ĐỪNG CƯỜI! ĐÂY LÀ GAME KINH DỊ

Ngay khi chìa khóa được tra vào lỗ hổng trong đình, Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh lập tức rơi xuống vết nứt dưới đất.

Cảm giác mất trọng lượng mạnh mẽ truyền tới, Kiều Vân Tranh phản ứng cực nhanh, anh giơ một tay ôm Phó Lam Tự vào lòng, chăm chăm bảo vệ phần đầu và hông của cô, mãi tới khi đập mạnh xuống đất.

Phó Lam Tự ngã trong lòng anh nên chẳng hề bị thương gì, cô căng thẳng ngước nhìn lên, vội vàng đỡ anh dậy.

“Có sao không anh? Có bị thương không?”

Kiều Vân Tranh ngã tới mức xương đau nhức, anh lắc lắc cái đầu đang bị choáng, nghỉ một lát mới vỗ lưng cô trấn an.

“Không sao, may mà không cao quá.”

Xem ra đây là “Trường đình thủy lao” trong bức tranh rồi.

Xung quanh tối đen như mực, chỉ có một tia ánh trăng chiếu từ trên đầu xuống để thấy được bốn phía lờ mờ, Phó Lam Tự nửa quỳ trên đất, giơ tay mò mẫm vách tường, phát hiện tường được xây từ gạch đá, ẩm ướt trơn trượt và phủ đầy rêu như trên mặt đất.

Không gian không rộng cũng không hẹp, vừa đủ để hai người đi qua, cô đứng dậy, nắm tay Kiều Vân Tranh đi tới trước. Vài phút sau, hai bên tường bắt đầu đã có thắp đèn, tuy rằng ánh sáng vẫn mờ ảo nhưng vẫn có thể thấy rõ được con đường đằng trước.

… Nhưng đây chẳng phải chuyện giúp người ta dễ chịu gì.

Lúc họ rẽ vào một khúc cua, xuống một con dốc, bước vào một khu đất bằng phẳng khá thoáng thì lại thấy ở cuối đường xa xa là một chậu lửa được nhóm bằng những dụng cụ bằng sắt, chẳng biết trong chậu than có gì mà ngọn lửa đỏ rực và cháy hừng hực rất khí thế.

Trên con đường dẫn tới chậu than là năm thi thể nằm ngổn ngang — Hoặc không phải thi thể, mà là năm bộ xương khô mặc quần áo rách rưới.

Thoạt nhìn trông cứ như một nghi thức cúng tế thần bí gì đó.

Trí nhớ của Phó Lam Tự cực tốt, cô nhíu mày bước tới, nghiêm túc quan sát từng bộ xương, cuối cùng đưa ra kết luận:

“Là thi thể của người trông nom cô dâu.”

Đúng thế, cô có ấn tượng với quần áo với một trong số này, đó là người trông coi trong phòng cô ở đêm bắt đầu game.

Lúc này Kiều Vân Tranh cũng nhận ra một bộ xương khác cũng là người trông coi trong phòng mình.

Năm bộ xương khô, tương ứng với năm người trông coi.

Quả nhiên, trong ngôi nhà này chẳng có ai hết, NPC đều do ma biến thành.

Phó Lam Tự đi tới trước, quan sát trong chậu than một chút.

Chậu than được cố định trong khung sắt, khung sắt thì cắm sâu trong đất, không thể tách rời được, cũng chẳng có khả năng quật đổ chậu than.

Nhưng kinh nghiệm nói với cô rằng chắc chắn trong chậu than có gì đó.

“Anh Vân, dao găm không đủ dài, em cần dụng cụ nào đó vừa tay một chút.”

Kiều Vân Tranh hiểu ý cô, anh cúi người, bẻ gãy luôn xương cánh tay trái của một bộ khung xương rồi vứt tới cho cô.

“Nhận này.”

Phó Lam Tự khẽ vươn tay nhận lấy, cô dùng đoạn cẳng tay đó lục lọi trong chậu than, cuối cùng lôi được một chiếc chìa khóa ở sâu bên trong.

Cửa game này đúng là vương vãi chìa khóa mà.

Chiếc chìa khóa đó bị lửa thiêu tới đỏ rực nhưng lại không biến dạng, chỉ nóng thôi.

Cô cầm đầu chìa khóa qua lớp quần áo rồi đưa tới cho Kiều Vân Tranh nhìn.

“Chắc cái này dùng để mở thủy lao đấy.”

Cuối đường, cánh cửa sắt không bị khóa, chỉ cần kéo ra là thấy được toàn cảnh của thủy lao.

Xung quanh chỉ có chưa tới nửa thước để đặt chân xuống, ở giữa thì bị lưới sắt cứng cáp khóa lại, ở chỗ gần cửa là một lỗ khóa khớp với chiếc chìa khóa trong tay Phó Lam Tự.

Ngay khi Phó Lam Tự xoay chìa khóa, lưới sắt đột nhiên hạ xuống làm những bọt nước bắn lên tung tóe.

Trong thủy lao đầy nước xanh biếc, trông có vẻ sâu chừng 4m, lạnh lẽo mà lại dơ bẩn, trên mặt tường lộ ra khỏi mặt nước có treo rất nhiều mảnh sắt bị gỉ sét.

Chẳng ai biết dưới đáy nước ẩn chứa thứ gì, nhưng có một điều chắc chắn được là tồn tại trong game ắt phải có lý do, chắc chắn dưới đáy nước có manh mối.

Có thể thấy, những người không biết tới có tới đây cũng vô ích, không thể nào qua được cửa này.

Kiều Vân Tranh và Phó Lam Tự đều đã từng học bơi nên rất rành, nhưng Kiều Vân Tranh vẫn không thể để cho Phó Lam Tự tự làm chuyện này được.

Anh vỗ vai cô theo thói quen, thấp giọng dặn: “Em ở trên đây canh chừng đi, anh lặn xuống dưới tìm cho.”

Rõ ràng Phó Lam Tự không yên lòng tí nào: “Hay là để em xuống cho, sao cứ thấy nguy hiểm quá.”

“Em đã biết là nguy hiểm mà còn nghĩ anh sẽ cho em đi à?” Kiều Vân Tranh cười, “Trong rank Bạch Kim làm gì có chuyện gì dễ dàng, nhưng đây đâu phải lần đầu tiên, không sao đâu mà.”

Nói xong, anh không cho cô có cơ hội phản đối mà dứt khoát xoay người lại nhảy xuống thủy lao, lặn mình xuống đáy nước.

Mặt nước hiện lên những gợn sóng lăn tăn, có thể thấy anh đang bơi càng lúc càng sâu xuống dưới.

Phó Lam Tự ngồi xuống ở cạnh cửa, nhìn chằm chằm theo gợn sóng không hề chớp mắt, sợ anh gặp sự cố gì nên bất cứ lúc nào cũng trong tâm thế chuẩn bị hỗ trợ.

Sau đó, cô chợt nghe tiếng bước chân rất khẽ vang lên sau lưng, tựa như có ai đang tới gần trong bóng tối.

Phó Lam Tự biến sắc, lách người tránh đi, ngay sau đó, lưỡi dao găm sắc bén vút qua một bên mặt cô.

Người tới là cặp đôi Đen Trắng cùng phòng kia, tên áo đen và cô gái váy trắng.

Tên áo đen cầm dao trỏ tới phía Phó Lam Tự, trong nụ cười lộ ra sự tàn nhẫn và kiên định.

“Đừng có lộn xộn, hai chọi một thì cô không có tí phần thắng nào đâu, vũ khí không có mắt, tôi không chắc sẽ gây ra chuyện gì đâu nhé.”

Phó Lam Tự lùi lại một bước, dán lưng sát vào vách tường, bình tĩnh quan sát hai bọn chúng.

“Hai người theo dõi chúng tôi bao lâu rồi? Đúng là biết ngồi mát ăn bát vàng quá nhỉ.”

“Binh bất yếm trá* mà, trong game còn công bằng nỗi gì nữa, chỉ cần thắng là được rồi, cô nên ghen tị với số may của chúng tôi thì hơn.”

(*) Trong việc binh không ngại gian trá.

“Đúng nhỉ, từ trước tới giờ vận may của tôi không ổn lắm.”

Lúc này, cô gái váy trắng một mình đi tới gần thủy lao để nhìn xuống đang hơi thiếu kiên nhẫn quay đầu lại.

“Còn nói xàm làm gì nữa? Giết cô ta đi để còn lại ba người, tới đó hai chúng ta đàm phán với tên dưới nước chẳng dễ hơn sao.”

Tên áo đen không có ý kiến gì, hắn quay sang nhìn Phó Lam Tự: “Cô bé, cô cũng nghe rồi đấy, hết cách rồi, game chỉ cho ba người sống, đồng minh của cô lại đang giữ manh mối dưới nước nên khá có lợi thế, thế nên chúng tôi chỉ đành ra tay với cô thôi.”

Phó Lam Tự bình tĩnh lắc đầu: “Không đâu, thực ra còn cách khác nữa đấy.”

“… Hả?”

“Ví dụ như tôi có thể giết đồng minh của anh trước.”

Vừa dứt lời, cô chợt xoay người lao tới phía cô gái váy trắng nhanh như chớp, dứt khoát đạp cô ta xuống thủy lao rồi cũng nhảy xuống ngay tức khắc.

Nước bẩn trong thủy lao lạnh thấu xương, cô hít sâu một hơi rồi lặn xuống nước, trở tay rút con dao găm ở sau hông mình ra.

Phó Lam Tự như một con cá bơi rất nhanh, rẽ sóng lao tới, túm lấy cổ áo cô gái váy trắng rồi kéo cô ta tới cạnh mình.

Mọi thứ đều xảy ra trong nháy mắt.

Cô gái váy trắng bị rơi xuống nước bất ngờ nên không kịp phản ứng lại, sặc mấy ngụm nước, đang luống cuống hô hấp lại. Kết quả là chưa kịp đánh lại đã thấy bụng mình mát lạnh, con dao trong tay Phó Lam Tự đã đâm thẳng vào người cô ta.

Máu tươi chậm rãi loang ra qua lớp vải, nhuộm đỏ một mảng nước gần đó.

Cơn đau đã kích hoạt bản năng sinh tồn của cô gái váy trắng, cô ta ho khan, nghiến răng nghiến lợi bóp cổ Phó Lam Tự, muốn chết chung với cô.

Phó Lam Tự không hề cho cô ta cơ hội này, cô lại đâm thêm nhát nữa, đồng thời giơ tay túm tóc, ra sức ấn đầu cô ta vào nước.

Cô gái váy trắng giãy giụa yếu dần đi, cuối cùng là hoàn toàn chìm xuống đáy nước, im hơi lặng tiếng.

Gần như cùng khoảnh khắc đó, Kiều Vân Tranh trồi lên, ngay khi lau vệt nước dính trên mặt, ánh mắt anh đã dán chặt vào Phó Lam Tự cách đó không xa một cách chính xác.

“Em Lam?” Anh bất ngờ hỏi, “Sao em cũng xuống rồi?”

Phó Lam Tự chưa kịp đáp thì anh đã đảo mắt, nhìn thấy tên áo đen vẫn đứng ngoài cửa thủy lao nên lập tức hiểu ra, sắc mặt chợt trầm xuống.

“Kể cũng lạ, tối nay chúng ta cứ như bị ai theo dõi ấy.”

