ĐỪNG CƯỜI! ĐÂY LÀ GAME KINH DỊ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Kiều Vân Tranh bước vào vạch đỏ, NPC đứng chờ ở lối vào cũng ngưng động tác gõ mõ.

Phó Lam Tự nhìn Kiều Vân Tranh không chớp mắt, mãi tới khi bóng lưng của anh hoàn toàn chìm trong đám đông tới lui trong phiên chợ mới xoay người sang hỏi Trình Viện.

“Hình như chúng ta không thể chắc được khi nào mới vào trong được.”

Rất rõ ràng, chuyện này không thể phán đoán bằng trực giác được.

Trình Viện cũng thấy căng: “Theo lý thì phải chờ anh Kiều hoàn toàn qua phiên chợ, chúng ta mới vào được, nhưng anh Kiều bên kia không thể nào nhắc nhở chúng ta được, sao chúng ta biết anh ấy có thuận lợi đi qua không đây?”

Với sự nghi hoặc này, hai người bất an đứng đó chờ rất lâu, sau đó Phó Lam Tự lại đột nhiên nghe thấy NPC bên cạnh lại bắt đầu gõ mõ.

Cô im lặng một lát rồi nhìn Trình Viện, cả hai đều giật mình.

Hóa ra tiếng mõ là nhắc nhở, chỉ khi mõ bị gõ, người chơi mới có thể tiếp tục vào phiên chợ.

“Em Phó, em đi trước đi.” Trình Viện nói không hề nghĩ ngợi, “Chị bọc hậu cho em.”

“… Người ở lại cuối cùng sẽ rất nguy hiểm đấy.”

“Bởi vậy chị mới bảo em đi trước, nếu không chị không yên tâm — Chị lớn tuổi hơn em mà, nên là người đi cuối.”

Phó Lam Tự biết trong lòng Trình Viện có ám ảnh, lúc nào cũng muốn xem cô như em gái để bảo vệ, dù cô có từ chối thì chắc chắn Trình Viện cũng không chịu, tốt hơn là đừng lãng phí thời gian làm gì.

Nghĩ tới đây, cô gật đầu đồng ý.

“Ừm, vậy em đi trước, chị nhớ cẩn thận nhé.”

“Em cũng cẩn thận nhé.”

Phó Lam Tự giơ cái ô giấy dầu vẽ chữ bùa lên đầu, sải bước đi vào phiên chợ sau vạch đỏ kia.

Tiếng mõ sau lưng lại ngừng.

Nhưng thay vào đó là tiếng rao hàng nối tiếp nhau trong phiên chợ, ở đây với bên ngoài như có kết giới vậy, chỉ khi thực sự đi vào mới nghe được âm thanh bên trong thôi.

Như mọi phiên chợ đêm, thoạt nhìn, người bán thì hào hứng, người mua nhiệt tình, bầu không khí sinh hoạt cực kỳ thoải mái.

… Tất nhiên, cũng chỉ là “thoạt nhìn” mà thôi.

Nhìn kỹ là khác liền.

Ô giấy dầu che khuất trời đất, nước mưa rơi xuống đều lăn xuống đất dọc theo mép ô, chẳng giọt nào đụng vào người Phó Lam Tự.

Cô hơi quay đầu lại nhìn sạp hàng hai bên, sương mù dần tan đi, cô đã có thể thấy được quần áo và bộ dạng của họ.

Lồ ng đèn giấy màu đỏ treo trên vỉa hè đốt một ngọn nến trắng, trong lồ ng đèn có lờ mờ dấu tay máu ẩn hiện.

Dưới ánh sáng này, tất cả người bán đều mặc đồ vải bố, sắc mặt tái nhợt, hai mắt trống rỗng chẳng hề có chút sức sống nào của người bình thường.

Tương tự, những người qua đường tới lui kia cũng chẳng hề trả tiền thanh toán mà chỉ cầm hàng hóa rồi lại buông xuống, sau đó lại cầm lên rồi thả ra, cứ thế lặp đi lặp lại.

Họ như những con rối bị điều khiển đang máy móc biểu diễn vậy.

Phó Lam Tự nhìn xuống dưới, thấy gió thổi tốc vải trắng trải trên sạp hàng lên lộ ra vàng nén và nhang đèn để cúng cho người chết chất đống ở dưới.

Mưa trên đầu vẫn lách tách đập vào ô, hình như càng lúc càng to hơn.

Lúc này, cô chợt nghe có tiếng vang lên sau lưng, giọng nói cực kỳ gần, tựa như sát bên tai cô.

“Lam Tự.”

Là Kiều Vân Tranh đang gọi cô.

Trong trí nhớ, Kiều Vân Tranh chưa từng gọi cô như thế.

Nhưng sao cô vẫn cảm thấy rất quen thuộc nhỉ? Dường như đó không phải ma quỷ đang lừa cô mà do Kiều Vân Tranh thật sự gọi vậy.

Cô không được quay đầu, dù có nghe thấy gì đi nữa cũng không được quay đầu lại, quay lại là làm trái quy tắc, sẽ đối diện với hậu quả thảm khôn lường.

Cô bước từng bước một, băng qua những người đi đường có cơ thể lạnh như băng để tiến tới trước, mà giọng nói sau lưng vẫn theo sát như hình với bóng.

“Lam Tự.”

Anh vẫn đang gọi cô, giọng nghẹn ngào như đang khóc vậy.

Thực tế, sao cô có thể tưởng tượng ra được cảnh Kiều Vân Tranh đang khóc chứ? Không bao giờ xảy ra.

“Lam Tự, anh xin em đấy, đừng…”

“Đừng bỏ anh một mình mà.”

Dường như có một cảm giác tuyệt vọng thoáng chốc quét sạch cả người, cảm xúc quá đỗi chân thực này khiến cô vừa nghi hoặc mà lại vừa xót xa.

Rốt cuộc là thế nào vậy?

Cô vô thức siết chặt cán ô trong tay.

Vết nước trên phiến đá xanh dưới chân chợt gợn sóng rồi trở thành những vòng xoáy như muốn hút cô vào bên trong.

Phó Lam Tự cụp mắt nhìn, phát hiện giữa vòng xoáy lại có máu tươi trào ra, chậm rãi lan dần theo đường vân của đá xanh như một mạng nhện chằng chịt.

Gió rít tới mức da cô đau rát, cô nhạy bén cảm giác được bầu không khí xung quanh không ổn.

Mùi máu tanh càng lúc càng nặng, xen lẫn vào đó là chút mùi khét.

Tiếng rao hàng từ từ tắt dần, những người bán và người đi đường đều khựng lại, dồn hết ánh mắt vào cô.

Tất cả người trong phiên chợ đều nhìn cô chằm chằm trong một khoảnh khắc, tình cảnh đó không thể nào miêu tả chỉ với hai chữ “rùng rợn” được.

Phó Lam Tự sải bước đi nhanh hơn, cứ thế này thì không ổn, vì cô phát hiện những người đó đã bắt đầu biến dạng rồi.

Hoặc nói cách khác là khôi phục lại hình dạng ban đầu.

Quần áo bằng vải bố bị bốc lửa, mãi tới khi hóa thành tro tàn hết thảy.

Máu thịt của chúng thối rữa và teo tóp lại, chỉ trong phút chốc đã biến thành một lớp da cháy xém dán chặt vào xương, mặt chúng cũng chảy xuống, nhãn cầu tan thành chất nhầy màu đen đỏ chảy cả xuống răng.

“Ầm” một tiếng, đèn lồ ng hai bên rơi xuống, tất cả sạp hàng lập tức bốc cháy, ngọn lửa dữ dội nhanh chóng bao trọn cả phiên chợ.

Ánh lửa chiếu vào đáy mắt Phó Lam Tự, cô thấy những bộ xương khô đáng sợ kia đang chậm rãi tụ lại về phía mình.

Nếu là người chơi không có kinh nghiệm mà thấy được tình cảnh này, e sẽ sợ tới mức vứt ô bỏ chạy mất.

Nhưng cô nhớ rất rõ quy tắc, biết đây là ảo giác dùng để đánh lừa người chơi thôi.

Nếu cô thật sự vứt ô thì mới là đường chết thật sự.

