ĐỐT XƯƠNG CUỐI CÙNG (TỐI HẬU NHẤT CĂN CỐT ĐẦU)

Chương 12: Án cắt chi (12)
"Madam, trong nhà Cảnh Mạch Ngôn không có người, đây là tóc tìm được trong nhà cô ấy, em nghĩ có thể tìm người bên Pháp chứng kiểm tra xem thử có giống như phỏng đoán của chúng ta hay không."
Quay về tổ trọng án, Tiêu Tiêu và Triệu Đại Vĩ cũng mang túi vật chứng đựng tóc, mà lúc này Giản Mạc đang đứng chỉnh sửa một vài manh mối của vụ án trên bảng đen. Trên bảng đen viết tên của Hạ Vũ và một vài chữ cái. Chữ A chính là chỉ thi thể phát hiện vào ngày 12, bây giờ còn chưa xác định được thân phận, chữ B chính là hung thủ của vụ án này, hoặc cũng chính là hung thủ của cả hai vụ án. Bên trên còn có một tấm hình của Lý Hạo, được đặt làm kẻ tình nghi.
Bên trên tên của hai nạn nhân có điểm giống nhau là đều bị hung thủ cắt đầu, từ vết cắt bằng dao đến hình dạng, rất có thể là cùng một người.
Hai nạn nhân đều là nữ giới, tuổi từ 20-25, trong đó Hạ Vũ có vấn đề tâm lý, nạn nhân còn lại thì không biết, hẳn là hung thủ chỉ ra tay với những cô gái trẻ tuổi.
Từ thi thể có thể nhận ra hung thủ hẳn rất hiểu phương thức phá án của cảnh sát, có thể tiêu hủy hết chứng cứ. Mà từ độ chính xác của vết cắt trên người nạn nhân, cho thấy hung thủ rất hiểu biết về y học, hoặc là biết sử dụng dao phẫu thuật.
Kẻ tình nghi Lý Hạo, từng gặp Hạ Vũ ở siêu thị, là sợ phiền phức mà cố ý nói dối là chưa từng gặp? Chẳng qua từ hình ảnh trên camera theo dõi, Lý Hạo có chút giấu giếm, nhưng không biết vì sao, còn cần phải điều tra thêm.
Tóm lại, Lý Hạo từng học qua ngoại khoa, có thể có quan hệ với nạn nhân không?
Giản Mạc nhìn sơ đồ trên bảng, vừa vặn hai người Tiêu Tiêu trở lại đã cắt đứt suy nghĩ của cô.
"Chúng ta lập tức đến phòng Pháp chứng tìm sếp bên đó xem kết quả một chút." Biết được là tìm thấy tóc của Cảnh Mạch Ngôn, Giản Mạc có chút chờ không kịp, vụ án này đã phát sinh nhiều ngày rồi, bây giờ còn chưa có manh mối gì, có lẽ bây giờ sẽ có bước ngoặt mới.
Phòng Pháp chứng.
"Sếp Vương, còn phải làm phiền phòng Pháp chứng mọi người một chuyến." Đến phòng Pháp chứng Giản Mạc liền đưa túi vật chứng đựng tóc mà Tiêu Tiêu đem về cho Vương Thủ Nhân.
"Madam Giản, có thể bận bịu cho mọi người là chuyện tốt, xem ra vụ án này có chút khó giải quyết rồi." Vương Thủ Nhân cầm túi vật chứng Giản Mạc đưa đi đến phòng xét nghiệm. Vương Thủ Nhân cũng chú ý đến vụ án này, cũng tích cực tìm đầu mối trong những chứng cứ được mang về. Không biết là thủ đoạn của hung thủ quá hoàn mỹ hay do năng lực của phòng Pháp chứng mà lại không tìm ra manh mối nào.
"Không phải Pháp chứng mọi người thường nói bất kể là hung thủ có hoàn mỹ như thế nào thì cũng sẽ lưu lại manh mối sao, cho nên tôi tin tưởng cho dù thủ pháp của hung thủ của vụ án này có hoàn mỹ đến đâu thì cũng sẽ có lúc sơ sót." Hung thủ thông minh hơn nữa, Giản Mạc cũng đã gặp qua, hung thủ hung tàn hơn nữa, Giản Mạc cũng đã bắt được, mà lần này, chỉ cần tìm ra điểm đột phá, là có thể khiến cho hung thủ hiện hình.
