ĐỪNG CƯỜI! ĐÂY LÀ GAME KINH DỊ

Dạo này Cảnh Hạc tăng lương cho đầu bếp trong nhà vì lượng công việc trở nên nhiều hơn, hàng ngày đều phải nấu canh và các món hầm bồi bổ theo những cách khác nhau, sau đó cậu chủ nhỏ Cảnh Hạc sẽ tự lái xe đưa tới cho những người bị thương.

Đối với chuyện này, cảm nghĩ của Bạch Tiêu là: Không ngờ sẽ có ngày người chuyên phụ trách việc bếp núc như mình lại được người khác đưa cơm tới.

Vết thương ở chân của Phó Lam Tự không quá nghiêm trọng, mới gần một tháng đã gần như khỏi hẳn, chỉ để lại sẹo thôi.

Nhưng cô không quan tâm tới mấy chuyện này, sẹo thì cứ sẹo, không ảnh hưởng tới việc ăn uống thì sao cũng được.

Kiều Vân Tranh lại nghỉ thêm hai tháng nữa, sức khỏe đã hồi phục cơ bản, nói cách khác, anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho cửa rank Bạch Kim tiếp theo.

Trong khoảng thời gian đó, nhiệm vụ rank Vàng của Cảnh Hạc với Bạch Sanh, nhiệm vụ rank Bạch Kim của Cố Mặc Trì cũng đều thuận lợi qua cửa, bình an quay về.

Miễn là không có ai xuyên việt, hàng tuần tất cả sẽ có một buổi họp mặt cố định.

Giữa thế giới đầy khói lửa này, duy trì sự gắn bó là động lực để họ liều mạng trong thế giới game.



Cuối tháng 5, sắp tới đầu hạ.

Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh lại đón thêm một cửa rank Bạch Kim nữa.

Lúc đó Phó Lam Tự xuyên việt ngay ở phòng khác, lúc cô mở mắt ra, trong miệng còn đang ngậm que kẹo vị mận.

Cô chợt nhớ tới lời bài hát: Có phải thượng đế giăng màn trước mắt em mà ngài quên vén lên không.

… Vì trước mặt cô đúng là có một bức màn thật.

Nói chính xác hơn thì không phải màn mà là một tấm vải đỏ có tua rua và đính ngọc trai.

Nói chính xác hơn nữa thì hình như là khăn đội đầu cho cô dâu trong lúc kết hôn thời cổ.

Cửa game này lấy bối cảnh thời xưa à?

Cô tính tính vén khăn cô dâu lên thì chợt nghe giọng của NPC nữ yếu ớt vang lên.

“Mời chú rể dùng hỉ xứng* xốc khăn đội đầu của cô dâu lên, từ nay cầm sắt hòa minh, răng long đầu bạc.”

(*) Cây gậy dùng để xốc khăn đội đầu trong hôn lễ thời xưa.

Giọng điệu này không nghe như chuyện vui mà cứ như báo tang vậy.

Nếu quá trình game đã cần chú rể vén khăn cô dâu thì Phó Lam Tự cũng không thể tự làm được, cô hạ tay xuống.

Một lúc lâu sau, có tiếng bước chân tới gần, một cây sào có gắn một bông hồng lớn chợt nâng khăn đội đầu trước mặt lên.

Cô ngước mắt, tới khi nhìn rõ đối phương là ai thì lại càng khó hiểu hơn.

Không phải Kiều Vân Tranh mà là một người đàn ông mày rậm mắt to, mặc áo thun màu xanh lá xa lạ, tạm thời gọi anh ta là tên áo xanh đi.

Rất rõ ràng, tên áo xanh cũng rất sốc khi thấy cô.

“Cô là ai? Lan Lan đâu rồi?”

Ồ, xem ra đây cũng là một cặp đôi xuyên chung với nhau.

Phó Lam Tự nhả que kẹo ra, bình tĩnh trả lời: “Tuy tôi cũng tên Lam Lam nhưng chắc Lan Lan của anh không phải là lanlan* như của tôi rồi.”

(*) Lam Lam và Lan Lan đọc giống nhau.

“…”

Tên áo xanh tức giận trừng mắt, đang tính nói gì đó thì NPC trông coi cô dâu sau lưng lại không cho anh ta cơ hội này.

