Chạng vạng tối hôm Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh xuyên vào game, thành phố C đổ mưa, bầu trời u ám như sắp tới tận thế vậy.
Lúc đó hai người đang chơi game online với Cảnh Hạc, chơi được một nửa thì tự dưng đăng xuất, xuyên đi chẳng để lại chút tiếng động nào.
Không ngờ ngoài thời gian ra, lần này thời tiết trong game và thế giới hiện thực cũng giống nhau.
Lúc Phó Lam Tự mở mắt ra lần nữa, cô loáng thoáng nghe có tiếng nước mưa tí tách, vậy mà trong tầm nhìn lại đen kịt chẳng thấy được gì.
Cô vô thức muốn ngồi dậy, ai ngờ lại bị đụng đầu vào một vật cứng nên lập tức nằm lại tại chỗ.
Cô im lặng một lúc lâu rồi giơ tay sờ xung quanh, kết quả chỉ sờ được ván gỗ cứng cáp, bên cạnh cũng chẳng có bất cứ không gian nào, và ở đây chỉ có một mình cô nằm thôi.
Với cấu trúc hình hộp và chật hẹp thế này, cô chỉ có thể liên tưởng tới một nơi.
… Cô thực sự bị nhốt trong một cái quan tài rồi.
Oxy trong quan tài rất loãng, nằm một lúc là sẽ thấy khó thở tức ngực ngay, cô cố gắng đẩy nắp quan tài ra nhưng nặng quá, với sức của cô thì khó mà dịch chuyển được.
Nếu là đàn ông thì hẳn sẽ làm được, nhưng Kiều Vân Tranh không có ở đây.
Cô điều hòa lại hơi thở, đang tính dùng sức thêm thì chợt nghe tiếng nắp quan tài xê dịch, một luồng gió lạnh xen lẫn hạt mưa tràn vào trong quan tài.
Có người đến.
Bầu không khí trong lành đột nhiên xuất hiện khiến Phó Lam Tự có cảm giác như tai qua nạn khỏi, cô lập tức hít vào mấy hơi, chỉ thấy bên eo bị siết chặt, đối phương nhẹ nhàng bế cô ra khỏi quan tài.
Không phải Kiều Vân Tranh thì còn là ai nữa?
“Xin lỗi nhé, anh tới chậm rồi.” Anh thấp giọng xin lỗi bên tai cô, “Quan tài nặng quá, anh cũng tốn ít thời gian.”
“Không sao, em biết là anh sẽ tới mà.”
Phó Lam Tự vòng tay ôm cổ anh để mượn lực đứng vững lại, lập tức bắt đầu chăm chú quan sát xung quanh.
Quan tài của cô rõ ràng đã rất cũ nát, sơn trên bề mặt đã loang lổ bong tróc rất nhiều, ở bên cạnh có một cây ô giấy dầu, dù ở giữa vẽ một chữ bùa nhưng không biết dùng để làm gì.
Cô quan sát ở phía trong quan tài, phát hiện vừa rồi mình không thấy được chỗ dưới chân có đặt một con dao găm vỏ gỗ, mở ra có lưỡi dao khắc đầy phù văn.
Ly kỳ nhất là trên cán gỗ của dao có khắc họ và tên của cô: Phó Lam Tự.
Cô chưa từng đụng phải tình huống thế này bao giờ nên hơi bất ngờ: “Đây là dao của em à?”
“Anh cũng có.” Kiều Vân Tranh chỉ vào con dao giắt bên hông, ở trên cũng khắc họ tên anh, “Xem ra trong cửa game này, hệ thống phát vũ khí theo người rồi.”
Có thể tưởng tượng đây chẳng phải chuyện tốt lành gì, chắc chắn sẽ có cạm bẫy chờ đợi ở sau.
Phó Lam Tự mở ô ra che cơn mưa trên đầu, cô bước tới trước vài bước, phát hiện còn một cái quan tài nữa, tính cả cô với Kiều Vân Tranh thì tổng cộng có ba cái.
Ở đây chỉ có ba cái quan tài, ngoài mặt đất dưới chân ra, xung quanh đều bị sương mù mênh mông che khuất chẳng thấy được gì, giống như bị một kết giới vô hình bao bọc lại vậy.
Cô tới gần cái quan tài cuối cùng, nhìn nhau với Kiều Vân Tranh, cả hai đứng ở một bên quan tài rồi hợp sức đẩy cái nắp ra một khe nhỏ.
Gần như là cùng lúc đó, một bàn tay mảnh khảnh trắng muốt vươn ra, túm chặt mép quan tài.
… Hơi giống với cảnh mở đầu trong một bộ phim kinh dị nào đó.
Đó là tay phụ nữ, móng tay nhuộm màu đen kim tuyến lấp lánh, cổ tay đeo một sợi dây màu đỏ đã bạc màu với mặt dây vàng khắc chữ “Z”.
Phải nói là khá quen.
Phó Lam Tự đang nhìn cái vòng tay đó, suy nghĩ xem rốt cuộc mình đã thấy ở đâu thì ngay sau đó, một người phụ nữ mặc blazer màu đen, mang đôi bốt đinh tán đã chậm rãi leo từ trong quan tài ra.
Rõ ràng người phụ nữ đó hơi thiếu oxy, hít thở rất lâu mới hồi phục lại được, sau đó chị ta quay đầu lại, cực kỳ cảnh giác nhìn hai người đang đứng bên này.
“Các người… Ủa?”
Bốn mắt nhìn nhau, chị ta ngẩn ra, Phó Lam Tự cũng ngớ hết cả người.
Hai người cùng đồng thanh.
“Em Phó?”
“Chị Trình?”
Người này là người chơi nữ tên Trình Viện mà Phó Lam Tự đã từng gặp trong rank Vàng sáu, bảy năm trước, lúc đó Trình Viện cứ khăng khăng muốn kết thành đồng minh với cô, thái độ mập mờ khiến cô còn phải nghi ngờ nữa.
Sau đó mới biết là vì cô trông giống người em gái đã chết trong game của Trình Viện.
Chữ “Z” khắc trên vòng tay của Trình Viện là tên của Trình Chỉ, em gái chị ta.
Trình Viện đã từng hứa nếu gặp được cô gái nào trong game như Trình Chỉ đều sẽ ra sức bảo vệ, đó chính là lý do để chị ta sống tiếp.
Nhoáng một cái đã qua lâu thế rồi, thời gian đúng là bỏ qua Trình Viện, ngoài mái tóc ngắn giờ đã thành đuôi ngựa, ở thái dương có thêm một vết sẹo rất nhạt ra thì chị ta vẫn là người đẹp trưởng thành như vậy, chẳng hề thay đổi.
Chị ta kinh ngạc nói: “Thật sự là hai người à? Chúng ta có thể gặp lại lần thứ hai trong game ư?”
Phó Lam Tự cũng không tưởng tượng nổi: “Em cũng không ngờ chúng ta lại gặp được tỷ lệ này.”
Bình thường, trong kho dữ liệu khổng lồ của hệ thống, xác suất những người chơi cùng xuyên vào game hai lần là chưa tới 1/10.000.
Lúc tách ra ở rank Vàng, hai bên cũng nghĩ là bèo nước gặp nhau, sau khi chúc may mắn nhau thì đã chuẩn bị tâm lý cả đời này không gặp lại nữa rồi.
Ai ngờ qua nhiều năm như thế, họ lại gặp nhau một cách vi diệu, duyên phận này như mò kim đáy bể, có lẽ là muốn cũng chẳng có nổi.
“Thật mừng là hai người vẫn còn sống.” Đây là lời thật lòng của Trình Viện, chị ta bước ra khỏi quan tài, dịu dàng và vui mừng ôm lấy Phó Lam Tự, “Quả nhiên em với anh Kiều vẫn là cộng sự ăn ý với nhau nhất, như năm đó chị đã thấy vậy.”
Chị ta đã xuyên qua rất nhiều cửa game, giữa đường từng kết đồng minh để qua cửa, toan tính, phản bội, chị ta đã gặp đủ mọi loại người chơi, đôi khi cũng có báo tên với nhau nhưng đa phần đều bỏ ra sau đầu hết.
Duy chỉ có Kiều Vân Tranh và Phó Lam Tự là chị ta luôn nhớ tên họ, cũng nhớ được ngoại hình của họ.
Không chỉ vì Phó Lam Tự trông giống em gái Trình Chỉ mà còn là vì sức mạnh kỳ lạ trên người họ, ngay từ đầu chị ta đã tin rằng họ có thể dắt tay nhau qua cửa rồi.
“Thấy giờ chị vẫn bình an, em thật sự rất vui đấy.” Phó Lam Tự vỗ lưng chị ta, giọng điệu dịu dàng, “Lần này tốt quá rồi, bọn em không cần băn khoăn xem nên kết đồng minh với ai nữa, ba chúng ta có thể hợp tác lần nữa rồi.”
“Vấn đề là hình như hiện tại, ngoài ba chúng ta ra thì không còn người chơi khác nữa.” Kiều Vân Tranh bình tĩnh tiếp lời, “Chỉ có ba cái quan tài, cũng chỉ có ba người thôi, anh chưa bao giờ thấy rank Bạch Kim nào không có đối thủ cạnh tranh.”
Giây phút vui vẻ ngắn ngủi qua đi, cuối cùng Trình Viện cũng buông Phó Lam Tự ra, chị ta nhìn xung quanh, vẻ mặt bắt đầu trở nên nghiêm túc.
“Chị đã từng nghe nói, đây là loại cửa ải đặc biệt trong hệ thống, từ đầu đã quyết định ba người sống sót, chúng ta chỉ cần qua cửa, không cần chém giết lẫn nhau đâu — Còn một loại nữa là không dựa theo số lượng người sống sót như thường lệ, tất cả người chơi đều bị sàng lọc, cuối cùng chỉ còn một người được sống.”
Phó Lam Tự thở dài: “Em biết, một người bạn của bọn em đã rút trúng cửa sau.”
Nếu không phải như thế thì với thực lực của Cố Mặc Trì, không thể nào bỏ mạng trong game được.
Cũng có thể đó là lần duy nhất vận may của y mất cân bằng trong lúc xuyên việt.
Vì y muốn Bạch Sanh được sống.
Trình Viện nói: “Lần này chúng ta gặp nhau, tuy rằng không cần chém giết lẫn nhau nhưng cũng không tốt lắm đâu. Cửa ải kiểu này sẽ có độ khó cao hơn, nói cách khác, đó đại khái là tình huống mà ba người không thể nào giải quyết được.”
“Không sao đâu.” Phó Lam Tự bình tĩnh đáp, “Mấy năm nay bọn em gặp rất nhiều kỳ tích rồi, sợ cũng chẳng ích gì, cứ dốc hết sức đối phó thôi.”
“Cũng đúng, chí ít ba chúng ta hợp lại thì phần thắng sẽ cao hơn một chút.”
Suy cho cùng, giữa những kẻ mạnh với nhau vẫn có sự tin tưởng và ăn ý.
Lúc này, Kiều Vân Tranh khẽ vỗ lên vai Phó Lam Tự, cô xoay người sang chỗ khác, phát hiện chẳng biết từ lúc nào mà sương mù trước mặt đã tan đi một ít, để lộ một con đường nhỏ dẫn tới phía xa xa.
Xem ra ba cái quan tài được mở hết là nhắc nhở tiếp theo trong cửa cũng tới.
Trình Viện mở ô ra, cầm con dao găm khắc tên mình lên. Cả ba đi tới trước men theo con đường nhỏ, chỉ thấy sương mù hai bên như bức tường, chỉ để lại cho họ một khoảng không gian rộng chưa tới một tấc vuông, tĩnh mịch đến mức dấy lên một nỗi sợ không tên.
Mưa vẫn lâm râm trên mặt đất, ánh sáng trong tầm mắt từ từ rõ ràng, nhưng loại ánh sáng này hơi kỳ lạ, lúc tới gần Phó Lam Tự mới ý thức được đó hóa ra là ánh sáng từ đèn lồ ng đỏ.
Một phiên chợ nhộn nhịp treo đầy đèn lồ ng đỏ hiện ra trước mặt.
Đúng thế, không phải ảo giác, thật sự là một phiên chợ, là loại tương tự với trong hiện thực, chỉ mở ra vào ban đêm, người bán sẽ bày sạp hàng ở vỉa hè để thu hút khách, đủ loại đồ vật sặc sỡ và những tiếng rao hàng lanh lảnh.
Lúc này, thoạt nhìn có vẻ những người bán hàng kia cũng đang ra sức gào to, có những người qua đường đang mặc cả với người bán nữa.
… Tuy rằng thực chất chẳng có tí âm thanh nào hết.
Như một vở kịch câm vậy.
Lối vào phiên chợ có vẽ một đường vạch đỏ như máu.
Có một người đàn ông đứng ngoài vạch đỏ, hắn mặc một bộ đồ vải bố, mang giày trắng, mặt bôi một lớp phấn thật dày, đang há miệng cười.
Nụ cười của hắn cứng nhắc và cực kỳ quái dị, không giống con người mà giống rối hơn.
Tay trái hắn cầm mõ, tay phải cầm cây gõ, đang nhịp nhàng gõ từng phách.
Ở dưới chân hắn có dựng một tấm bảng gỗ, trên đó viết bốn câu bằng bút lông:
Một người đi lối này, ba người mở rương ra.
Xòe ô không đụng áo, ma gọi chớ quay đầu.
Rốt cuộc đang ám chỉ cái gì, NPC kỳ quái trước mặt sẽ không nói chuyện nên cũng chẳng thể nào giải thích cho họ được.
Họ chỉ có thể tự đi tìm hiểu thôi.
“Câu đầu và câu thứ hai ý là chúng ta chỉ có thể đi vào phiên chợ này một mình, sau khi cả ba người qua hết mới mở được rương manh mối gì à?” Trình Viện nói, “Thế còn xòe ô không đụng áo thì sao?”
Phó Lam Tự đoán: “Biết đâu ý là sau khi vào phiên chợ, chúng ta phải xòe ô, không được để bất cứ thứ gì đụng vào quần áo.”
Còn về việc ma gọi chớ quay đầu thì trước đây cô đã từng được trải nghiệm rồi.
Dù con ma sau lưng có dụ dỗ kêu gọi cỡ nào cũng không được quay đầu lại nhìn, quay lại sẽ bị giết ngay, đó là một truyền thuyết dân gian từ xa xưa.
Vấn đề hiện tại là ai vào phiên chợ trước để thử cho hai người kia đây.
“Hay là để em…”
“Anh đi trước cho.” Kiều Vân Tranh ngắt lời cô, “Chuyện đi đầu không nên để phụ nữ làm, anh sẽ ở cuối phiên chợ chờ hai người.”
Nói xong, anh giơ cái ô giấy dầu lên trên đầu, dứt khoát cất bước đi vào vạch đỏ kia.