ĐIỆN TỪ BI



Ấn tượng ban đầu của nàng về Lương Ngộ chính là một ca ca ruột làm đại thái giám, kết quả cả hai điều đều xảy ra biến hóa, thực sự khiến nàng cảm thấy một sự đau thương khó nói ra.
Hắn vẫn đang gõ cửa, cộc cộc, gõ rất kiên nhẫn.

Nguyệt Hồi giãy giụa, thế rồi vẫn đi ra mở.
Hắn có thể hiểu được cảm nhận của nàng, ca ca bỗng nhiên mất đi, tâm lí chênh lệch làm nàng cảm thấy khó chịu.

Kể ra cũng lạ, vốn nghĩ người mình sẽ ở bên không đủ lục căn, đã chuẩn bị xong xuôi để sống một đời cô quả, đổi thành cô nương khác thì có khi sẽ vui đến nỗi không màng gì hết ấy chứ! Nhưng Nguyệt Hồi thì không, kiểu cách của nàng luôn khác người một chút, bây giờ nàng không thấy may mắn, chỉ thấy ca ca đã hoàn toàn thay đổi, không còn là ca ca trước kia.

Giống như người mẹ nhìn con mình lớn lên thành đứa bé người chê chó ghét, thường xuyên nhớ về lúc còn mềm mại đáng yêu bao bọc trong tã lót, không hiểu sao mình lại nuôi ra một thứ không được như mong muốn thế này…Tình cảnh hiện giờ của hắn chính là như vậy.
Hắn sợ nếu không ở bên nàng thì nàng sẽ không vượt qua cái rãnh sâu ấy được, rõ ràng đầy đủ hết là chuyện tốt, vì sao đến cuối cùng lại cứ như thứ gì đó thẹn với đất trời, thực sự làm hắn không hiểu được.
Nàng ngồi ngốc ngốc trước bàn, hắn ngồi xuống đối diện nàng.

Ngắm nàng dưới đèn, gương mặt thờ thẫn, khác hẳn với bình thường vui tươi hớn hở.

Hắn thở dài, “Nguyệt Hồi, ta vốn dĩ không định nói cho muội, thậm chí ta còn muốn để đến đêm chúng ta thành thân hẵng……Nhưng mà ta cảm thấy làm thế là lừa muội, lòng ta băn khoăn.

Ta…” Hắn điều hòa lại nhịp thở, “Ta vốn chỉ muốn tranh công với muội, muốn nói cho muội biết thực ra ta không có lỗi với cha mẹ, không liên lụy đến cả đời muội, nhưng mà bây giờ, hình như ta làm sai rồi.

Muội thích ta tàn khuyết của khi trước hơn sao? Ta thế này, lại còn khiến muội khó xử…”
“Không không…” Nguyệt Hồi vuốt trán nói, “Muội chỉ là chưa thể định thần ngay, huynh chờ muội một lát thôi, muội sẽ nghĩ thông được.”
Nàng giương mắt nhìn hắn, vẫn là con người ấy, vẫn là mặt mày ấy, không có chỗ nào khác đi mà, nhưng trong lòng nàng vẫn thấy vắng vẻ.


Có lúc nàng rất cố chấp, nếu không muốn biết rõ thì đầu óc nhão như hồ, nhưng nếu muốn rõ thì cũng chỉ cần một chớp mắt.
“Huynh đừng động đậy, cứ ngồi đây, chờ muội thông suốt.” Nàng trấn an hắn hai câu, nghiến răng vận sức, suy nghĩ nửa ngày vẫn chưa rõ được, duỗi tay sờ lần lên tay hắn, “Làm thế này đi, có khi sẽ nghĩ nhanh hơn chút.”
Hắn vươn tay qua nắm chặt tay nàng, chân thành nói: “Chuyện sống còn thế này, ta chỉ nói cho duy nhất muội, muội hiểu lòng ta phải không?”
Nguyệt Hồi ừ một tiếng, “Chắc là gió trên biển mặn quá, làm đầu óc muội bị rỉ sắt, chỉ là muội không theo kịp nổi… Huynh đừng vội, chờ một chút.”
Lương Ngộ nghe xong, bỗng dưng phát hiện ra một chút manh mối, dịch cái ghế đẩu về phía trước, ngồi thật sát vào nàng, gần gũi đến mức có thể nghe thấy tiếng trái tim nhau đang đập.
“Muội xem thế này có giúp ích hơn không?” Hắn dắt tay nàng bỏ vào lồng ngực, trên mặt thẹn thùng, nhưng tay thì vẫn đè tay nàng lên, ánh mắt kiên định, “Thế nào? Đầu óc xoay chuyển nhanh hơn chưa?”
Nguyệt Hồi nói: “Hình như muội cảm nhận được một chút dương cương chi khí…”
Đó là dấu hiệu tốt, tuy không hiểu cái dương cương chi khí nàng nói là gì, ít nhất nàng cũng đang từ từ thích ứng.
(*) Dương cương chi khí: Ý nói tinh thần, khí độ, hành động của một người rất nam tính.
Nhưng mà bây giờ hắn có hơi hoài nghi động cơ của nàng, liệu có phải đang thả dây dài câu cá lớn không? Mồi hắn cho chưa đủ ngon, nàng sẽ rã rời hứng thú, nếu hạ mãnh dược thì có lẽ đầu óc rỉ sét kia sẽ mở rộng thông suốt ngay.
“Tịnh thân rồi thì không thể lớn lên như thế này được đâu.” Hắn nói xong thì đứng lên, cởi vạt áo trước ngực ra, đứng thẳng tắp trước mặt nàng, “Từ nhỏ cha đã tìm võ sư Tứ Xuyên tốt nhất cho ta, dạy ta học đao kiếm cung mã.

Mấy năm nay ta vẫn không chểnh mảng, càng rèn luyện người càng vững chắc, về sau cũng không dám để người ngoài hầu hạ nữa.”
Nguyệt Hồi nhìn đến nỗi nóng bừng mặt, trước đây nàng cũng từng nhìn thấy dáng vẻ vai trần của hắn hai lần, nhưng không một lần nào được trông thấy rõ nét như thế này.

Thân hình này quá đẹp, làm người ta ngắm mà vui thích, lát nữa phải cân nhắc lại, nếu đã thèm thuồng thân thể hắn thì hẳn càng nên vui vì hắn kiện toàn.
Nguyệt Hồi nói: “Hình như muội lại rõ hơn một chút rồi.”
Hắn vươn tay cuốn nàng vào lòng, dán lên khóe môi nàng, dùng ngữ điệu mê hoặc tê dại nói: “Muội còn chưa phát hiện ra chỗ tốt bên trong, chờ sau này dần dần sẽ biết.”
Hắn cũng biết dùng mồi nhử như gần như xa, Nguyệt Hồi chờ hắn hôn lên, nhưng hắn chẳng hề.

Cánh môi như lông chim phất qua phất lại, phất đến nỗi lông tơ nàng dựng đứng.
“Bây giờ thì sao?” Hắn hỏi, “Đã nghĩ thông suốt chưa?”
Nguyệt Hồi nghe thấy trái tim trong lồng ngực đang tán loạn, trước mặt xuất hiện hai con đường, một cái là chính đạo, một cái là lạc lối.

Nói một câu từ đáy lòng, nếu thực sự đứng đắn nói chuyện thì lấy đâu ra kiểu luận bàn ôm eo thở gấp kinh tâm động phách này.

Nàng đã chiếm đủ tiện nghi, lúc này đã suy nghĩ thông suốt, nhưng nàng cảm thấy hẳn là nên kiên trì hơn một chút, dù sao thì nữ nhân kiêu ngạo mới khiến nam nhân vừa yêu vừa hận.
Thế là nàng nói: “Mới thông suốt một nửa thôi, còn thiếu một chút nữa.” Vươn tay sờ lên bờ môi hắn, môi mềm bóng loáng, rõ ràng giống hệt đám Tần Cửu An.

Nàng chớp mắt hỏi hắn, “Ca ca, huynh nói đi, có phải lại huynh lại đang lừa muội không? Nam nhân lớn thế này lại không mọc râu, huynh bảo huynh đầy đủ hết, muội tin kiểu gì?”
Hắn cười, “Trên đời có mấy thứ thuốc kì lạ, có thể khiến người ta thay đổi giọng nói, cũng có thể khống chế nam nhân không mọc râu.

Chỉ là tổn hại thân thể, dùng lâu quá rồi, có lẽ thực sự không mọc ra được nữa.”
Nguyệt Hồi nói: “Muội không tin.” Rồi lại phụng phịu lườm hắn, “Ca ca, huynh đừng bắt nạt muội ít kiến thức.”
Lương Ngộ bị trò cố chấp của nàng làm cho tức nghẹn đến nơi, túm lấy nàng đè thẳng xuống giường.
Hắn nhìn nàng từ trên cao xuống, cặp mắt kia giống như bầu trời khi sắp bão, “Muội đang cố ý, đúng không?”
Nguyệt Hồi giận hờn, “Muội cố ý bao giờ! Huynh đừng như vậy, có gì chúng ta đứng lên rồi nói.”
Hắn hừ cười, “Lương Nguyệt Hồi, đừng tưởng ta không dám xử lý muội.

Nếu hôm nay đã chuẩn bị tắm uyên ương, đương nhiên ta sẽ phải đuổi người đi hết, kể cả ta làm ra chuyện gì với muội thì cũng không ai cứu nổi đâu.”
Nguyệt Hồi phối hợp dẩu môi, “Thật vậy ư? Huynh lại dám tính kế muội…”
Lương Ngộ nhìn nàng vui sướng diễn trò, không khỏi nhíu mày, “Muội có chú ý vào một chút được không, ta đang nói chuyện lớn cả đời với muội đấy.”
Nguyệt Hồi nói: “Muội rất đứng đắn mà, chẳng nhẽ huynh không nhìn ra? Huynh bỗng nhiên nói cho muội chuyện kinh thiên động địa như thế, muội không bị dọa ngất xỉu đã tốt lắm rồi, hỏi thêm mấy câu thôi mà, huynh lại còn gắt gỏng.”
Nàng là miếng thịt gân dai nhách, hắn cũng chẳng mong nàng sẽ bình tĩnh hay thậm chí là vui vẻ để mà tiếp nhận sự thật này.

Chỉ là nàng không biết đó thôi, muốn chứng minh lời hắn nói là thật thì dễ dàng vô cùng.


Trước kia là kẻ bát phong bất động, cấm dục tự giữ, sau khi gặp được cô nương mình thích thì tình yêu tiềm tàng khắp người đều được điều động hết ra.
Nàng ở dưới thân hắn, đôi mắt sáng ngời, ăm ắp tò mò.

Cứ nhìn nàng thế này thôi, cho dù chưa hề động chạm, một thứ đồ vật mông lung nào đó đã ngẩng đầu…dày vò hắn quặn lại rối tung, tâm thần không yên.
“Nguyệt Hồi, bây giờ ca ca đã đặt cả mạng sống vào tay muội rồi.” Nếu không yêu đến mức độ này thì làm sao có thể để nàng nắm được nhược điểm trí mạng.
Hắn vốn cho rằng mình đủ bình tĩnh, suy nghĩ đủ lâu dài, ai dè chẳng hề.

Hắn giống như tất cả những con người khác sau khi rơi vào lưới tình, sốt ruột trấn an nàng, sốt ruột để nàng biết nàng theo hắn thì sẽ không bất hạnh…Hắn sợ nàng sẽ chạy trốn, hắn cần phải dệt một tấm lưới thật kín vây nàng lại.

Hắn đặt cược, được ăn cả ngã về không, cho dù nàng phản bội hắn, hắn cũng chẳng nỡ trách cứ nàng.
Hắn lại dần dần đè thấp người xuống, áo quần rộng rãi như bọt biển dày đặc trên đầu sóng, nghiêm trang bao trùm lấy nàng.

Hắn men theo đầu vai nàng lần xuống, tìm được bàn tay, mười nắm tay đan vào nhau thật chặt, chỉ riêng thứ tiếp xúc như có như không này đã đủ kích thích quả tim chấn động.
Hắn thở nhẹ một hơi, cúi thân mình xuống, sóng mắt trong như ngọc, thẹn thùng cười với nàng, “Nguyệt Hồi…”
Nguyệt Hồi không trụ nổi trước kiểu khiêu khích này của hắn, chỉ cần hắn bày ra biểu cảm ngượng ngùng gọi tên nàng, nàng lập tức giống như tên lỗ mãng bị sắc dục che mờ mắt không tìm ra phương hướng, lần nào cũng vậy.
“Hồi còn nhỏ muội rất kính yêu huynh, trong lòng muội, ca ca là người giỏi giang thứ hai đứng sau cha.” Nàng lẩm bẩm tự nói, bởi vì hắn sáp lại gần mà cả người nóng lên.

Có một loại cảm nhận không thể nói, tỏa từ tim ra, từ lòng bàn chân, từ dưới rốn, khuếch tán ra ngoài.

Dường như nàng bị thứ gì đó nhẹ nhàng đụng chạm, ban đầu còn chưa rõ nguyên do, về sau mới dần dần hiểu ra, ca ca quả thực đầy đủ hết.
Kinh ngạc qua đi lại là cảm động, không ngờ nàng còn có được ngày này.

Chẳng cần phải nói gì hết, đã là sự thật thì không cần phải chứng minh, nàng hít vào, nói: “Bây giờ muội tin rồi.”
Hắn khen nàng ngoan, ghé vào bên tai nàng thở dài, đè thấp giọng, “Mỗi lần ta đến gần muội, liền muốn…”
Hắn là người văn nhã, không thích nói những lời thô bỉ, những điều thường tình ấy chỉ cần nói đến đây thôi, lòng ai cũng hiểu.
Nguyệt Hồi vỗ về lưng hắn, chân thành nói: “Giống nhau cả mà.” Nhìn hắn, trong lòng dâng lên hương vị chua xót, hương vị ấy vọt lên mũi, làm ướt hốc mắt.

Hai bàn tay nàng ôm lấy mặt hắn, tham lam ngắm kỹ hắn, “May quá, thịt nát trong nồi, nếu không muội sẽ đau buồn lắm.”
(*) Thịt nát trong nồi: Tạm hiểu chuyện xấu thì không thể truyền ra ngoài.

Ý nói chỉ mình Nguyệt Hồi được biết chuyện thái giám giả thôi(??)
Thích nàng, yêu nàng, cũng chẳng còn để ý cách nàng dùng từ nữa, thế nhưng hắn vẫn không nhịn được mà bật cười, gật đầu nói: “Đúng vậy đấy.

Khi muội cười với Hoàng Thượng, cười với Tiểu Tứ, ta thật hận muội thông đồng lung tung, hận không thể bóp chết muội.”
Nguyệt Hồi chậc một tiếng, “Như thế sao mà gọi là thông đồn được, là nhân duyên muội tốt…”
Khi nàng còn bận bịu dát vàng lên mặt mình, hắn chậm rãi tìm kiếm cách lớp minh y, hình như tìm thấy rồi, nhẹ nhàng hỏi: “Là nơi này?”
Nguyệt Hồi thở không ra hơi, “Hình…nhìn như thế…”
Tiếp theo cũng không cần nàng nói gì nữa, hắn ôn hòa mỉm cười, chen chúc lộn xộn, cho dù không gãi đúng chỗ ngứa vẫn thấy thư thái dị thường.
Nguyệt Hồi thấy thật cảm kích thứ thuốc kia, có thể che giấu cho hắn kín đáo đến vậy, “Khi nào chép lại phương thuốc ấy cho muội đi, chẳng may sau này có hậu bối cần dùng đến, coi như một lần công đức.”
Lương Ngộ không đồng ý, “Muội còn muốn con cháu đời sau cũng đi làm thái giám hay sao! Đại Nghiệp có ta đã đủ rối loạn triều cương, nếu lại xuất hiện thêm một kẻ nữa, thế thì vận số vương triều này cũng sắp tận.”
Vương triều truyền thừa đã hơn trăm năm, hưng suy luân phiên cũng là lẽ thường.

Nhìn theo lập trường của bọn họ thì Tư Lễ Giám phất lên là chuyện tốt, thế nhưng đặt vào bất cứ triều đại nào, hoạn quan chuyên chính là luôn là điềm báo sắp mất nước.


Đại Nghiệp bắt đầu coi trọng thái giám từ bao giờ, không ai rõ nữa, nhưng đến đời Lương Ngộ nắm được quyền phê hồng phiếu nghĩ, dân gian chỉ trích phỉ nhổ hắn càng ngày càng nhiều, nếu sau này dù Hoàng Đế lười biếng triều chính cũng thế, chiến tích không tốt cũng vậy, đều sẽ là tội lỗi của hắn.
“Ca ca, huynh đã từng nghĩ đến chuyện về ở ẩn chưa?” Nàng khẽ khàng thở gấp, “Muội cũng nhắc đến với huynh rồi, muốn cho huynh hoàn lương, những việc huynh đang làm bây giờ đều không phải việc con người nên làm.”
Lại định mắng hắn đây mà! Đúng vậy thật, ngay từ ngày đó tiến cung, tội lỗi của hắn chồng chất nhiều không đếm xuể.

Hắn diệt trừ những kẻ đối nghịch, nắm giữ triều chính, khắt khe hậu cung, bày ra án oan, có chuyện nào không đủ để hắn bị chém đầu một trăm lần! Hắn thực sự không phải người tốt, những việc tốt cho thiên hạ của triều đình, mặc dù là do chính tay hắn cực lực thúc đẩy, thế nhưng công lao vẫn chẳng về hắn, đối với người trong thiên hạ mà nói, hắn sẽ luôn là kẻ tội ác tày trời, ngay cả đảng Hồng La cũng vì phản hắn mà thành.

Nghịch tặc trong mắt hắn lại là nghĩa sĩ trong lòng bách tính, cũng là vì sưu cao thuế nặng đè trên đầu mỗi người, ngọn núi lớn chèn ép người ta phải cong eo.

Khi mọi người căm giận mà không dám nói, chỉ có đảng Hồng La đứng dậy vùng lên, đảng Hồng La là anh hùng có gan đấu tranh, còn Lương Ngộ là gian nịnh ai ai cũng muốn giết chết.
Nhưng gian nịnh như hắn lại đắc ý trên cả quan trường lẫn tình trường, trên đời này không có ai dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng chỉ bằng thiện tâm.
Bàn tay trượt xuống theo đường cong của nàng, đột nhiên nâng eo nàng lên, hắn rất vừa ý, mặt mày phủ một tầng phiếm hồng.
“Ta không rút đi được, từng nếm mùi vị quyền lực rồi, không ai có thể cự tuyệt được nữa.

Những người từ quan về quê đó đều chỉ rút lui khi sự nghiệp không thuận.

Nếu có thể xuôi gió xuôi nước, hôm nay thất phẩm ngày mai nhất phẩm, đồ ngốc mới lui.” Hắn dán bên tai nàng thầm thì, “Ta muốn ngồi trên vị trí này dài lâu, làm cho mười vạn xưởng vệ nghe hiệu lệnh ta, trong vòng ba triều không ai dám đối nghịch ta.

Không làm được những việc này, bao nhiêu năm ẩn nhẫn đều sẽ thành uổng phí.”
Nguyệt Hồi ngơ ngác, trong lòng run run, “Dã tâm này hơi lớn…”
Lương Ngộ dần dần thoát ra từ cơn điên đảo, cười nói: “Muội mới biết ta ngày đầu tiên hay sao? Ác danh của ta, hẳn là muội đã nghe nói từ lâu.”
Những việc hắn đã quyết định, từ trước đến nay không một ai xen vào được.

Nguyệt Hồi đành cân nhắc, “Chúng ta không nhà cửa không gia đình, cũng không sợ tru di cửu tộc phải không?”
Lời này chứng tỏ nàng quyết tâm tiến lui cùng hắn, chỉ là cách biểu đạt hơi kỳ quái chút thôi, Lương Ngộ nói: “Muội yên tâm, chẳng may đại sự không ổn, ta sẽ sắp xếp để muội chạy trốn.”
Nguyệt Hồi nói không, ”Muội là loại người chỉ chung được phú quý không cùng được hoạn nạn sao? Huynh làm chuyện lớn, còn muội giúp huynh, dù sao cũng chỉ có một mạng…Chúng ta thật giống một đôi uyên ương liều lĩnh.”
Không còn thâm tình của huynh muội, lại có nồng nàn của tình nhân, còn có cả dũng khí châu chấu cùng sống cùng chết, cảm tình phức tạp thế này, chỉ nghĩ thôi đã đủ chóng mặt.
Lương Ngộ thích sự thông thấu của nàng, hắn luôn có cách ứng phó với biến cố, bảo vệ nàng dư dả cả đời.

Bây giờ Tư Lễ Giám như mặt trời ban trưa, ít nhất là ở đời hắn, nha môn này muốn sụp đổ cũng không nổi.

Tình tiết nàng lo lắng sẽ không xuất hiện, nàng đến nhân gian một chuyến, hưởng hết phú quý vinh hoa là được.
Lại là một đợt tiến công mềm nhẹ, từng con sóng nối đuôi nhau, hắn hôn môi nàng, “Hôm nay chi một chút tiền lãi ra trước, chờ đến khi lên bờ chọn một ngày đẹp tế bái cha mẹ, chúng ta viên phòng.”
Trong lòng Nguyệt Hồi âm thầm kinh ngạc, nàng có chút không nhận ra hắn, dường như cởi từng tầng áo ngoài hoa mỹ ra, một linh hồn khác giấu kín bên dưới.

Ca ca trong trí nhớ nàng không phải thế này, nàng còn nhớ rõ hắn cao ngạo, lạnh lùng nhìn thoáng nàng, không ngờ vừa mới thay đổi quan hệ, bản tính nào đó của hắn hiện ra không chút che giấu.

Dục vọng ngang ngược tanh mùi máu, nhưng mà không thể không nói, còn rất khiến lòng người dậy sóng mênh mông.


Bình luận

Truyện đang đọc