Người trông coi nghiêm nghị nói: “Mời chú rể vào ngồi cạnh cô dâu.”

Dù không muốn nhưng vẫn phải tuân thủ quy tắc, tên áo xanh nghe lời ngồi xuống bên giường, sóng vai với Phó Lam Tự.

Người trông coi quay người lại lấy một cái hộp gỗ đàn hương hình chữ nhật trên bàn lên, cầm đưa tới trước mặt hai người.

Đôi mắt ả đen như mực, thất thần nhìn hai người như đang đọc thoại.

“Mời cô dâu chú rể lần lượt bốc hỉ thiêm, giống, thì đôi chim liền cánh; khác, thì âm dương vĩnh cách.”

“Đợi đã.” Tên áo xanh vừa sợ vừa nghi ngờ, “Âm dương vĩnh cách là sao?”

Rõ ràng người trông coi không hề có ý định giải đáp thắc mắc cho anh ta mà chỉ đẩy hộp gỗ tới trước.

Hết cách rồi, dù có nghĩa gì thì vẫn phải rút hỉ thiêm.

Tên áo xanh rút trước, từ góc của anh ta không thể nào thấy được thiêm trong hộp viết chữ gì nên chỉ có thể thò tay vào, cầm đại một thanh trong đó.

Trên que gỗ đó là hai chữ viết bằng bút lông: Ngày lành.

Anh ta căng thẳng nhìn Phó Lam Tự: “Này, cô phải rút cái nào may mắn tí đấy nhé.”

“Mong anh hiểu cho.” Phó Lam Tự nói, “Chuyện hên xui này không phải tôi muốn rút là rút được.”

Sau đó cô giơ tay rút một thanh trong hộp ra.

Trên que gỗ cô rút được cũng có hai chữ viết bằng bút lông: Đêm xuân.

Khuôn mặt lạnh tanh trát phấn dày cộm của người trông coi cuối cùng cũng bày ra một nụ cười quỷ dị, phải gọi là cực kỳ sung sướng.

Ả rút ra một con dao găm sắc bén từ trong tay áo rộng thùng thình, và một cái đồng hồ cát làm bằng gỗ.

Ả đặt dao găm lên bàn, dốc ngược cái đồng hồ cát, bắt đầu tính thời gian.

“Đã chuẩn bị sẵn quan tài gỗ Kim Tơ Nam Mộc* rồi, đợi khi hạt cát cuối cùng rơi xuống, phu nhân sẽ tới đưa chú rể hoặc cô dâu vào quan tài.”

(*) Kim Tơ Nam Mộc là một loại cây gỗ quý đặc biệt chỉ có ở Trung Quốc, phân bố ở Tứ Xuyên và một số vùng thuộc phía Nam sông Trường Giang. Gỗ của cây này có mùi thơm, thớ gỗ như những sợi tơ vàng được hình thành tự nhiên, sáng óng ánh dưới ánh nắng mặt trời.

Hỉ quan.

… Đcm chứ mà hỉ quan.

Phu nhân ư?

Phu nhân là mẹ nhà ai nữa?

Ánh mắt Phó Lam Tự bình tĩnh như nước nhưng thực chất đã chửi đổng tám đời cái hệ thống chó má này rồi.

Cô đưa mắt nhìn người trông coi lê bước ra khỏi phòng, sau đó thì đóng chặt cửa lại, một lát sau mới hướng mắt nhìn con dao găm trên bàn.

Cô và tên áo xanh rút được que gỗ có chữ khác nhau, hẳn đã bị coi là “Khác” rồi.

Theo quy tắc người trông coi nói thì là “Âm dương vĩnh cách”.

Người trông coi còn bảo, “Đưa chú rể hoặc cô dâu vào quan tài”…

Tức là quy tắc chỉ có một người được sống.

Vận may của cô thật sự quá ít ỏi.

Ai ngờ ngay khi cô ý thức được quy tắc, tên áo xanh đã nhanh hơn một chút, anh ta đột nhiên sải một bước lao tới trước bàn, quơ lấy cán con dao rồi xoay người đẩy cô ngã xuống đất.

Phó Lam Tự không kịp đề phòng nên ngã đập gáy xuống đất, nhất thời choáng váng.