“Thì đúng rồi còn gì?” Phó Lam Tự và anh nhìn nhau một cái rồi lạnh nhạt nhìn tới phía tên áo đen, “Thưa anh, tiếc quá, đồng minh của anh chết rồi, chỉ còn lại ba chúng ta là tâm sự mỏng được với nhau thôi.”

“Có gì để tâm sự chứ, sự thật bày ra trước mắt rồi.” Tên áo đen ngồi xổm trước mép thủy lao, một tay vịn cửa sắt, cười đầy ẩn ý nói, “Cô ta chết cũng chẳng sao, chúng ta có thể kết thành đồng minh mới, tới đó hai người chơi còn lại bị giết thì qua cửa cũng dễ thôi.”

“Anh đúng là nhiều sáng kiến thật.”

“Dù sao kết thành đồng minh với ai cũng vậy, qua cửa được thì OK rồi, trong game này cần trí tuệ với thái độ thôi.” Tên áo đen nói xong bèn bình tĩnh vươn tay ra, “Hai người ở dưới nước có manh mối gì không? Chia sẻ tí đi, hợp tác thì phải có thành ý, chứ nếu hai người cứ ngâm mình dưới đó mà tôi ở trên bờ chờ mãi cũng chẳng phải kế lâu dài, đúng không?”

Ý là hắn sẽ ở trên bờ canh giữ, không thấy được manh mối chắc chắn sẽ không để hai người đi lên.

Nhưng chìa khóa mở thủy lao hiện tại vẫn đang cắm trong ổ khóa, chỉ cần tên áo đen có được manh mối, hắn có ít nhất 80% khả năng sẽ khóa lại lưới sắt ở thủy lao, nhốt hai người trong nước lần nữa.

Người có thể sống tới rank Bạch Kim thì ai lương thiện được?

Nếu có thể lấy được manh mối trong này mà còn dễ dàng giải quyết được hai người chơi, cả game sẽ chỉ còn ba người, số người sống sót đã được xác nhận, đối với tên áo đen mà nói là một cuộc giao dịch cực hời, ngu sao không làm?

Một lúc lâu sau, thấy Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh vẫn im lặng, nụ cười của tên áo đen từ từ tắt dần, trong ánh mắt hắn dấy lên một tia lạnh lùng.

“Xem ra hai người không tin tưởng tôi nhỉ?” Hắn chậm rãi nói, “Chúng ta cứ giằng co thế này cũng vô nghĩa, lỡ như tôi hết kiên nhẫn, khóa lưới sắt thủy lao lại thì hai người cũng mất luôn đường sống cuối cùng rồi, cớ gì phải làm thế?”

Kiều Vân Tranh mỉm cười: “Nếu tôi đưa manh mối dưới nước cho anh thì anh cũng đâu cho chúng tôi đường sống.”

“Chí ít hai người có thể đánh cược một phen mà, dù sao đi một mình cũng không đáng tin, tôi vẫn cần có đồng đội.” Tên áo đen chuyển chủ đề, “Hơn nữa, chẳng lẽ giờ hai người có vốn để giao dịch với tôi sao?”

“Anh nói đúng, không có thật.” Kiều Vân Tranh chậm rãi nói, “Thế nên mỗi bên chúng ta đều lùi lại một bước đi, tôi đưa manh mối cho cô ấy, sau khi xem hết manh mối, anh hãy để cô ấy lên, đừng làm khó một cô gái.”

Tên áo đen nhướng mày ra chiều hứng thú: “Hiếm thấy nhỉ, trong rank Bạch Kim mà vẫn còn người khiêm tốn như anh ư?”

“Quá khen rồi, có thể sau khi xem hết manh mối anh sẽ đổi ý, nghĩ không cần kết thành đồng minh với chúng tôi đấy.”

“Thế thì tôi phải nhìn thử xem sao, được rồi, tôi đồng ý với anh, chắc chắn sẽ thả cho cô ta lên.”

Kiều Vân Tranh gật đầu, anh lấy một món đồ bên hông đưa cho Phó Lam Tự, thứ đó bị nước che lại nên không nhìn rõ được cụ thể là gì, nhưng hình như có hơi sáng bóng.

Nước rất lạnh, hai chân của Phó Lam Tự hơi đông cứng lại, tốc độ bơi cũng chậm hơn rất nhiều.

Cô bơi thẳng tới phía tên áo đen, lúc tới gần hắn, ngay khi sắp đưa đồ cho hắn, Phó Lam Tự chợt bày ra nét mặt hoảng hốt, cả người cũng lặn xuống dưới nước.

Cô lao thẳng xuống đáy nước.

Tên áo đen không ngờ sự tình lại như thế, bàn tay đang vươn ra ngượng ngùng khựng lại giữa không trung.

Hắn vô thức tính cúi đầu nhìn nhưng chợt thấy hơi sai sai, tuy nhiên cũng đã quá muộn.

Kiều Vân Tranh đột nhiên giơ tay lên, giật sợi xích sắt trên trên vách tường rồi vung thẳng tới mặt tên áo đen.

Sợi xích sắt đó mảnh hơn xích sắt bình thường một chút, nó lập tức cuốn lấy cổ tên áo đen, nhờ lực quán tính mà quấn mấy vòng.

Kiều Vân Tranh ngửa người ra sau, dùng sức kéo xích sắt về.

Không ngờ tên áo đen cũng khá khỏe, một tay hắn nắm cửa sắt để chống lại Kiều Vân Tranh, tay kia thì liều mạng muốn gỡ xích sắt trên cổ ra.

… Nhưng hắn đã quên rằng dưới nước vẫn còn Phó Lam Tự ẩn nấp.

Trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, Phó Lam Tự đang nín thở dưới nước đột nhiên nhảy ra khỏi mặt nước mà không hề báo trước, hai tay kéo hai cổ chân hắn một cách chính xác, hỗ trợ Kiều Vân Tranh kéo hắn xuống nước.

Nước bắn tung tóe.

Tên áo đen thật sự không phải loại người dễ đối phó, dù bị hành hạ một phen như thế nhưng hắn vẫn nắm chắc con dao găm trong tay.

Ngay khi hắn rơi xuống nước, trong mắt lộ ra vẻ hung hãn, lưỡi dao cắt ngang mặt nước, đâm tới cổ họng Phó Lam Tự.

Phó Lam Tự đạp hai chân vào vách tường để mượn thế né đi, cùng lúc đó, Kiều Vân Tranh đã sấn người tới trước mặt hắn.

Kiều Vân Tranh lại quấn sợi xích thêm một vòng ở cổ tên áo đen, trở tay siết chặt, tay kia thì kẹp chặt cổ tay đang cầm dao của hắn.

Phó Lam Tự lại lặn xuống nước lần nữa, giơ tay đâm xuống đùi tên áo đen.

Có lẽ nhát này đã đâm thủng động mạch đùi của hắn, máu chảy ra ào ạt, cả người tên áo đen lập tức căng lên, trong đáy mắt hắn tràn đầy sự phẫn nộ và nỗi kinh hoàng không thể kiềm chế được.

“Bọn mày… Bọn mày chết không yên đâu…”

“Thưa anh, đây không phải nguyền rủa mà là số mệnh chung của chúng ta rồi.”

Phó Lam Tự thu dao về, không đánh nữa mà nhanh chóng rút lui, leo lên bờ.

Kiều Vân Tranh buông tay, đẩy tên áo đen với xích sắt ra xa rồi cũng theo sát cô.

Hai người xoay người bò lên bờ, dứt khoát kéo lưới sắt hai bên lại rồi xoay chìa khóa, khóa thủy lao lại lần nữa.

Màu đỏ sẫm trên mặt nước càng đậm hơn.

Cửa sắt khép lại, chặn luôn khung cảnh hỗn độn trước mặt.

Dưới đáy nước đã có thêm hai thi thể mới nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc