ĐỪNG CƯỜI! ĐÂY LÀ GAME KINH DỊ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quản gia nói mọi người phải chọn ra một vị khách nữ xinh đẹp để tiến hành thánh lễ với Nữ bá tước vào lúc nửa đêm.

Chẳng ai biết nghi thức này có thần thánh hay không, tóm lại là 90% sẽ gây ra cái chết.

Đối với câu hỏi chí mạng đầu tiên này, xác suất trúng số là 1/6, chỉ có những người chơi nữ mới phải đối diện.

Nói xong, quản gia lấy ra một cái đồng hồ cát từ trong túi, đặt lên bàn để tính thời gian rồi quay người rời khỏi sảnh tiệc.

Thế là trong không gian rộng như thế chỉ còn lại những người chơi, thậm chí họ còn chưa biết được tên họ của nhau, thế mà phải bắt đầu bỏ phiếu cho nhau.

Tất nhiên những người chơi nữ đều cúi đầu chẳng nói gì, các người chơi nam thì nhìn nhau, có vài người còn lộ ra nụ cười.

Tựa như vẻ tự đắc khi nắm trong tay sinh mạng của người khác, có thể tùy ý xử lý bất cứ lúc nào vậy.

Có một gã mặc áo sơ mi kẻ sọc, mép tóc rất cao, 80% là dân IT, nheo mắt nhìn từng người trong số sáu người chơi nữ, cười gian mãnh đề nghị.

“Thế nào, các người đẹp? Hay là mọi người tự giới thiệu mình trước đi, nói vài câu dễ nghe, xem như là tiêu chuẩn để chúng tôi quyết định — Này, từ cô em mặc đồ đen kia đi, bắt đầu từ cô nhé.”

Ý gã là Phó Lam Tự ngồi ngoài cùng bên phải, đúng thật, nhìn vẻ ngoài ngoan ngoãn ngây thơ của Phó Lam Tự thì gọi là cô em cũng chẳng sai.

Phó Lam Tự đang gắp cà chua bi trong đ ĩa lên ăn, nghe vậy thì ngước mắt lên nhìn, dường như là không thích nói chuyện với gã.

“Cuối cùng chỉ có ba người là được sống thôi, tự giới thiệu quái gì, chẳng lẽ tính đợi tới tiết Thanh Minh người ta đi tảo mộ cho mình à?”

“…” Gã IT thấy mình bị khinh bỉ nên lập tức thấy khó chịu, “Cô không giới thiệu thì chúng tôi sẽ bỏ phiếu cho cô đấy!”

“Chà, hóa ra anh là người có quyền quyết định cuối cùng ở đây hả?” Phó Lam Tự bình tĩnh hỏi lại, “Chín người chơi nam còn lại đều nghe theo anh, một mình anh khống chế số phiếu hử?”

“…”

“Đây là câu hỏi đầu tiên bắt đầu trò chơi, chẳng ai biết nghi thức buổi tối đó có gì lợi không hết, nhiều khi chọn người khác nhau sẽ kích hoạt được cốt truyện khác nhau đấy. Anh tự quyết định ở đây, lỡ như chọn sai người thì anh có dám gánh hậu quả không? Lát nữa mọi người cùng chết với anh hay gì?”

“…”

Nói nhảm mà nghiêm túc tới vậy, tài ăn nói của cô từ trước tới giờ chưa bao giờ kém cạnh ai, lúc này không chỉ khiến gã IT bị móc tới á khẩu mà còn khiến những người chơi nam khác cũng hơi do dự nữa.

Chỉ có Kiều Vân Tranh nhìn cô, khóe mắt hơi cong lên, mỉm cười rất nhạt.

Lúc này một người đàn ông vạm vỡ để đầu đinh với vết sẹo trên mặt mở miệng: “Thế làm sao để quyết định chọn ai đây? Hay là chọn người bắt mắt nhất đi, ví dụ như người tóc hồng kia kìa.”

Ngồi cạnh Phó Lam Tự là một cô gái tóc xoăn màu hồng nhạt, mày mỏng mắt to, trông có vẻ không dễ ghẹo, lúc này nghe mình bị gọi tên thì lập tức nổi đóa.

Cô ta đanh đá nói: “Chọn mẹ mày đấy, tóc hồng thì ăn hết của nhà mày hả? Cảnh cáo mấy người trước nhé, ai dám chọn bà thì tối nay bà mày liều mạng cũng phải kéo đứa đó theo chung, cmn, đừng ai hòng sống với tao!”

“…”

Liên tục đụng phải hai người khó chơi, đám đàn ông lúc nãy còn đang khi dễ người chơi nữ lập tức không dám hó hé gì nữa.

Có một nam sinh lịch sự, trông có vẻ là sinh viên đại học, do dự rất lâu rồi thấp giọng nhắc nhở.

“Mới nãy quản gia nói là phải chọn khách nữ xinh đẹp, ý là bảo chúng ta chọn người đẹp nhất ấy…”

Có người lầm bầm: “Đồ đen và đồ vàng đều rất đẹp đấy.”

Đồ đen là Phó Lam Tự, đồ vàng là Bạch Sanh.

Phó Lam Tự vờ như không nghe gì, Bạch Sanh thì lắc đầu nguầy nguậy: “Không, anh hiểu lầm rồi, thực ra tôi xấu lắm, tôi từng phẫu thuật thẩm mỹ, còn làm cả ngực nữa.”

“…”

Sau đó lại có người nói: “Đồ xanh lá cũng khá đẹp.”

Cô gái ngồi ở giữa bị gọi lên mặc một chiếc váy hai dây màu xanh lá, thân hình nóng bỏng gợi cảm, đôi mắt cực kỳ quyến rũ.

Rất lâu cô ta vẫn không chen vào, lúc này ngước mắt nhìn thoáng qua, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Đừng mà, tôi khuyên các anh trai giữ tôi thêm vài ngày đi, cuối cùng tôi có thể có tí tác dụng đấy, không cần thì cứ đẩy tôi ra thôi, có đúng không?”

Lâu thế rồi mới thấy một người chơi nữ chấp nhận hy sinh, người kia sửng sốt nhưng vẫn không đành lòng bỏ phiếu cho cô ta.

Đồng hồ cát đang từ từ cạn dần, thời gian quy định đã sắp đến.

