ĐỐT XƯƠNG CUỐI CÙNG (TỐI HẬU NHẤT CĂN CỐT ĐẦU)

Chương 57: Tình yêu chân thành (04)
Giản Mạc là kiểu người hành động đi đôi với lời nói, cho nên cô lập tức cầm hồ sơ đi tìm sếp Hoàng. Mặc dù đây là chuyện cô muốn tìm hiểu nhưng dù sao cũng là chuyện riêng, huống chi còn có thân phận kia của cô nữa.
Cốc cốc!
"Mời vào." Bên trong truyền ra một giọng nam trầm thấp.
"Giản Mạc hả, lại đây ngồi đi, hôm nay không phải tổ trọng án của các cô được nghỉ sao, còn cố gắng đến vậy a, nghỉ ngơi có đủ không đó?" Sếp Hoàng nhìn người đi vào là thuộc hạ đắc ý của mình nên liền tươi cười chào đón.
Không khỏi không thừa nhận năng lực của Giản Mạc, tổ trọng án dưới sự dẫn dắt của cô đã liên tiếp phá được nhiều vụ án, cấp trên luôn khen thưởng có thừa với Giản Mạc. Chẳng qua Giản Mạc làm người khiêm tốn, rất ít khi tham gia hoạt động tập thể của đồn cảnh sát, cũng rất lạnh lùng, nhưng mà sếp Hoàng thì lại không cho rằng như vậy. Biểu hiện của cô không ảnh hưởng gì đến sự nghiêm túc phá án của cô, cũng chính bởi vì những điều này mà bọn họ ngược lại là ca ngợi cô là nữ vương phá án.
"Dạ, chỉ là muốn hỏi sếp Hoàng một chuyện thôi." Giản Mạc vẫn lạnh lùng trước sau như một, sếp Hoàng cũng đã quen rồi. Ngoại trừ trước mặt Mộc Hi Lương là Giản Mạc còn lộ ra chút biểu cảm ra thì còn với bất kì người nào cô cũng lạnh nhạt như vậy.
"Chuyện gì?" Có thể khiến Giản Mạc đến đây hỏi chứng tỏ đó không phải là vụ án đơn giản. Vẻ mặt của sếp Hoàng như đang có ý giải nạn, thái độ của Giản Mạc không tốt lắm nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến sự yêu thích mà ông dành cho cô, dĩ nhiên, đây là yêu thích của cấp trên dành cho cấp dưới.
"Mười năm trước, ác đấu hắc đạo, tôi muốn biết chuyện này." Giản Mạc đưa hồ sơ trong tay cho sếp Hoàng, đôi con ngươi nhìn chằm chằm vào ông, muốn từ vẻ mặt của ông để nhìn ra chút sắc thái nào đó.
Sếp Hoàng vừa nghe Giản Mạc nhắc đến vụ án này thì toàn thân cứng đờ, bàn tay chậm rãi vươn ra, trong mắt lộ ra chút kinh hoàng, nhưng mà rất nhanh đã trấn định lại, nhận lấy hồ sơ trong tay Giản Mạc, thay vào đó là một nụ cười bình thường, hỏi: "Vụ án này làm sao? Vụ án mười năm trước, tôi thấy có vẻ quá lâu rồi nhỉ."
Mặc dù sếp Hoàng kịp thời bình tĩnh lại nhưng Giản Mạc vẫn nhìn ra những điểm khác thường của ông. Năng lực nắm bắt của Giản Mạc cực kì sắc bén, thậm chí cả nụ cười không chạm đến đáy mắt của ông cũng bị Giản Mạc chú ý.
Giản Mạc nổi lên lòng nghi ngờ, thế nhưng biểu tình trên mặt vẫn rất bình thường, thật giống như không để ý đến những phản ứng kia của sếp Hoàng, nhưng thực ra là đang đem những nghi ngờ kia dằn xuống đáy lòng, trong đầu nghĩ quả nhiên vụ án này có điểm kì quặc.
Mặc dù Giản Mạc mơ hồ cảm thấy bản thân mình có liên quan đến vụ án này nhưng trí nhớ không hoàn hảo khiến cô không nhớ được gì, ngoại trừ không biết làm sao thì cũng chỉ là không biết làm sao.
