ĐÔNG TÂY - NHẬT LÃNG

Khương Tử Tân quả thực không hề nói đùa. Bởi những ngày tiếp theo, nàng coi cô giống hệt sủng vật mà chăm sóc.
"Này này, đừng quá mạnh tay với nàng. Làm thú cưng của ta bị đau ta nhất định sẽ sa thải các ngưòi."
Đứng ở một bên liên tục la hét, đại tiểu thư tuy tuổi nhỏ nhưng thậm chí chẳng buồn để ai vào mắt.
Ngô Cẩn Ngôn đành tự giác thay nàng hướng bác sĩ nói vài câu xin lỗi. Sau đó tiếp tục trầm mặc quan sát cái vị hống hách kia.
Khương Tử Tân... Khương Tử Tuấn...
Kì thực về nhà họ Khương ở Tây thành - cô cũng từng nghe cha nhắc qua. Chỉ là thật không ngờ sau khi Ngô gia sụp đổ, bọn họ đã nhanh chóng tìm cách phất lên như vậy.
"Này, vì sao ngươi cứ ngây ngốc mãi thế?"
Khương Tử Tân chẳng biết từ khi nào đã lừng lững chắn trước mặt cô. Thái độ vô cùng không vừa lòng.
"Ngươi muốn thế nào?" Ngô Cẩn Ngôn chằng buồn đôi co nhiều, vô cùng thẳng thắn hỏi.
"Nhìn ngươi đặc biệt thuận mắt nên quyết định bồi dưỡng ngươi." Nàng đáp. "Dù sao cha ta nói ta đã đến tuổi cần tìm thuộc hạ để phụ tá. Coi như ngươi là người may mắn đi."
"Ngươi biết ta là ai chứ?"
"Đã nói qua rất nhiều lần rồi. KHÔNG - BIẾT."
Không biết là tốt.
Khẽ cười, mâu quang trong mắt thoáng hiện lên vài tia lãnh ý. Cô tiếp tục nói: "Những ngày qua ngươi gọi ta một câu sủng vật, hai câu sủng vật. Tuy nhiên ta cũng có tên."
"Bổn tiểu thư muốn thế nào thì là thế ấy. Đâu đến phiên ngươi khai tên?"
"Ồ, nếu không muốn biết thì thôi."
"Vậy ngươi tên gì?"
"Ngô Cẩn Ngôn."
"Tuổi?"
"Mười lăm."
"Bất quá cũng chỉ lớn hơn ta ba tuổi. Bỏ đi."
Dứt câu, Khương Tử Tân liền phủi mông đứng dậy.
"Chờ đã." Cô bỗng lên tiếng.
"Sao nữa?"
"Để ta làm phục vụ trong quán bar của gia đình ngươi trừ nợ được không? Ta nhất định sẽ trả đủ số tiền ngươi đã bỏ ra để giúp đỡ ta."
Khương Tử Tân im lặng, ánh mắt từ đầu tới cuối cẩn thận quét qua cô một lượt. Mà Ngô Cẩn Ngôn cũng rất thản nhiên đối diện với nàng, cố gắng bày ra khuôn mặt chân thành không thể nào chân thành hơn để cầu xin.
Qua một lúc, nàng rốt cuộc cũng trả lời: "Ngươi vì sao lại muốn làm phục vụ trong quán bar? Đừng trách ta chưa cảnh cáo ngươi. Đó là nơi vô cùng nhiều chuyện."
"Xem ra ngươi tuổi đời mặc dù còn nhỏ nhưng lại rất hiểu biết."
"Đương nhiên, còn phải xem ta là ai." Nàng vui vẻ xoa xoa mặt cô. "Nói, lý do gì ngươi cứ muốn làm cái nghề đó? Theo ta chẳng phải đơn giản hơn ư? Ta nhất định sẽ chia đồ tốt cho ngươi."
"Đồ tốt?"
"Ừ, chúng ta cùng học võ, cùng rèn luyện thể chất, cùng trau dồi kiến thức nữa. Ngươi thấy thế nào?"
Hai kẻ chưa trưởng thành lại đang nghiêm túc đàm phán. Bất quá Ngô Cẩn Ngôn không phải kẻ ngốc, hơn nữa tiểu nữ hài trước mặt này dẫu sao vẫn còn kém tuổi cô.
Cho nên dưới hàng tá điều kiện tốt mà Khương Tử Tân đưa ra, cô thủy chung không đồng ý.
"Cứ để ta làm phục vụ được rồi, cảm ơn ngươi."
"Vậy cũng được, nhưng ta chỉ cho ngươi làm buổi sáng, buổi chiều và buổi tối ngươi buộc phải bồi ta." Đại tiểu thư khoanh tay, lạnh lùng hạ quyết định.
Cái đứa nhóc này...
Làm phục vụ ở quầy bar nhưng chỉ giao ca sáng thì tiếp ma à?
Mặc dù trong lòng thập phần không cam, tuy nhiên do không chưa phải lúc để đôi co. Bởi vậy Ngô Cẩn Ngôn gật đầu:
"Được, mọi chuyện đều nghe theo sự an bài của ngươi."
"Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn như vậy."
Hài lòng xoa xoa đầu cô, Khương Tử Tân vui vẻ mở cửa rời đi.
Trông theo bóng lưng đang dần khuất xa. Cô hơi nheo mắt, nội tâm âm thầm dâng lên nghi hoặc.
Đương khi bản thân gặp khó khăn thì Khương Tử Tân xuất hiện và năm lần bảy lượt tương trợ - thậm chí nàng còn muốn cô cùng nàng học võ.
Chuyện này thực vô cùng phi lý.














Ngày đăng: 03.12.2019

Bình luận

Truyện đang đọc