên…Khác hẳn với cái eo dương liễu gầy nhỏ, là một loại xúc cảm khác, khiến người ta bất an, mặt đỏ tim đập.
“Ừm, tay nghề của huynh quá tốt!” Nguyệt Hồi tán thưởng không thôi, “Dù sao cũng là tay nghề luyện bằng Hoàng Đế mà, mình có tài đức gì, có tài đức gì cơ chứ…” Lời nói rất có hương vị tiểu nhân đắc chí.
Hắn không dám cảm nhận cảm giác trên tay, chỉ trải qua một lần này thôi đã đủ làm cho những sợi dây đàn trong lòng bị gảy lên rung động vù vù.

Những lời Thịnh Thời nói bắt đầu lung lay sắp sụp, kỳ thật hắn chẳng hề để ý người ngoài sẽ nhìn hắn ra sao, đằng nào thái giám cũng chẳng phải thứ tốt đẹp.

Chỉ là hắn sợ phản ứng của Nguyệt Hồi, sợ vong ân cha mẹ dưới chín suối, chỉ hai điều này thôi đã chặn đứng mọi ý nghĩ của hắn.
Nhưng đây chỉ là sương phòng tầm thường trong một hoàng trang nhỏ bé, đồ bài trí đơn sơ, trên bàn đốt cái đèn dầu bình dân, đan chéo vào nhau tạo nên một thế giới kỳ ảo, làm hắn dường như đang quên hết đi tất cả.

Ấn một đường dày đặc từ sống lưng xuống eo mông, thân hình mảnh khảnh của cô nương giãn ra dưới tay hắn, đó là một loại thể nghiệm khác biệt, danh chính ngôn thuận thỏa mãn những xúc động của hắn, hắn vừa hổ thẹn vừa mừng vui.
“Sao rồi?” Hắn cúi người hỏi.
Nàng ưm một tiếng thật dài, “Thoải mái lắm.”
Nguyệt Hồi nhắm mắt lại, màn thầu lăn lóc bên cạnh gối.

Không biết từ khi nào nàng đã quên cả ăn, chỉ mải mê hưởng thụ săn sóc của ca ca, huởng thụ phút thân cận hiếm có.
Thật tốt, người đẹp mặt đẹp, tay nắm quyền to, còn biết hầu hạ đấm bóp, đi đâu mới tìm được nam nhân thế này chứ! Tuy hắn có khiếm khuyết nhưng trong lòng nàng chưa bao giờ coi hắn là tàn phế, rốt cuộc thì mấy nam nhân đầu heo mặt chó đầy tật xấu kia chỉ nhiều hơn hắn một khối thịt, còn lại thì chẳng đáng xách giày cho hắn đâu.

Về sau ca ca vẫn sẽ tìm một người bầu bạn phải không? Chẳng biết cô nương nào sẽ có phúc nhường này.

Nàng mới nghĩ đến đã thấy không vui, ích kỷ muốn hắn sạch sẽ cả đời, đừng để mấy nữ nhân kia vấy bẩn hắn, dù sao trên đời cũng chẳng có ai xứng đôi với hắn được.
Nhưng mà đôi tay kia mang đến xúc cảm kỳ dị, triền miên trượt qua lướt lại trên lưng nàng.

Thế rồi nàng nảy sinh thứ thẹn thùng muội muội không nên có, trong lòng nhảy loạn, eo không còn mỏi, mông chẳng còn đau, chỉ cảm thấy từng cụm hơi nóng phả lên, trời tháng Tư đúng là nóng đến nỗi khiến người ta chịu không nổi.
“Ca ca cũng mệt rồi, nghỉ một chút đi!” Nguyệt Hồi ghé lên gối, nhìn chằm chằm vào hoa văn trên màn lụa.
Đôi tay trên lưng nàng dừng lại, vẫn vội chưa rời đi, qua một hồi lâu mới nghe thấy hắn hỏi: “Đỡ hơn chưa?”
Nguyệt Hồi đáp lung tung có lệ: “Đỡ hơn nhiều, đỡ hơn nhiều lắm…”
Vì thế đôi tay kia dịch xuống, dừng trên eo nàng, dùng chút lực giúp nàng xoay người.

Nguyệt Hồi đang chột dạ thì bị hắn lật lên, chỉ đành nằm ngửa trở lại.

Thế này liền có chút xấu hổ, bọn họ một ngồi một nằm, một trên một dưới.

