ĐỐT XƯƠNG CUỐI CÙNG (TỐI HẬU NHẤT CĂN CỐT ĐẦU)

Chương 76: Tình yêu chân thành (23)
Trợ lí của Tô Thiển Miên? Lời này của Tiêu Tiêu vừa thốt ra thì mọi người đều rơi vào trầm tư.
Trợ lí của Tô Thiển Miên sao lại theo dõi cô ta? Hơn nữa còn là tất cả lịch trình của cô ta?
Nhưng mà, nếu không phải là trợ lí thì sao có thể hiểu rõ lịch trình của Tô Thiển Miên được? Thậm chí ngay cả Tô Thiển Miên lúc nào gặp Lý Tú An hay Vương Nhất Bùi thì cũng biết rõ?
"Không đúng, trợ lí hiện tại của Tô Thiển Miên không phải là Tuần Thấm Y." Giản Mạc nhớ lại thông tin trong tài liệu, khẳng định.
Những tài liệu liên quan đến Tuần Thấm Y, nhóm người Lương Diệc quả thật là chưa từng điều tra qua, thậm chí trong những tài liệu mà bọn họ có được cũng không hề nhắc đến cái tên này. Bởi vì lúc xảy ra chuyện thì Tuần Thấm Y không hề có mặt ở đó, hơn nữa bây giờ đã đổi trợ lí mới cho nên đã vô tình loại bỏ cô ta ra khỏi danh sách nghi phạm.
"Hả? Sao Madam biết được?" Tiêu Tiêu nghi ngờ hỏi.
"Tài liệu." Lúc ban đầu khi còn nghi ngờ Thần Tử Tiêu có vấn đề thì Giản Mạc đã tìm hiểu cặn kẽ tất cả thông tin liên quan đến cô, không chỉ Thần Tử Tiêu mà cả những người xung quanh Tô Thiển Miên và Lý Tú An cũng đã điều tra qua. Tuần Thấm Y đã nghỉ việc từ mấy tháng trước, Giản Mạc cũng không nghĩ nhiều, nhưng không ngờ lại vì sự sơ suất của cô mà bỏ lỡ chuyện này.
"Tiêu Tử, cô biết cô ta không?" Tư Hàn hỏi vấn đề mà mọi người đều đang muốn biết, nếu trợ lí của Tô Thiển Miên đã không phải là Tuần Thấm Y thì Tiêu Tiêu có biết không? Hơn nữa nhìn vẻ mặt của Tiêu Tiêu thì có vẻ không chỉ là biết chút ít.
"Ừm, Tuần Thấm Y này mấy tháng trước còn là trợ lí của Tô Thiển Miên, thế nhưng không biết tại sao lại bị Tô Thiển Miên sa thải, trợ lí bây giờ của cô ta đã đổi thành người khác. Cho nên mọi người cũng không cần hoài nghi tại sao chúng ta lại không tìm được tài liệu liên quan đến Tuần Thấm Y. Hơn nữa chuyện liên quan đến việc Tuần Thấm Y nghỉ việc, lúc ấy công ty quản lí của Tô Thiển Miên cũng đã xử lí khiêm tốn, truyền thông không hề hay biết gì cả."
Bị sa thải? Xem ra không phải là Tuần Thấm Y chủ động xin nghỉ mà là bị đuổi việc, chẳng lẽ trong đó có mờ ám gì chăng?
"Lập tức hành động, đi dẫn Tuần Thấm Y về đây." Nhìn chằm chằm video trên màn hình, Giản Mạc khoanh tay lạnh lùng nói.
"Yes, Madam."
Lương Diệc và Tư Hàn đi tìm Tuần Thấm Y, Đại Vĩ và Tiêu TIêu ở lại phòng phân tích tổng hợp tài liệu. Còn Giản Mạc thì quay lại tổ trọng án. Đại Vĩ và Tiêu Tiêu nhìn nhau một cái, bất đắc dĩ chỉnh sửa lại những tài liệu đang có.
