ĐỪNG CƯỜI! ĐÂY LÀ GAME KINH DỊ

Ánh sáng đột ngột khiến Phó Lam Tự lập tức nhìn thấy hai cái xác khô sau lưng mình, cô nhìn chúng chằm chằm trong chốc lát, hơi cạn lời.

Nhưng giờ không phải là lúc để cạn lời.

Rất nhanh cô đã sắp xếp được thứ tự ưu tiên, quyết định tạm thời gác xác khô sang một bên, điều tra tình hình gần đó trước.

Chỗ cô đang đứng là một căn ký túc xá kiểu cũ, hai bên trái phải đều có giường, đầu giường có bày một con gấu bông cũ nát, không có cửa sổ, không gian khép kín rất ngột ngạt.

Cô bước tới cửa, nhanh chóng quan sát xung quanh, thấy hành lang dài dằng dặc chẳng biết dẫn tới đâu, xung quanh còn có rất nhiều phòng ký túc xá tương tự nhưng không thấy có người chơi khác bước ra.

Ở cách cửa không xa là một vết máu uốn lượn vẫn chưa khô hẳn, rõ ràng là chỗ mà người chơi nữ ban nãy bị lôi đi.

Cô đang tính đi tới phòng khác nhìn thử thì ánh đèn chợt vụt tắt, tầm mắt lại rơi vào khoảng tối khiến người ta không thở nổi.

Từ khi đèn sáng tới lúc tắt cùng lắm chỉ có ba mươi giây, chẳng kịp làm gì hết.

Cô nhớ nãy trước khi đèn sáng, trong tòa nhà vang lên bảy tiếng chuông, xem ra đây là nhắc nhở của hệ thống đối với người chơi.

Mỗi lần nghe tiếng báo giờ, khu vực tối đen như mực này sẽ có tầm ba mươi giây sáng lên, họ chỉ có thể tận dụng ba mươi giây ngắn ngủi này để ra sức tìm manh mối và làm quen với địa hình thôi.

Cô thu bước chân mới bước ra về, lập tức thận trọng quay người lại, lần mò từng bước tìm tới phía xác khô.

Đầu ngón tay chạm vào cơ thể cứng ngắc của xác khô, cô nín thở, bắt đầu soát từ trên xuống dưới để cố tìm thứ gì đó hữu dụng.

… Quả nhiên, cô lấy ra được một cái đồng hồ đeo tay trong túi âu phục của cái xác nam, dây đồng hồ đã bị đứt, chỉ còn lại cái mặt, vẫn còn nghe được tiếng tích tắc.

Cô không thấy được thời gian cụ thể trên mặt đồng hồ, nhưng nếu lát nữa đèn sáng trở lại thì có thể dùng đồng hồ này để tính thời gian.

Cô nhét nó vào túi.

Trong căn ký túc xá này hẳn không còn manh mối gì nữa, cô cũng không thể cứ ở mãi đây được, phải chủ động xuất phát thôi.

Vừa rồi nhân lúc đèn sáng, cô đã xem sơ qua tình hình ở ngoài hành lang, vì thế Phó Lam Tự sờ s0ạng đi ra cửa, rón rén dán sát mặt tường để đi tới một căn ký túc xá khác.

Tiếc là ký túc xá kế bên lại bị khóa, có thể thấy không phải cửa nào cũng mở ra được.

Phó Lam Tự lại tới trước vài bước, sau khi thử khoảng ba cánh cửa, cuối cùng cánh cửa thứ tư cũng mở được.

Cô đứng im đó, vươn thẳng tay ra dò chừng, chắc chắn trước mặt không có thứ gì chặn lại mới bước bước đầu tiên.

Bố cục căn ký túc xá này rất giống với căn khi nãy cô ở, vì cô đi chưa bao lâu đã sờ được thanh kim loại trên giường quen thuộc rồi.

Cô đang tính cúi người xuống nhưng thính giác cực nhạy đã khiến cô khựng lại ngay tức khắc.

Sau cái giường đó là một tiếng thở cực nhẹ.

Có người.

Báo động trong lòng dấy lên, cô vô thức muốn lùi lại, ai ngờ chỉ chậm một khoảnh khắc mà đã nghe có tiếng gió bên cạnh đánh tới, đối phương đột nhiên vật cô ngã xuống giường.

Là người chơi nam, rất khỏe, hắn kéo cái chăn bên cạnh tới che lên mặt cô, ra sức đ è xuống để khiến cô ngạt thở mà chết.

Vì quy tắc trò chơi nên cả hai không hề phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ âm thầm đánh nhau trong bóng đêm thôi.

Trong rank Bạch Kim đặc biệt thế này, thậm chí tất cả còn chẳng biết có tổng số bao nhiêu người chơi, an toàn là trên hết, nếu được thì tất nhiên nên giết bớt đi.

Phó Lam Tự liều mạng giãy giụa, nhưng cả trọng lượng cơ thể của đối phương đều dồn hết lên người cô, cô hoàn toàn không thể nào thoát nổi.

Thiếu oxy khiến đầu óc cô nhất thời trống rỗng, nhưng lý trí đã kịp thời lôi ý thức cô quay lại.

Cô cắn chặt răng, cố gắng thò tay vào túi quần rồi dùng hai ngón tay kẹp con dao cạo nhỏ khi nãy ra.

Rất rõ ràng, lưỡi con dao này quá nhỏ, khó mà giết được người.

Nhưng không có nghĩa là nó không thể tạo thành vết thương nghiêm trọng được, chỉ cần dùng cách phù hợp thôi.

Phó Lam Tự trở tay đâm lưỡi dao vào đùi người chơi nam đó, dùng sức ở cổ tay để vạch xuống dưới, lập tức cắt vào da thịt và mạch máu của hắn.

Máu tươi túa ra, cơn đau bất ngờ ập tới, phản ứng bản năng của cơ thể nhanh hơn tốc độ suy nghĩ rất nhiều, người chơi nam lập tức mất khống chế mà rên lên thành tiếng.

Cùng lúc đó, bàn tay đè chăn của hắn cũng nới lỏng ra.

Phó Lam Tự dùng hai tay chống vào thành giường rồi nhanh chóng né ra sau, lập tức dựa vào trực giác để nhấc chân đá mạnh vào bộ phận quan trọng dưới eo của hắn.

Cú này vừa chuẩn lại vừa ác.

Người chơi nam ngã ngửa ra sau rồi mới đổ xuống đất, không kìm được lại rên thêm tiếng nữa.

Trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở vì đau đớn của hắn. Phó Lam Tự ôm đầu gối nấp trong góc giường, cảm giác hắn đang bò dậy từ dưới đất, vẫn muốn lên giường để bắt cô.

Cô kéo một góc chăn, định bụng chỉ cần hắn tới gần là sẽ trùm đầu hắn trước, sau đó nhân cơ hội chạy ra khỏi phòng.

Nhưng sự thực chứng minh, người chơi nam còn chưa kịp đụng vào cô thì quy tắc trò chơi đã được khởi động trước.

Âm thanh phát ra từ trong miệng hắn, dù là tiếng gì thì cũng tính là vi phạm hết.

… Trong căn ký túc xá vốn chỉ có hai người đột nhiên có tiếng cười của trẻ con, âm thanh cực kỳ sắc nhọn và toát ra vẻ lạnh lẽo.

Xoẹt —

Như tiếng vải bị xé rách vậy.

Gần trong gang tấc, mùi máu tanh nồng như mùi gỉ sét lập tức lan ra khiến khứu giác nhạy bén của Phó Lam Tự hơi choáng váng.

Xoẹt xoẹt —

Tiếng động đó vẫn tiếp tục.

Cuối cùng người chơi nam tru lên một tiếng đầy tuyệt vọng, hai tay hắn cào vào thành giường điên cuồng khiến cả cái giường rung lắc dữ dội.

Phó Lam Tự chẳng thấy gì, nhưng cô biết hết.

Vừa rồi không phải tiếng xé vải.

Đó là tiếng quỷ nhỏ đang xé da người chơi nam, xé từng mảng một.

Tiếng cười trẻ con đó càng lúc càng cao, hình như đang vang vọng bên tai cô.

Cô dùng chăn che kín người, thu nhỏ cảm giác tồn tại hết mức có thể, đến cả thở cũng cẩn thận từng ly từng tí.

Mãi tới khi người chơi nam kia cũng chẳng còn động tĩnh gì nữa.

Hình như thi thể của hắn cũng bị lôi ra khỏi ký túc xá.

Cô thử nghiêng người tới, sờ phải một vết máu ở mép giường.

Chẳng mấy chốc, bài đồng dao ma quái đó lại vang vọng khắp ngõ ngách trong cô nhi viện.

Vẫn là một đám trẻ cùng nhau hát.

“Không được nói, không được cười,

Không được khóc, không được quậy.

Viện trường cầm con dao,

Đứa bị giết nơi nao?

Quạ đen, đồng hồ trắng,

Bóng ai hằn trên tường,

Chỉ có gương mới biết.

Có thiết chơi với em không?”

Xem ra cứ khi có một người chơi chết là bài đồng dao này lại phát một lần và lặp lại, nhằm mục đích cảnh báo và nhắc nhở.

Báo động trong phòng tạm thời được đ è xuống, Phó Lam Tự xoa trái tim đau đớn vì khi nãy bị ngạt thở, nghỉ ngơi một lúc mới xuống giường.

Cô lục lọi và kiểm tra thật kỹ hai cái giường, thế mà cuối cùng chỉ tìm được một con dao cạo y hệt của mình ở dưới gầm giường đối diện.

Tức là trong mỗi căn ký túc xá không bị khóa, hoặc là phòng có người chơi đều sẽ có một con dao cạo thế này.

Rất rõ ràng, gọi thứ này là vũ khí thì hơi khiên cưỡng, vậy rốt cuộc nó dùng để làm gì đây?

Trong lúc Phó Lam Tự đang chậm rãi bước ra cửa, sắp ra khỏi phòng thì tiếng hát ngưng bặt.

Thay vào đó là tiếng chuông vang lên tám lần.

Ngay sau đó, ánh sáng trước mặt ập tới, tất cả đèn lại sáng lên lần nữa.

*

Ánh đèn vừa sáng lên tức là đếm ngược cũng sắp bắt đầu.

Phó Lam Tự chẳng hề nghĩ ngợi mà nhón chân chạy ra khỏi phòng ký túc xá.

Cô vừa chạy vừa lấy mặt đồng hồ trong túi ra, cúi đầu nhìn.

Mặt đồng hồ màu trắng, ở trên là hình vẽ và đường vân màu đỏ đan xen nhau trông rất kỳ lạ, không có kim phút hay kim giờ mà chỉ có kim giây đang tí tích chạy.

Nhưng chính nhờ thế mà cô có thể tính ba mươi giây rất dễ dàng.

Cả tòa nhà không hề có cửa sổ, ánh sáng bên ngoài chẳng lọt vào một tia, cô nhanh chóng băng qua hành lang dài hẹp, phát hiện một cầu thang xoắn ốc ở khúc rẽ dẫn lên tầng 2.

Tiếc là cô mới đi được một nửa cầu thang, chưa kịp thấy được bố cục tầng 2 nữa thì đếm ngược đã kết thúc, ánh đèn lại tắt ngúm.

Khoảnh khắc chìm vào trong bóng tối, cô tựa lưng vào vách tường, đề cao cảnh giác.

Cô nghe trên lầu cũng có tiếng bước chân mơ hồ truyền tới, hình như có ai đó muốn xuống lầu.

Ở đây là cầu thang duy nhất thông tầng 1 với tầng 2, rất hẹp, cùng lắm chỉ cho một người đi qua được thôi.

Đối phương xuống lầu chắc chắn sẽ đi qua vị trí hiện tại của Phó Lam Tự, tất nhiên cũng sẽ phát hiện ra sự tồn tại của cô.

Chân phải cô dịch sang bên cạnh một bước, chuẩn bị lùi lại để nhường đường cho người kia.

Ai ngờ tốc độ đi tới của đối phương lại nhanh hơn tốc độ lùi của cô, khoảng cách giữa hai người không ngừng bị rút ngắn.

Cầu thang dưới chân làm bằng gỗ, hình như có chỗ hơi lỏng lẻo.

Phó Lam Tự hơi bất cẩn nên suýt chút đã giẫm vào không trung.

Rõ ràng là bị người kia nghe rồi.

Tiếng gió khác lạ, người kia sấn tới trước nhanh như chớp, vừa túm chặt cổ áo cô vừa quay người đặt cô lên lan can cầu thang.

Ngón tay thon dài lạnh buốt đã bóp chặt cổ cô.

Cùng lúc đó, Phó Lam Tự cũng vòng hai tay ra sau người đó, con dao cạo giấu trong tay ghì vào cổ đối phương.

Nhưng chợt cô khựng lại.

… Cô ngửi thấy mùi bạc hà quen thuộc trên người anh.

Cô và Kiều Vân Tranh đã dùng chung nước giặt quần áo hương bạc hà từ rất lâu rồi.

Kiều Vân Tranh cũng ý thức được mình đang bóp cổ ai, anh lập tức thả tay ra, ôm lấy eo cô rồi nhấc bổng lên.

Tiếng tim anh đập nhanh hơn bình thường, chẳng biết là vì căng thẳng hay vui mừng nữa. Anh cẩn thận sờ mặt cô một lượt, cuối cùng thì khẽ thở phào rồi ôm chầm lấy cô.

Tuy chỉ mới tách nhau chưa tới hai tiếng mà cả hai lại có cảm giác may mắn như cửu biệt trùng phùng vậy.

Ở đây không được nói chuyện, nhưng may mà anh với cô cực kỳ ăn ý với nhau, không cần nhiều lời vẫn có thể hiểu ý đối phương.

Kiều Vân Tranh dùng đầu ngón tay cẩn thận viết từng nét vào lòng bàn tay Phó Lam Tự: Đồng dao.

Sau đó, anh đưa cho cô một mảnh giấy decal và một tấm gương tròn nhỏ như loại của phụ nữ trang điểm.

Giấy decal là loại giấy dán sau băng dính, quả nhiên,trên tờ giấy này dán rất nhiều sticker hình tròn, đếm tổng hết thì có mười hai cái.

Lúc này đèn vẫn chưa sáng lên nên trên sticker có vẽ gì Phó Lam Tự cũng chẳng thấy được.

Nhưng cô vẫn sờ được tấm gương.

Câu thứ sáu và thứ bảy của bài đồng dao đã viết rõ ràng:

“Bóng ai hằn trên tường,

Chỉ có gương mới biết.”

Chắc chắn tấm gương sẽ có ích, còn về việc rốt cuộc có thấy được gì qua gương không thì cô phải tự thử rồi.

Cô hơi do dự, sau đó giơ mặt gương lên ngay mặt mình.

“…”

Ngạc nhiên thay, trong bóng tối đen kịt lại có một ánh sáng xanh mơ hồ đang dần ngưng tụ thành hình dáng rõ ràng gần vai cô.

Trong ánh sáng xanh đó, một gương mặt ma trẻ con hiện ra, khuôn mặt nó trắng bệch, đôi mắt to trống rỗng đang chầm chậm chảy hai hàng máu.

Nó đang ở ngay sau lưng cô.

Bình luận

Truyện đang đọc