ĐỐT XƯƠNG CUỐI CÙNG (TỐI HẬU NHẤT CĂN CỐT ĐẦU)

Chương 48: Án hút máu (14)
Lúc đi đến ban công, đầu tiên là Mộc Hi Lương quan sát vị trí thi thể bị treo ngược, nhớ lại vị trí đặt thi thể lúc ấy. Nạn nhân bị treo ngược ở ban công, hai chân bị trói bởi dây thừng, đầu dây buộc vào lan can ban công, trên cổ tay của nạn nhân cũng bị trói, tại sao phải làm vậy? Tại sao phải trói tay của nạn nhân lại? Dựa theo số lượng máu ở hiện trường, lúc đó nạn nhân căn bản đã không còn năng lực phản kháng, vì sao còn phải trói tay của hắn lại? Khoảng cách của ban công và mặt đất ước chừng một mét, nạn nhân cao 1m75, nặng cỡ 65kg, hung thủ cột thị thể của nạn nhân vào lan can là cần phải dùng bao nhiêu sức lực? Trên hiện trường không có dấu vết lôi kéo, nghĩa là hung thủ trực tiếp ôm nạn nhân sao? Hoặc có thể đoán rằng sức mạnh của hung thủ rất là lớn?
"Cô đang nghĩ gì vậy?" Giản Mạc đi đến bên cạnh Mộc Hi Lương, hỏi.
"À ~, tôi đang nghĩ không biết Tiểu Mạc có thể bế tôi được không?" Lời của Giản Mạc khiến Mộc Hi Lương hoàn hồn, nhớ đến vấn đề ban nãy, Mộc Hi Lương cười khẽ, mình tệ gì cũng nặnh hơn 40kg, không biết sức lực của Tiểu Mạc thế nào nhỉ?
"Chắc là được." Không biết Mộc Hi Lương hỏi như vậy là có ý gì, nhìn thân hình của nàng, cô gái này không hề mập tí nào, hơn nữa còn rất nhẹ, chắc là sẽ bế được đi.
"Có thể là có thể, không thể là không thể, thế nào gọi là chắc?"
"Tôi nghĩ tôi có thể." Nói xong, trực tiếp bế ngang Mộc Hi Lương lên, hành động vẫn tốt hơn là nói miệng, đúng không. Cơ mà vừa mới bế Mộc Hi Lương lên thì Giản Mạc liền nhíu mày, cái cô này sao lại gầy như vậy?
Đột nhiên bị Giản Mạc bế lên, Mộc Hi Lương hơi mất thăng bằng, hai tay ôm chặt cổ Giản Mạc, trên mặt nổi lên vầng mây đỏ khác thường, vùi đầu vào lồng ngực Giản Mạc, không muốn để cô nhìn thấy vẻ mặt của mình, trong lòng gào thét một tiếng, lâu lắm rồi mới có cảm giác này.
Cách Mộc Hi Lương gần như vậy, trong mũi đều là mùi thơm dễ ngửi trên người nàng, khiến Giản Mạc không muốn nhanh chóng buông tay, trong lòng nghĩ như vậy, động tác trên tay cũng không thay đổi. Một người không muốn buông tay, một người cũng không muốn kết thúc bầu không khí thân mật giữa cả hai nhanh như vậy, cho nên không ai phá vỡ sự an tĩnh lúc này.
"Lúc nãy cô đang nghĩ tại sao hung thủ có thể treo nạn nhân lên lan can đúng không?"
Nghe Giản Mạc hỏi, Mộc Hi Lương đang vùi mặt vào ngực cô thoáng hiện lên tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền biến mất, sao có thể đoán ra được nhỉ?
"Thấy cô vẫn cứ nhìn chằm chằm vào lan can ban công và kí hiệu trên mặt đất, nên đoán." Giống như cảm thụ được nghi ngờ của người kia, Giản Mạc giải thích.
Lúc hỏi những lời ban nãy Giản Mạc rõ ràng cảm nhận được người trong ngực ngây người trong chốc lát, chẳng qua đã hồi thần rất nhanh, ngược lại chứng minh suy đoán của Giản Mạc.
"Ừm, nạn nhân nặng như vậy, hung thủ lại có thể mang nạn nhân đến ban công nghĩa là sẽ tiêu tốn không ít sức lực, sau đó lại tốn không ít sức để treo nạn nhân lên lan can, cho dù có cẩn thận thế nào thì cũng sẽ để lại một chút manh mối, nhưng tại sao nơi này lại không có gì cả?" Không chỉ không có, mà đầu mối ở hiện trường càng ít ỏi hơn, rốt cuộc tên hung thủ này có bao nhiêu cẩn thận?
"Chúng ta tạm thời chỉ có thể suy đoán hung thủ đã chuẩn bị rất kĩ càng trước khi ra tay mà thôi." Gặp phải đối thủ như vậy, Giản Mạc thật sự có chút đau đầu.
"Ừm." Nhẹ nhàng ừ một tiếng, Mộc Hi Lương tiếp tục lẳng lặng nằm trong lòng Giản Mạc.
Hai người chẳng qua chỉ yên lặng dựa vào nhau, cảm thụ sự ấm áp của nhau. Ánh mặt trời chiếu vào, phủ lên bóng dáng của  cả hai, vẽ nên bóng hình của một người.
Cơ mà, ngay lúc người ta muốn yên lặng thưởng thức bầu không khí này thì có nhiều chuyện chen ngang không đúng lúc, khiến cho người đang muốn an tĩnh lại rơi vào hỗn độn.
Giản Mạc nhíu mày, tiếng chuông điện thoại đang vang lên, Giản Mạc không tiếng động thở dài một hơi, thả Mộc Hi Lương xuống, nhìn cái tên trên màn hình, nghe máy.
"Madam, có phát hiện."
"Được, chúng tôi lập tức quay về."
Cất điện thoại vào túi, thấy vẻ mặt cười như không cười của Mộc Hi Lương đang nhìn mình, Giản Mạc một trận bối rối, giả bộ trấn định kéo tay Mộc Hi Lương rời khỏi hiện trường.
*****
Ba mươi năm trước, năm nhà Triệu, Lý, Tiền, Tôn, Cao vốn là bạn tốt thâm giao, năm người trắng tay dựng nghiệp, lao vào kinh doanh, trải qua mấy năm phấn đấu, năm nhà càng ngày càng vững mạnh, dự án hợp tác cũng nhiều hơn. Hợp tác nhiều, đương nhiên sẽ va chạm nhiều, các thế lực hợp tác làm ăn khiến cho năm nhà vốn là anh em tốt đột nhiên xuất hiện vết nứt, nghi kị lẫn nhau. Trên thương trường ngươi lừa ta gạt cũng giống như trong hậu cung, không phải cướp của bạn cái hợp đồng vài trăm triệu này thì cũng là vốn đầu tư vài tỷ. Bạn hợp tác kinh doanh ngày càng nhiều thì càng đắc tội nhiều, chẳng qua cũng không đến mức phải sát hại người khác. Thương nhân đều đặt lợi ích lên hàng đầu, tuy rất coi trọng lợi ích nhưng cũng hiểu rõ luật pháp của Hương Cảng. Sẽ không vì một vài mánh khóe hay một bản hợp đồng mà dẫn đến giết người, bọn họ chỉ biết dồn lực tranh đoạt hợp đồng làm ăn.
Mười lăm năm trước, Cao gia chính là nhà đầu tiên hi sinh trong cuộc chiến này. Cao gia thiếu nợ quá nhiều, bởi vì món nợ quá lớn mà cuối cùng Cao Giang Thừa lựa chọn tự sát.
Lúc công ty của Cao Giang Thừa chỉ còn lại con đường cầu sinh cuối cùng, Cao Giang Thừa đã đi tìm những người anh em tốt ngày xưa, cũng chính là bốn nhà Triệu, Tiền, Tôn, Lý. Nhưng mà bốn nhà này không nể tình nghĩa xưa cũ, dứt khoát từ chối, sau đó chờ công ty của Cao Giang Thừa phá sản thì thi nhau xâu xé công ty của ông ta.
Sau khi Cao Giang Thừa chết, Cao phu nhân bởi vì thương tâm quá độ mà cũng đi theo, chỉ để lại duy nhất một Cao Vũ mới mười lăm tuổi cùng một đống nợ.
"Madam, bây giờ hai nhà Triệu, Lý lần lượt xảy ra chuyện, có thể nào vì chuyện năm xưa không?" Lúc điều tra được tư liệu này, biết được Cao Giang Thừa vẫn để lại một đứa con trai, mà bây giờ Triệu gia lại đang tiến vào trạng thái báo động, rồi còn có bức tranh kia, khiến cho Tư Hàn không thể không nghi ngờ mọi chuyện là do đứa trẻ nhà họ Cao gây nên. Tai nạn của hai nhà Triệu, Lý đều xảy ra trên người đứa con trai của họ, cho dù đều không phải người tốt đẹp gì những cũng là người nắm giữ vận mệnh của cả hai nhà. Bây giờ người đã bị giết, khiến cho bọn họ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, không phải là cách trả thù đơn giản nhất, nhanh nhất sao?
"Không phải bây giờ vẫn chưa có chứng cứ à?" Bối cảnh hai nhà Triệu, Lý đều có ân oán nhà giàu như nhau, trước đây cũng từng gặp qua loại án tử này, chẳng qua đa số đều bị đồng tiền vùi lấp, không giải quyết được gì, cho nên Đại Vĩ mới nói vậy.
"Madam, mặc dù chưa có chứng cứ nhưng suy đoán của Tư Hàn cũng rất có đạo lý. Em đã cho người theo dõi hai nhà Tiền và Tôn, nếu có phát hiện gì thì sẽ lập tức thông báo." Chứng cớ chưa đủ là một chuyện, suy đoán lại là chuyện khác, lỡ như hai nhà Tiền, Tôn cũng có người bị hại, như vậy suy đoán này càng có khả năng hơn. Lúc Lương Diệc điều tra hai nhà Tiền, Tôn cũng đã suy đoán được điểm này, cho nên đã cho người theo dõi hai biệt thự Tiền, Tôn.
"Ừ. Hiện trường bị hại của vụ Lý Chí Phong sao rồi? Có tìm được nơi nào chưa?" Chim bồ câu màu đỏ đại diện cho báo thù, nếu hai nhà Tiền, Tôn và Triệu, Lý ở thập kỉ trước là bạn tốt, như vậy bây giờ hai nhà Triệu, Lý xảy ra chuyện, hai nhà Tiền, Tôn làm sao lại không có phòng bị cho được.
Nhìn sự phòng bị của Triệu gia, Giản Mạc sẽ không tin hai nhà Tiền, Tôn không nghe được chút phong thanh nào.
"Bọn em căn cứ theo tần suất xuất hiện của chiếc xe trên bản đồ, từng bước thăm dò tất cả những nhà xưởng bỏ hoang hay nhà vệ sinh công cộng nhưng lại không phát hiện nơi nào có dấu vết của hiện trường án mạng." Nhà vệ sinh công cộng ở Hương Cảng rất sạch sẽ, những nhà vệ sinh bị bỏ hoang đều có nhân viên vệ sinh đến quét dọn, cho nên rất hiếm nơi nào có trứng ruồi. Phạm vi của nhà xưởng hóa học bỏ hoang thì lớn hơn, nhưng vẫn không có phát hiện nào.
"Không biết người đàn ông này có phải thần thông quảng đại thật không, bọn em đem hình đi hỏi nhưng không có ai nhận ra hắn, mà mấy ngày nay cũng không xuất hiện vụ án nào nữa, chẳng lẽ hắn chỉ nhắm vào hai nhà Triệu Lý thôi sao?" Trước đó Tư Hàn và Lương Diệc đi theo đầu mối hai nhà Triệu Lý, Đại Vĩ và Tiêu Tiêu đi điều tra kẻ tình nghi, bức hình trong tay chính là hình được in ra từ camera giám sát, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy gương mặt của hắn, dấu vết dễ nhận dạng nhất là nốt ruồi đen bên khóe mắt. Nếu xem đây là đầu mối để đi tìm người thì có vẻ quá miễn cưỡng.
"Có lẽ mọi người đã bỏ sót một chỗ." Mộc Hi Lương chen vào.
Mộc Hi Lương cùng Giản Mạc quay lại đồn cảnh sát, đám người Lương Diệc báo cáo vụ án thì nàng cũng chỉ lẳng lặng đứng nghe một bên, không hề phát biểu ý kiến gì, dù sao trong số những người đứng đây bọn họ cũng là người chuyên nghiệp, còn nàng chỉ là kẻ nghiệp dư mà thôi.
Khi nói đến hiện trường vụ án đầu tiên, Mộc Hi Lương cảm thấy ở nơi không ai có kiến thức tâm lý học cao hơn nàng, cũng không ai có kĩ thuật nghiệm chứng tốt hơn nàng, so với bất kì ai ở đây, nàng là người có quyền lên tiếng nhất.
Lời của Mộc Hi Lương vừa ra khỏi miệng thì đám người Lương Diệc dùng ánh mắt chờ mong nhìn nàng.
"Mọi người đã xem xét qua công viên bỏ hoang chưa?" Giản Mạc không vây nhìn Mộc Hi Lương như đám người Lương Diệc mà nhìn những kí hiệu trên bản đồ, nghĩ nghĩ rồi hỏi bọn họ.
"Theo tôi biết, trong những nơi mà chiếc xe đi qua vừa vặn có một công viên bỏ hoang khá vắng vẻ." Mộc Hi Lương tiếp lời của Giản Mạc.
Lúc Giản Mạc hỏi câu kia thì nhìn Mộc Hi Lương một cái, mà lúc Mộc Hi Lương nói xong câu này thì ánh mắt cũng chạm đến ánh mắt của Giản Mạc, tầm mắt hai người giao nhau, khiến cả hai bật cười một tiếng.
"Đúng là chưa đến, là bọn em sơ sót, bọn em lập tức đi kiểm tra."
"Alo?" Lương Diệc nghe điện thoại đổ chuông, lập tức nghe máy.
".... Được, tôi biết rồi." Không biết đầu dây bên kia nói gì, sắc mặt của Lương Diệc có chút nặng nề, mặt mày cau lại, xem ra đúng là có chuyện nghiêm trọng.
"Xảy ra chuyện gì?" Tiêu Tiêu nhịn không được hỏi.
"Vừa mới nhận được tin tức, hóa ra con trai Tiền gia là Tiền Vĩnh Hào đã mất tích được một ngày, người nhà không báo cảnh sát mà chỉ tăng cường canh gác." Tin tức này là do người đang theo dõi Tiền gia vô tình nghe được. Độ bí mật tin tức của Tiền gia không tệ, đứa nhỏ nhà mình mất tích mà không hề nóng lòng, ngược lại chỉ biết tăng cường an ninh của biệt thự. Đúng là rất khả nghi!
"Mọi người chia nhau đi xem tình huống ở Tôn gia và Tiền gia, tôi và Hi Lương sẽ đến công viên bỏ hoang xem thử có thể tìm ra được gì không. Chớ nên bứt dây động rừng!" Tình huống của Tiền gia cũng giống như Triệu gia, nếu đúng là vì báo thù, như vậy người kế tiếp sẽ là Tôn gia sao? "Còn nữa, phái người âm thầm bảo vệ đứa nhỏ nhà họ Tôn."
"Yes, Madam."
---------------
Phong Phong đã quay lại rồi đây ~~ ^_^

Bình luận

Truyện đang đọc