Kiều Vân Tranh luôn giữ yên lặng, gõ ngón tay thon dài trên mặt bàn, cuối cùng chậm rãi đưa ra đề nghị.

“Nếu mọi người đã không chốt được thì chúng ta cứ quyết định bằng vận may đi, như thế cũng công bằng hơn.”

Tên mặt sẹo không hiểu: “Vận may kiểu gì?”

Kiều Vân Tranh đứng dậy, lần lượt đi lấy cái khăn tay màu trắng trước mặt những người chơi gần đó, anh dùng con dao ăn cơm chấm nước tương rồi vẽ dấu × lên một trong số đó.

Sau đó anh quay lưng đi, xếp lại sáu cái khăn gọn gàng rồi lần lượt đặt lên bàn.

Sáu cái khăn tay thoạt nhìn y hệt nhau, chẳng ai biết rốt cuộc là cái nào bị dính nước tương hết.

Anh nhẹ giọng nói: “Ai rút phải khăn bẩn thì tối nay phải đi tìm Nữ bá tước.”

Nghe thì có vẻ cực kỳ công bằng, thấy thời gian cũng không còn đủ nữa, những người có mặt, bao gồm cả những người chơi nữ đều không có ý kiến gì.

Họ lần lượt đứng dậy, bước tới chọn khăn tay.

Dù sao xác suất cũng là 1/6 mà, ai cũng có tâm lý may rủi hết.

Phó Lam Tự nhanh chóng lấy cái khăn đầu tiên.

Lúc phát hiện Bạch Sanh tính cầm cái khăn thứ hai, cô lạnh mặt dịch sang bên cạnh, giẫm lên chân Bạch Sanh một cái.

Mới nãy khi Kiều Vân Tranh bày khăn tay ra, lúc đặt cái thứ hai rõ ràng là chậm hơn, anh còn liếc cô một cái nữa.

Cô hiểu ám hiệu của anh.

Bạch Sanh bị đạp một cú nên tỉnh ngay, nhanh chóng đổi sang cầm cái khăn thứ ba rồi lùi ra, không kìm được mà toát hết cả mồ hôi lạnh.

Suýt chút nữa là cầm nhầm, tối phải đi đối diện với boss rồi.

Cái khăn tay thứ hai bị một cô gái thắt bím lấy đi, lúc cô ta mở khăn ra, quản gia William cũng đẩy cửa bước vào.

“Kính thưa quý khách, thời gian đã hết, cho hỏi đã lựa chọn xong chưa ạ?”

Gã IT liếc cái khăn tay bị nước tương làm bẩn một góc của cô gái kia, không khỏi lộ ra vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác.

“Chọn xong rồi, là cô ta.”

Trên mặt cô gái thắt bím đầy vẻ khó tin, tay run bần bật như sắp òa lên khóc.

Quản gia nhìn cô ta một cái, nhớ kỹ ngoại hình của cô ta rồi giơ tay lấy một chùm chìa khóa, bắt đầu chia cho mọi người.

“Số trên chìa khóa là số phòng của mọi người, bây giờ mời mọi người về phòng để nghỉ ngơi ạ.”

Chuông trong lâu đài cổ cũng đúng lúc điểm 8 giờ.

*

Phòng Phó Lam Tự ở tầng 4, Bạch Sanh ở ngay kế bên, còn Kiều Vân Tranh thì ở tầng 3.

Tất nhiên Bạch Sanh đâu dám ngủ một mình một phòng, đợi tới khoảng 11 giờ, trong hành lang vắng lặng, cô ấy lén tới gõ cửa phòng Phó Lam Tự.

Cửa mới mở ra, Phó Lam Tự một tay kéo cô ấy vào trong.

“Trùng hợp thật, dù cậu không tới thì tớ cũng sang bên cậu.”

Phó Lam Tự đã hứa với Bạch Tiêu là phải bảo vệ sát bên Bạch Sanh, không thể để xảy ra sự cố gì được.

Nhưng chuyện cô không ngờ là chẳng lâu sau đó, Kiều Vân Tranh cũng tới gõ cửa.

“… Sao anh lại lên đây rồi?”

“Đây là buổi tối đầu tiên mà, an toàn là trên hết, tôi vẫn nên đến thử.” Kiều Vân Tranh vào phòng rồi đóng cửa lại, giọng điệu thong dong, “Đừng lo, hai người ngủ trên giường, tôi ngủ ở ghế sô pha bên ngoài, hửng sáng là về phòng ngay, không để những người chơi khác phát hiện đâu.”

Phó Lam Tự biết anh có ý tốt nên cũng gật đầu chứ không từ chối.

Cô lại nghe Kiều Vân Tranh hỏi tiếp: “Em Lam à, phát hiện ra gì rồi?”

“Tất cả người chơi nữ đều được xếp ở tầng 4.”

“Ừm, còn gì nữa không?”

“Còn nữa, cô gái bị chọn kia ở chỗ gần cầu thang nhất.” Phó Lam Tự nói, “Nếu nửa đêm cô ta thật sự bị đưa đi thì tôi tính đi theo xem thế nào.”

Bạch Sanh bên cạnh hốt hoảng: “Cậu đi xem á? Lỡ Nữ bá tước đánh cậu thì sao?”

Kiều Vân Tranh cười nói: “Ý kiến hay, thế tôi đi xem chung với em.”

“…”

Bạch Sanh không nói gì, dù sao cô ấy cũng là gà mờ được bảo vệ mà, sao quản được trùm lớn muốn làm gì chứ.

“Lát nữa cậu cứ ngoan ngoãn ở trong phòng ngủ đi.” Phó Lam Tự dặn cô ấy, “Đừng chạy lung tung, bọn tớ sẽ về nhanh thôi.”

“Yên tâm, chắc chắn là tớ không đi đâu, sao tớ dám đi được chứ.”

Thế là ba người ngồi đối diện nhau trên ghế sô pha, mỗi người một ly nước để giết thời gian.

Trong lúc đó Phó Lam Tự còn tranh thủ nghiên cứu kết cấu của phòng nhà, bố cục ở đây khá đơn giản, ở giữa có một tấm rèm ngăn cách, bên ngoài là ghế sô pha và phòng rửa mặt, bên trong là giường và bàn đọc sách.

Điều đáng nói là bàn đọc sách được bày song song với giường, trên bàn còn dựng một tấm gương tròn khá to, có thể soi được cả nửa người trên.

Cô đang định tới gần quan sát tấm gương thì chợt nghe lâu đài vang lên tiếng chuông điểm 12 giờ, đã tới nửa đêm.

Chẳng bao lâu, trong hành lang vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, sau đó là tiếng cửa phòng cạnh cầu thang bị gõ.

Một lúc lâu sau, cô gái thắt bím kia bất an hỏi: “Tính đưa tôi đi đâu?”

Quản gia William khách sáo trả lời: “Thưa quý khách, Nữ bá tước chân thành mời ngài đến dự thánh lễ của bà ấy.”

“… Rốt cuộc là thánh lễ gì chứ?”

“Ngài đi rồi sẽ biết ạ.”

Cô gái thắt bím dường như hơi miễn cưỡng, nhưng sức của quản gia lại mạnh hơn cô ta tưởng tượng nhiều.

Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh hé cửa ra một khe nhỏ, xuyên qua đó, cả hai tình cờ trông thấy đối phương bị quản gia kéo đi.

Cả quá trình không hề phát ra tiếng ồn nào, vì quản gia đã trói ngược hai tay cô gái, đồng thời dùng vải vụn nhét vào miệng khiến cô ta không thể nào kêu cứu được.

Phó Lam Tự nhìn quanh một vòng, sau khi xác nhận người chơi nữ trên tầng 4 đều không ra ngoài mới rời khỏi phòng với Kiều Vân Tranh, rón rén đi theo quản gia lên tầng 5.

Mỗi cầu thang dẫn lên lầu của tòa lâu đài này đều rất dài, uốn lượn quanh co, đi cũng khá mất thời gian.

Để tránh gây ồn ào, thậm chí cả hai còn cởi giày đi chân trần ở đoạn đường sau.

Cuối cầu thang tầng 5 có dựng một hàng rào sắt, không có chìa khóa là không qua được, quản gia đã khóa trái từ bên trong.

Nhưng giữa hàng rào có khe hở, từ ngoài cùng bên phải có thể nhìn thấy lờ mờ một phần cảnh tượng trên tầng 5.

Chỉ một lúc sau, Nữ bá tước xuất hiện, ả đã thay đồ ngủ bằng lụa, tóc xõa dài, làn da trắng hơn cả tuyết, thân hình uyển chuyển nghiêng nước nghiêng thành.

Ả đi tới trước mặt cô gái thắt bím, giơ tay vuốt v e khuôn mặt cô ta dưới ánh mắt nơm nớp lo sợ của đối phương.

Ả khẽ cười một tiếng, vừa tao nhã cởi cúc áo ngủ, vừa đi tới căn phòng bên cạnh.

Những gì diễn ra trong phòng thì ngoài hàng rào không thấy được nữa.

Nhưng Phó Lam Tự phát hiện quản gia không hề theo Nữ bá tước vào phòng mà dẫn cô gái thắt bím sang một chỗ khác của hành lang.

Để điều chỉnh góc nhìn, cô không thể không dời hàng rào sắt sang bên trái, Kiều Vân Tranh cũng ghé tới.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, để giữ thăng bằng, một tay Kiều Vân Tranh chống trên mép hàng rào, thoạt nhìn cứ như đang ôm cô trong lòng vậy.

“Em Lam.” Anh nói khẽ bên tai cô, “Em dùng nước hoa gì vậy?”

Trên người cô có hương bạc hà nhàn nhạt như thấm vào ruột gan.

“Tôi không dùng nước hoa.” Phó Lam Tự nói, “Đây là mùi nước giặt quần áo của tôi.”

“Ồ…” Anh cố tình kéo dài chữ, mỉm cười, “Rất hợp với em.”

“…”

Tự dưng Phó Lam Tự lại có cảm giác như mình bị đùa bỡn vậy.

Nhưng tạm thời có thể bỏ qua vấn đề này một bên, vì cô chợt thấy quản gia dừng lại.

Quản gia gõ ba cái nhịp nhàng lên vách tường để khởi động cơ quan, sau một lúc chấn động, một mặt tường trong đó xoay ra, để lộ một thiết bị hình người được gắn bên trong.

Thiết bị hình người đó được làm bằng sắt nặng, hai bên có nối xích sắt, hình như là được thiết kế dựa trên hình mẫu của phụ nữ Trung cổ, nhất là cái đầu, trông cực kỳ sinh động.

Dưới thiết bị có một bệ đá, xung quanh bệ có các lỗ khảm tròn, chẳng biết dùng để làm gì.

Quản gia nghiêng người mở thiết bị ra để lộ cấu trúc bên trong, đồng thời đẩy cô gái thắt bím vào.

Ông ta đưa lưng về phía này nên đã chặn gần hết tầm nhìn, Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh không thấy rõ được cấu trúc bên trong rốt cuộc có gì.

Nhưng cô gái kia lại thấy, sợ tới mức như phát điên, cô ta điên cuồng lắc đầu, hoảng hốt quay người như muốn chạy trốn.

Sao quản gia có thể cho cô ta chạy được chứ? Ông ta bóp cổ bắt cô ta về, không để ý tới việc cô ta giãy giụa mà nhét đối phương vào thẳng thiết bị hình người, khóa thiết bị lại.

Ông ta lấy bốn cái thùng sắt trong phòng chứa đồ gần đó, lần lượt bỏ vào bốn cái lỗ khảm xung quanh bệ đá.

Sau đó, ông ta vặn nút khóa dưới cùng của thiết bị, có tiếng nước chảy một lúc như có chất lỏng đang rót đầy vào thùng sắt.

Là chất lỏng gì chứ?

Tiếng nước chảy cuối cùng cũng ngừng.

Quản gia đóng nút khóa lại, điều khiển cơ quan rồi xoay thiết bị hình người về phía bức tường kia lần nữa.

Trong hành lang rất tĩnh lặng, tựa như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Ông ta cầm bốn cái thùng lên, mỉm cười đi tới phía phòng của Nữ bá tước.

Ông ta chẳng hề chớp mắt, vì thế lúc đi ngang qua hàng rào sắt cũng không phát hiện ra Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh đang trốn ở đó.

