ĐÔNG TÂY - NHẬT LÃNG

Lời vừa từ miệng thốt ra, hiển nhiên đã thành công đổi lấy nụ cười châm chọc của Tần Lam.
“Ta thất bại? Bất quá trong trận đại chiến lần này, ta chỉ để tổn thất bốn người. Vậy còn cha ngươi thì sao? Hắn… liệu có được coi là thất bại của thất bại hay không?” 
Rõ ràng là chủ động đi khiêu khích người ta, cuối cùng lại là tự chuốc giận vào người.
Ngô Cẩn Ngôn bỗng cảm thấy hít thở thôi cũng không thông.
“Ngươi rốt cuộc gọi ta xuống đây để làm gì?” Làm bộ lơ đễnh chuyển đề tài, tiểu nữ hài dáng vẻ vô cùng tỉnh bơ.
Thật may Tần đương gia cũng không phải kẻ chấp vặt. Bởi vậy thời điểm nghe cô hỏi xong, đôi môi đỏ mọng như mọi khi hơi hướng lên.
“Sở dĩ rộng lòng gọi ngươi xuống, là muốn cho ngươi cơ hội thể hiện những gì bản thân đã học được trong khoảng thời gian qua.”
“Ý của ngươi…”
“8 giờ sáng mai cùng ta tới bến cảng Thuận Giang một chuyến. Tới lúc đó sẽ giao việc cho ngươi.”
Cũng không để cô thắc mắc nhiều. Nàng nói hết phần của mình xong liền rời đi.
“A… thật bẩn.”
Ngô Cẩn Ngôn trông theo nữ nhân lãnh diễm vừa mới tự cúi đầu nhìn vài giọt máu dính trên bộ sườn xám màu trắng thuần của mình mà than thở. Bản thân bỗng rùng mình một cái.
Rõ ràng sở thích là giết người, ấy thế nhưng lại chê máu bẩn ư?
***
Ngày hôm sau, cô mới chân chính phát hiện ra điểm không đúng trong đội hình tứ đại hộ pháp của Tần Lam.
“Tô Thanh, Hứa Khải đâu?” Cô vừa thắc mắc vừa kéo kéo cổ tay Tô Thanh.
“Bị thương rồi.” Nàng thở dài trả lời. “Ngày hôm qua nhập viện cấp cứu trong tình trạng mất khá nhiều máu. Đại khái bị đạn bắn xuyên qua bả vai.” 
Cho nên… Tần Lam mới mang mình theo ư?
“Ngươi nghĩ đúng rồi đấy.” Xa Thi Mạn chẳng cần động não cũng biết họ Ngô kia đang thắc mắc cái gì. “Đương gia muốn chân chính kiểm tra kết quả mà suốt thời gian qua ta nhọc công dạy dỗ ngươi. Vì thế trong lần thực chiến này, nếu ngươi mạnh thì nhất định sẽ sống sót, và ngược lại.”
“Ta chưa bao giờ thực chiến.” Ngô Cẩn Ngôn yếu ớt phản bác. 
Gì vậy? Vô lý cũng phải vô lý có chừng mực thôi chứ? Rõ ràng chỉ dạy cô lý thuyết, bây giờ đùng một cái liền bắt đi thực hành. Cô cũng đâu phải thánh thần hiển linh?
“Đương gia nói thế nào thì sẽ là thế đó. Ngươi đừng phản kháng làm chi cho mất công.”
Một lời đã định. Số phận của cô coi như đem đi đánh cược ở bến cảng Thuận Giang hôm nay.
Nhưng chờ đã…
Cô đã từng nghe qua tên bến cảng này. Đó chẳng phải là bến cảng mà trước đây nhà họ Ngô từng quản lý ư?
“Tần Lam. Ta sẽ không đi.” 
Trắng mắt trừng nữ nhân đang thong thả dùng bữa. Cô đâu phải kẻ ngốc? Nàng ta rõ ràng lại muốn nhân cơ hội này để chà đạp lòng tự tôn của cô.
“Đi hay không, cũng không phải việc ngươi có thể quyết định.”
“Khốn nạn thật chứ.”
Phẫn nộ nhưng chẳng có nơi nào để trút. Ngô Cẩn Ngôn chỉ còn nước oán hận nhìn Tần Lam.
“Ngô Cẩn Ngôn, ngươi cần phải trưởng thành thêm nhiều đấy.”
Đương gia sau khi dùng bữa xong, vừa tao nhã dùng khăn thấm lên khóe miệng, vừa ngỏ ý nhắc nhở cô.
Ngô Cẩn Ngôn hừ một tiếng trong cổ họng.
“Giả nhân giả nghĩa.”
Cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ lại bùng nổ tranh chấp. Cho nên Xa Thi Mạn nhanh chóng lôi kéo cô ra ngoài, tránh để đương gia cảm thấy điếc tai.
“Buông, mau buông…” Tiểu nữ hài kịch liệt giãy giụa. Cuối cùng thay vì tranh chấp, thì một lớn một nhỏ rất nhanh đã chuyển qua tỉ võ.
Xa Thi Mạn đập liên tiếp ba chiêu vào cổ, vai và cánh tay cô. Mà Ngô Cẩn Ngôn cũng không vừa, lập tức tìm cách đạp vào đùi chị.
“Hai người thôi đi được không?”
Tô Thanh có chút đau đầu chen vào giữa: “Thi Mạn, chị cũng thật là…”
“Vì nó chấp nhận theo chị, nên càng phải chấp nhận để chị dạy dỗ.”
“Đương gia đang nhìn kìa.” Nàng day day thái dương, thuận tiện kéo Ngô Cẩn Ngôn ra sau lưng mình.
Tần Lam chống cằm hứng thú quan sát chị và cô. Dáng vẻ hệt như võ sư đang phân vân không biết nên cho điểm như thế nào…
“Cẩn Ngôn à, lần sau nhớ dồn thêm lực vào cẳng chân. Bởi vì nếu một cước đó của ngươi không thể khiến kẻ địch gãy xương, vậy thì kẻ gãy xương chắc chắn sẽ là ngươi rồi. Ban nãy Thi Mạn chẳng qua có lòng tốt nhường ngươi mà thôi.”
Ngô Cẩn Ngôn trước sự nhắc nhở của nàng, mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn chấp nhận tiếp thu.
Dù sao kinh nghiệm của nàng ta chắc chắn phải bỏ xa mình vài tầng.
***
Đợi Tần Lam chuẩn bị xong, bốn người nhanh chóng lên đường.
Chỉ có điều… thật không ngờ người phụ nữ họ Tần đó lại bắt cô ngồi chung xe với nàng.
“Không muốn.” Ngô Cẩn Ngôn lạnh lùng cự tuyệt.
“Ta đã nhắc nhở ngươi rất nhiều lần rồi. Quyền quyết định không nằm trong tay ngươi.”
Sợi cước mỏng chẳng biết từ khi nào đã đan qua đan lại trên da thịt. Tần Lam cúi đầu nhìn ngắm sở trường của mình, đôi môi trước sau vẫn giữ nguyên nét cười.
“Tại sao ngươi có thể khiến người ta chán ghét như vậy cơ chứ?” 
Tiểu nữ hài ngăn không được liền sinh khí.
Trước thái độ chẳng mấy thân thiện của cô. Tần Lam cũng không dỗ dành quá nhiều, chỉ thản nhiên buông lời cảnh cáo:
“Cho ngươi thêm một giây để lên xe trước khi ta cắt đứt tay ngươi. Thế nào? Vết thương lần trước vẫn chưa đủ làm ngươi thấm thía ư?”
Thời điểm nàng nói dứt câu, đồng chí Ngô Cẩn Ngôn cổ họng nghẹn ứ.
Đây là đạo lý gì vậy? Ỷ mạnh hiếp yếu? Hay là ỷ bản thân võ thuật cao hơn mà tùy ý đàn áp kẻ dưới trướng?
“Coi lại nhân cách xem. Nữ nhân 30 tuổi cùng một đứa trẻ con chấp vặt.”
Rốt cuộc vừa lầm bầm chửi rủa vừa miễn cưỡng ngồi vào xe. Được rồi, cô sống chết không muốn thừa nhận rằng bản thân mình là đang sợ nàng sẽ thật sự xuống tay.










Ngày đăng: 17.12.2019

Bình luận

Truyện đang đọc