ĐỪNG CƯỜI! ĐÂY LÀ GAME KINH DỊ

Tên béo đang gài cục đá mới vào ná cao su, tính giáng cho Kiều Vân Tranh thêm cú nữa để ép anh ngưng gõ bát.

Nhưng trong thời khắc mấu chốt, Phó Lam Tự và Cảnh Hạc đã chạy tới cản đường anh ta.

Tên béo ngẩng đầu thấy Phó Lam Tự, phản ứng đầu tiên là giật mình, sau đó thì tỏ vẻ cực kỳ phẫn nộ.

“Sakura! Quả nhiên em đã bị hai tên khốn này dụ dỗ rồi, chẳng lẽ em tính phản bội anh để kết thành đồng minh với bọn nó ư? Em đã quên thời gian chúng ta bên nhau rồi sao?”

“Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi hả, tôi họ Phó.” Phó Lam Tự lạnh mặt, “Hơn nữa, vui lòng tách riêng mạng ảo với hiện thực giùm, chúng ta chỉ ở chung một phòng mấy tiếng thôi, thời gian bên nhau quái gì? Anh đã thăng lên rank Vàng rồi mà giờ vẫn chưa hiểu đạo lý đồng minh rất mong manh à?”

“… Có phải là em cũng không tin anh có thể thắng không? Chìa khóa mất rồi, có phải em cố tình âm mưu với bọn nó để hại anh không?!”

Cô bình tĩnh thở dài: “Việc quân cơ không nề dối trá, tôi đâu phải Kono Sakura, đâu có nghĩa vụ phải bảo đảm game của anh được tiến hành thuận lợi.”

Tên béo như phát điên, đó là cảm giác thất vọng và suy sụp hoàn toàn, khuôn mặt anh ta tức tới vặn vẹo, mỗi tấc thịt đều đang run bần bật.

Anh ta cao giọng rống lên: “Dù sao nhiệm vụ của tao cũng hỏng rồi, tối nay đừng đứa nào hòng sống được!”

Sự thực đã chứng minh, tiềm lực và sức mạnh và con người trong tình trạng nổi điên đều sẽ tăng lên gấp bội.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cảnh Hạc muốn ngăn tên béo lại nhưng vô tình bị anh ta đánh một cú vào khớp khuỷu tay, đó là chỗ vết thương chưa lành của cậu ta, cậu ta đau tới mức toát mồ hôi lạnh đầy cả mặt.

Tên béo tỏ vẻ cực kỳ liều mạng, anh ta hung hăng lao tới bóp cổ Phó Lam Tự, Phó Lam Tự nghiêng người sang một bên, đẩy anh ta vào lề đường.

Thấy tên béo đang dốc hết sức vùng vẫy, với sức của một mình Phó Lam Tự không thể đè nổi anh ta lại, trong thời khắc mấu chốt, Kiều Vân Tranh đã đi tới, quả quyết đá một cú vào xương cằm tên béo khiến anh ta ngửa đầu ra sau, cổ không chịu được sức nặng nữa mà khẽ “rắc” một tiếng.

Nhưng dù có thế, động tác gõ bát của anh vẫn điềm tĩnh và nhịp nhàng như cũ.

“Em Lam.”

Phó Lam Tự nhận được ánh mắt của anh nên hiểu ý ngay, cô lập tức cong ngón tay, búng mạnh vào xương sụn cổ họng của tên béo, sau đó cùng với Cảnh Hạc lôi tay tên béo, muốn ném anh ta vào đám ác ma đang giành ăn nhau đằng trước.

Ai ngờ trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, tên béo sắp chết kia còn nghiến răng nghiến lợi chửi đổng, dây dưa níu kéo hai người để cả ba cùng ngã vào đám ma kia.

Đám ác ma đang giành ăn hơi khựng lại, sau đó thì đồng loạt nhìn sang bên này.

Máu bẩn chảy ồ ạt từ miệng chúng, đầu lưỡi dài kinh khủng đang thè ra li3m một vòng quanh khuôn mặt đẫm máu.