Cái thùng hơi rung nhẹ theo nhịp chân của ông ta, xuyên qua khe hở, Phó Lam Tự nhìn thấy bên trong đầy tràn chất lỏng sền sệt màu đỏ.

Là máu tươi.

Mùi tanh nồng ập thẳng vào mặt, khứu giác nhạy bén khiến cô lập tức nhíu mày.

Kiều Vân Tranh khẽ vỗ vai cô.

“Đi thôi, ở thêm cũng vô ích.”

Cô gật đầu, cùng rời khỏi tầng 5 với anh, dùng tốc độ nhanh nhất để về tới phòng.

Quả nhiên, mới về tới phòng chưa bao lâu, cả hai đã nghe tiếng bước chân vang lên trong hành lang tầng 4, là quản gia đang xuống lầu.

“Hai người phát hiện ra được gì à?” Bạch Sanh thấy sắc mặt của cả hai đều rất nghiêm túc nên vừa lo vừa hiếu kỳ, “Nhìn thấy thánh lễ kia rồi hả? Thần thánh cỡ nào vậy?”

Phó Lam Tự nói: “Lần sau bỏ phiếu cho cậu nhé, cậu sẽ tự được trải nghiệm xem thần thánh cỡ nào.”

“?”

Kiều Vân Tranh rót cho mình ly nước trước, ở bên cạnh cười lạnh: “Em Lam à, có biết thứ đó là gì không?”

“Biết, trinh nữ sắt*.”

(*)

“Thông minh.”

Bạch Sanh sửng sốt: “Trinh nữ gì cơ?”

“… Không phải như cậu nghĩ đâu.” Phó Lam Tự bình tĩnh giải thích chi tiết, “Trinh nữ sắt là một loại hình cụ bằng sắt thời Trung cổ châu Âu, hai bên cửa được treo bằng xích sắt, bên trong giấu rất nhiều đinh, như một quan tài hình người dựng thẳng vậy.”

Bạch Sanh vẫn không hiểu: “Thế rốt cuộc là để làm gì?”

“Nếu đã là hình cụ thì tất nhiên là để ép cung hoặc tra tấn người khác rồi.” Kiều Vân Tranh chậm rãi nói tiếp, “Để tội phạm trong đó, đóng hai bên cửa lại, đinh nhô trên khung sẽ xuyên qua cơ thể của tội phạm. Cổ tay, bàn chân, mắt, ngực, vai, mông… Đều không phải vị trí chí mạng, nhưng cực kỳ đau đớn, máu còn chảy liên tục nữa, mãi tới khi chảy hết mới từ từ chết.”

“…” Bạch Sanh im lặng một lúc lâu, không kìm được mà rùng mình, “Vậy cô gái bị chọn hôm nay đã…”

“Đúng thế, cô ta bị đóng vào trinh nữ sắt, ép ra bốn thùng máu.”

Đinh sắt bén nhọn đâm vào cơ thể sẽ đau tới cỡ nào chứ, nhưng cô gái thắt bím kia lại bị bịt miệng, tay cũng bị trói lại, đến cả tiếng kêu cũng rơi vào im lặng, cứ như thế lặng lẽ bị đâm thành cái sàng trong trinh nữ sắt.

Bạch Sanh tưởng tượng tới cảnh này lại không khỏi phát lạnh, cô ấy khó tin hỏi lại: “Ép máu để làm gì nữa?”

Phó Lam Tự nhớ lại lúc Nữ bá tước xuất hiện hình như là đang cởi cúc áo ngủ ra, vì thế đưa ra một suy đoán rất hợp lý.

“Chắc là để tắm máu.”

“?”

Vẻ mặt của Bạch Sanh đại loại như tam quan đã bị lật đổ vậy.

“Cô Bạch ơi, cô phải học cách thích nghi đi, trong thế giới của hệ thống này, chuyện ly kỳ kiểu nào cũng xảy ra được hết.” Kiều Vân Tranh nói, “Chắc cô cũng có ấn tượng với truyền thuyết “Bloody Mary” nhỉ?”

Bạch Sanh ngạc nhiên nói: “Bloody Mary không phải là tên cocktail à?”

Kiều Vân Tranh nhất thời không nói nên lời, chỉ khẽ cười.

“Được rồi, xem như tôi chưa từng nói gì đi.”

“…”

Bạch Sanh lờ mờ cảm thấy tên này đang khinh mình, dù đúng là cô ấy không giỏi giang gì nhưng vẫn có khát khao kiến thức cơ bản nhất mà.

Cô ấy quay sang Phó Lam Tự: “Lam Lam, Bloody Mary là gì vậy?”

Phó Lam Tự đang quan sát tấm gương tròn, nghe vậy thì thuận miệng đáp.

“Truyền thuyết về Bloody Mary có rất nhiều dị bản, một trong số đó là về người đẹp tuyệt thế ở Hungary thế kỷ 18, Nữ bá tước Le Čachtice*.”

(*) Nữ bá tước Elizabeth Bathory –  là nhân vật có thật trong lịch sử, được kỷ lục Guinness gán cho là “Nữ thủ phạm sát hại nhiều người nhất thế giới”.

“Nghe đồn Nữ bá tước thích dùng máu tươi để tắm, ả cho rằng ngâm mình trong máu của trinh nữ có thể giữ được tuổi thanh xuân mãi mãi, mà đúng là ả cũng đã dùng cách này để sống mấy chục năm mà vẫn xinh đẹp kiều diễm như thuở 18.”

“Tớ đoán những gì chúng ta đang trải qua là dị bản này.”

Bạch Sanh chợt bừng tỉnh, đồng thời cũng tập trung vào sai trọng điểm: “Nhưng sao Nữ bá tước lại dám chắc trong sáu người chơi nữ đều là trinh nữ chứ? Lỡ chúng ta không trong sạch từ lâu rồi thì sao?”

“… Bối cảnh câu chuyện là do hệ thống quyết định, cậu cũng nghe quản gia nói rồi đấy, cần khách nữ xinh đẹp là được — Cứ bắt bẻ từng chữ như cậu thì hệ thống khó mà làm nổi.”

Bạch Sanh lập tức cười xấu hổ, tỏ ý mình đã hiểu.

Sau đó cô ấy lại rơi vào nỗi hoang mang mới.

“Thế… Lam Lam à, nếu Nữ bá tước kia thật sự chọn một người chơi nữ để lấy máu mỗi ngày thì chẳng phải trong tối đa sáu ngày, chúng ta sẽ bị diệt hết sao?

Đây là một câu hỏi hay.

Nếu Nữ bá tước chỉ nhắm vào người chơi nữ thì thời hạn qua cấp của các người chơi nữ chỉ chỉ có sáu ngày, nếu không sẽ phải chết hết.

Nhưng nếu các người chơi nữ chết hết thì người chơi nam vẫn còn rất nhiều, họ phải tiếp tục tìm cách giết Nữ bá tước, cùng với đó là giết lẫn nhau.

… Thế hóa ra thế giới lần này là festival cho người chơi nam chứ không hề có ý định cho người chơi nữ thắng à?

Phó Lam Tự trầm ngâm một lúc lâu rồi từ từ lắc đầu.

“Tớ nghĩ khả năng không lớn đâu.”

Mỗi thế giới của hệ thống đều công bằng với người chơi nam và nữ, không thể nào chỉ đưa ra đề khó cho người chơi nữ được, ắt phải có chướng ngại vật dành cho người chơi nam nữa.

Còn về chuyện có con thiêu thân nào đang chờ các người chơi nam thì chưa biết được.

“Đợi thêm một ngày nữa đi, sẽ có lúc bọn đàn ông gặp xui xẻo thôi mà.”

Kiều Vân Tranh ở bên cạnh cười: “Em Lam à, đừng quên tôi cũng là đàn ông đấy nhé.”

“Thế thì anh nhớ cẩn thận tí.” Phó Lam Tự nhìn anh một cái, “Anh là người chơi Bạch Kim mà, chắc có cách ứng phó với vấn đề khó mà? Nếu cả anh cũng chẳng giải quyết được thì chắc chắn những người khác sẽ chết nhanh hơn.”

“Cảm ơn em Lam đã tin tưởng nhé, tôi sẽ cố gắng.”

“Thế tôi chúc anh may mắn trước.”

“…” Bạch Sanh nhíu mày, vẻ mặt kỳ lạ, “Dù hai người có vẻ như đang bàn công chuyện, nhưng sau tớ cứ có cảm giác hai người đang thầm tán tỉnh nhau thế này.”

Dù trong lòng cô ấy không thể nào liên kết Phó Lam Tự với ba chữ “thầm tán tỉnh” này lại với nhau được, nhưng đôi mắt đào hoa si tình và nụ cười quyến rũ của Kiều Vân Tranh lại rõ ràng là f*ckboy trời sinh.

Phó Lam Tự nghe vậy thì lạnh mặt, chẳng làm gì.

“Thay vì dành thời gian nghĩ bậy bạ thì cậu nên đi ngủ mau đi.”

Bạch Sanh lớn hơn Phó Lam Tự hai tuổi nhưng thực ra cô ấy rất nghe lời Phó Lam Tự, bấy giờ vội vàng nằm xuống, tiện thể kéo chăn lên đắp.

“Thế ngủ ngon nhé.”

Kiều Vân Tranh và Phó Lam Tự nhìn nhau, anh tắt ba ngọn đèn dầu trong phòng, để lại một ngọn để chiếu sáng chứ không để phòng hoàn toàn tối thui, sau đó tự giác đi tới ghế sô pha ngủ.

Phó Lam Tự cũng nằm bên cạnh Bạch Sanh.



Phó Lam Tự là người dễ thích nghi, dù ở thế giới nào, chất lượng giấc ngủ vẫn rất tốt.

Nhưng cô cũng là người có giác quan thứ sáu nhạy bén, dù trong mơ cũng sẽ lập tức tỉnh táo khi nghe được tiếng động khác thường.

Nửa đêm, Bạch Sanh bên cạnh rục rịch như muốn xuống giường.

Cô vốn đang nằm yên như ngủ rất ngon, ai ngờ ngay sau đó đã mở to mắt, bật dậy, một tay kéo Bạch Sanh về lại bên cạnh.

Bạch Sanh bị cô dọa sợ: “… Sao vậy Lam Lam? Tớ đi vệ sinh thôi mà.”

“Đừng đi, không ổn.” Cô nghiêng tai lắng nghe, “Hình như có tiếng nước.”

“Tiếng nước á?”

Bạch Sanh cũng nghiêm túc nín thở, tiếc là thính giác không tốt bằng cô nên chẳng nghe được gì.

Cùng lúc đó, Kiều Vân Tranh đang nằm nghiêng trên ghế sô pha như thể đang ngủ say cũng hạ thấp giọng nói.

“Có tiếng nước phát ra từ trong vách tường.”

Hóa ra anh cũng đã tỉnh dậy.

Phó Lam Tự cảnh giác nhìn xung quanh, cuối cùng tìm được nguồn gốc của âm thanh — Quả nhiên đúng như Kiều Vân Tranh nói, có nước đang từ từ chảy ra từ trong vách tường.

… Không, không phải nước.

Là máu.

Máu đỏ tươi róc rách chảy ra từ trong những đường vân của bức tường đá, chảy từ đầu giường tới bàn đọc sách, tụ lại ở trung tâm sàn nhà.

Khung cảnh này trông giống như từ đông ra biển, bao giờ mới về tây, trẻ không cố gắng, về già… Sorry, lạc đề rồi.

Phó Lam Tự nhanh tay lẹ mắt, lôi hết giày của mình với Bạch Sanh lên giường.

Cô quay đầu lại, phát hiện mình không cần nhắc thì Kiều Vân Tranh cũng đã cầm giày dưới đất lên.

Mặt đất nhanh chóng bị máu tươi nhuộm thành một mảng đỏ thẫm, dưới ngọn đèn dầu còn sót lại phát ra ánh sáng lăn tăn nhàn nhạt.

Tiếng nước chảy không ngừng, máu vẫn từ từ dâng lên.

Bạch Sanh nhìn mà nổi hết cả da gà, đầu óc vẫn còn mơ hồ.

“Đêm hôm khuya khoắt mà sao lại có vụ này nữa vậy?”

“Cậu còn nhớ lúc mới vào lâu đài, quản gia William đã nói quy tắc gì không?”

“Nói là… Giữ vệ sinh, không được làm bẩn đồ, nếu không Nữ bá tước sẽ không vui?”

Phó Lam Tự bình tĩnh chỉ xuống đất: “Nếu nãy cậu xuống giường là sẽ đạp trúng vết máu, e là không làm sạch nổi đâu.”

Tương tự, nếu tối mà không thắp đèn sẽ không thể phát hiện được gì trong bóng rối, bất cứ ai nghe tiếng muốn xuống đất kiểm tra hay sờ vách tường đều sẽ bị dính chưởng hết.

Bạch Sanh sửng sốt một lúc, vô thức tức tối nói: “Cố tình khiến người ta phạm lỗi, chẳng phải đang đánh bắt trái phép hay sao?”

“Có thế giới nào trong hệ thống này không đánh bắt trái phép hả?”

“… Cũng đúng, nhưng mới rồi chẳng phải Nữ bá tước mới tắm bằng máu hay sao? Giờ còn bảo máu này là thứ dơ bẩn, bẩn mà ả ta còn tắm, tiêu chuẩn kép à?”

Kiều Vân Tranh vẫn nằm nghiêng trên ghế sô pha, chậm rãi giải thích: “Trong mắt Nữ bá tước, chỉ có máu của nữ giới mới là thần thánh thôi, chưa chắc máu chảy trên tường này đã là máu của nữ giới.”

“Ý của anh là… “thứ bẩn thỉu” quản gia đã nói là máu của nam giới ư?” Bạch Sanh chợt bừng tỉnh, “Ồ, tôi đã nói rồi mà, các người chơi nam cũng chẳng dễ dàng gì, nói không chừng là kẹt ngay trong tường của ả ta đấy!”

“Cô Bạch, vui lòng tiết chế lại niềm vui của mình một chút, không cần phải thể hiện sự hả hê thái quá trên nỗi đau của người khác như thế đâu.” Kiều Vân Tranh nhắm mắt lại, lạnh nhạt nói, “Tôi bị nhét vào tường thì có tốt cho cô không hả?”

“…”

Đúng là không tốt thật.

Bạch Sanh huých cùi chỏ vào Phó Lam Tự một cái, nhỏ tiếng hỏi: “Thế Lam Lam à, rốt cuộc chúng ta nên làm gì đây?”

“Làm gì nữa? Cậu nên ngủ tí đi, nằm ra giữa giường ấy.”

“Nhưng tớ sợ máu sẽ dâng lên, xíu nữa sẽ khiến giường chúng ta chìm mất…”

“Tốc độ chảy không nhanh thế đâu, dù có chảy tới sáng mai thì cùng lắm máu cũng chỉ dính tới bắp chân cậu thôi.” Phó Lam Tự nằm xuống lần nữa, uể oải ngáp một cái, “Huống hồ gì máu cũng sẽ không dính vào tường, vị trí hiện tại của câu là an toàn nhất rồi đấy.”

Bạch Sanh quan sát kỹ một vòng, phát hiện đúng là máu trên vách tường chảy vòng qua bên giường, chỉ cần họ ngoan ngoãn nằm trên giường là sẽ không bị dính tí máu nào.

Cả một tấc vuông quanh ghế sô pha của Kiều Vân Tranh cũng an toàn.

Tiếc là chân Kiều Vân Tranh quá dài nên anh chỉ có thể cuộn người lại, nếu không sẽ đụng phải vách tường hoặc chạm đất.

“Anh Kiều à, anh nằm ghế sô pha hình như hơi thiếu nhỉ?”

“Hơi hơi.” Kiều Vân Tranh nói, “Nhưng tôi đâu thể bay lên giường ngủ với hai người được, vì thế có nói cũng vô ích thôi.”

“…”

Xem như Bạch Sanh đã hiểu rồi, tên này chỉ dịu dàng kiên nhẫn khi nói chuyện với Phó Lam Tự, lúc nói chuyện với cô ấy cứ như thiếu đòn ấy.

Cô ấy ngừng để ý tới anh, ngoan ngoãn ôm Phó Lam Tự đi ngủ.

*

Tới khi trời sáng, Bạch Sanh mơ màng tỉnh dậy, phát hiện Phó Lam Tự đã không còn trên giường nữa.

“… Lam Lam!” Cô ấy vội vén chăn lên, “Lam Lam, không sao đấy chứ?!”

“Tớ thì có chuyện gì được?” Phó Lam Tự bình tĩnh ló đầu ra từ phòng tắm, ngọn tóc vẫn còn nhỏ nước như hoa sen mới nở, “Đang rửa mặt thôi mà.”

Bạch Sanh như bừng tỉnh giữa cơn mơ, vội vàng nhìn xung quanh, quả nhiên vách tường và mặt đất đều rất sạch sẽ, máu chảy tối qua chẳng còn một giọt nào.

“Hết máu rồi hả?”

“Ừm, trời mới sáng đã tự động biến mất rồi.”

“Anh Kiều đâu rồi?”

“Máu mới biến mất thì anh ta cũng về phòng mình rồi, sợ sáng bị những người chơi khác thấy lại gây ra nhiều phiền phức không đáng có nữa.”

“Thế giờ chúng ta đi đâu? Làm gì đây?”

“Tất nhiên là đi ăn sáng rồi.” Phó Lam Tự nói, “Phân tích theo món ăn tối qua thì hẳn cơm nước sáng nay cũng không tệ đâu.”

“…” Suýt chút Bạch Sanh đã quên rằng đối với cô bạn thân này của mình, ăn cơm mới là việc quan trọng nhất, “Được rồi, đợi tớ rửa mặt rồi đi chung nhé.”

Để đề phòng, cô ấy còn nhân lúc trong hành lang không có ai để chạy vào phòng kế bên của mình để rửa mặt.

Khoảng 10 phút sau.

Hai người mặc quần áo ra ngoài, tình cờ bắt gặp ba người chơi nữ khác ở tầng 4 cũng đang lần lượt rời khỏi phòng.

Ngoài cô gái tóc hồng mạnh mẽ và cô gái áo xanh gợi cảm thể hiện khá sôi nổi hôm qua, còn có một người để tóc mái dày, đeo kính cận dày cộm như đít chai, ngoại hình bình thường không có gì đặc biệt, từ đầu chẳng có tí cảm giác tồn tại nào hết.

Bạch Sanh thì thầm với Phó Lam Tự: “Tớ chẳng có ấn tượng gì với con mọt sách kia hết.”

Phó Lam Tự nghiêm túc cản lại: “Đừng có tùy tiện đặt biệt danh cho người khác.”

“À…”

“Nhưng biệt danh này cũng có ý nghĩa nhận biết đấy, chúng ta phải cẩn thận con mọt sách đó một chút.”

“?” Bạch Sanh im lặng, “Chẳng phải cậu bảo tớ không nên đặt biệt danh cho người ta?”

“Biệt danh này rất dễ nhận biết, cứ dùng trước đi.”

“…”

Trong lúc nói chuyện, năm người chơi nữ đã tụ hợp với nhau, mọi người đứng ở đầu cầu thang, nhìn nhau, trên vẻ mặt đều có chút xấu hổ.

Cuối cùng vẫn là chị gái tóc hồng mát mẻ kia đánh tiếng trước, cô ta nói bâng quơ.

“Dù sớm muộn gì cũng trở thành đối thủ của nhau, nhưng tôi vẫn mong người thắng sẽ là một trong số chúng ta, đám đàn ông xấu xa kia không xứng — Vì thế từ khi bắt đầu trò chơi, tôi nghĩ chúng ta có thể kết thành đồng minh một hai ngày, đợi tới khi người chơi nam chết hết thì quyết định thắng thua trong nội bộ cũng chưa muộn mà.”

Người đẹp áo xanh nghe vậy cũng cười, cười rất quyến rũ: “Đúng nhỉ, dù sao người chơi nữ lúc nào cũng bị kỳ thị trong hệ thống hết, chị em chúng ta cũng phải chứng minh một chút, đám rác rưởi đó không đáng để nhắc tới chút nào, họ chỉ là bàn đạp, có thể chết bất cứ lúc nào.”

Còn có vụ này nữa hả?

Bạch Sanh cực kỳ kinh ngạc, nhưng cùng lúc đó, cô ấy nghe Phó Lam Tự bên cạnh bình tĩnh nói: “Rất có lý, tôi đồng ý.”

“… Thế tôi cũng đồng ý.”

Tóm lại, theo sát Lam Lam sẽ không bao giờ sai được.

Giờ chỉ còn cô gái mọt sách là không bày tỏ ý kiến gì, cô ta lo lắng đẩy mắt kính lên, do dự hỏi: “Tổng cộng có sáu người chơi nữ mà, còn một người nữa đâu rồi?”

“Chắc chắn là chết rồi.” Chị gái tóc hồng mát mẻ nói rất thẳng thắn, “Thường người chơi bị boss để ý tới trong đêm đầu tiên đều nhận kịch bản tế trời mà.”

Mọt sách thở dài: “Thế thì tôi nghe theo mọi người, chúng ta làm sao mới giết được những người chơi nam kia đây?”

“Đừng vội, cứ xem tình hình chút đã, chúng ta gộp lại cũng đã năm phiếu rồi, sau đó dù gặp phải lựa chọn gì, nguyên tắc vẫn là đẩy người chơi nam ra chắn đao trước.”

Người đẹp áo xanh cười nói: “Hiểu, tóm lại là có sao làm vậy.”

Bạch Sanh học theo bộ dạng của Phó Lam Tự, nghiêm túc lắng nghe rồi liên tục gật đầu.

Dù chỉ nghe được tí tẹo.

Người chơi nam khác không liên quan gì tới cô ấy, nhưng Kiều Vân Tranh là đồng đội, mà đồng đội thì sao để anh ra chắn đao được?

… Tất nhiên, bản thân trùm lớn Bạch Kim như Kiều Vân Tranh chắc cũng không tùy tiện ra chắn đao được đâu.

Thế là năm cô gái hợp thành một đội, cùng đi vào sảnh tiệc tầng 1.

Lúc băng qua hành lang quanh co kia, Phó Lam Tự còn cố tình để ý tới những bức tranh sơn dầu trên tường.

Thoạt nhìn, ngoài biểu cảm có vẻ khá sợ hãi ra thì thiếu nữ được vẽ không có gì đặc biệt hết.

Nhưng nếu điều chỉnh góc nhìn, đi vòng qua để nhìn thì…

Dưới ánh sáng khúc xạ, trên quần áo của các thiếu nữ đều hiện ra ít nhiều vết máu loang lổ.

Cô nhìn sang chỗ khác, bình tĩnh đi tới trước, đẩy cửa chính của sảnh tiệc ra.

Có chín trong số mười người chơi nam đã tới, Kiều Vân Tranh cũng nằm trong số đó.

Sau khi tất cả người chơi nữ ngồi xuống, cánh cửa chợt vang lên một tiếng vang nhẹ, gã dân IT hay cằn nhằn hôm qua bước vào, trông sắc mặt có vẻ không ổn lắm.

Quản gia William cung kính hành lễ ở cửa ra vào: “Phu nhân, khách khứa đã tới đông đủ hết rồi ạ.”

Tới đông đủ có nghĩa là cô gái thắt bím kia đã thực sự chết rồi.

Chỉ còn lại mười lăm người chơi.

Nữ bá tước vẫn ngồi cuối bàn ăn, mỉm cười gật đầu.

Hôm nay ả có vẻ kiều diễm hơn hôm qua, nước da trắng như tuyết, đôi mắt trong vắt, cánh môi như hoa hồng nở rộ, tràn ngập sức quyến rũ mê người.

Nhưng nghĩ tới việc làn da này được ngâm từ trong máu tươi ra, Phó Lam Tự cũng lười nhìn thêm.

Cô tựa lưng vào ghế ngồi, hơi dời mắt xuống, nhìn giày của gã IT kia.

Quả nhiên đôi giày thể thao màu xám của gã IT hẳn là mới được giặt, vết nước vẫn còn ẩm chứ chưa khô kịp.

Ở mép đế giày của gã có một vết máu rất rõ ràng, máu đã đông lại thành màu đen, trông rất khó coi.

80% là người anh em này đã xuống giường tối qua, đạp một chân máu, sáng nay muốn lau giày thì chợt phát hiện không thể nào lau sạch được.

Sao mà làm sạch được?

Ngoài gã ra, giày của những người chơi khác không có gì bất thường, xem ra đều hoàn toàn cảnh giác.

Đã sống tới rank Vàng rồi, mấy ai mà ngu ngốc thật chứ?

Cô cầm ly sữa bò trước mặt lên, uống một ngụm.

Không ngoài dự đoán, cơm nước sáng nay vẫn khá ổn, bánh mì nướng rất xốp, bơ đậu phộng béo ngậy, phô mai, thịt thăn rán, cả trái cây được cắt gọn gàng nữa.

Cô rất thích đãi ngộ ở thế giới này.

Sau khi cho mọi người ăn uống no đủ, Nữ bá tước lại xách váy rời tiệc, từ đầu chí cuối ả chẳng hề nói gì mà chỉ cười, giống như một vật trang trí tinh xảo khiến người ta sợ hãi vậy.

“Các quý khách cứ thoải mái tham quan, chỉ cần đừng ra cổng chính lâu đài, cũng đừng lên tầng 5, tầng 5 là chỗ Nữ bá tước nghỉ ngơi, nếu có người tùy tiện quấy rầy, phu nhân sẽ không vui ạ.”

Quản gia cung kính làm tròn bổn phận NPC của mình, nói xong thì đi mất.

Chỉ còn một đám người chơi trố mắt nhìn nhau.

Gì vậy, đến cả cổng lâu đài cũng không đi được à?

“Sáng nay thiếu một người rồi.” Tên mặt sẹo cạo trọc đầu nói, “Xem ra là đi tham gia nghi thức gì đó sẽ chết thật rồi.”

Gã IT vốn đang lơ đễnh, lúc này nghe vậy lại chợt cười đầy ẩn ý.

“Nếu biết mình sắp chết thì lần sau lúc bỏ phiếu phiền các quý cô khách sáo tí nhé, đỡ phải chọc tới đám đàn ông chúng tôi, thấy ai không vừa mắt là để người đó đi chịu chết nửa đêm đấy.”

“Anh mà còn mặt mũi bảo mình là đàn ông hả?” Chị gái tóc hồng tỏ vẻ khinh miệt, “Đầu sắp hói, chân thì mềm như tôm, ngoài cái gan bắt nạt nữ giới ra thì còn tài cmg nữa hả?”

“…” Gã IT tức giận tới mức chân tóc dịch ra sau mấy cm, “Cô cô cô… Tối nay tôi chắc chắn sẽ chọn cô!”

“Có muốn chọn thì cũng phải có mạng mới chọn được.” Phó Lam Tự dùng nĩa lấy việt quất ăn, chẳng buồn nhấc mí mắt lên, “Anh tự nhìn giày của mình đi, máu đầy ra đó, còn sống được bao lâu cũng là vấn đề đấy.”

Nghe cô nói thế, những người chơi nam xung quanh gã IT đều tỉnh táo lại, nháo nhào cúi đầu nhìn.

Gã IT thẹn quá hóa giận: “Nhìn cái gì? Có gì mà nhìn? Tôi chỉ không cẩn thận đụng vào… Này! Anh làm gì đấy?!”

Tên mặt sẹo không màng gì, nhấc thẳng hai chân gã lên, cả nhóm đã thấy rõ đế giày của gã.

“Nhiều máu thế cơ à?” Nam sinh lịch sự như sinh viên đại học trước đó thấy thế thì như ý thức được gì đó, “Chắc tối qua anh ta dậy đi tiểu đêm rồi.”

Tên mặt sẹo cười nhạo: “Thận không ổn à?”

“Thận ai không ổn?” Gã IT đỏ mặt, “Rõ ràng là tôi nghe tiếng nước chảy nên muốn đi xem thử thôi, ai ngờ mới xuống giường đã đạp phải máu rồi!”

Nghe gã nói thế, những người chơi còn lại cũng đã hiểu, cũng có người chưa hiểu, có thể thấy tối qua có người tỉnh táo nhưng cũng có người mê man, có người biết rõ, cũng có người không biết tình hình cụ thể.

Cũng chẳng biết là ai đã bảo: “Mới tới quản gia đã nói với tôi là không được để đồ dính bẩn, anh dùng bàn chải đánh giày mà cũng không sạch nổi, chắc là quá sức rồi.”

Gã IT vốn cũng đang căng thẳng vì chuyện này, giờ bị k1ch thích tới mức gần như phát điên, gã quơ lấy ly sữa đang uống dở giội thẳng vào đối phương.

“Để tao xem mày có giặt sạch được quần áo không nhé! Giặt không sạch thì tất cả chết chùm thôi!”

Người kia vô cớ bị tạt sữa hết cả người cũng lập tức lo lắng, lao tới định đánh gã.

Các người chơi nam thấy tình hình không ổn nên đều vội can ngăn, cảnh tượng nhất thời trở nên rất hỗn loạn.

Kiều Vân Tranh thấy mọi người tích cực như thế mà mình ngồi không cũng không ổn, vì thế anh bèn khuyên tượng trưng vài câu.

“Trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi mà, ồn ào quá chẳng tốt cho ai đâu.”

Anh quay mặt tới phía gã IT, nhưng thực chất là lén nhìn sang một bên, nhìn thoáng qua Phó Lam Tự với nụ cười đầy ẩn ý.

Phó Lam Tự đặt nĩa xuống, lấy khăn lau tay rồi đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

Bạch Sanh thấy cô muốn đi nên cũng vội đứng lên theo, ba người chơi nữ còn lại cũng bước ra cửa.

Lúc này, cả năm người lại khá ăn ý với nhau.

Sau khi cửa sảnh tiệc hoàn toàn bị đóng lại, chị gái tóc hồng thuận tay khoác vai vài người, tỏ ra giọng điệu chị đại.

“Tôi nói nè các chị em.” Cô ta thấp giọng cười nói, “Chúng ta lên lầu bàn bạc kế hoạch lớn nhé?”

— — — — —

Tác giả có lời muốn nói:

Bạch Sanh: Đáng lẽ mình nên ở dưới gầm giường chứ không nên nằm trên giường, coi mấy người này ngọt ngào chưa kìa.

Bình luận

Truyện đang đọc