ĐÔNG TÂY - NHẬT LÃNG

Đúng 7 giờ tối, Ngô Cẩn Ngôn được Vương Quán Dật đưa tới thư phòng ở tầng 2.
Trên đường đi, mặc dù mắt đã thấy vết thương trên tay cô. Song Vương Quán Dật cũng không thắc mắc lý do vì sao. Bởi vậy, bầu không khí tĩnh lặng nhanh chóng bủa vây hai người.
Dừng chân trước cửa gỗ lớn, hắn gõ gõ vài cái. Sau đó ước chừng ba phút, đôi cánh cửa mới nặng nề mở ra.
"Vào đi."
Người xuất hiện là Hứa Khải.
Ngô Cẩn Ngôn đây là lần đầu tiên bước chân vào thư phòng của nhà họ Tần. Trái với dự đoán của cô, nơi này ngoại trừ sách thì cũng là sách, hơn nữa bên ngoài còn có ban công vô cùng lớn, phỏng chừng các đời đương gia trước đây đều giống như Tần Lam - có sở thích làm việc ngoài trời.
Ngồi trên chiếc ghế da màu trắng, nàng thỉnh thoảng thong thả nhả vài vòng khói. Chỉ có điều từ đầu tới cuối, ánh mắt chưa khi nào rời khỏi người cô.
"Nơi này phong thủy không tốt hay sao mà cả Tô Thanh lẫn Ngô Cẩn Ngôn đều xanh xao như vậy?" Nàng bâng quơ hỏi.
Bốn mắt vô cảm gắt gao nhìn nhau. Qua một lúc, cô mới lạnh nhạt đáp: "Sống trong cảnh cá chậu chim lồng, đến kẻ ngu cũng có thể cảm thấy không thể béo tốt."
"Cá chậu chim lồng?" Tần Lam hơi nhướn mi, hiển nhiên không vừa lòng với đáp án này. "Ta đâu có cấm ngươi không được rời khỏi phòng? Ngươi có thể tự thân vận động, đi dạo quanh ngọn đồi này kia mà? Đừng quên Đông thành rộng lớn, nhưng ngọn đồi này của Tần gia cũng không phải hạng xoàng."
"Tần Lam, ngươi đừng cố gắng tỏ ra tốt đẹp nữa." Ngô Cẩn Ngôn siết chặt tay thành quyền, gằn lên từng tiếng.
"Ngươi..."
Hứa Khải toan lao tới, thì nàng nâng tay ngăn cản.
"Ta quá đáng chỗ nào?" Từ trên ghế đứng dậy, nàng thong thả bước lại gần. Sau đó cúi đầu, vô cùng hứng thú quan sát dáng vẻ non nớt của tiểu nữ hài.
Mà Ngô Cẩn Ngôn đối với nụ cười thường trực cùng hàn khí bức người của nàng, bản thân chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét.
Bầu không khí nặng nề tựa như xúc tu của bạch tuộc quấn chặt lấy bốn người. Thẳng tới khi Tô Thanh và Xa Thi Mạn bước vào, bấy giờ Tần Lam mới có phản ứng.
"Cánh tay ngươi bị sao vậy?" Nàng nghiền ngẫm quan sát vết thương sâu hoắm chỉ mới rửa qua bằng nước kia.
Thời điểm Tô Thanh nhíu mày khó xử, thì cô đã chớp được thời cơ, nhanh chóng giải thích:
"Còn không phải do bị ngược đãi ư?"
"Ồ? Ngược đãi? Ai dám ngược đãi ngươi?"
"Ngươi thử nói xem, ngươi phó thác ta cho kẻ nào?"
Lời từ miệng thốt ra, hàm ý cũng vô cùng rõ ràng, đó là nhắm đến Xa Thi Mạn và Tô Thanh.
"Ngô Cẩn Ngôn, ngươi đừng ngậm máu phun người." Xa Thi Mạn một thân phong trần trở về chưa lâu. Thế nhưng thật không ngờ ở đại bản doanh lại xảy ra loại chuyện hoang đường như vậy.
"Đương gia, người không thể tin lời đứa nhóc này." Chị nhíu chặt đôi mày, mặc kệ trên người vẫn còn vài vết thương chưa xử lý, lại gần túm lấy cổ áo cô. "Đồ khốn, thời gian qua ta cùng em ấy chưa từng bạc đãi ngươi. Đều do ngươi tự mình phá phách rồi vu oan giá họa."
Ngô Cẩn Ngôn tựa tiếu phi tiếu đáp: "Tần Lam, lời ta nói không sai chứ? Thuộc hạ của ngươi thường xuyên hướng ta dùng vũ lực. Ta không muốn phải tiếp tục cố gắng sinh tồn ở cái địa phương vô nhân tính này nữa."
Trái với dự đoán của mọi người, Tần Lam không hề tức giận. Ngược lại còn phụ họa theo cô.
"Tốt thôi. Vậy ngươi thử nói ta nghe xem tiểu Thanh cùng Thi Mạn đã làm gì ngươi?"