Rõ ràng, chúng đang nghĩ mình đã phát hiện ra bữa ăn khuya ngon hơn ba món mặn một món canh này.

Thử hỏi mà xem, làm sao để trốn khỏi một đám ác ma đang chen lấn, lao tới phía mình như thủy triều đây?

… Đáp án là trốn không được, không kịp trốn.

Phó Lam Tự trở người, vô thức bảo vệ Cảnh Hạc, kết quả là Cảnh Hạc lại giành trước một bước mà chủ động cản trước người cô.

“Chị Lam, chị lùi ra sau đi!”

Tất nhiên Phó Lam Tự không thể lùi ra sau được, cô không những không lùi bước mà Kiều Vân Tranh đang gõ bát cũng bước tới.

Những ác ma đang lũ lượt tiến lên kia chẳng mấy chốc đã tạo thành một vòng vây, lạ là dường như chúng cũng đang do dự nên không lập tức tấn công.

Kiều Vân Tranh phải hoàn thành nhiệm vụ nên không thể dùng tay được, trên đôi mắt vốn rất dịu dàng của anh đã trở nên hơi thù địch, có thể thấy, anh đã tức giận rồi.

Anh khẽ cụp mắt xuống nhìn thoáng qua, giơ chân chặn tên béo đang muốn bò dậy, dùng sức nghiến vào ngực anh ta.

“Lục túi của anh ta đi.”

Cảnh Hạc như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất để lục lọi hết túi áo khoác và quần bò của tên béo. Trong lúc đó, dù tên béo có giãy giụa tới mức nào cũng đều bị Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh dùng bạo lực trấn áp lại.

Tên béo chửi đổng: “Có phải ba bọn mày đã biết từ trước rồi không? Ác độc, đúng là ác cmn độc mà! Bọn mày không sợ bị nghiệp quật à!”

Phó Lam Tự túm lấy tóc anh ta, ấn đầu anh ta xuống đất rồi bình tĩnh hỏi lại: “Anh cũng đã rank Vàng rồi đấy, có dám nói từ trước tới nay chưa từng giết bất cứ đối thủ cạnh tranh nào không?”

“… Tao làm vậy là có lý do, tao không bao giờ giết người bừa bãi hết!”

“Nếu được chọn thì ai mà tình nguyện vào cái game này? Ai giết người chẳng vì có lý do?” Phó Lam Tự nói, “Anh có lý do, tôi cũng có lý do, tất cả đều cạnh tranh công bằng, ai cao quý hơn ai hả?”

Nói xong, cô chợt nghe Cảnh Hạc kêu lên: “Đây rồi! Anh ta giấu thật!”

Hóa ra có một lá bùa được giấu trong giày tên béo.

Chẳng trách vừa rồi đám ác ma đều hơi kiêng dè, không tấn công bất cứ ai ở đây hết, hóa ra là vì ai cũng có bùa.

Cảnh Hạc bịt mũi lôi lá bùa đó ra, tiện tay vứt sang một bên.

Tên béo khiếp đảm, anh ta điên cuồng giành lại lá bùa nhưng đã quá trễ.

Cuối cùng đám ác ma cũng tìm được điểm đột phá, chúng tranh nhau nhe nanh vươn vuốt tới, túm lấy hai chân tên béo rồi kéo anh ta vào khoảng sương mù dày đặc mênh mông.

Mùi máu tanh nồng nặc khiến màn đêm lạnh lẽo này càng trở nên tàn khốc và đáng sợ hơn.

Cả ba người cùng nhau lùi về khu vực an toàn, tiếng gió, tiếng gõ bát của Kiều Vân Tranh xen lẫn với tiếng kêu thảm thiết của tên béo ở phía xa xa, tựa như một khúc nhạc buồn quỷ dị.

“Anh Vân, chị Lam.” Cảnh Hạc ngẩn người một lúc lâu rồi chợt thấp giọng nói, “Chắc còn cỡ một tháng nữa là hai người phải vào rank Bạch Kim nữa nhỉ.”

“Ừ.” Phó Lam Tự tiện tay giúp cậu ta xoa xoa cánh tay bị thương, nhàn nhạt đáp lại, “Đâu phải lần đầu tiên đâu mà cậu bày ra giọng điệu đau buồn đó làm gì?”

“Em chỉ đang nghĩ, con đường tội lỗi này khi nào mới thấy lối thôi.”

“Cứ đi từng bước một đi, nếu là đường ắt sẽ có điểm cuối.”

Kiều Vân Tranh cũng nói: “Đàn ông đàn ang, đừng có nhạy cảm quá.”

Cảnh Hạc im lặng một lúc lâu, cuối cùng cười gượng một tiếng: “Nhưng có hai người ở đây khiến em thấy an toàn quá, không muốn làm đàn ông đàn ang gì nữa hết.”

Nghe vậy, cả Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh đều không nói gì, nhưng rõ ràng cả hai đều cong khóe môi lên.



Có lẽ vì thịt tên béo khá ngon nên cuối cùng đám ác ma đó cũng ăn no rồi, mà lúc này, Kiều Vân Tranh dường như đã gõ bát trong cả thế kỷ.

Sương mù dày đặc từ từ tản ra, đám ác ma lê bước bỏ đi, cả con hẻm nhỏ lại khôi phục sự yên tĩnh.

Thi thể tên béo nằm ngang giữa đường, cả người đã bị gặm nhấm chẳng còn bao nhiêu thịt, chỉ còn lại một bộ xương đẫm máu.

Bên cạnh thi thể của anh ta còn sót lại một bóng ma trẻ con, là đứa chơi bóng khi trước.

Kiều Vân Tranh đặt bát xuống, cử động cổ tay ê ẩm của mình một chút rồi bước tới nhặt quả bóng lên.

Anh giơ chiếc đũa khi nãy dùng để gõ bát rồi đột nhiên dùng sức đâm thủng quả bóng, sau đó dùng tay không xé mở quả bóng ra từ giữa.

Một tờ giấy bay phấp phới, chưa kịp bị gió cuốn đi đã bị Phó Lam Tự bên cạnh chộp lấy.

Cô cúp mắt nhìn tám chữ nguệch ngoạc được viết bằng mực màu trên đó:

Bỏ giả giữ thật, làm sạch gốc rễ.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ý nghĩa cụ thể của tám chữ này thì tạm thời chưa biết, nhưng có lẽ là manh mối cho nhiệm vụ tiếp theo.

Cô dường như cảm nhận được điều gì đó nên rút quyển “Mười Cách Gặp Ma” ở sau hông ra.

Trước đây mỗi khi mở quyển sách này ra, trang sách sẽ tự động nhảy tới chỗ cố định, ví dụ như cô sẽ là cách gặp ma thứ bảy, chải đầu lúc nửa đêm.

Nhưng lạ là giờ cô đã hoàn thành nhiệm vụ, nội dung trang sách cũng thay đổi theo.

Biến thành cách gặp ma thứ năm: Đổi mắt với người chết.

“Anh Vân, Cảnh Hạc, hai người nhìn sách manh mối của mình đi, hình như không giống trước nữa đúng không?”

Nhờ cô nhắc nhở, Kiều Vân Tranh và Cảnh Hạc đều tự xem sách của mình, phát hiện trang sách của tất cả đều đã biến thành đổi mắt với người chết.

Cảnh Hạc ngạc nhiên nói: “Thế ra nhiệm vụ vẫn chưa kết thúc, đây là bước tiếp theo của chúng ta ư?”

Xem ra nhiệm vụ cuối cùng của người chơi đều giống nhau.

Theo giải thích trong sách thì cách gặp ma này phải đắp bùn trên xác chết lên mí và hốc mắt trong một ngày một đêm, cúi đầu mặc niệm “Thiên nhãn mở rộng” ba lần rồi mở mắt ra, thế là sẽ thấy được hình dạng thật sự của ma quỷ.

Với chuyện này, suy nghĩ đầu tiên của Cảnh Hạc là: Dơ quá.

Suy nghĩ thứ hai: Đi đâu tìm bùn trên xác đây?

“Nói cách khác là chúng ta phải đi chôn một cái xác rồi tự cung tự cầu à?”

Từ tự cung tự cầu này đúng là khá vi diệu.

“Giờ cũng đâu còn thi thể nào chôn được nữa.” Phó Lam Tự cúi đầu, chỉ vào tên béo nằm trên đất, “Xử anh ta đi, tiện việc.”

Đã tới mức này rồi, chẳng biết bộ xương khô không còn bao nhiêu thịt này có được coi là “xác chết” theo nghĩa đen không nữa?

Ba người chốt xong, thế là Kiều Vân Tranh cởi áo khoác ra trùm lên một chân tên béo, sau đó kéo bộ xương tới trước như kéo xe đẩy, tới thẳng vào khu rừng nhỏ.

Anh bàn với Phó Lam Tự: “Chôn ở đâu thì được nhỉ?”

Phó Lam Tự nghiêm túc suy nghĩ: “Tất nhiên là chôn ở chỗ có nhiều bùn đất rồi.”

“Có lý.”

Cảnh Hạc: “…”

Rốt cuộc là chỗ nào? Trong rừng có chỗ nào ít bùn đất à?

Hai người này trông như đang bàn chuyện nhưng thực chất là tán tỉnh nhau thì có.

“Theo em, hay là chúng ta chôn ngay dưới gốc cây khi nãy em gặp ma đi, em nghĩ gốc cây đó…”

Cảnh Hạc chưa kịp nói xong thì đã bị Kiều Vân Tranh kéo thẳng tới sau cây, Phó Lam Tự cũng lập tức trốn đi, giơ ngón tay ra hiệu cậu ta im lặng.

Cậu ta nhìn theo tầm mắt của cô, phát hiện dưới gốc cây mình thấy ma khi nãy có một bóng dáng mặc áo sườn xám đỏ đang vung xẻng, đào bùn đất dưới cây.

Là bà già NPC kia.

“… Vãi nồi, bà ta cũng khỏe phết nhỉ.” Cậu ta thì thầm với Phó Lam Tự, “Đàn ông đầu hai đầu ba chưa chắc đã khỏe như bà ta đâu, đào mộ ở đây nửa đêm.”

Phó Lam Tự nói: “Cậu nhìn xem bà ta đang đào mộ cho ai đi.”

Cảnh Hạc quan sát kỹ lần nữa, ánh trăng xuyên qua bóng cây loang lổ chiếu lên thi thể bên cạnh.

Tình trạng của thi thể đó cực thảm, nửa bên mặt đã bị xé toạc, trên cổ còn có một lỗ máu.

Thi thể mặc áo choàng ngắn màu chàm, trông khá quen, hình như là một trong những người chơi, nhưng trước đây không có cảm giác tồn tại gì nên chẳng ai để ý tới.

Có vết xe đổ của cô gái đồ xám, mọi người đều sẽ không uống nước tro, có thể thấy người chơi làm bia đỡ đạn này nhận được nhiệm vụ gặp ma ban đêm nhưng nhất thời sơ sẩy, không nghĩ tới tác dụng của bùa nên đã bị con ma mình gọi tới gi3t chết.

Thấy bà già đã đẩy thi thể vào hố đất vừa đào, bắt đầu xúc từng xẻng đất đắp vào, Kiều Vân Tranh thả tay ra, vứt bộ xương của tên béo sang một bên.

Anh mỉm cười nói: “Hóa ra bùn trên xác đã được NPC chuẩn bị sẵn cho chúng ta rồi.”

“Thế giờ chúng ta cũng chưa dùng được.” Phó Lam Tự nhíu mày, “Phải đợi tới tối mai.”

Chẳng ai biết, tối mai khi đắp bùn trên xác lên sẽ thấy được gì.

Bình luận

Truyện đang đọc