Vương Thủ Nhân đeo găng tay cao su, cắt một đoạn tóc, sau đó đem rửa sạch hai lần bằng dung dịch lưu huỳnh 95% pha với cồn. Lấy 1-2cm từ phần gốc tóc, kéo dãn, bỏ vào trong ống nghiệm, rót vào một ít chất lỏng.
Sau một lúc.
"Madam, DNA của tóc mà mọi người mang về và DNA của nạn nhân đầu tiên đều được chúng tôi tải lên máy tính rồi. Đến đây, chúng ta cùng xem kết quả." Vương Thủ Nhân đi đến trước máy tính, đem kết quả DNA của cả hai tải lên máy, sau đó nhấn enter, xuất hiện trên màn hình máy tính là một chữ tiếng Anh: Match.
"Xem ra, chúng ta đã tìm được điểm đột phá." Giản Mạc khoanh hai tay, nhìn chằm chằm biểu đồ trên màn hình, trong mắt lướt qua hơi lạnh.
*****
Cảnh Mạch Ngôn, tốt nghiệp một trường đại học nổi tiếng của Hương Cảng, 25 tuổi, cha mẹ qua đời vì tai nạn xe khi cô còn nhỏ, sau đó nhờ vào tài sản cha mẹ để lại mà vừa đi làm vừa đi học hoàn thành chương trình đại học. Sau khi tốt nghiệp thì làm một nhân viên nhỏ ở tập đoàn Bắc Âu, sau đó biểu hiện không tệ, được thăng lên làm bí thư của chủ tịch Triệu Thiên Chính. Làm người thân thiện, quan hệ với đồng nghiệp không tệ, nhưng trong một lần bị đồng nghiệp nhiều chuyện, Cảnh Mạch Ngôn bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Lời đồn nói Cảnh Mạch Ngôn là tiểu tam mà chủ tịch bao dưỡng, có lần vô tình bị đồng nghiệp nhìn thấy Triệu Thiên Chính ôm ấp cười nói thân thiết với Cảnh Mạch Ngôn, khiến một Cảnh Mạch Ngôn vốn được khen là người có nhân duyên tốt trở thành đối tượng bị người khác châm chọc. Ở công ty, Cảnh Mạch Ngôn dần trở nên ít nói, mà dáng vẻ không nói lời nào đó lại bị người ngoài cho là Cảnh Mạch Ngôn ra vẻ, giả bộ thanh cao, nói có ông chủ chống lưng thì không còn sợ gì nữa.
Vợ của Triệu Chính Thiên, Triệu phu nhân đã nhiều lần đến công ty chỉ trích cách làm người của Cảnh Mạch Ngôn, còn công khai tuyên bố nếu cô không rời khỏi chồng bà ta thì bà ta sẽ khiến cho cô chết lúc nào không hay.
Mà có làm thế nào thì Cảnh Mạch Ngôn cũng không thoát được đồn đãi công kích của đồng nghiệp, cũng không tránh được bi thương trong lòng, cũng chính khi đó, Cảnh Mạch Ngôn gặp Lý Hạo.
"Madam, xem ra Cảnh Mạch Ngôn này cũng là một người có "câu chuyện"." Giản Mạc cùng Tiêu Tiêu và Đại Vĩ xem xét tài liệu.
"Ừ, xem ra cần phải mời Triệu phu nhân đến đề tìm hiểu tình huống, hai người thấy thế nào?" Ngón tay của Giản Mạc gõ lên bàn, mà điểm dừng chính tấm hình chụp vợ của Triệu Thiên Chính.
"Bọn em sẽ đến tập đoàn Bắc Âu tìm hiểu hình huống của Cảnh Mạch Ngôn."
"Tôi muốn hai người trước tiên đi mời vợ của Triệu Thiên Chính đến đây uống chút trà." Nói như vậy, đương nhiên Giản Mạc có mục đích, đây gọi là không bứt dây động rừng, không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Giống như bọ ngựa rình ve sầu, chim sẻ chực phía sau, có lúc đi theo đúng quy trình sẽ không có kết quả, mà đi ngược đường, có lẽ sẽ có phản ứng tốt hơn.
