ĐÔNG TÂY - NHẬT LÃNG

Lời của Tần Lam chẳng khác nào ma chú khiến nội tâm Ngô Cẩn Ngôn từng đợt dâng lên những cơn đau.
Khó khăn hít sâu một hơi, cô run run nói: "Thực xin lỗi..."
"Xin lỗi? Hiện tại xin lỗi có ích gì sao?"
Vừa nói vừa từ trên cao nhìn xuống, nàng mặc kệ cơ thể của đứa trẻ này đã tím tái vì lạnh.
Ngô Cẩn Ngôn cố gắng áp chế cơn đau nơi ngực trái. Cuối cùng trước tấm bia xám ngắt ảm đạm ấy, cô không chỉ quỳ gối mà còn chấp nhận dập đầu thật mạnh. Mạnh tới mức sau năm lần dập, trên nền tuyết trắng đã xuất hiện vệt máu đỏ.
Thời điểm cơ thể gần như gã khụy, Tần Lam bỗng nắm lấy cánh tay cô kéo dậy.
"Không cần tiếp tục nữa." Nàng nói.
"Đây chẳng phải điều ngươi mong muốn ư?" Máu từ trong miệng cô cũng bắt đầu rỉ ra rồi từng chút rơi xuống.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, qua một lúc, Ngô Cẩn Ngôn bỗng nở nụ cười: "Chuyện cũ của ngươi ta đều biết cả rồi, ngày hôm nay bản thân ta cũng chẳng thể nổ súng giết ngươi. Cho nên hiện tại ta chỉ còn cái mạng chó này, ngươi tùy ý làm gì thì làm đi."
Điều cô không ngờ nhất, đó chính là thời điểm trở về đại bản doanh nhà họ Tần, một người nữa cũng chấp nhận buông bỏ giống cô.
Tô Thanh đơn bạc quỳ trước đại sảnh, sống lưng thẳng tắp kiên định, bên cạnh là Xa Thi Mạn lệ sớm đã rơi đầy mặt cùng Vương Quán Dật chỉ hận không thể một súng kết liễu sinh mạng nàng.
"Không phải nên bỏ trốn ư?" Tần Lam vô thanh vô sắc nhìn chòng chọc Tô Thanh.
Nàng trước sau vẫn thủy chung giữ nguyên tư thế, cuối cùng lên tiếng đáp: "Cô giết em đi."
"Em biết tôi sẽ không dễ dàng giết kẻ đã phản bội mình."
Từng bước lại gần Tô Thanh, đầu ngón tay nàng chậm rãi du tẩu theo từng đường nét hài hòa trên khuôn mặt vốn dĩ vô cùng xinh đẹp.
"Tất cả trở về phòng tắm rửa. Đúng 6 giờ tối có mặt tại đây." Tần Lam bỗng cất tiếng ban lệnh.
"Đương gia..." Xa Thi Mạn khó tin trông nàng. "Phản nghịch này đã bán đứng chúng ta, đã giết chết tiểu Khải, chẳng lẽ còn phải tiếp tục để nàng ta sống sao?"
"Thi Mạn, chớ vì nỗi đau mà bỏ quên lý trí."
Dứt câu, nàng liếc qua Ngô Cẩn Ngôn rồi tiến về phía cầu thang.
***
Nước nóng tràn vào tấm thân mỏi mệt khiến cô bất giác nhíu mày vì đau.
Tần Lam chưa giết Tô Thanh...
Nàng lại tính làm gì?
Men theo tường đá ngồi xổm xuống đất, cô tự vòng tay ôm lấy bản thân, dứt khoát mặc kệ lệ quang ồ ạt tuôn rơi.
Tại sao vào đúng thời khắc này lại yêu nàng?
Rõ ràng chỉ mới vài ngày trước còn kiên quyết muốn hợp tác cùng Tần Tử Việt đánh tan cuộc giao dịch của nàng rồi khiến nàng vào tù. Tại sao vào đúng thời khắc này lại không thể khống chế nổi trái tim?
Cô đã yêu Tần Lam từ khi nào? Rốt cuộc từ khi nào mọi chuyện đã chẳng còn nằm trong tầm kiểm soát?
Ngô Cẩn Ngôn đánh chết cũng không dám tin rằng chính mình lại yêu nữ nhân từng thẳng tay biến nhà họ Ngô thành biển máu, hơn nữa giữa nàng và mẹ mình từng tồn tại mối quan hệ tình nhân.
Cô khốn khiếp như vậy, về sau phải lấy mặt mũi nào để gặp phụ mẫu dưới hoàng tuyền đây?
Đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần khiến cô tự nắm chặt lấy tóc mai, muốn hét thật lớn nhưng lại sợ bên ngoài sẽ có người nghe thấy.
Kết quả, chỉ còn lại từng tiếng nức nở tràn đầy tuyệt vọng.
***
Đúng 6 giờ tối, Tần Lam phá lệ mặc trang phục rộng rãi ngồi ở bàn ăn, mà trên bàn hiện tại đã bày sẵn sơn hào hải vị.
"Tất cả đều ngồi xuống đi." Nàng lần lượt nhìn tứ đại hộ pháp nay chỉ còn nhị, cuối cùng tầm mắt dừng tại người cô.
"Đương gia..." Vương Quán Dật khó khăn mấp máy môi gọi.
"Thế nào? Lời tôi nói mất tác dụng rồi sao?"
Vừa thong thả tỏ ý khai tiệc, nàng vừa đứng dậy tự tay giúp mọi người rót rượu.
Hành động này của nàng hiển nhiên đã nằm ngoài dự đoán của hạ nhân cùng bốn người đang ngồi đây.
Nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, Tần Lam khảng khái hài lòng khen rượu ngon, sau đó bắt đầu dùng bữa.
"Thức ăn không hợp ý ư?"
Ước chừng vài phút, khi mắt thấy chẳng ai động đũa, nàng tựa tiếu phi tiếu hỏi.
"Đương gia, cô rốt cuộc đang làm gì?" Xa Thi Mạn đây là lần duy nhất hướng nàng mất kiên nhẫn. "Phản nghịch Tô Thanh đang ở đây, là nàng tự về chịu trói, cô chẳng lẽ một chút cũng không muốn thay tiểu Khải báo thù sao? Nàng đã phản bội chúng ta, cả mầm mống gây họa kia nữa."
Mầm mống gây họa trong lời của chị đương nhiên là cô.
Trước thái độ thập phần căm phẫn của Xa Thi Mạn, Tần Lam rốt cuộc cũng đặt dao dĩa xuống. Đôi mắt dần nồng đậm sát khí.
"Tới viện nghiên cứu."
Một lời này, đã chính thức tuyên án vận mệnh của Tô Thanh.
Ngô Cẩn Ngôn lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến viện nghiên cứu trong lời Tần Lam. Bởi chiếc trực thăng nhà họ Tần vừa đáp xuống khu căn cứ nằm sâu dưới lòng đất.
Đúng như thiên hạ đồn đoán, Tần Lam quả thực đã chi tiền để duy trì các cuộc thí nghiệm phi pháp trên cơ thể con người.
Mà ngày hôm nay, kẻ bị đem đi hiến tế chính là Tô Thanh...
"Đương gia."
Thời điểm nàng xuất hiện, từng tốp người mặc blouse trắng đồng loạt khom lưng chào.
"Gigi đâu?"
"Viện trưởng Lê vẫn đang ở bên trong."
Xoay người ra hiệu Xa Thi Mạn mang Tô Thanh theo, nàng bắt đầu thủ tục quét vân tay và đồng tử để mở khóa cửa.
Ngô Cẩn Ngôn ở phía sau vài lần muốn nói lại thôi.
Đoàn người tiến vào một hành lang dài, xung quanh trưng bày mẫu vật - toàn bộ đều là bộ phận trên cơ thể con người. Thậm chí bao gồm cả một vài cái đầu ngâm trong bình sứ còn được giữ nguyên, hay là đôi nhãn cầu lơ lửng trong hóa chất.
Đi bộ chừng năm phút, cửa kính nằm ở cuối hành lang tự động mở ra.
"Gigi." Tần Lam lên tiếng gọi. "Em mang quà đến tặng chị."
Ngô Cẩn Ngôn âm thầm quan sát xung quanh. Nơi này là phòng thí nghiệm, ở giữa đặt một chiếc ghế với dây dợ chất chồng cùng từng ống dung dịch xanh đỏ vẫn còn đang tí tách chảy.
Nữ nhân tóc vàng núp sau những bình sứ ló mặt ra.
"Nàng?"
"Nàng."
Đơn giản đối đáp đôi câu. Chiếc khẩu trang của nữ nhân tóc vàng chậm rãi kéo xuống, để lộ khuôn mặt trắng bệch dọa người.
Ngô Cẩn Ngôn cảm thấy nữ nhân này rất đẹp, tuy nhiên trông nàng chẳng khác nào tử thi. Bởi ngoại trừ đôi môi tô son màu mận chín, thì dáng vẻ của nàng đặc biệt suy nhược.
Hình như đã lâu lắm rồi nàng không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời.
"Tô Thanh à, sao lại tới nông nỗi này hả em?" Nàng thở dài hỏi Tô Thanh: "Nói chị nghe, em đã làm gì tiểu Lam vậy?"
"Bị đưa vào đây còn điều gì khác ngoài phản bội?" Tô Thanh vân đạm phong khinh mỉm cười. "Lê Tư, mạng của tôi hôm nay đều trông cậy vào chị. Để tôi chết dễ nhìn một chút, giữ lại chút ấn tượng cuối cùng trong lòng đương gia."
Lê Tư lại yếu ớt cười nhìn Tần Lam: "Chuyện là thế nào?"
"Đầu độc thuộc hạ, phá hoại giao dịch lớn, cấu kết cùng Tần Tử Việt, giết Hứa Khải." Tần Lam thanh âm đều đều tựa như đang kể về việc buổi trưa mình đã ăn gì.
Trái với dáng vẻ bình đạm của nàng, Xa Thi Mạn nghe xong, giận đến mức thiếu chút nữa đã trực tiếp xuống tay giết chết Tô Thanh.
"Tô Thanh, uổng công ngần ấy năm đương gia và chúng ta tin tưởng ngươi."















Ngày đăng: 9.1.2020
Tác giả có lời muốn nói: Viết đến đây là fic Lam Ngôn thứ chín. Mà phải đến 4 - 5 fic Tô Thanh phản bội. Thực xin lỗi, thực xin lỗi, có thể là do tui bị ảnh hưởng bởi tình tiết Nhĩ Tình năm nào phản bội nương nương =)))))) Buồn quá, chúng mình nên đọc thêm truyện ngược cho càng buồn hơn nhé ❤️
Chương sau tiểu Thanh đáng thương lắm, nhưng không sao, mọi chuyện sẽ tiếp tục diễn biến theo lối mòn đầy cẩu huyết mà bạn Lãng đáng yêu đã chọn =))))) 

Bình luận

Truyện đang đọc