ĐÔNG TÂY - NHẬT LÃNG

Sau khi bị Lý Văn cưỡng chế rời khỏi nhà họ Lý, Ngô Cẩn Ngôn lang thang trên đường lớn - với cái bụng rỗng tuếch và cơ thể kiệt quệ.
Mặt trời đã ngả về phía Tây. Ánh đèn dần sáng rực từng con phố. Còn cô thì cứ đi, đi mãi, đi mà chẳng biết bản thân rốt cuộc sẽ dừng lại ở đâu? Đâu mới thực sự là nơi bình yên để chính mình có thể dừng lại?
Ngô Cẩn Ngôn chưa bao giờ mong bình yên đến vậy. Dẫu sao cô bây giờ mới chỉ 15 - cái tuổi đáng lẽ vẫn còn phải vùi đầu vào sách vở, đáng lẽ phải được hưởng tình yêu của cả cha lẫn mẹ. Chứ không phải táng gia bại sản rồi lâm vào cảnh giết người, cuối cùng lang thang khắp ngõ ngách như thế này.
"Em gái, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Gã trai quấy rối bị cô đánh lúc nãy lừng lững xuất hiện. Bên cạnh là vài ba đồng bọn khác của hắn, trên tay kẻ nào cũng cầm theo tuýp sắt, dáng vẻ lăm lăm muốn đòi mạng.
Ngô Cẩn Ngôn trong lòng thầm kêu đúng là quá thảm.
Hít sâu một hơi, cô vừa tìm cách kéo dài thời gian, vừa lùi về sau vài bước.
"Trên người tôi hiện tại không còn đồng nào đâu. Cho nên nếu các người định trấn lột, thì tốt nhất hãy nên từ bỏ đi."
"Em gái à. Anh đây cũng chẳng mặn mà gì với tiền của em. Anh chỉ đòi lại những gì em làm với anh hồi chiều thôi."
Hắn cười hề hề, tiến thêm vài bước toan chạm vào mặt cô.
Ngô Cẩn Ngôn vung chân tiếp tục hướng hạ bộ của hắn mà đá. Sau đó xoay người, cắm đầu cắm cổ chạy.
Đáng tiếc thay, sức của một đứa trẻ chưa hoàn toàn trưởng thành, sao có thể đấu lại với một đám thanh niên. Hơn nữa trước đó cô còn bị thương và bị đói.
Bởi vậy thời điểm quẹo vào con ngõ nhỏ, một trong số kẻ bên cạnh gã quấy rối vung tuýp sắt, một đập giáng trúng lưng cô.
Ngô Cẩn Ngôn chỉ cảm thấy sau lưng kịch liệt đau nhói. Đau tới mức mắt cô hoa lên, phần bụng nhộn nhạo khiến cơn buồn nôn dầng dâng cao.
Số ngươi đúng là số con rệp mà...
Hai chân tự vấp vào nhau rồi ngã xuống vũng nước đọng, Ngô Cẩn Ngôn hiện tại dáng vẻ thê thảm tới mức đáng thương.
"Lôi nó dậy." Gã trai tựa tiếu phi tiếu, từ đầu tới cuối vô cùng hứng thú quan sát cảnh tiểu nữ hài giãy giụa chống đối.
Hai kẻ bên cạnh nhanh chóng lôi cô từ vũng nước lên. Mà cô sau một hồi kịch liệt chống đối cũng hoàn toàn kiệt sức, đành xuôi theo số phận, muốn đến đâu thì đến.
"Đại ca, trông nó sáng sủa ra phết."
Bên tai vang lên thanh âm khàn khàn đầy dục vọng, thậm chí Ngô Cẩn Ngôn còn nghe được cả tiếng nuốt nước bọt thích thú.
"Mẹ kiếp..." Cô hé môi chửi thề. "Các ngươi ngay cả súc vật cũng không bằng."
Bốp.
Cô lại bị đánh rồi.
Tệ thật đấy!
Ngô Cẩn Ngôn hiện tại chỉ cảm thấy phi thường bất lực, hơn là tự chua xót cho bản thân.
"Con ranh, xem mày còn dám nói nữa không?"
Gã trai chẳng buồn quản đứa trẻ trước mặt chỉ mới 15, hơn nữa còn là nữ hài. Cứ như vậy lao vào đấm đá, coi cô hệt như bao cát mà trút giận.
Mà mỗi lần đau đớn hạ xuống, là một lần nỗi thù trong lòng cô càng lớn thêm.
Nếu không vì Tần Lam. Nếu không vì ả. Mình đã không phải khổ sở như thế này.
Đánh cho tới khi lồng ngực buốt nhói, máu tươi trào ra khiến cổ họng tanh nồng. Ngô Cẩn Ngôn rũ rượi ngẩng đầu, khóe môi câu lên nụ cười châm biếm:
"Đánh, đánh nữa đi..."
"Mày không phải thách."
Vớ lấy tuýp sắt từ tay đồng bọn, gã trai tiếp tục lao tới quật hăng say.
"Đại... đại ca... đánh nó nhiều quá... nhỡ... nhỡ nó chết thì sao?" Thuộc hạ nhìn đại ca của mình, khẽ nuốt khan.
"Thì thôi, mày quản nhiều làm gì? Hôm nay tao vừa thua liên tiếp sáu ván, hiện tại trong lòng đang vô cùng bực bội."
Vừa càu nhàu, gã vừa đập không nương tay.
Ngô Cẩn Ngôn toàn thân bây giờ chỉ còn lại từng đợt đầu váng mắt hoa. Thậm chí chỉ cần trong vài phút nữa mà không có ai tới cứu, thì cô chắc chắn sẽ mất mạng.
Thật may đời rốt cuộc cũng một lần được như mơ.
"CÚT HẾT NGAY."
Bóng dáng nhanh nhẹn chớp mắt đã xuất hiện cứu cô khỏi vòng vây. Mà Ngô Cẩn Ngôn đáng thương đâu còn sức lực để quản người đó là ai?
Đau đớn tới mức phun ra một búng máu tươi, cuối cùng cô bất tỉnh nhân sự.
***
Tỉnh dậy tại địa phương tràn ngập mùi thuốc sát trùng. Thầm nghĩ bản thân rời đi chưa được bao lâu thì hiện tại đã phải tiếp tục nằm đây - cô quả thực đúng là xui tận mạng.
"A, ngươi tỉnh rồi."
Bên cạnh xuất hiện khuôn mặt lạ hoắc, tiểu nữ hài nom nhỏ hơn cô vài tuổi, lúc này đang vô cùng tò mò đánh giá vật thể lạ là cô.
"Ngươi... là ai...?" Ngô Cẩn Ngôn thều thào hỏi.
"Chờ chút đã, ta lấy nước cho ngươi."
Tiểu nữ hài dáng vẻ vô cùng hoạt bát. Chẳng mấy chốc đã đem nước kề đến trước môi cô.
"Nào."
Ngô Cẩn Ngôn trầm mặc nhìn, nội tâm cuồn cuộn dâng lên nghi hoặc.
Bỗng nhiên nhiệt tình giúp đỡ như vậy, đằng sau chắc chắn phải có ẩn tình.
Bởi vì con người chẳng ai cho không ai cái gì cả.
"Ngươi còn ngẩn ra làm gì? Mau lên." Tiểu nữ hài cau mày trách cứ.
"À..." Thoáng giật mình, mặc kệ đau đớn, cô kiên quyết chống tay ngồi dậy nhận lấy ly nước. "Ta tự làm được."
"Hừ... bị đánh tới cha mẹ không nhận ra còn cố cậy mạnh ư?" Người nọ kiêu ngạo bĩu môi.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Bỏ qua cảm giác ngâm ngẩm khó chịu nơi cổ họng, Ngô Cẩn Ngôn vẫn không chịu từ bỏ thắc mắc.
"Khương Tử Tân." Tiểu nữ hài dừng lại một chút, sau đó miễn cưỡng giới thiệu.
Cô trầm mặc thật lâu rồi đáp: "Không quen."
"Ừ thì ta cũng đâu có quen ngươi."
"Vậy ngươi cứu ta làm gì?"
"Bổn tiểu thư trong nhà đang thiếu sủng vật. Lúc chiều trông thấy ngươi đặc biệt thuận mắt nên mang người về, ngươi ý kiến gì sao?"
"..."
"Nhớ lấy, ta tên Khương Tử Tân, con gái của Khương Tử Tuấn. Nhà ta ba đời kinh doanh những nơi để loài người giải trí..."
"Những nơi để loài người giải trí?" Ngô Cẩn Ngôn khóe môi giật giật.
Khương Tử Tân xoa xoa cằm: "Đại khái là khách sạn, karaoke, sàn nhảy,... Mà thôi, không cùng ngươi tranh luận nữa. Ta đã nhắm trúng ngươi rồi, từ nay về sau ngươi phải là của ta."














Ngày đăng: 30.11.2019

Bình luận

Truyện đang đọc