*****
Bên kia Tiêu Tiêu và Đại Vĩ đến tập đoàn Bắc Âu, bên này Giản Mạc và đồng nghiệp phòng Pháp chứng đến nhà Cảnh Mạch Ngôn, phong tỏa hiện trường.
"Sếp Vương, giao cho mọi người, nhìn xem nơi này có phải là hiện trường án mạng hay không." Giản Mạc nói với Vương Thủ Nhân.
"Chúng tôi sẽ kiểm tra xem nơi này có vết máu hay không, có thể áp dụng kiểm tra bằng tia tử ngoại."
Vương Thủ Nhân nói xong thì nhân viên Văn Hữu của phòng Pháp chứng liền đeo kính mắt, trên tay là một chiếc đèn pin có ánh sáng màu tím, bắt đầu kiểm tra mặt đất.
Mà một nhân viên phòng Pháp chứng khác là Nhậm Tuấn Hào bắt đầu kiểm tra hiện trường, tìm dấu vân tay, sau đó chụp một vài tấm hình.
Giản Mạc nhìn lướt qua cách trưng bày trong nhà, trên bàn trà đặt một khung hình, trong hình là Cảnh Mạch Ngôn thành thục quyến rũ, mà hôm nay chỉ còn lại là một thi thể không nguyên vẹn. Mặc dù Giản Mạc từng gặp qua rất nhiều vụ án tương tự nhưng vẫn không khỏi cảm thấy tiếc hận cho cô gái này,
Đi đến phòng của Cảnh Mạch Ngôn, đầu tiên là kiểm tra qua loa một lần, sau đó bắt đầu xem xét tỉ mỉ.
Giản Mạc mở cửa tủ quần áo, lật nhìn một chút, bên trong ngoại trừ quần áo của Cảnh Mạch Ngôn thì còn có một cái áo vest đàn ông, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Liếc nhìn laptop đặt trên bàn trang điểm, Giản Mạc đi đến.
"Madam, nơi này không phải hiện trường án mạng." Vừa định mở laptop thì Vương Thủ Nhân đi đến.
"Xem ra còn phải mời đồng nghiệp phòng Pháp chứng đem những thứ này về nhìn một chút, có khả năng sẽ phát hiện một vài manh mối."
"Những thứ này, tôi sẽ để mấy người Văn Hữu chỉnh lí."
*****
"Triệu phu nhân, thành thật xin lỗi, chúng tôi chẳng qua là tuân theo lệ thường, mời Triệu phu nhân đến trả lời vài vấn đề cá nhân." Tiêu Tiêu và Triệu Đại Vĩ đầu tiên là đến tập đoàn Bắc Âu hỏi thăm vài người, sau đó đến biệt thự của Triệu Thiên Chính "mời" Trương Vinh Hoa đến đồn cảnh sát uống trà.
Trương Vinh Hoa không thèm nhìn đến người thẩm vấn mình là Triệu Đại Vĩ và Tiêu Tiêu, chỉ ngồi trên ghế ngắm móng tay hoặc là nghich nghịch tóc.
"Không biết Triệu phu nhân có biết người trong hình?" Triệu Đại Vĩ lấy hình của Cảnh Mạch Ngôn từ sấp văn kiện, đẩy đến trước mặt Trương Vinh Hoa.
"Biết nha, không phải chính là con hồ ly tinh câu dẫn chồng tôi à." Trương Vinh Hoa nhẹ nhàng liếc nhìn một cái, nhìn cô gái trong hình, không khách khí nói. Nếu không phải tại hồ ly tinh này thì sao chồng mình ngày nào cũng về nhà trễ như vậy. Hừ, đồ hồ ly tinh!
"Như vậy Triệu phu nhân có từng công khai nói sẽ khiến cho cô ấy chết lúc nào không hay?" Tiêu Tiêu đầy mặt không kiên nhẫn nhìn vị phu nhân nhà giàu này, trong giọng nói có chút mạnh mẽ.
"Có thì thế nào, loại hồ ly tinh chỉ biết câu dẫn chồng nhà người ta này còn không thể thu thập sao, biết rõ ông chủ của cô ta là người có gia đình mà còn chạy đi câu dẫn, thật không biết xấu hổ! Phi!" Trương Vinh Hoa cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đến nhìn hình của Cảnh Mạch Ngôn cũng chán ghét, cuối cùng còn chưa hết tức giận mà nhoài người lên nhổ một đống nước bọt lên tấm hình.