Bên trong phòng thẩm vấn, Tuần Thấm Y an tĩnh quy củ ngồi một yên một chỗ, mấy sợi tóc dài lướt qua đầu vai, đôi mắt lộ ra vô tận bi thương, nơi giữa hai hàng chân mày lộ tràn đầy ưu sầu, hai tay đan vào nhau.
Người như vậy sẽ là hung thủ sát hại Hạ Ngữ Mạch sao? Đám người đứng trong phòng theo dõi có chút không hiểu làm sao, người duy nhất không có biểu tình gì chính là Mộc Hi Lương vừa mới đến sau khi nhận được tin tức từ chỗ Giản Mạc.
Lúc thẩm vấn Giản Mạc vẫn như cũ, không để lộ sắc thái gì, thậm chí những người sống chung với cô cũng rất ít khi nhìn thấy cô thay đổi sắc mặt, chẳng qua lúc đối mặt với tiến độ của vụ án thì mới thấy đôi chân mày xinh đẹp kia khi thì nhíu lại khi thì giãn ra. Có thể nói, tất cả những biểu tình ngày hôm nay của Giản Mạc đều nhờ Mộc Hi Lương, chỉ có Mộc Hi Lương mới thể nhìn thấy một Giản Mạc khác biệt, buồn bã, bất đắc dĩ, khổ sở, ngọt ngào, vân vân...
"Không muốn nói gì sao?"
"Madam muốn tôi nói gì?" Chống lại ánh mắt lạnh như băng của Giản Mạc, Tuần Thấm Y hỏi.
"Cô không nói cũng được, vậy tôi nói, cô nghe xem thử có đúng hay không." Điều chỉnh tư thế ngồi, khóe miệng Giản Mạc hơi cong lên, lộ ra tự tin.
Tuần Thấm Y ném đến một ánh mắt nghi hoặc, khóe mắt tràn đầy khinh thường.
"Cô đã sớm nhìn ra Tô Thiển Miên mắc chứng đa nhân cách, cũng đã sớm nhận ra quan hệ của Tô Thiển Miên, Hạ Ngữ Mạch, và Thần Tử Tiêu." Lời nói vô cùng chắc chắn.
"Vậy thì thế nào? Điều này có thể chứng minh được gì?" Giây phút nhìn thấy Lương Diệc và Tư Hàn xuất hiện ở nhà mình, Tuần Thấm Y đã chuẩn bị xong tâm lí rồi.
"Cô là bởi vì chuyện Tô Thiển Miên thích Hạ Ngữ Mạch, mà chính cô thì không có được, nên mới trù tính tinh vi tất cả mọi chuyện." Giản Mạc liếc mắt nhìn Tuần Thấm Y đang vô cùng bình tĩnh, nói tiếp.
"Madam cho rằng như vậy?"
"Ừm hừ, tất nhiên là không. Tôi nghĩ việc cô bị sa thải cũng là do cô mưu tính đi. Thuốc trong cơ thể Hạ Ngữ Mạch cũng là trải qua nhiều lần tích lũy mà thành, đoán chừng chính là thuốc được phun trên mấy chậu cây, tích lũy từng chút một như vậy, chờ đến khi Hạ Ngữ Mạch chính thức phát bệnh thì cũng mất một đoạn thời gian, hơn nữa lịch trình của Hạ Ngữ Mạch lại rất ổn định, cho dù chuyện này, không, hoặc là nói để an bài tất cả mọi chuyện thì cô tốn không ít công phu nhỉ? Huống chi cô còn tính toán cả lịch trình giống nhau của Tô Thiển Miên và Hạ Ngữ Mạch, chuyện này càng hao tổn của cô không ít thời gian. Chẳng qua cô có gian tế, tôi nghĩ thời gian cô có sẽ dư dả hơn rất nhiều, chỉ là cô làm như vậy không sợ Tô Thiển Miên mà cô thích sẽ bị vạ lây sao? Hay là nói tình yêu của cô chẳng qua cũng chỉ là ham muốn chiếm làm của riêng! Không có được nên dứt khoát tự tay phá hủy đúng không! Cô không có được Tô Thiển Miên nên muốn phá hủy cô ta, cho dù cô biết Hạ Ngữ Mạch yêu Thần Tử Tiêu thì cô cũng thực hiện kế hoạch của mình, không có một chút hối hận! Cô nói xem lời tôi nói có đúng không?"
Giản Mạc chậm rãi cất lời, mỗi một câu nói ra đều khiến đáy mắt Tuần Thấm Y thoáng hiện lên ngạc nhiên, từng câu chấp vấn càng làm Tuần Thấm Y giật mình, sắc mặt cũng thay đổi.
"Làm sao Madam biết được những chuyện này?" Tất cả tài liệu về vụ án, nhóm người Lương Diệc đã xem qua, tại sao không có chỗ nào nhắc đến chuyện Tuần Thấm Y thích Tô Thiển Miên.
"Cô ấy đang nói dối." Mộc Hi Lương hiểu Giản Mạc bao nhiêu chứ, một cái nhướng mi, một lần cau mày của Giản Mạc, nàng đều có thể biết được tâm tư trong đó.
"Nói dối?" Rất muốn nghe Mộc Hi Lương giải thích, nhưng thấy bác sĩ Mộc người ta còn đang bận nhìn tình huống trong phòng thẩm vấn thì cũng không lên tiếng được.
"Không đúng, cô nói không đúng!" Hai bàn tay đang đan vào nhau đột nhiên vỗ lên mặt bàn, cả người cũng kích động đứng bật dậy.
"Vậy sao? À, tôi nghĩ là như thế này đi, thật ra thì chuyện thích Tô Thiển Miên là cô giả vờ bên ngoài thôi, người cô chân chính thích là Thần Tử Tiêu mới đúng." Đối mặt với kích động của Tuần Thấm Y, Giản Mạc ngược lại rất trấn định ngồi yên trên ghế, sau đó bày ra bộ dạng vô tội nói ra sự thật khiến Tuần Thấm Y sụp đổ.
"Sao cô biết được?" Tuần Thấm Y lộ ra vẻ mặt đầy hoảng sợ nhìn Giản Mạc, lỡ miệng hỏi.
"Xem ra tôi đoán đúng rồi."
"Đoán? Hừ! Tôi lại thấy là Madam luôn chờ tôi nói ra những lời này để chứng minh tất cả suy đoán của cô đi." Sau khi tỉnh táo lại rồi thì Tuần Thấm Y cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Giản Mạc cũng hung ác như nhìn kẻ thù. Ép mình đến trạng thái kích động, sau đó lại giả vờ vô tội, người này thật quá ghê gớm.
"Nói vậy cũng được đi. Tại sao?" Không thể chối bỏ, đúng là cô đang có chủ ý này.
"Tại sao cô lại biết tôi thích Tử Tiêu, ban đầu không phải đều cho rằng tôi thích Tô Thiển Miên sao?" Không trả lời câu hỏi của Giản Mạc mà mang theo nghi ngờ trong lòng muốn Giản Mạc giải đáp.
"Ánh mắt, trong lúc vô tình đọc một bài báo rồi nhìn thấy ánh mắt của cô khi nhìn Thần Tử Tiêu." Ánh mắt đó rất quen thuộc, là ánh mắt khi ngắm nhìn người mình thích, tình ý tràn đầy trong đó ngay cả chính bản thân mình cũng không phát giác được, bên trong tình ý còn lộ ra khổ sở.
Sau khi được Giản Mạc giải đáp nghi hoặc, Tuần Thấm Y cũng chịu buông tay, chậm rãi kể lại quá trình phạm tội của mình. Hóa ra Tô Thiển Miên, Hạ Ngữ Mạch, Thần Tử Tiêu và Tuần Thấm Y là bạn bè khi còn trẻ, lúc đó ba người trong số họ tham gia cuộc thi tài năng, chỉ có một mình Tuần Thấm Y là không đi. Nhưng Tuần Thấm Y cũng không biết quan hệ của Thần Tử Tiêu và Hạ Ngữ Mạch mà chỉ biết Tô Thiển Miên thích Hạ Ngữ Mạch, cho nên đã cổ vũ cô ta đi bày tỏ với Hạ Ngữ Mạch. Thật ra thì Tuần Thấm Y làm vậy là có tư tâm. Khi đó quan hệ của Thần Tử Tiêu và Hạ Ngữ Mạch đang rất tốt, mà mình lại thích Thần Tử Tiêu, Tô Thiển Miên thích Hạ Ngữ Mạch, vì vậy đã nghĩ rằng nếu kết đôi Tô Thiển Miên và Hạ Ngữ Mạch thì cơ hội của mình sẽ cao hơn. Chẳng qua sau đó xảy ra một số chuyện nên đã biết được hai người kia đã sớm ở cùng một chỗ.
Vốn tưởng rằng thời gian có thể khiến cô ta quên được Thần Tử Tiêu, chỉ cần không để ý đến thì có thể bình ổn tình cảm của mình, nhưng không ngờ rằng bởi vì làm trợ lí cho Tô Thiển Miên mà cả bốn người lại có cơ hội gặp mặt. Tô Thiển Miên bởi vì tỏ tình thất bại mà mỗi lần gặp nhau đều mang theo lúng túng, còn cô ta thì chỉ có thể đứng từ xa nhìn người mình thích.
Lâu ngày, cảm giác không cam lòng liền bành trướng trong lòng Tuần Thấm Y, bắt đầu có tâm tư xấu với Hạ Ngữ Mạch. Sở dĩ mỗi lần đều chọn lúc có mặt Tô Thiển Miên ở đó là vì giận cá chém thớt mà thôi. Gian tế mà Giản Mạc nói cũng không có, cho dù Tuần Thấm Y nghỉ việc rồi thì cũng đã sắp xếp lịch trình mấy tháng sau đó cho Tô Thiển Miên, cho nên cô ta biết rất rõ mọi hoạt động.
"Cho đến tận bây giờ tôi cũng không ngờ rằng mất đi Hạ Ngữ Mạch thì Thần Tử Tiêu sẽ biến thành bộ dạng này." Tuần Thấm Y bình tĩnh kể lại đầu đuôi, Giản Mạc cũng cực kì bình tĩnh lắng nghe, đến cuối cùng, khi nhớ lại lần gặp Thần Tử Tiêu gần đây thì Tuần Thấm Y tràn đầy áy náy, giọng nói trầm thấp, lộ ra vô tận phiên não.
"Cô thật ích kỉ!" Giản Mạc cũng không thèm nói nhiều với Tuần Thấm Y nữa, cầm bản ghi chép trong tay, ném lại một câu rồi rời khỏi phòng thầm vấn. Có thể khiến cô nói ra câu này thì cho thấy cô cũng rất đồng tình với chuyện của Hạ Ngữ Mạch và Thần Tử Tiêu.
Sau khi Giản Mạc ra ngoài thì Tuần Thấm Y không nhịn được nữa mà nằm dài trên bàn khóc rống lên, chẳng trách ban đầu trong mắt của cô ta nồng đậm bi thương đến vậy.
Giản Mạc rời khỏi phòng thẩm vấn, Mộc Hi Lương cũng rời khỏi phòng theo dõi, hai người gặp nhau trên hành lang, lẳng lặng đối mặt nhau, không nói nửa lời.
Nhìn nhau một lúc, Giản Mạc tỏ ý muốn quay về tổ trọng án, Mộc Hi Lương gật đầu, hai người liền tách nhau ra.
"Sao cô lại ở chỗ này?" Trên hành lang quay về tổ trọng án, Giản Mạc gặp được Lý Tú An đang đang đi qua đi lại ở đây.
"Madam, cô giúp tôi một tay đi, tôi sợ Tử Tiêu xảy ra chuyện." Lý Tú An vừa nhìn thấy Giản Mạc thì ánh mắt lo lắng liền sáng rực lên, tựa như nhìn thấy hi vọng, nắm lấy hai tay Giản Mạc, vừa lôi vừa kéo, rất sợ chút hi vọng vừa dấy lên đó sẽ biến mất.
Giản Mạc cau mày nhướng mi nhìn người đang đau khổ kia, trên người cô ấy đã không còn sự bình tĩnh quyết đoán khi xử lí công việc như trước đó nữa. Hai hàng lông mày cau chặt lại, mi tâm xinh đẹp nhíu lại thành hình chữ xuyên, dáng vẻ như vậy, thật đúng là gặp phải chuyện phiền phức lớn rồi.
"Thần Tử Tiêu? Cô ấy thế nào?" Bàn tay bị nắm đến phát đau nhưng Giản Mạc cũng không ngăn cản.
Từ sau cái lần đi tìm Thần Tử Tiêu đó, Giản Mạc cũng chưa từng đến lần nào nữa, những chuyện liên quan đến Thần Tử Tiêu đương nhiên đã có người khác theo dõi rồi.
"Cô ấy gởi cho tôi một tin nhắn, sau khi xem xong thì luôn cảm thấy không đúng, cho nên đã lập tức đến nhà tìm cô ấy, nhưng mà nhấn chuông rất lâu cũng không có ai mở cửa, gọi điện cũng không bắt máy. Sau đó tôi lại đến nhà của Tiểu Mạch tìm thử, cũng giống vậy, không thấy bóng dáng của Tử Tiêu, mà điện thoại di động vẫn luôn trong trạng thái tắt máy. Tôi đã tìm rất nhiều nơi rồi nhưng không tìm được, tôi sợ cố ấy chẳng qua chỉ muốn trốn tránh mà thôi, nhưng suy nghĩ rất nhiều khả năng thì không có cái nào khiến tôi an tâm. Tôi sợ cô ấy xảy ra chuyện gì đó, tôi biết Madam nhất định có cách giúp tôi tìm được cô ấy." Vừa nói vừa đưa nội dung tin nhắn cho Giản Mạc xem.
Nội dung trong tin nhắn là như này: "Tú An, cảm ơn cậu vì từ trước đến nay luôn chăm sóc Mạch, cũng rất cảm kích vì cậu luôn bảo vệ tình cảm của bọn mình, chúng ta mãi mãi là bạn tốt. Quen biết cậu là may mắn, khiến cậu hi sinh nhiều như vậy, bọn mình không biết nên cảm ơn cậu thế nào. Cảm ơn! Mặc kệ bây giờ Mạch ở đâu, mình vẫn luôn nhớ cậu ấy từng nói rằng: 'Cho dù mình đi đến đâu, cũng không quan tâm chúng ta ai ra đi trước, mình nhất định sẽ đứng con đường đó chờ đợi cậu, cũng nhất định sẽ tìm được cậu.' Thật xin lỗi, thật ra mình cũng không muốn khiến cậu lo lắng, nhưng mà mình phải đi tìm cậu ấy."
Nội dung trong thư có thể nói chính là lời từ biệt, đáy mắt Giản Mạc run lên, rút bàn tay bị Lý Tú An nắm chặt, lập tức móc điện thoại ra gọi đi: "Bây giờ Thần Tử Tiêu đang ở đâu?"
Người bên kia điện thoại trả lời xong thì Giản Mạc liền cúp máy, nói địa chỉ cho Lý Tú An rồi quyết định đến xem tình huống của Thần Tử Tiêu.
Mà Lý Tú An sau khi nghe xong địa chỉ thì lập tức xông ra ngoài, trên mặt tràn đầy ảo não, tìm nhiều nơi như vậy, nhưng cớ sao lại quên mất chỗ đó chứ?
Nhìn bóng lưng chạy như bay của Lý Tú An, Giản Mạc cũng rất lo lắng cho tình huống của Thần Tử Tiêu, gọi điện thoại nói cho Mộc Hi Lương biết rồi chuẩn bị đi xem thử. Mộc Hi Lương lại nói nàng cũng muốn đi, Giản Mạc nghĩ nếu Thần Tử Tiêu có chuyện gì thì một bác sĩ Pháp y như Mộc Hi Lương cũng có thể làm một bác sĩ, có thể giúp đỡ gì đó, cho nên cô liền đồng ý.
Hai người vừa mới tách ra chưa được bao lâu thì vì chuyện này mà lại gặp nhau.
Lúc đến nghĩa trang an táng Hạ Ngữ Mạch, nhìn thấy xe của Lý Tú An đã đậu ở đó nhưng không có ai. Hai người nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng đi đến phần mộ của Hạ Ngữ Mạch.
Vụ án xảy ra chưa bao lâu, bởi vì áp lực dư luận nên Lý Tú An là người nhận xác của Hạ Ngữ Mạch về, do Hạ Ngữ Mạch không có người thân nên Lý Tú An liền hỏa thiêu rồi chôn ở một nghĩa trang bên sông. Lúc làm tang lễ cho Hạ Ngữ Mạch thì có rất nhiều nghệ sĩ lớn đến tham dự.
Đến khi Giản Mạc và Mộc Hi Lương đến nơi thì đã thấy Lý Tú An ôm Thần Tử Tiêu khóc nức nở.
Theo động tác lắc lư của Lý Tú An mà cái chai trong tay Thần Tử Tiêu cũng lăn ra ngoài, Mộc Hi Lương cảm thấy không ổn nên nhanh chóng đi đến ngồi xuống kiểm tra Thần Tử Tiêu, nhưng sau đó lại cau mày lắc đầu nhìn Giản Mạc.
Đi tìm cô ấy rồi sao? Giản Mạc không dám nói Thần Tử Tiêu tự sát vì tình mà là dùng một cách nói khác để thay thế. Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, tâm tình Giản Mạc có chút nặng nề, không biết nên đau lòng vì người kia tự vẫn hay cảm thấy an ủi vì nụ cười an nhiên trước lúc chết của cô ấy.
Cũng không biết tại sao, nhìn tình cảnh nơi đây, nội tâm Giản Mạc liền xuất hiện nỗi buồn vô tận, thật giống như người thân ruột thịt của mình vừa qua đời.
Có lẽ cảm nhận được nội tâm bất an sợ hãi của Giản Mạc, Mộc Hi Lương đứng lên yên lặng đi đến bên cạnh cô, nắm thật chặt tay cô. Bàn tay Giản Mạc chạm đến lòng bàn tay ấm áp của người kia, nội tâm bất an cũng vì Mộc Hi Lương mà chậm rãi bình tĩnh lại.
Vụ án của Hạ Ngữ Mạch chấm dứt tại đây, mà tin tức Thần Tử Tiêu chết trước phần mộ của Hạ Ngữ Mạch khiến giới truyền thông liên tục truy hỏi, người chịu đựng nhiều nhất là Lý Tú An. Trong lòng chịu đau đớn vì cái chết của hai người bạn thân, rồi còn phải đối mặt với sự truy đuổi không buông của truyền thông, có thể ứng phó với hết thảy mọi thứ, sự cường đại và nội tâm kiên trì của Lý Tú An thật khiến cho Giản Mạc bội phục không thôi.
Mà khi nhân cách ôn nhu mềm yếu của Tô Thiển Miên xuất hiện, nghe nói cô ấy đã khóc rất lâu.
Những người trong tổ trọng án của Giản Mạc cũng không cảm thấy vui vẻ gì sau khi phá thành công vụ án này. Người cần nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, người cần bồi bạn gái thì đi bồi bạn gái.
Còn Giản Mạc và Mộc Hi Lương thì sao? Hai người bị cảm động vì tình yêu của Hạ Ngữ Mạch và Thần Tử Tiêu, lúc này đây đang ngồi trong rạp xem bộ phim cuối cùng mà hai người để lại - "Yêu em, không liên quan đến giới tính". Thật ra, tình yêu cũng có thể thuần túy như vậy, không liên quan đến bất kì thứ gì khác.
Như vậy, đây cũng được coi là buổi hẹn hò đầu tiên của hai người sau khi chính thức trở thành người yêu.
-------------
Kết án rồi, là vụ án thứ tư nhỉ, kết thúc thật buồn, haizzz

Bình luận

Truyện đang đọc