Đầu ngón tay trắng bệch của đám xương khô đã chạm vào cơ thể cô, chúng bao quanh cô, trong cổ họng phát ra tiếng ùng ục như nước đun sôi, vẫn có máu đen liên tục chảy ra từ hốc mắt.

Phía sau là ngọn lửa đang cháy hừng hực như muốn thiêu rụi tất cả mọi thứ.

Nhưng ở con đường nhỏ này vẫn đầy nước và sương mù, chưa bao giờ bị lửa đụng vào.

Phó Lam Tự nhìn không chớp mắt, cô vững vàng cầm cái ô giấy dầu, bình tĩnh đi tới con đường phía trước, chẳng hề dao động.

“Lam Tự.”

Rất lâu sau, cô lại nghe có tiếng Kiều Vân Tranh ở sau lưng gọi mình, dịu dàng mà đau đớn như một lời vĩnh biệt vậy.

Cô ngẩng đầu lên, thấy sương mù ở cuối chợ đã hoàn toàn tan biến.

Cuối phiên chợ cũng có một vạch đỏ, Kiều Vân Tranh đang đứng sau nó, trong cơn mưa phùn miên man, anh mặc đồ đen, dáng người thẳng tắp như sắp tan vào trong bóng đêm.

Cô hít một hơi thật sâu, không chút do dự mà chạy như bay tới phía anh.

Ngay khi hoàn toàn đi qua vạch đỏ, cô vứt ô đi, giang hai cánh tay nhào vào lòng anh.

Kiều Vân Tranh ôm lấy cô, rất lâu sau mới vui mừng thở phào, ghé vào trán cô mà nói khẽ: “Hình như em tốn nhiều thời gian hơn anh một chút, anh cứ sợ em xảy ra chuyện gì trong đó.”

“Không xảy ra gì hết, chỉ nghe anh đang gọi tên em thôi.”

“Anh cũng nghe em gọi tên anh.” Kiều Vân Tranh hơi khựng lại, bổ sung thêm, “Em gọi anh là Vân Tranh, đã bảy năm rồi, anh nhớ em chưa từng gọi anh như thế.”

Phó Lam Tự gật đầu, như trấn an anh, cũng như tự nói với mình.

“Vậy mới chứng tỏ đó là giả, không cần để ý tới làm gì.”

Hai người đã gặp được nhau, tiếp theo chỉ cần đợi Trình Viện ra thôi.

Phó Lam Tự quay lại, thấy ở gần đó có một cái rương gỗ tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt trong màn đêm.

Cái rương không bị khóa, chỉ có ba hình bàn tay lõm xuống, có vẻ là muốn cả ba người chơi cùng đặt tay vào mới mở ra được.

Có thể tưởng tượng rằng dù chỉ có một người chơi không được sống sót khỏi phiên chợt thì ải này đừng hòng qua được.

Trình Viện tốn thời gian nhiều hơn hai người họ nhiều, chị ta thực sự dừng lại trong phiên chợ quá lâu, lâu tới mức Phó Lam Tự còn nghĩ chị ta gặp chuyện gì rồi.

May mà cuối cùng chị ta cũng bước ra, lúc đó vành mắt chị ta đỏ hoe, hẳn là vừa mới khóc xong.

“Chị Trình.” Phó Lam Tự do dự cầm tay chị ta, “Chị…”

“Chị nghe Trình Chỉ đang gọi chị.” Trình Viện khàn giọng thở dài một tiếng, “Đã quá nhiều năm chị chưa nghe tiếng nó gọi, dù biết là giả nhưng chị vẫn muốn nghe thêm vài câu nữa.”

Giọng điệu của chị ta rất bình tĩnh chứ không toát ra quá nhiều đau đớn, nhưng Phó Lam Tự đã hiểu lòng chị ta, càng là người mạnh mẽ thì càng không muốn tùy tiện bộc lộ ra sự yếu đuối.

“Chị Trình, chỉ cần  sau này chị có thể qua cửa Bạch Kim IV thì sẽ lại có cơ hội gặp được em gái thôi.”

“… Thật sao?” Trình Viện không thể tin nổi, “Em có chắc không?”

Phó Lam Tự lôi mặt dây chuyền ở trong cổ áo chị ta ra, thấy dưới mặt dây chuyền của chị ta cũng khắc hình đồng hồ bỏ túi y hệt mình.

“Em nghe người khác nói, mỗi người chơi qua cửa Bạch Kim IV đều sẽ có cơ hội nhận được thẻ hợp đồng màu vàng kim — Dù chẳng ai chứng minh được chuyện này, nhưng có vẫn hơn không, chị nghĩ sao?”

Trình Viện siết chặt mặt dây chuyền, bắt đầu trầm ngâm.

“Nếu đây là sự thật thì tất nhiên chị rất vui rồi.”

Nếu không chị ta liều mạng mấy năm nay để làm gì chứ? Không phải vì để hoàn thành lời hứa khi trước với em gái hay sao?

Có thể gặp lại người mình yêu thương lần nữa, có trả bất cứ giá nào cũng đáng hết.

Trong lúc nói chuyện, Kiều Vân Tranh đã khiêng cái rương gỗ kia tới, ba người cúi người ngồi xuống, vây quanh cái rương nghiên cứu.

Trình Viện hỏi: “Ba người mở rương ra là thế này à? Giờ chúng ta đã thỏa mãn điều kiện rồi đúng không?”

“Chắc thế.” Phó Lam Tự đặt tay vào trước, “Chúng ta thử xem sao.”

Trình Viện và Kiều Vân Tranh cũng đặt tay vào chỗ lõm trên rương, sau một lúc lâu, ánh sáng chợt rực lên, cái rương phát ra tiếng ù ù.

Kiều Vân Tranh dùng ngón tay móc một cái, nắp rương nhẹ nhàng mở ra.

Trong rương trống rỗng, chỉ có một quyển sách hơi cũ nát nằm im lìm, bìa sách là bốn chữ được viết bằng bút lông:

Bách Quỷ Danh Lục.

Anh lật trang thứ nhất ra, ở trên có hai câu:

[Bất cứ ai lấy được Bách Quỷ Danh Lục, người thứ nhất phải lấy được máu bẩn của quỷ mâm*, người thứ hai phải lấy được đầu của quỷ bốc cháy**, người thứ ba phải lấy da của quỷ mặt xanh.

Ngâm đầu trong máu bẩn, sau đó dùng da gói đầu lại, cúng trước mộ là có thể mở con đường vãng sanh.]

(*) Con quỷ có hình dạng như một con cá lóc đốm đỏ, dài hơn một thước, thường sống trong ao bùn và có thể khiến người nhìn thấy gặp ảo giác. Những ai tôn thờ nó sẽ được tăng diện tích đất đai và năng suất trồng trọt.

(**) Con quỷ toàn thân bốc cháy, lúc nào cũng la hét và bỏ chạy. Lúc còn sống thường lừa đảo cướp tài sản của người khác, đập phá tường thành, giết hại người dân, cống nạp cho vua quan để nhận lại vinh quang, vì thế khi chết gặp quả báo như vậy.

Phó Lam Tự đọc qua, vô thức nhíu mày: “Đang bắt chúng ta làm nhiệm vụ theo thứ tự à.”

“Đúng thế, con dao găm cho trước cũng là vì mục đích này.”

Thứ tự thực hiện nhiệm vụ được quyết định bởi thứ tự vào phiên chợ.

Con dao găm khắc tên được dùng làm vũ khí, mỗi người chỉ có thể tự làm nhiệm vụ tương ứng của mình, không được làm thay người khác.

Theo đó, Kiều Vân Tranh sẽ lấy máu của quỷ mâm, Phó Lam Tự phải đi chặt đầu quỷ bốc cháy, Trình Viện thì đi lột da quỷ mặt xanh.

Hình dạng cụ thể của những thứ này đều được vẽ trong “Bách Quỷ Danh Lục”.

Cả ba đều im lặng, chưa kịp bàn câu nào đã nghe tiếng lục lạc quái dị vang lên.

Ở xa xa, bốn NPC đeo mặt nạ quỷ đang đi xuyên qua sương mù dày đặc, đem theo một cái kiệu màu đỏ tươi có treo lục lạc ở bốn góc.

Bình luận

Truyện đang đọc