"Triệu phu nhân, nơi này là đồn cảnh sát, không phải là chỗ cho bà làm loạn, mời bà tôn trọng một chút!" Vị phu nhân nhà giàu này, không có chút tu dưỡng nào, Triệu Đại Vĩ chửi rủa trong bụng, giọng nói cũng hung hăng hẳn lên.
"Sir, Madam, loại đàn bà này đáng bị chửi bị đánh a! Tôi lại không sai, ai bảo hồ ly tinh này câu dẫn người đã có vợ."
"Triệu phu nhân, mời hợp tác một chút, người bà nói đã chết, chúng ta phải tôn trọng người chết." Tiêu Tiêu vô cùng khó chịu thái độ của Trương Vinh Hoa, mắng hồ ly tình này hồ ly tinh kia rất thuận miệng, nếu không phải Triệu Thiên Chính uy hiếp thì một cô gái tốt đẹp như vậy sao có thể biến thành dáng vẻ như bây giờ. Nói cho cùng, Cảnh Mạch Ngôn xảy ra chuyện, hai người này cũng không thoát khỏi liên quan.
"Hứ ~, xem ra hồ ly tinh này đắc tội với nhiều người quá, Sir, Madam, tôi không có liên quan gì đến cái chết của hồ ly tinh này, hai người đừng có oan uổng người tốt!" Trương Vinh Hoa nhìn thấy vẻ mặt của Triệu Đại Vĩ, nhớ lại lời mình vừa nói, lập tức đổi giọng.
"Oan uổng hay không chúng tôi sẽ điều tra, cho nên xin Triệu phu nhân hợp tác một chút, xin hỏi vào 9 giờ tối ngày 12, lúc ấy bà đang ở đâu?" Triệu Đại Vĩ vừa hỏi vừa chuẩn bị ghi chép.
"Sếp à, tôi là công dân tốt của thành phố, trễ như vậy đương nhiên là ở nhà, không giống như hồ ly tinh này, buổi tối lang thang ngoài đường."
"Có người nào có thể làm chứng cho bà không?" Triệu Đại Vĩ không ngừng truy vấn.
"Chồng tôi." Trương Vinh Hoa tiếp lời.
"Còn có người làm chứng khác không? Triệu tiên sinh khộng thể được coi là người làm chứng."
"Sir, cậu hỏi câu này thật buồn cười, ngày đó tôi cùng chồng tôi quấn quýt, chẳng lẽ còn muốn người khác đến vây xem à"
"Chú ý dùng từ, Triệu phu nhân." Triệu Đại Vĩ đúng là lần đầu tiên đụng phải người đàn bà gan lớn như vậy, mặt cũng đen xuống, cho dù trong đồn cảnh sát hạng người gì cũng có nhưng đây vẫn là lần đầu Đại Vĩ gặp phải một người phụ nữ ăn nói không biết kiêng kị như thế.
"Sir, tôi là nói thật, nếu không cậu có thể hỏi người giúp việc của nhà tôi, ngày đó tôi cùng chồng tôi không hề ra ngoài."
"Chuyện này chúng tôi sẽ đi kiểm chứng." Triệu Đại Vỹ hỏi xong, cầm bản ghi chép trên bàn rời khỏi cùng Tiêu Tiêu.
"Triệu phu nhân này đúng là gan lớn, nói chuyện cũng không có tu dưỡng như những phu nhân nhà giàu khác, ngược lại càng giống một người đàn bà đanh đá bị giựt chồng." Triệu Đại Vĩ lắc đầu, những người có tiền này thật khó hầu hạ.
"Đại Vĩ, người ta vốn dĩ đúng là bị giựt chồng, chẳng qua hôm nay người giựt chồng đó đã chết rồi."
"Một lát nữa hai người đến biệt thự của Triệu Thiên Chính, những người nhà giàu như bọn họ thường có lắp camera trong nhà, hai người đến xem thử coi rốt cuộc bà ta có nói dối hay không. Người đàn ông này có liên quan rất lớn đến chuyện của Cảnh Mạch Ngôn." Cả quá trình phỏng vấn Trương Vinh Hoa, Giản Mạc đều đứng trong phòng thu hình quan sát, cũng không phản đối lời Tiêu Tiêu và Đại Vĩ.
"Dạ."

Bình luận

Truyện đang đọc