"Chẳng phải ngươi vừa mới thắc mắc đó thôi. Vết thương trên cánh tay ta từ lưỡi dao gọt hoa quả mà thành." Ngô Cẩn Ngôn mặc kệ sát khí nồng đậm của Xa Thi Mạn, nghiễm nhiên nâng cánh tay lên chỉ vào phần miệng sâu hoắm.
Gật đầu tỏ ý đã hiểu. Đoạn, nàng nghiêng đầu nhìn Tô Thanh: "Tiểu Thanh, em nói xem, điều thứ ba trong quy định đối với thuộc hạ của Tần gia là gì?"
"Không được tùy tiện đả thương người khi chưa được sự đồng ý của đương gia."
"Vậy trước khi tới Moscow, tôi dặn em như thế nào?"
"Đương gia... dặn chỉ được... khi Ngô Cẩn Ngôn ồn ào." Nàng ngập ngừng.
"Vậy vết thương trên cánh tay Ngô Cẩn Ngôn là sao?"
"Đương gia, cô rõ ràng biết không phải do Tô Thanh làm." Cả Xa Thi Mạn, Hứa Khải, Vương Quán Dật đều không hẹn mà thốt lên.
"Ta nói chuyện, từ khi nào tới lượt các ngươi xen vào?" Đưa mắt cảnh cáo thuộc hạ một lượt, Tần Lam sắc mặt hiện rõ hai chữ không vui.
Trước thái độ càng lúc càng tụt dốc của nàng, Tô Thanh lập tức quỳ rạp xuống đất, thanh âm khẽ run: "Cô đừng giận, là lỗi do em. Đều do em sơ ý."
"Một nước đi sai, bỏ cả bàn cờ." Thong thả trở lại ghế ngồi, nàng vừa chống cằm ngắm tẩu thuốc quý giá vừa đáp: "Em giúp Ngô Cẩn Ngôn băng bó vết thương rồi tới tầng hầm đi."
"Đương gia." Xa Thi Mạn bàng hoàng. Tầng hầm là nơi dùng để dụng hình hoặc trừng phạt những kẻ có tội, tuy nhiên Tô Thanh rõ ràng không có tội.
"Ngươi muốn ý kiến? Chi bằng hãy tới đó theo nàng." Tần Lam nhàn nhạt đáp.
Phất tay tỏ ý hãy kết thúc cuộc đối thoại, nàng bình thản hỏi Ngô Cẩn Ngôn: "Thế nào? Xử lý như vậy hợp ý ngươi chứ?"
"Cảm ơn Tần đương gia minh xét."
Trả lời xong, mang theo một bụng nghi vấn xoay người rời đi. Kì thực chính cô cũng không thể ngờ rằng nữ nhân họ Tần ấy sẽ hành động như vậy.
Dù sao... Tô Thanh cũng là một trong tứ đại hộ pháp bên cạnh nàng.
***
Trong thư phòng lúc này, ngoại trừ Tô Thanh đã theo Ngô Cẩn Ngôn về phòng để xử lý vết thương. Thì cả ba người Xa Thi Mạn đều đồng loạt quỳ gối cầu xin.
"Sao vậy?" Tần Lam đứng bên tủ rượu, thuận tiện rót cho mình một ly.
Ngẩng đầu nhìn nàng, chị thở thật sâu rồi vô lực chất vấn: "Đương gia, cách xử lý của cô lúc nãy... có phải quá mức bất công hay không?"
"Bất công? Bất công chỗ nào?" Nàng vừa trả lời vừa ghé môi nếm thử vị rượu vang mới.
Không tệ.
"Tô Thanh vốn là người nhà của chúng ta. Theo lý mà nói chúng ta hẳn nên bảo vệ người nhà." Xa Thi Mạn nhíu mày thật chặt.
"Khoan đã Mạn tỷ. Từ trước đến giờ chị luôn là người hiểu tôi nhất. Thế nhưng chẳng lẽ hành động của tôi hôm nay chị một chút cũng không nhìn ra ư?"
"Tôi..."
"Ngô Cẩn Ngôn không phải đứa trẻ ngốc. Các ngươi tốt nhất đừng bao giờ quên xuất thân của con bé - đại tiểu thư sinh trưởng trong gia đình hắc đạo. Hơn nữa năm con bé 4 tuổi, Ngô Thái Minh đã cưng chiều nữ nhi bảo bối tới mức bế nó theo mỗi khi giải quyết chính sự. Thử động não nghĩ mà xem, một đứa trẻ tại thời điểm bắt đầu hình thành kí ức đã phải tiếp xúc với hàng tá mưu sâu kế hiểm, sau này khi trưởng thành sẽ trở nên như thế nào? Bởi vậy để đối phó với một kẻ thông minh, bản thân chúng ta phải thông minh hơn nó."
Nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ lớn, mặt trời đã lặn từ lâu, tất thảy chỉ còn lưu lại khung cảnh u ám tĩnh lặng.














Ngày đăng: 01.11.2019

Bình luận

Truyện đang đọc