Cô nhanh chóng tỉnh táo lại, lập tức giơ tay đỡ lấy cổ tay anh ta để cản mũi dao đang sắp hạ xuống.

Tên áo xanh nghiến răng nghiến lợi, có vẻ đang nóng lòng muốn giết cô lắm.

Anh ta hung hăng nói: “Cô đừng trách tôi, là do cô quá xui, tối nay một trong hai chúng ta phải hết, chắc chắn không thể là tôi được — Yên tâm đi, tôi sẽ cho cô đi sảng khoái.”

Phó Lam Tự nhìn anh ta một lúc không hề chớp mắt, sức trên tay không bớt chút nào, đồng thời còn nói lý lẽ với anh ta.

“Chẳng phải anh muốn tìm bạn gái hay sao? Anh giết tôi, Lan Lan cũng không sống nổi đâu.”

Tất nhiên cô chỉ buột miệng nói thế thôi, nhưng trong game thứ quái gì mà chẳng xảy ra được, tên áo xanh nghe vậy cũng vô thức hơi do dự.

Dù sao ở chung một phòng với người chơi lạ, không thấy bạn gái mình thì đúng là lạ thật.

Lỡ có chuyện gì thì sao?

… Đúng trong khoảnh khắc do dự đó, Phó Lam Tự đã có cơ hội phản kích lại.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Phó Lam Tự chợt giơ ngón trỏ và ngón giữa ra, móng tay đã được cắt nhọn đâm thẳng vào hai mắt đối phương.

Mắt là bộ phận cực kỳ yếu ớt, huống hồ gì chiêu này cô còn dùng hết sức.

Cô đâm thẳng vào nhãn cầu của anh ta, máu tươi lập tức tuôn ra theo ngón tay trắng nõn của cô, chảy xuống mặt tên áo xanh.

Tên áo xanh kêu lên một tiếng thảm thiết, bắt đầu chửi thề, Phó Lam Tự không nói gì mà lập tức đánh thẳng một cú thẳng mạnh vào huyệt Thái Dương của anh ta.

Con dao găm trong tay tên áo xanh rơi xuống đất, cô cúi người tính nhặt lên nhưng ai ngờ lại bị đối phương bổ tới.

Đấu với người chơi nam thì cô không có lợi thế về thể lực được.

Nhưng lợi thế của cô nằm ở chỗ mắt tên áo xanh mới bị mù, cơn đau dữ dội khiến anh ta đang đấm đá lung tung.

Phó Lam Tự cảm giác được anh ta đang phẫn nộ sờ vào cổ mình, chỉ muốn oán hận bóp ch3t mình bèn nhanh nhẹn huých khuỷu tay một cú, đập thẳng vào xương sườn anh ta.

Cô nhân cơ hội trở tay ra sức đâm con dao vào cổ họng anh ta.

Phó Lam Tự nhanh chóng thoát khỏi sự kiềm chế của đối phương, lúc đứng dậy còn thuận thế đá con dao găm ra xa.

Đồng hồ cát trên bàn đã chảy được một nửa.

Thời gian không còn nhiều.

“Mẹ kiếp con đ ĩ này, đm. Má mày, mày giở trò với ông đúng không? Hôm nay có chết ông cũng phải kéo mày theo, cmm ông xuống địa ngục cũng phải tẩn mày nhừ tro! Thứ đồ có cha mẹ sinh không có cha mẹ dạy…”

Phó Lam Tự đứng trong góc tường, lạnh lùng nhìn tên áo xanh, bình tĩnh nghe anh ta chửi đổng.

Cô rón rén, chậm rãi, nhặt con dao từ dưới đất lên, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Cô tiện tay cầm lấy một món đồ sứ trong ngăn tủ bên cạnh, ném ra phía xa xa, “Choang” một tiếng, đồ sứ vỡ vụn.

Tên áo xanh không thấy nên chỉ có thể nghe tiếng để định vị, anh ta lập tức quay người lại, sải bước tới phía đồ sứ bị vỡ.

Ngay lúc này.

Phó Lam Tự sải bước đi tới, ngay trước khi đối phương kịp phản ứng lại, cô đã quả quyết cầm dao đâm vào phần lưng dưới bên trái của anh ta.

