Chương 83: Án mất tích ly kì (07)
Bảo đi thăm dò Dương Huyền An thì nhóm người Lương Diệc liền lập tức tiến vào trạng thái làm việc. Nhưng mà cái người tên Dương Huyền An chỉ xuất hiện trong tài liệu của năm người mất tích thôi, còn bộ dáng của người này thế nào thì chẳng ai biết được. Muốn điều tra ra người này thì phải dựa theo đầu mối từ năm người kia.
Phân công làm việc, chia nhau ra đi điều tra xem những ai đã từng tiếp xúc năm nạn nhân xem có ai quen biết Dương Huyền An hay không.
Bốn người ra ngoài làm việc rồi nên văn phòng cũng thanh tịnh không ít. Giản Mạc phụ trách điều tra Trịnh Minh Mỹ, nhưng lại không ra ngoài như nhóm người Lương Diệc mà ở lại tổ trọng án phân tích những tài liệu mà bọn họ đã thu thập được.
Quá trình phá một vụ án là phải trải qua những suy đoán tính đi tính lại, thu thập tài liệu, sau đó đưa ra nhận định, sau đó lại đưa ra những điểm khả nghi, cuối cùng là dựa vào đó để thu thập càng nhiều tài liệu và chứng cứ có lợi hơn.
Giản Mạc lau sạch nội dung lúc nãy đã viết trên bảng trắng, rồi lại viết tên của năm người mất tích lên đó một lần nữa, sau đó viết tên Dương Huyền An, từ cái tên này vẽ ra năm dấu mũi tên chỉ đến năm nạn nhân.
Bên trái tấm bảng viết "Sách Lêvi", đây là quyển sách mà tất cả năm nạn nhân từng đọc, liệu rằng nội dung bên trong sẽ có thâm ý gì không? Thật sự là tín ngưỡng Giesu hay là còn có mục đích khác?
Giản Mạc vừa đọc những manh mối trên tài liệu vừa ghi chú lên bảng trắng.
Điểm khả nghi đầu tiên: Mục đích Dương Huyền An tiếp cận năm người phụ nữ là gì? Trong khi giữa bọn họ không có điểm chung nào cả.
Điểm khả nghi thứ hai: Tại sao năm người phụ nữ này lại si mê tín ngưỡng tôn giáo chỉ trong một thời gian ngắn như vậy? Trong này có ẩn tình gì không?
Điểm khả nghi thứ ba: Nếu thật sự có liên quan đến nghi lễ cúng tế, như vậy nguyên nhân cả năm người tham gia nghi lễ là gì? Bọn họ đều có cuộc sống và gia đình riêng, tại sao lại lựa chọn như vậy?
Điểm khả nghi thứ tư: Quyển "Sách Lêvi" này có tác dụng gì? Thật sự giống như lời Tư Hàn nói sao? Hơn nữa ngay cả Tư Hàn còn biết Sách Lêvi là một quyển sách cúng tế, như vậy không phải năm người kia sẽ càng hiểu rõ hơn sao?
Giản Mạc biết bốn điểm khả nghi lên bảng trắng, đứng một bên suy nghĩ nguyên nhân, phân tích các nhân tố liên quan.
Người đang tập trung suy nghĩ thì sẽ không chú ý đến thời gian, cho nên trong lúc Giản Mạc còn đang vùi đầu trong đống câu hỏi, rồi lo đọc tài liệu trong tay thì giờ tan sở đã lặng lẽ đến.
Cho dù Giản Mạc là một người cuồng công việc nhưng không có nghĩ là trí nhớ của cô kém, lúc Mộc Hi Lương đến gọi cô về thì Giản Mạc liền nhớ lại sự khó chịu của lúc sáng, nhất là bộ dạng nhàn nhã vui vẻ của người nào đó, khiến cho nội tâm đang bình lặng vì vụ án của Giản Mạc liền nổi sóng gió.
Hai người ở bên ngoài giải quyết bữa tối, sau đó định về nhà nghỉ ngơi nói chuyện phiếm một lát. Còn về chuyện nên về nhà của Giản Mạc hay nhà Mộc Hi Lương thì cả hai cũng có sự nhất trí rất cao - nhà của Giản Mạc.
Hai người đều là người không thích ra ngoài, sau khi tan làm thì đều chui về nhà làm vài việc có ý nghĩa.
Tỷ như đọc sách, hay tỷ như, nói chuyện phiếm.
Nói trắng ra chính là cả hai đều là trạch nữ, thích không khí an tĩnh.
Từ lúc hai người quen biết cho đến khi hẹn hò thì số lần cùng nhau ra ngoài chơi thật sự không nhiều, sợ là còn đếm không hết một bàn tay. Địa điểm hẹn hò yêu thích chính là ở nhà của Giản Mạc hay của Mộc Hi Lương. Trò chuyện rồi đọc sách, làm vài chuyện của tình nhân, đây là cuộc sống an tình hòa hợp mà rất nhiều người theo đuổi.