"Nói về vụ án này, đã qua nhiều năm như vậy, sao Giản Mạc lại đột nhiên muốn điều tra?" Ánh mắt của sếp Hoàng mang theo một chút cảnh giác, nhưng rất nhanh đã bị giấu đi, lật xem nội dung trong hồ sơ, giả bộ nghi ngờ hỏi. Vụ án mười năm trước không phải là một vụ án nhỏ, nhiều người đã chết, cuối cùng lại không bắt được một tên hung thủ nào, nếu không phải có người âm thầm gây sức ép thì lúc đó sao có thể buông tha chuyện truy xét được.
"Lúc nãy ở phòng hồ sơ, tiện tay lật xem, thấy nội dung bên trong không đúng lắm, có chút nghi ngờ, sợ là có ẩn tình khác, rồi nhìn kĩ thì thấy người xử lí chuyện năm đó là sếp Hoàng, cho nên mới đến tìm sếp để hỏi thử một chút." Trước khi đến tìm sếp Hoàng, Giản Mạc đã nghĩ xong cá cớ, dù sao thân phận kia của cô cũng không thể để người khác biết được, huống chi vụ án này lại là chuyện riêng, Giản Mạc càng không thể nào công khai nói rõ.
Con người trong giai đoạn tìm kiếm danh lợi, chuyện gì cũng dám làm, mặc dù Giản Mạc làm việc với sếp Hoàng nhiều năm rồi nhưng vẫn không tín nhiệm người ở trên quan trường, đây chính là những lời mà Giản Dực Long đã dạy cho cô.
Giản Dực Long từng nói với Giản Mạc rằng, ở xã hội của chúng ta, không nên tin bất cứ chuyện gì, bất cứ ai cũng đáng hoài nghi, không nên để lộ trái tim của mình với ai cả, trừ phi con tìm được một người có thể khiến con không chút phòng bị giao ra trái tim của mình. Nếu không, lạnh lùng mới là lựa chọn bảo vệ bản thân tốt nhất.
Cho đến bây giờ, Giản Mạc không có bạn bè, đối với ai cũng lạnh lùng, cho dù là với Giản Dực Long thì cũng không ngoại lệ, mãi cho đến khi gặp Mộc Hi Lương.
"À, đúng là năm đó tôi phụ trách vụ án này, thế nhưng đầu mối lưu lại ở hiện trường không nhiều, hơn nữa lúc đó kĩ thuật nghiệm chứng cũng không hiện đại như bây giờ, cho nên càng khan hiếm manh mối hơn. Ác đấu năm đó, người bị ảnh hưởng nặng nhất là một người phụ nữ ngã trong vũng máu." Sếp Hoàng nhớ lại tình huống mười năm trước, không lạnh mà run. Làm một cảnh sát, ông có năng lực ứng đối với mọi chuyện, thế nhưng mỗi khi nhớ lại tình cảnh khi đó, sếp Hoàng vẫn có chút không đành lòng.
Lời của sếp Hoàng khiến Giản Mạc căng thẳng, người phụ nữ ngã trong vũng máu đó chính là mẹ sao?
"Vậy sếp Hoàng có thể thuật lại tình cảnh khi ấy được không?"
