ĐÔNG TÂY - NHẬT LÃNG

Sau cuộc trò chuyện lúc tối với Tần Lam, cả đêm hôm đó, Ngô Cẩn Ngôn trằn trọc không ngủ được.
Nàng ta chắc chắn lại nghĩ ra điều man rợ gì đó, chứ không thể cứ đơn giản thả mình đi như vậy.
Khẽ thở dài, nhìn căn phòng tối tăm vì bóng đêm nuốt chửng, trong đầu cô vô thức phác họa lại từng ngóc ngách của tòa lâu đài tráng lệ này.
Bị giam cầm ở đây một thời gian, tuy không dám cá đã nắm rõ toàn bộ lối đi, song cô cũng phần nào nhớ được một vài nơi mà camera an ninh không soi tới.
Đó là khu hoa viên nhân tạo ngay phía trước phòng ngủ này.
Ngô Cẩn Ngôn đã từng không ít lần từ trên cửa sổ nhìn xuống địa phương nằm gần như tách biệt với tòa lâu đài ấy. Thầm nghĩ nếu có cơ hội, bản thân nhất định sẽ thử lẻn vào đó và thăm dò một phen.
***
Thời điểm ánh sáng của mặt trời dần ló rạng, cũng là lúc Ngô Cẩn Ngôn rời giường, chuẩn bị thực hiện cá cược giữa mình và Tần Lam.
"Chào buổi sáng."
Cũng không để bụng hành động nổi loạn ngày hôm qua của tiểu nữ hài, nàng nhấp một ngụm cà phê, vân đạm phong khinh mở lời.
Cô đương nhiên sẽ không lên tiếng cùng nàng đối thoại, chỉ ngồi xuống lặng lẽ ăn cho hết bữa sáng, cuối cùng thấp giọng nhắc nhở:
"Đừng quên giao ước."
"Ta giống kẻ bội ước lắm ư?" Chống cằm hứng thú quan sát cô, nàng theo thói quen gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn.
"Ta không muốn cùng ngươi bàn chuyện phiếm."
"Chà, Cẩn Ngôn. Ngươi biết ngươi và cha mình giống nhau ở điểm nào không?"
"Ngươi không đủ tư cách để nhắc tới cha mẹ ta."
"Tại sao chứ? Thôi nào, đừng tiếp tục chống đối ta bằng những hành động ấu trĩ như vậy. Để ta nói điểm giống của ngươi và Ngô Thái Minh cho mà nghe."
"..."
"Cha con ngươi đều là thùng rỗng kêu to. Thật đấy."
"Khốn khiếp..."
Phẫn nộ lao về phía nữ nhân đang liên tục hướng mình gây sự, Ngô Cẩn Ngôn sống chết đem toàn bộ chiêu thức mà bản thân trước đây từng học được ra đấu với nàng.
Dù cô biết mình sẽ thua chắc...
Quả nhiên chưa kịp hết một chiêu, tay trái cô đã bị Tần Lam khóa chặt. Mà nàng trên mặt trước sau đều thủy chung giữ nguyên nét cười, thậm chí một tay vẫn còn đang cầm tách cà phê.
"Ngươi gọi thứ này là võ ư? Ai đã dạy ngươi vậy? Ngô Thái Minh hả?" Môi đỏ liên tục phả khí nóng vào sau gáy cô, thanh âm nàng thậm chí còn mang theo vài tia chế nhạo. "Cẩn Ngôn a Cẩn Ngôn, ta tự hỏi lát nữa ngươi phải trốn thoát như thế nào đây?"
"Buông ra, ngươi là đồ khốn nạn, mau buông ta ra..."
Thong thả lùi về sau vài bước, nàng nhún vai nói: "Chẳng phải trước đây ta từng cho người nhắc nhở ngươi rồi sao? Muốn giết ta, trước tiên ngươi phải chăm chỉ cải thiện chính mình đã."
"Khi bằng tuổi ngươi, một mình ta đã có thể hạ gục mười ba người."
Bầu không khí trong phòng ăn nhất thời tụt xuống mức âm.
Ngô Cẩn Ngôn bàn tay dần siết lại thật chặt, những lời Tần Lam vừa nói không ngừng phảng phất và quấn lấy tâm trí cô.
Muốn giết ta, ngươi trước tiên phải chăm chỉ cải thiện chính mình đã.
***
Đúng 8 giờ sáng, Xa Thi Mạn dẫn đầu đoàn người hộ tống đương gia Nam tiến. Và đương nhiên, Ngô Cẩn Ngôn được 'đặc biệt' ngồi riêng một xe.
Đây chắc chắn là dụng ý của Tần Lam.
Nàng ta hẳn đang muốn cô tính toán thời cơ để giết tài xế và mở cửa chạy trốn. Dù sao thì cô vẫn chưa biết lái xe.
"Đương gia, cô nghĩ Ngô Cẩn Ngôn sẽ đoán ra chứ?"
Ngồi ở ghế phụ, Xa Thi Mạn ngoảnh lại hỏi nàng.
"Chắc chắn rồi. Ngô Cẩn Ngôn hiện tại mặc dù võ công kém cỏi, thế nhưng cái đầu lại không hề ngốc."
"Cô định để nó đi thật sao?"
"Dạo này độ nhạy bén của chị dường như giảm sút rất nhiều đấy, Thi Mạn."
Ra khỏi Đông thành, đoàn xe nhanh chóng tiến vào một khúc cua tương đối vắng người.
Ngô Cẩn Ngôn tỉ mỉ quan sát vị trí ngoài cửa xe, thầm đánh giá rất tốt, ước chừng đi thêm một đoạn nữa là bên cạnh sẽ không còn biển. Cô cũng sẽ không sợ tài xế mất lái mà lao xuống đó.
"Này, ngươi giảm tốc độ chút được không? Ta buồn nôn quá."
Lên tiếng nói với tài xế, bước đầu tiên - cũng là bước quan trọng nhất - chính là kéo dài khoảng cách của chiếc xe này với đoàn xe của Tần Lam.
Gã tài xế nhướn mày đáp: "Giảm tốc độ sẽ không theo kịp đương gia. Ngươi ngồi im chút đi."
"Ta thực sự buồn nôn."
"Túi nôn ở phía sau, tự lấy mà dùng."
Xoay người, kinh ngạc nhìn chằm chằm loại túi làm từ nilon, lần này Ngô Cẩn Ngôn chính thức thừa nhận nghi ngờ của bản thân đối với ý định của Tần Lam là thật.
Nàng ta muốn cô giết người.
Bởi vì nàng ta đã chuẩn bị sẵn loại túi này thay vì túi giấy.
Nuốt khan một tiếng, cúi đầu giả bộ nôn. Ấy thế nhưng thỉnh thoảng cô vẫn vụng trộm ngẩng đầu, cẩn thận quan sát khoảng cách giữa các xe. Lại chờ tới khi mặt biển đã hoàn toàn khuất dạng, cuối cùng cô chậm rãi chồng các túi nilon lại để khiến nó trở nên dày hơn.
Kì thực Ngô Cẩn Ngôn chưa từng giết người. Từ nhỏ đến lớn, cô luôn là công chúa của Ngô gia. Và cũng bởi cứ nghĩ rằng gia đình mình cùng thế lực của nhà họ Ngô sẽ mãi lớn mạnh như thế, cho nên cô mới không thường xuyên tập võ.
Sự bao bọc ấy đã khiến cô nhanh chóng thua thảm hại dưới tay Tần Lam.
Đắn đo mãi chắc chắn sẽ bị phát hiện. Ngô Cẩn Ngôn đành lấy dũng khí hít sâu một hơi, tự nhủ 'kẻ sống thì ta chết'...
Bất ngờ nhoài người dùng chồng nilon đã được bó lại thật dày siết lấy cổ tài xế. Gã lập tức kinh hoàng trừng mắt, cánh tay mất lái khiến chiếc xe lao thẳng vào vách núi bên cạnh.
Cả cơ thể theo quán tính ngã dúi về phía trước. Tuy nhiên cô vẫn kiên quyết không từ bỏ, càng không để gã có cơ hội trở mình.
May mắn thay, do túi khí trong xe bung ra nên đã cản trở toàn bộ hành động của gã.
Mắt thấy miệng tài xế cố gắng "a... a..." vài tiếng, Ngô Cẩn Ngôn ở bên tai gã nhỏ giọng thì thầm: "Ta xin lỗi, thực xin lỗi... Ngươi hãy an nghỉ nhé, ta mong ngươi có thể tới được thiên đường."
Bởi vì điều duy nhất bản thân mong muốn hiện tại là có thể trốn khỏi Tần gia. Cho nên thời điểm thành công cướp đi sinh mạng của một người đàn ông đang sống khỏe mạnh, Ngô Cẩn Ngôn trái lại không hề cảm thấy sợ hãi.
Nhìn thi thể lạnh dần cổ đã vẹo sang một bên, cô thở dài thay gã vuốt mắt, sau đó lấy ví tiền của hắn rồi nói tiếng xin lỗi lần cuối cùng.













Ngày đăng: 13.11.2019

Bình luận

Truyện đang đọc