ĐÔNG TÂY - NHẬT LÃNG

Theo Xa Thi Mạn luyện võ hơn ba tháng. Và trong khoảng thời gian này, Tần Lam vẫn tiếp tục biến mất không dấu vết.
"Nàng ta hiện tại đang ở đâu?"
Vừa né đòn tấn công của chị, cô vừa lên tiếng hỏi.
"Nếu ngươi còn tiếp tục dùng thái độ đó để hỏi về một người lớn hơn ngươi những 15 tuổi, thì ngươi tốt nhất chuẩn bị nếm đòn của ta để tỉnh táo hơn đi."
Dứt câu, đùi trái của cô liền bị một cước đạp xuống.
Ngô Cẩn Ngôn cắn răng nhịn đau đớn, cũng không hề kiêng nể mà dùng chân còn lại tấn công vào ống đồng của Xa Thi Mạn.
"Trò vặt."
Cảm thán một câu, chị nhảy lên cao, đồng thời dùng tay cố định vai cô, sau đó đem hai tay kẹp lại thật chặt.
Ngô Cẩn Ngôn đáng thương lại tiếp tục chịu đựng. Ngoại trừ trong lòng thầm mắng nữ nhân này xuống tay thật tàn nhẫn, song thù hận đối với Tần Lam tuyệt nhiên không suy giảm.
A, cô còn chưa có mở miệng gọi nàng ta là người đàn bà điên là may mắn lắm rồi.
***
Mặt khác...
Long Thời Nhậm trầm mặc quan sát nữ nhân trước mặt. Đây là lần thứ tư trong tháng này, vị Tần đương gia bận trăm công nghìn việc kia đích thân tới tận đây để ép hắn giao quyền quản lý khu bến cảng Thuận Giang.
"Mỗi quý tôi sẽ cùng anh chia 7:3, quyền lợi của anh vẫn sẽ được giữ nguyên. Thế nào?"
Long Thời Nhậm không trả lời ngay mà đặt câu hỏi: "Tần đương gia, tôi có thể hỏi cô một câu được không?"
"Xin cứ tự nhiên."
"Lý do gì khiến cô năm lần bảy lượt muốn sở hữu bến cảng Thuận Giang? Theo tôi được biết, Tần gia các cô vốn đã nắm trong tay gần như toàn bộ bến cảng tại thành Đông. Trong đó bao gồm cả những bến cảng có sức ảnh hưởng vô cùng lớn."
Chậm rãi đặt điếu xì gà xuống gạt tàn, Tần Lam khoanh tay, đôi mắt nâu không hề kiêng nể mà nhìn chằm chằm vào nam nhân lắm chuyện trước mặt.
"Anh muốn biết lý do?" Nàng hỏi.
Đối diện với thái độ lãnh đạm của nàng, Long Thời Nhậm cười đáp:
"Đúng thế."
"Giao quyền quản lý cho tôi. Tôi sẽ lập tức nói cho anh."
"Hahaha..."
Bất ngờ ngửa đầu cười lớn. Long đương gia thẳng thắn chất vấn nàng: "Tần đại tiểu thư của chúng ta. Cô cho rằng tôi là đứa trẻ lên ba sao?"
Tiếu ý vang lên rồi nhỏ dần. Nhanh chóng khôi phục dáng vẻ bất cần đời, Long Thời Nhậm tiếp tục châm chọc: "Tôi không dám cá cô có năng lực làm đổi trắng thay đen ván cờ của chúng ta hay không. Nhưng Tần Lam à, tôi cảm thấy trí thông minh của cô càng lúc càng tụt lùi mất rồi. Có phải vì cô vẫn đang chịu ảnh hưởng sau cái chết của Thẩm Lan hay không?"
Rốt cuộc cũng chạm tới nghịch lân...
Tần Lam ánh mắt thoáng chốc trở lên sắc lẹm: "Long Thời Nhậm, đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt."
"Cô ở đây dọa nạt cái gì? Chuyện giữa cô và Thẩm Lan năm đó ai mà chẳng biết?"
Trước sự công kích liên tục của Long Thời Nhậm, nàng trái lại quyết định thôi không cùng hắn đôi co nữa. Thay vào đó là đứng dậy, cùng Hứa Khải và Vương Quán Dật rời đi.
Chỉ có điều trước khi khuất bóng, còn không quên bổ sung một câu:
"Long đương gia, hẹn gặp lại lúc 7 giờ tối."
***
Do đó, thời điểm Xa Thi Mạn cùng Tô Thanh nhận điện thoại rồi gấp rút lên xe rời khỏi đại bản doanh, Ngô Cẩn Ngôn có thể cảm nhận được tầm quan trọng của vấn đề. Bởi lẽ trong suốt khoảng thời gian cô bị giam cầm ở địa phương này, Tần Lam rất hiếm khi mang đủ tứ đại hộ pháp theo bên cạnh. Nàng thường để Tô Thanh hoặc Xa Thi Mạn ở lại với mục đích canh chừng cô.
Nhàm chán nằm trên giường lăn qua lăn lại. Ngô Cẩn Ngôn sau khi xác định rằng nếu như bản thân không tìm việc gì khác để làm chắc chắn sẽ phát điên. Cho nên cô quyết định tới phòng tập bắn để luyện kĩ năng dùng súng.
Đại khái người phụ nữ họ Tần đó rất tùy ý để cô học tập, hoặc giả là do nàng ta quá bận, chẳng buồn để mắt tới cô.
Một vài thuộc hạ thấy Ngô Cẩn Ngôn xuất hiện, chỉ lơ đễnh liếc một cái rồi tiếp tục làm việc của mình. Còn cô sau khi võ trang thành công liền tự túc thay bia đạn rồi cầm khẩu lục đã đặt sẵn trên giá lên ngắm bắn.
Xa Thi Mạn không chỉ dạy cô về cách tự vệ, mà còn dạy cô kĩ thuật sử dụng vũ khí.
Giờ thì Ngô Cẩn Ngôn đã khác rất nhiều so với trước đây. Ít nhất thì cô có thể tự tin giao đấu thắng một vài thuộc hạ trong đại bản doanh này.
***
Ước chừng thời điểm rạng sáng, dưới sân truyền tới một màn ồn ào.
Ngô Cẩn Ngôn cảnh giác rời giường. Đem tấm rèm lớn kéo ra, vừa vặn trông thấy cảnh bốn thi thể toàn thân đầy máu me được thuộc hạ thay phiên nhau khiêng từ trên xe xuống. Mà Tần Lam đứng ở một bên thủy chung trầm mặc, chỉ có điều đôi con ngươi của nàng rõ ràng ánh lên tia hàn khí bức người.
Dường như cảm nhận được sự theo dõi. Nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn thẳng về phía cô.
Qua một lúc, đôi môi đỏ mọng ấy mấp máy hai chữ: "Xuống đây."
Đương nhiên cũng không mất quá nhiều thời gian để có thể xuất hiện trước mặt nàng.
Ngô Cẩn Ngôn làm bộ lơ đễnh lướt qua bốn cỗ xác chết nằm bất động trên nền đất. Sau đó lại liếc qua nàng.
"Đem đi an táng đàng hoàng, sau đó chuyển tiền cho gia đình họ."
Tần Lam dường như cũng không muốn tốn quá nhiều thời gian vào vấn đề vừa mới phát sinh này. Nàng chỉ đơn giản dặn dò vài câu, sau đó nhanh chóng xoay người bước vào trong.
Đi được một đoạn, đôi mày xinh đẹp hơi nhíu lại, cuối cùng nàng cất giọng chất vấn:
"Còn tiếp tục đứng ngây ra đó làm gì? Chẳng lẽ muốn nằm cùng ư?"
"Đương gia đang nói ngươi đấy." Xa Thi Mạn vừa cùng thuộc hạ giải quyết thi thể vừa nhắc nhở cô.
Ngô Cẩn Ngôn trầm mặc, qua vài phút, rốt cuộc vẫn quyết định xoay người bước theo Tần Lam.
"Bọn họ... vì sao lại chết?"
Nhìn tấm lưng quyến rũ trước mặt. Cô lạnh nhạt hỏi.
Tần Lam thản nhiên trả lời: "Cuộc chiến nào cũng cần phải có người hy sinh."
"Không. Là do ngươi thật thất bại."
Tiểu nữ hài vốn đã muốn cùng nàng đối nghịch. Nay lại nghe nàng nói vậy, bản thân ngăn không được lập tức lên tiếng bác bỏ.















Ngày đăng: 16.12.2019

Bình luận

Truyện đang đọc