"Haizz... Năm đó khi nhận được báo án thì tôi là người chạy đến hiện trường đầu tiên. Lúc đến nơi thì có rất nhiều người đã chết, từng cỗ thi thể nằm la liệt, lúc đến gần thì phát hiện chỉ có duy nhất một người còn sống, nhưng đó là một cô bé mới mười mấy tuổi. Cô bé đó đang ôm chặt thi thể của một người phụ nữ. Trên người cô bé, trên quần áo, trên tay đều bị nhuộm đỏ bởi máu của người phụ nữ kia. Còn người phụ nữ thì đã bỏ mạng, máu trên người bà ấy đã ướt đẫm chiếc quần trắng của bà, vô cùng chói mắt, giống như hoa hồng đang lẳng lặng nở rộ trên mặt đất, như ngọn lửa nơi địa ngục. Bên tai truyền đến tiếng khóc thút thít nỉ non, đó là tiếng khóc của cô bé dính đầy máu kia. Nhìn thi thể đầy đất, tôi phỏng đoán có lẽ hai mẹ con họ bị cuốn vào một trận ác đấu của hắc bang. Haizz, đúng là một đứa bé đáng thương." Sếp Hoàng hồi tưởng lại cảnh tượng năm đó, không hiểu sao lại cảm thấy tang thương. Một cô bé mới mười mấy tuổi, tận mắt nhìn thấy mẹ mình nằm trong vũng máu, không biết trong lòng cô ấy sẽ cảm thấy thế nào, có lưu lai ám ảnh hay không. Nhưng mà vừa nghĩ đến ác đấu của hắc bang đã đưa đến hậu quả như vậy, khiến cho một đứa trẻ mất mẹ thì đôi mắt của sếp Hoàng liền tản ra tức giận nồng nặc.
Nghe sếp Hoàng tường thuật đại khái mọi chuyện, hai tay Giản Mạc siết chặt, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại hỉnh ảnh mẹ của mình nằm trong đống máu, sắc mặt dần trở nên tái nhợt, trong mắt đan xen thống khổ. Hình ảnh máu me kia không ngừng xuất hiện khiến Giản Mạc phải siết chặt nắm đấm, buộc bản thân phải tỉnh táo, ít nhất là không thể yếu đuối trước mặt người ngoài.
Lúc đó nhất định là mẹ rất đau đớn, chảy nhiều máu như vậy mà. Giản Mạc rất muốn nhớ lại cảnh tượng ngày đó, rất muốn biết rốt cuộc hôm đó đã xảy ra chuyện gì, bởi vì cô biết chắc không phải là hai mẹ con cô vô tình bị dính líu vào. Thế nhưng mặc kệ là suy nghĩ bao nhiêu năm, cuối cùng cũng chỉ có hình ảnh nhuốm máu kia tràn đầy trong đầu Giản Mạc, khiến đầu của cô đau như muốn nứt ra.
"Sau đó thì sao? Đứa bé kia thế nào?" Cảm giác đầu đau đến muốn nổ tung khiến Giản Mạc muốn chạy trốn, thế nhưng nghĩ đến chuyện sau đó thì cứng rắn nhịn xuống, chẳng qua nắm tay lộ rõ gân xanh đang tiết lộ tâm tình lúc này của cô.
Giống như không phát hiện biểu tình khác thường của Giản Mạc, sếp Hoàng đang đắm chìm trong cảnh tượng nắm đó.
"Sau đó thì cảnh sát đến, đưa toàn bộ thi thể về Cục. Vốn dĩ thi thể của người phụ nữ đó cũng phải được đưa về nhưng mà ánh mắt coi chúng tôi như kẻ thù của cô bé kia khiến chúng tôi phải dừng bước. Một đồng nghiệp vừa định chạm vào thi thể của người phụ nữ thì liền bị cô bé đẩy ra, phẫn hận nhìn chằm chằm chúng tôi, giống như sợ chúng tôi mang mẹ của mình đi mất. Đứa bé kia cứ ôm chặt thi thể của người phụ nữ, không cho chúng tôi di chuyển. Sau đó chồng của người phụ nữ xuất hiện, mang theo cô bé và thi thể của người phụ nữ đó." Sếp Hoàng cảm thấy như vậy không hợp lí lắm, dẫu sao ở hiện trường chỉ còn một mình cô bé kia còn sống, cũng là nhân chứng tận mắt nhìn thấy mọi chuyện, có thể thuật lại rõ ràng toàn bộ những chuyện đã phát sinh, sợ đứa bé kia bị ám ảnh, hơn nữa người ở hiện trường đã chết hết, vậy là cũng coi như đã kết thúc vụ án. Bây giờ sếp Hoàng nhớ đến ánh mắt như nhìn kẻ thù của cô bé đó thì liền cảm thấy không thoải mái, ánh mắt như vậy không nên xuất hiện trên người một đứa trẻ còn nhỏ như vậy.
"Tôi biết rồi, cảm ơn sếp Hoàng." Nói xong Giản Mạc nhanh chóng đứng dậy, cầm hồ sơ trên bàn muốn rời khỏi phòng làm việc của sếp Hoàng.
"Giản Mạc, chẳng lẽ cô muốn điều tra lại vụ án này sao?" Sếp Hoàng ngăn lại Giản Mạc đang muốn rời đi.
"Không, tôi chẳng qua là có lòng nghi ngờ nên mới tìm sếp Hoàng để giải đáp mà thôi." Đưa lưng về phía sếp Hoàng, ánh mắt Giản Mạc mang theo kiên định, tràn đầy sức mạnh.
"Ừm."
Trở lại phòng làm việc, sắc mặt của Giản Mạc trắng bệch nhìn chằm chằm phần hồ sơ kia. Không từ bỏ chuyện cố gắng nhớ lại chuyện khi đó, thế nhưng mỗi lần hồi tưởng lại hình ảnh mẹ nằm trong vũng máu thì liền đau đớn không thôi, lần sau càng kinh khủng hơn lần trước. Giản Mạc đau đến không chịu nổi phải ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu, thế nhưng cho dù có làm thế nào thì đau đớn vẫn không giảm bớt, ngược lại càng lúc càng kịch liệt hơn.
Giản Mạc chịu không nổi mà dùng tay đánh vào đầu mình, đau đến nỗi bật lên từng tiếng rên rỉ. Ai? Ai có thể giúp cô một tay được không?
Không ngừng vỗ vào đầu để giảm bớt đau đớn, thế nhưng không có chút hiệu quả nào. Giản Mạc từ tư thế đang ngồi mà vì đau đớn nên dần chuyển sang xụi lơ trên mặt đất, mi tâm cau chặt thành hình chữ xuyên, ánh mắt mê man, khóe miệng vô thức bật ra từng tiếng gọi mẹ ơi, mẹ ơi.
Có lẽ Mộc Hi Lương thật sự là cứu tinh của Giản Mạc, công việc hôm nay không nhiều, lúc làm xong rồi thì nàng liền đến phòng làm việc của Giản Mạc xem thử cô đang làm gì, biết đâu sẽ giúp cải thiện tình cảm của hai người.
Gõ cửa thật lâu, bên trong cũng không có âm thanh gì, vốn cho rằng Giản Mạc không có ở đây nhưng lại nghe thấy âm thanh mơ hồ, đứt quãng truyền ra từ trong phòng làm việc. Mộc Hi Lương đẩy cửa đi vào thì lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ.
Lập tức xông đến, ôm chặt Giản Mạc vào lòng, Tiểu Mạc của nàng làm sao thế này? Sao lại yếu ớt như vậy? Lấy tay lau đi mồ hôi trên trán, nhẹ nhàng vỗ vỗ gò má của Giản Mạc, muốn đánh thức cô.
"Tiểu Mạc.... Tiểu Mạc.... Cậu đừng dọa mình.... Cậu làm sao vậy?" Gọi một hồi lâu mà không thấy Giản Mạc có phả ứng gì, tiếng hô hoán nức nở liền thoát ra từ miệng Mộc Hi Lương.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy Giản Mạc nhu nhược đến vậy, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một Mộc Hi Lương nóng nảy đến vậy.
Càng là người mình quan tâm thì càng không thể tỉnh táo, giống như Mộc Hi Lương lúc này, quan tâm tất loạn. Nếu Mộc Hi Lương có thể lãnh tĩnh như thường ngày thì sẽ biết được Giản Mạc lúc này đang chìm sâu trong ác mộng.
Từng tiếng gọi nức nở không có hiệu quả, Mộc Hi Lương đau lòng nhìn Giản Mạc đang cau mày, nhìn xuống đôi môi bị cô cắn đến trắng bệch, Mộc Hi Lương cúi thấp đầu, hôn lên đôi môi đó.
Mùi máu tanh xộc vào miệng, Mộc Hi Lương vươn đầu lưỡi nho nhỏ liếm lên môi Giản Mạc, từng chút từng chút, muốn liếm sạch máu tươi trên môi cô.

Bình luận

Truyện đang đọc