Lương Ngộ dưới ánh đèn mềm ấm như ngọc, không còn góc cạnh sắc bén, hắn nhìn nàng, nhìn nửa ngày, cuối cùng đã biết rõ mà vẫn cố hỏi: “Muội đỏ mặt cái gì?”

Nguyệt Hồi nghẹn lời, giơ tay sờ má, “Đây không phải đỏ mặt, là nằm sấp lâu bị máu dồn lên.”
Hắn nghe xong, một tay chống xuống giường, cặp mặt kia giống như sinh ra móc câu, nhẹ giọng hỏi nàng: “Ta với Tiểu Tứ, rốt cuộc có nên lôi ra so sánh với nhau không?”
Trái tim Nguyệt Hồi sắp vọt khỏi cổ họng rồi, lòng thầm mắng ca ca đúng là quá hiếu thắng, vì ganh đua cao thấp với Tiểu Tứ mà còn có thể hy sinh sắc đẹp.
Nhìn hắn mà xem, trên má phủ một tầng hây hây, Nguyệt Hồi trở về lâu như vậy vẫn thấy hắn lúc nào cũng bát phong bất động, luôn khống chế sắc mặt rất tốt, chẳng biết hắn là quái vật gì nữa.

Đối với gương mặt của hắn nàng đương nhiên là cực kỳ hài lòng, nhưng cứ nhìn nhau đăm đăm thế này thì nàng cũng sẽ căng thẳng.
Nguyệt Hồi lập tức mềm nhũn, “Không nên, không nên…Huynh không giống Tiểu Tứ, nó vẫn chỉ là trẻ con, trẻ con thì biết gì đâu, cứ như cưỡi ngựa xem hoa ấy, chẳng bài bản gì cả, chỉ toàn ấn lung tung.”
Hắn gật đầu, “Sau này nhớ kỹ, đứng có cái gì cũng lôi Tiểu Tứ ra so.

Nó chỉ là đứa bé hoang, chịu khổ cùng muội mấy ngày, muội muốn nhận nó là đệ đệ thì cũng tùy muội.

Nhưng muội phải nhớ nó chỉ là người ngoài, không đồng tâm với muội.

Đối xử với người ngoài thì nên có dáng vẻ của người ngoài, đừng có không phân biệt nổi thân sơ, nếu không ca ca sẽ nổi giận.”
Nguyệt Hồi hoảng sợ mở to mắt, gật đầu không ngừng, “Muội biết, muội biết rồi…Tiểu Tứ là người ngoài, ca ca là tiện nội, muội ghi tạc trong lòng đến chết.”
Nàng cũng chỉ là đồng ý ngoài miệng vậy thôi, biểu cảm cảnh cáo trên mặt Lương Ngộ bỗng nhiên phai nhạt, chầm chậm ấm áp trở lại, quay đầu đi phì cười, “Cái gì mà tiện nội, không dùng từ này như thế được biết chưa, cả ngày chỉ toàn nói bậy!”
(*) Tiện nội = vợ.
Tốt rồi tốt rồi, hắn không xị mặt nghiêm trang là Nguyệt Hồi cảm thấy có thể hít thở trở lại.

Nàng thậm chí còn vặn vẹo tìm tư thế nằm thoải mái nhất, chống đầu nói: “Ca ca, lần này trên đường Nam hạ phải đi qua mấy châu quận, sẽ có nhiều người đến nịnh bợ huynh lắm phải không? Giống như ở điền trang phía trước tặng ngựa cho huynh ấy, liệu sau này liệu có ai tặng mỹ nhân cho huynh không?”
Lương Ngộ nghiêm túc suy nghĩ, “Không thiếu được đâu.”
“Không thiếu được?” Nàng lập tức nổi đầy máu ghen, “Thế huynh định ứng phó thế nào?”
Hắn bật cười, “Ứng phó cái gì? Tặng thì tặng thôi, đi đường thế này không có nữ nhân cũng không tiện, giữ lại làm mấy việc thêu thùa may vá cũng tốt.”
Nguyệt Hồi ngồi dậy, rất là bất mãn với cách nói của hắn, “Ca ca, huynh nhìn muội đi…” Nàng vỗ ngực mình bồm bộp, “Muội là nữ nhân đó, không nhìn ra sao?”
Hắn cứ như lần đầu tiên phát hiện ra chân tướng, thực sự ngắm kỹ nàng từ đầu đến chân, “Muội là nữ nhân?” Vừa nói vừa lắc đầu, “Muội không giống với những nữ nhân khác.”
Lời hắn còn giấu ẩn ý, nhưng mà Nguyệt Hồi chẳng hay biết, nàng chỉ cảm thấy mình bị vũ nhục.
“Tại sao lại không giống? Muội cũng có mông có eo!” Nàng hùng hồn cãi lại, “Năm nay muội mười tám, cô nương mười tám tựa nhành hoa, huynh không khen muội thì thôi, còn nói muội không giống người khác, muội thiếu tay hay là thiếu chân?”
Nàng làm ầm lên đúng là muốn đòi mạng, rõ ràng trong lòng đang kích động tình tố miên man, bị nàng mắng xong thành trống rỗng hết.
“Được rồi được rồi…” Lương Ngộ không chống đỡ nổi, “Ý ta là muội không có nha đầu bên cạnh, nếu thực sự có ai tặng cô nương thì muội cứ giữ lại, để người ta hầu hạ cũng được.”
“Sau đó ngày ngày sẽ có một bộ ngực lớn lượn lờ trước mắt huynh.” Nàng oán hận nói, “Cho dù huynh không ăn được thì chỉ nhìn đã đủ thấy thơm.”
Lương Ngộ bị nàng làm cho tức nghẹn, “Nha đầu này, lại bậy bạ gì đấy?”
Nàng nói khăng khăng chống đối, “Muội không cần người hầu hạ, một mình muội là được rồi.”
“Được cái gì mà được, như bây giờ đây này, có một nha đầu bên cạnh lại chẳng tiện hơn.”
“Chẳng có gì không tiện, đã có huynh đấy thôi.”
Lúc này Lương Ngộ thật sự không còn gì để nói, nàng nổi cơn bướng đúng là khiến người ta tức điên, nhưng mà tâm tư một mình bá chiếm ca ca thì ai cũng nhìn ra được.
Lương Ngộ hòa hoãn trở lại, “Thế rốt cuộc ý muội là gì? Phải một mực từ chối không cho vào cửa, đúng không?”
Nàng gật đầu nói đúng vậy, “Có thế thì huynh mới giữ được tiếng tốt, đừng để người ta chê cười như Uông thái giám, muội chỉ là nghĩ cho danh tiếng của huynh thôi.”
Hắn chậm rãi gật đầu, nhẹ nhàng thở dài, “Ta hiểu rồi, ngoại trừ muội ra, sau này ta sẽ không giữ một nữ nhân nào hết.”
Nguyệt Hồi nuốt nước bọt, phát hiện lời này nghe thì hơi kỳ quặc, lại mơ hồ khiến người ta thư thái.

Nàng khăng khăng phản đối chẳng phải là vì cái này sao.
Nàng hãy còn đang mơ màng hồ đồ, ám chỉ của Lương Ngộ cũng chỉ đành dừng lại ở đó.

Có đôi khi nhìn nàng, trong lòng hắn dấy lên một nỗi bi ai khó giải thích, rõ ràng đang ở ngay trước mắt, vậy mà lại phải lại cố thủ trước điểm mấu chốt cuối cùng, tiến lên một bước lùi lại hai bước, cách sông cách biển, lực bất tòng tâm.
Những tiếng hô hào ầm ĩ của Cẩm Y Vệ và phiên tử dần dần lắng xuống, không còn sớm nữa, hắn đứng lên nói: “Muội nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc thật ngon, sáng mai dậy xem tình hình thế nào, nếu thực sự không ổn thì lại ngồi xe.”
Hắn xoay người đi ra ngoài, Nguyệt Hồi ngồi trên giường nhìn theo, nhìn đến nỗi phát ngốc.


Từ khi hắn tìm được nàng về, nàng vẫn luôn tồn tại ý đồ với hắn, thực ra tình thân đứt đoạn mười một năm rất khó nối lại, nàng cho rằng dần dần sẽ quen, nhưng mà bây giờ đã sắp trôi qua nửa năm rồi, càng ở chung càng thấy thích.
Nàng xoa xoa mặt, đúng là “không bằng cầm thú”! Không biết ca ca có phát hiện ra bất thường của nàng hay không, cho dù phát hiện thì e cũng chẳng cách nào nói rõ với nàng, rốt cuộc vẫn phải nhìn vào tình nghĩa huynh muội.

Chẳng nhẽ lại nói thẳng tưng với nàng “kể cả ta không thể sinh con, hai chúng ta vẫn không có khả năng” sao? Thế thì đoạn tình thân thủ túc này sẽ biến thành cái gì!
Nàng thở dài, sầu thảm vô cùng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trăng nho nhỏ treo đằng chân trời, lòng nàng cũng rối bời thấp thỏm.

Mơ màng ngủ một đêm, ngày hôm sau dậy eo vẫn không đỡ, nhưng không thể để nhiều người thế này chậm trễ hành trình chỉ vì nàng.

Lương Ngộ hỏi nàng thấy thế nào, nàng tươi cười bảo rất khỏe, sau đó cắn răng lên ngựa một lần nữa.

Lần này đã ghi nhớ kỹ bí quyết của hắn, không ngồi rịt trên yên.

Lại tiếp tục qua mấy chục dặm, tới khi đến được đường Châm Thị Thiên Tân thì đau đớn đã tiêu tán hết, hẳn là khi đau đến một mức độ nào đó thì thân thể sẽ chịu thỏa hiệp chăng!
Thông báo: Từ đây cho đến hết truyện sẽ có vài chương ngẫu nhiên được đặt mật khẩu, đáp án mật khẩu cũng sẽ nằm trong một chương ngẫu nhiên sắp tới nha.

Mật khẩu là tên thanh kiếm Lương Ngộ dùng, bao gồm tám chữ cái, không dấu không cách không viết hoa.

Mật khẩu được dùng cho mọi chương bị khóa, mọi người hãy ghi nhớ câu hỏi và cứ thong thả đọc là sẽ thấy liền.

Mong mọi người thông cảm cho sự bất tiện này nha.
Sau phố Châm Thị là Tam Xá Hà, từ Tam Xá Hà đi thuyền vào Hải Hà, trên bến thuyền đã chuẩn bị phúc thuyền xong xuôi.

Bởi vì sẽ liên tục phiêu bạt trên sông trên biển nên con thuyền nhất định phải vừa to vừa rắn chắc, Nguyệt Hồi chạy chợ kiếm sống, cái gì mà tiếu thuyền, bình đầu thuyền đều đã gặp hết, lần trước từng may mắn được trông thấy phúc thuyền một lần ở Đại Cô Khẩu, to lớn đến mức khiến cho đám ưng thuyền bên dưới trông như một đàn gà con.
Phúc thuyền là thuyền chiến, bình dân áo vải như nàng vốn dĩ còn chẳng được đến gần, lần này được hưởng sái theo ca ca.

Nàng đứng trên bờ ngẩng đầu nhìn, trông thấy tầng tầng lớp lớp cột buồm và cánh buồm, lầu khoang xây cao như thành trì, lòng thầm nói ngồi thuyền này vững phải biết, không giống mấy cái thuyền hàng xoàng xĩnh, khoang thuyền chứa đầy lương thực, mép thuyền sắp chạm mặt nước đến nơi, làm người ngồi trên cũng hốt hoảng theo.
Nguyệt Hồi lên thuyền như cá gặp nước, nàng vui vẻ lên boong ngắm nghía khẩu pháo, kiểm tra lan can bảo vệ, còn vạch cánh tay ra so với sợi dây thừng —— Quá cừ, sợ là đùi nàng còn chẳng to bằng nó.

Lương Ngộ đang định thương lượng kế hoạch tiêu diệt loạn đảng cùng mấy Thiên hộ, ngồi trên ghế dựa nhàn tản nói: “Thanh thế càng lớn càng tốt, thứ nhất là thể hiện uy phong triều đình, thứ hai là cho đảng Hồng La thời gian tập kết đội quân, chúng ta tiện tay bắt gọn một lưới…”
Kết quả lại nghe thấy nàng hô to gọi nhỏ: “Đốc chủ, cái này to quá…Mau nhìn này…”
Lương Ngộ hít vào một hơi, “Tổng đốc nha môn Lưỡng Quảng…”
“Tầm bắn pháo này xa bao nhiêu? Đáy thuyền ăn nước sâu như thế, cho dù gặp sóng gió cũng không sợ phải không?”
Lương Ngộ hít vào rồi lại thở ra, đám Tùy đường và Thiên hộ đứng một bên đều ngượng ngùng nhìn hắn, hắn giơ tay đỡ trán, “Để sau bàn tiếp, cứ xuất phát đi.”
Nhưng mà không một ai ngờ được Đốc chủ uy phong tám phía cũng có lúc sa lầy.

Hắn bị say sóng, chóng mặt đến mức không dám gặp ai.

Nguyệt Hồi mở cái cửa sổ nhỏ sát vách thò đầu qua, cực kỳ thông cảm mà nói: “Ca ca, lần này đến lượt muội phải thương huynh rồi.”


Bình luận

Truyện đang đọc