Đến nhà của Giản Mạc rất nhiều lần rồi nên Mộc Hi Lương nghiễm nhiên xem mình là chủ nhân của nơi này, cho dù hai người còn chưa đến mức sống chung nhưng Mộc Hi Lương đã nắm rõ mọi ngóc ngách trong nhà Giản Mạc.
Vừa bước vào nhà thì Mộc Hi Lương đã chạy đến tủ lạnh lấy hai lon nước, một lon đưa cho Giản Mạc, còn mình thì cầm một lon, kiếm chỗ ngồi rồi mở ra uống.
Đối với Mộc Hi Lương mà nói, nước đóng lon không phải thứ ngon lành gì. Mộc Hi Lương thích pha trà, cũng nghiên cứu không ít về trà đạo, đáng tiếc là nhà của một Madam cảnh sát thì lại không có những thứ này. Thường ngày đa số thời gian dùng để phá án, sau khi về nhà thì liền nghỉ ngơi, nào có dư công phu tâm tình mà đi pha trà chứ.
"Cậu nói xem, hôm nay cậu trêu chọc mình bao nhiêu lần?" Giản Mạc không khui lon nước mà đem nó đặt lên bàn, ngồi trên sofa ngẩng đầu nhìn dáng vẻ thưởng thức của Mộc Hi Lương, cũng không để tâm là có làm nàng bị sặc không mà nhanh chóng vươn tay kéo nàng một cái, để nàng ngã ngồi trên đùi mình.
Mộc Hi Lương bất ngờ không kịp phòng bị nên thật sự bị động tác của Giản Mạc làm cho sặc nước, không ngừng ho khan, cũng bởi vì lực kéo mà có vài giọt nước bắn ra ngoài, rơi xuống quần áo của cả hai.
Hôm nay hai người đều mặc áo sơ mi khá mỏng, bị đồ uống dính lên như vây thì trên áo sơ mi trắng liền xuất hiện vài vệt nước, mà nước uống này vừa được lấy từ trong tủ lạnh nên cả hai đều cảm thấy hơi lạnh, chẳng qua những chi tiết nho nhỏ này đều không thu hút được sự chú ý của hai người họ.
"Hửm? Tiểu Mạc nói gì, mình nghe không hiểu nha?" Sau một trận ho kịch liệt thì trên mặt Mộc Hi Lương liền nổi lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, lúc nói ra lời này thì sóng mắt lưu chuyển cực kì quyến rũ, một cánh tay quấn lấy cổ Giản Mạc, ổn định thân thể, khiến khoảng cách giữa hai người càng gần hơn. Lúc dứt câu thì hai đôi môi gần như sắp chạm vào nhau, chỉ cần động một cái là có thể ôm hôn.
"Cậu tên tiểu yêu tinh này, đây là đang câu dẫn mình sao? Hửm?" Có lẽ là vì nằm ở thế hạ phong đã lâu nên hiển nhiên Giản Mạc không chịu nổi bộ dạng này.
Giản Mạc ở trong tay Mộc Hi Lương có thể nói chính là một bại tướng, nhiều lần thất bại khiến cho Giản Mạc yếu thế, tuy nói cũng đôi khi chuyển bại thành thắng nhưng mà tỷ lệ không nhiều cho lắm.
"Hả? Biểu hiện của mình đã rõ ràng như vậy, sao Tiểu Mạc còn chưa cắn câu chứ?" Trong con ngươi yêu mị đều là thâm tình, mày liễu khẽ nhếch một cái, tựa hồ là đang oán trách Giản Mạc không hiểu phong tình.
"Hừ! Cậu nói xem hôm nay mình nên trừng phạt cậu thế nào! Biết rõ ngoài miệng mình nói không để ý nhưng trong lòng rất chua, vậy mà hết lần này đến lần khác còn đả kích mình. Nói đi, phải phạt yêu tinh thích câu dẫn người này thế nào đây?" Hừ lạnh một tiếng, chỉ cần vừa nhớ lại chuyện kia thì trong lòng Giản Mạc liền đổ gidấm, rõ ràng là cô gái này cố ý!
"Chua sao? Hửm? Sao mình không ngửi thấy nhỉ?" Vừa nói vừa thật sự đưa mũi ngửi trên người Giản Mạc một cái, sau đó lắc đầu phủ nhận: "Không có mùi chua nha, gạt mình hả?"
Vì động tác của Mộc Hi Lương mà mấy lọn tóc không được buộc liền rơi xuống làn da nhẵn nhụi của Giản Mạc, hơi thở tê dại tập kích lên người cô, có chút nhột, cũng có cảm giác không nói nên lời, không biết vì sao mà tư thế bây giờ của hai người khiến cho cả người Giản Mạc ngứa ngáy như có kiến bò.
"Thôi đi." Nhắc nhở bản thân tỉnh táo lại, không nên lại rơi vào cạm bẫy của Mộc Hi Lương.
"Aiz.... Mình còn chưa ngửi được mà đã bảo thôi rồi. Nếu không để mình ngửi thêm cái nữa, có lẽ sẽ ngửi được đấy, cậu thấy thế nào? Chủ ý này không tệ chứ?" Dư quang liếc thấy Giản Mạc vì mấy lời này của nàng mà sắc mặt càng lúc càng đen, Mộc Hi Lương cố làm ra dáng vẻ vô tội, trưng cầu ý kiến của Giản Mạc.
"Cậu dám! Cậu không sợ mình làm bể vò giấm hả! Người phụ nữ to gan này!" Xúc động hét lên, Giản Mạc bây giờ đã khó lòng kiềm chế được rồi.
Người phụ nữ đáng chết này đúng là rất khó đối phó mà!
"Tiểu Mạc có biết dáng vẻ của cậu bây giờ rất giống cái gì không?" Sóng mắt lưu chuyển, đáy mắt Mộc Hi Lương bây giờ tràn đầy ý cười, động tác trên tay vẫn không ngừng, vuốt ve mái tóc mềm mại của Giản Mạc.
"Cái gì?" Mặc dù biết thứ Mộc Hi Lương nhắc đến không có gì tốt lành thế nhưng ánh mắt của Giản Mạc vẫn tràn ngập tò mò.
"Mèo xù lông a~" Nhẹ nhàng phun ra bốn chữ, hơn nữa còn vuốt vuốt tóc của Giản Mạc, giống như đang vuốt lông mèo vậy.
"....!!!" Mặt tối sầm lại, Giản Mạc cảm thấy mình bị đùa bỡn rồi.
"Haha~" Tiếng cười vui vẻ bật ra từ miệng Mộc Hi Lương, cho thấy lúc này nàng đang vô cùng cao hứng.
Không nhìn được dáng vẻ cao hứng của cô gái này, Giản Mạc liền hôn lên đôi môi đỏ mọng trước mặt, nhất thời tiếng cười liền biến mất, thay vào đó là tiếng thở gấp nho nhỏ.
Bởi vì Giản Mạc nhắm mắt hôn, cho nên đã bỏ lỡ ánh mắt tràn ngập nụ cười đắc ý vì đạt được âm mưu của Mộc Hi Lương khi nàng nhìn vẻ mặt si mê của Giản Mạc.
Nụ hôn chậm rãi tốt đẹp, mà tư thế của cả hai lại vô cùng thuận lợi cho hành động của họ, bầu không khí càng lúc càng nóng lên, tình cảm mập mờ không ngừng lan ra bốn phía.
Giản Mạc dần dần không thỏa mãn với mùi vị giữa hai đôi môi, mê ly rời khỏi đôi môi đỏ mọng kia, hướng đến da thịt trên cần cổ của Mộc Hi Lương.
Chóp mũi bị mùi hương quen thuộc tấn công, Giản Mạc thỏa mãn thở ra một hơi, từ cần cổ đến vành tai, càng lúc càng không thỏa mãn, càng muốn nhiều hơn, động tác cũng không chậm trễ. Động tác trên miệng không ngừng, động tác trên tay cũng không thành thực, không ngừng gặm nhấm da thịt mềm mại ngọt ngào của Mộc Hi Lương. Một đường đi xuống, còn muốn nhiều hơn nữa, còn chưa đủ.... chưa đủ.... Đi theo suy nghĩ trong lòng, không ngừng chạm lên thân thể băng cơ ngọc cốt của Mộc Hi Lương.
Hơi thở nóng bỏng phủ lên làn da nhạy cảm của Mộc Hi Lương, khiến cho thân mình của nàng hơi khựng lại, đầu óc đang mơ hồ vì nụ hôn của Giản Mạc cũng dần thanh tỉnh hơn. Cứ tiếp tục như vậy, không phải sẽ xảy ra chuyện gì đó sao? Trong đầu luẩn quẩn rất nhiều hình bóng, có mơ hồ, có rõ ràng, nhưng mặc kệ là mơ hồ hay rõ ràng thì Mộc Hi Lương đều biết người kia chính là Giản Mạc.
"Tiểu Mạc đây là đang trừng phạt mình sao?" Nếu phải bại trận như vậy thì Mộc Hi Lương có chút không cam lòng.
Bên tai truyền đến tiếng nói khiến cho Giản Mạc ngừng động tác, vèo một cái liền thoát khỏi trạng thái mập mờ của hai người, sắc mặt Giản Mạc ửng đỏ, ánh mắt lúng túng không dám nhìn Mộc Hi Lương, cho rằng bởi vì kích động của mình mà khiến Mộc Hi Lương không thoải mái. Dù sao thì.... Dù sao thì hai người các cô mới yêu nhau không được bao lâu.... Sao cô có thể....
".... Thật xin lỗi." Nhìn Mộc Hi Lương lúc này đang quần áo xốc xếch, trong lòng Giản Mạc liền nổi lên một trận áy náy, sau khi yên lặng thì nhẹ nhàng nói ra ba chữ này.