Đó là vị trí của thận, là vị trí nguy hiểm cao và cực kỳ đau đớn của con người.

Quả nhiên, tên áo xanh kêu thảm một tiếng rồi khuỵu xuống đất, cả người run bần bật, hoàn toàn mất hết khả năng tấn công.

Cát trong đồng hồ cát chỉ còn một chút nữa là chảy hết.

“Xin lỗi nhé.” Phó Lam Tự kề dao ngang cổ tên áo xanh, nói lại lời thoại khi nãy của anh ta, “Tôi sẽ cho anh đi sảng khoái.”

Cô dùng sức ở cổ tay, cắt cổ anh ta một cách gọn gàng và dứt khoát.

Tên áo xanh ngã ra đất.

Cô thu dao găm lại, lau vết máu giữa các ngón tay lên quần áo của anh ta.

Ngay sau đó, cô đang tính đứng dậy thì chợt nghe cửa phòng khẽ “kẽo kẹt” như có ai sắp vào.

Người trông coi vừa nói, “Đợi khi hạt cát cuối cùng rơi xuống, phu nhân sẽ tới đưa chú rể hoặc cô dâu vào quan tài”, có thể thấy người tới có lẽ là kẻ được gọi là bà.

Phó Lam Tự nhìn xung quanh, không tìm được chỗ nào hợp để trốn nên nhảy luôn lên giường tân hôn, kéo rèm che thật kín.

Sau đó cửa phòng bị đẩy ra rồi đóng lại ngay, không có tiếng bước chân.

Cô quỳ trên giường, khẽ đẩy rèm giường ra thành một khe hở nhỏ rồi chăm chú nhìn ra ngoài.

Một người phụ nữ mảnh mai trong bộ váy cưới đang đứng bên cạnh tên áo xanh.

Người phụ nữ đó đội khăn trùm đầu màu đỏ tươi, không thấy rõ được khuôn mặt, trên váy cưới thêu phượng đội hoa mẫu đơn cực kỳ tinh xảo.

Ả cầm trong tay một con dao có hình dạng kỳ lạ, hơi giống như dao mổ lợn nhưng lưỡi dao dài hơn một chút, hai bên còn có răng cưa rất nhỏ, trông có vẻ cực kỳ sắc bén.

Dưới ánh đèn chập chờn, ả không có bóng.

… Không chỉ là không có bóng thôi.

Phó Lam Tự nhìn xuống dưới, phát hiện dưới váy ả trống rỗng, đến cả chân cũng không có.

Phu nhân này, là ma.

Sau một lúc lâu, phu nhân ma cúi người xuống, đỡ thi thể tên áo xanh lên đối diện với mình, ngón tay được sơn móng xé toạc áo thi thể ra.

Ả lấy một cây bút lông từ trong ngực, viết ra một hàng chữ trên da ngực thi thể.

Vì thi thể quay lưng về phía giường nên Phó Lam Tự không thấy được chữ đó cụ thể là gì.

Kết quả là cô chưa kịp tìm cách nhìn thì phu nhân ma đã đột nhiên vung con dao kia lên, giơ tay chém xuống, cắt đứt đầu thi thể.

Cái đầu lập tức lăn ra xa, giữa vai thi thể chỉ còn lại một lỗ máu thịt be bét.

Đó chưa phải là điều đáng sợ nhất, đáng sợ hơn là công việc của phu nhân ma vẫn chưa xong.

Phu nhân ma không chỉ viết chữ và chặt đầu thôi, thậm chí ả còn cắt nhỏ thi thể nữa.

Phó Lam Tự: “…”

Thế là trong một khoảng thời gian dài tiếp theo, cô tận mắt thấy phu nhân ma dùng thủ pháp róc thịt trâu thành thạo của đầu bếp, con dao trong tay ả tung bay, xuyên qua từng khớp nối xương, xẻ thịt và chặt xác của tên áo xanh ra thành tám mảnh.

OK, cảnh tượng quá đáng sợ nên không thể miêu tả nhiều được.

Tóm lại chuyện này có nghĩa là, nếu cô muốn đọc được chữ phu nhân ma để lại thì lát nữa sẽ phải…

Ghép thi thể lại thành trạng thái ban đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc