ĐƯỜNG VỀ - NGẢI NGƯ

Edit: Mây

“Du Nhiên, cậu đoán xem tối nay tớ đã nhìn thấy ai!” Mạnh Hiểu Hiểu ở đầu bên kia điện thoại hô lớn gọi nhỏ, không đợi Quý Du Nhiên nói chuyện, cô ấy đã tự hỏi tự trả lời: “Tớ đã nhìn thấy Lục Trọng Cẩn!”

Tay Quý Du Nhiên vốn dĩ đang cầm con chuột đột nhiên dừng lại, trái tim như co thắt lại, hơi run rẩy một chút.

Cô buông con chuột ra, dựa ra lưng ghế ngả về phía sau, thấp giọng thong thả mà nỉ non gọi cái tên này: “Lục Trọng Cẩn?”

“Đúng vậy,” Mạnh Hiểu Hiểu tiếp tục nói: “Anh ta và một người phụ nữ xinh đẹp, rất có khí chất đi cùng nhau.”

“Hai người đó cùng nhau ăn cơm, sau đó Lục Trọng Cẩn lái xe đưa người phụ nữ đó rời đi……”

“Du Nhiên? Du Nhiên? Cậu có còn nghe không đó?” Mạnh Hiểu Hiểu hỏi.

Đồng thời, cửa phòng ngủ cũng bị người ở bên ngoài gõ, giọng nói của Đường Tuệ Quyên cách cánh cửa truyền vào: “Nhiên Nhiên, bây giờ con có tiện không?”

Quý Du Nhiên vừa vặn không biết nên tiếp tục trò chuyện như thế nào với cuộc gọi này, vì thế đã nói với Mạnh Hiểu Hiểu: “Hiểu Hiểu, mẹ tớ đang gọi tớ, tớ cúp trước nha, lúc nào rảnh nói chuyện tiếp.”

Nói xong cô lập tức cúp cuộc gọi, thở ra một hơi thật dài.

Lúc Quý Du Nhiên vừa cúp máy Đường Tuệ Quyên đã đẩy cửa phòng cô ra, người phụ nữ bưng một dĩa trái cây đã cắt sẵn đi vào, đặt dĩa trái cây lên trên bàn làm việc của cô, ngồi xuống ở mép giường của Quý Du Nhiên, sau đó lấy điện thoại di động của bà ra, tìm kiếm ảnh chụp.

Quý Du Nhiên quay ghế sang vừa định hỏi Đường Tuệ Quyên có chuyện gì muốn nói, kết quả liền nhìn thấy ảnh của một người đàn ông xa lạ trên màn hình điện thoại di động của Đường Tuệ Quyên, cô nhất thời có chút không kiên nhẫn nói: “Mẹ, con đã nói là không muốn đi xem mắt rồi mà.”

“Con cũng đã hai mươi tám tuổi rồi, còn không lo lắng cho vấn đề cá nhân nữa sao? Lại kéo dài đến ba mươi tuổi, đến lúc đó đừng nói cho con chọn đàn ông, ngược lại chỉ có đàn ông chọn con mà thôi, còn có đường cho con lựa chọn nữa sao?” Đường Tuệ Quyên tận tình khuyên bảo Quý Du Nhiên.

Quý Du Nhiên lười tranh luận với Đường Tuệ Quyên, chỉ  cố chấp nói: “Dù sao thì con cũng sẽ không đi xem mắt đâu.”

Đường Tuệ Quyên im lặng một lúc, nói: “Con cho rằng mẹ thật sự muốn ép con làm chuyện mà con không thích phải không? Mẹ làm như vậy không phải là vì muốn tốt cho con hay sao?”

Bà nói xong cảm xúc cũng dâng trào, giọng nói cũng nghẹn ngào hơn: “Bố con đi sớm, mẹ cũng chỉ còn lại một đứa con gái là con, con chính là toàn bộ của mẹ, mẹ chỉ muốn có thể tận mắt nhìn thấy con tìm được một tổ ấm, mẹ có sai sao? Con cứ luôn một mình như vậy, làm thế nào mẹ có thể yên tâm được, lỡ như có một ngày nào đó mẹ cũng đi rồi, ai chăm sóc con……”

Đường Tuệ Quyên nhắc đến chuyện chồng mình đã qua đời, Quý Du Nhiên ngay lập tức nhíu chặt lông mày lại, trái tim như là bị người dùng dao cắt đi một miếng.

“Mẹ,” cô thở dài trong lòng, bất lực nói: “Mẹ nói bậy gì vậy?”

“Thôi mà được rồi được rồi,” Quý Du Nhiên nhìn Đường Tuệ Quyên lau nước mắt, có chút bực bội nhưng lại không thể làm gì được, cuối cùng thỏa hiệp, “Con đi, con đi là được.”

“Con nhìn xem rồi chọn cho mẹ một người con vừa ý nhất là được.”

Đường Tuệ Quyên thoạt nhìn là đã có chuẩn bị từ trước, lập tức mở ra những tấm ảnh bà đã nhìn trúng từ trước, đưa điện thoại di động cho Quý Du Nhiên xem: “Vậy cái này, trình độ học vấn và gia cảnh Cao gia tốt, thích hợp với con.”

Quý Du Nhiên chính quay đầu lại nhìn vào máy tính của mình, nghe nói cũng chỉ gật đầu cho có lệ, “Vâng, được.”

Ngay cả liếc mắt nhìn ảnh chụp một cái cũng không cho.

“Vậy mẹ sẽ đi liên lạc với nhà người ta, hẹn thời gian cho hai đứa gặp mặt rồi cùng nhau ăn bữa cơm, tìm hiểu thêm.”

Nói xong Đường Tuệ Quyên ngay lập tức ra khỏi phòng ngủ của Quý Du Nhiên.

Tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng thoáng chốc chỉ còn lại một mình Quý Du Nhiên.

Ánh mắt cô nhìn chằm chằm những bức ảnh mình đã chụp còn lại cần phải chỉnh sửa trên máy tính, tâm tư sớm đã không biết bay đi nơi nào.

Một mình ngồi ở trước máy tính ngẩn người nhìn đống ảnh.

Không biết qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại di động đột ngột vang lên trong căn phòng yên tĩnh, lúc này Quý Du Nhiên mới lấy lại tinh thần.

Cô nhìn ID người gọi trên màn hình, nhấn nghe, “Alo, có chuyện gì?”

Lâm Hạo đi thẳng vào vấn đề nói: “Du Nhiên, ngày mai cô có rảnh không?”

Những lời này vừa ra khỏi miệng, Quý Du Nhiên đã biết chắc chắn anh ta có chuyện muốn nhờ cô giúp, cô bĩu môi, buột miệng nói ra, “Không rảnh.”

Lâm Hạo gào thét: “Đừng mà! Quý đại nhiếp ảnh gia vừa mới về nước, thời gian nghỉ ngơi còn chưa hết, sao có thể không rảnh.”

Quý Du Nhiên khẽ hừ một tiếng, giọng điệu có thể nhìn thấy anh ta: “Nói đi, muốn tôi làm gì?”

“Ngày mai tôi tạm thời có việc gấp, thật sự không có cách nào đến studio làm việc, nhưng trước đó đã có hẹn khách hàng ngày mai đến chụp ảnh……”

“Vậy thì anh  thương lượng lại với khách hàng một chút, chuyển sang ngày khác!” Quý Du Nhiên không đợi Lâm Hạo nói xong đã cắt ngang không chút thương tiếc.

“Tôi cũng muốn lắm!” Giọng điệu Lâm Hạo rất phiền não, “Nhưng ngay từ đầu người đã chốt xong lịch hẹn với tôi, nhất định phải là ngày mai, những ngày khác đều không rảnh.”

“Tôi thật sự không tìm được người nào khác để giúp đỡ, nên mới đi nhờ cô cấp cứu, được không Du Nhiên?”

“Chờ tôi trở về sẽ mời cô ăn cơm, cô nói tôi làm gì cũng làm! Xem như tôi cầu xin cô, bà cô của tôi ơi, cô giúp tôi một lần này đi.”

“Vậy được rồi,” Quý Du Nhiên khẽ thở dài, đồng ý: “Ngày mai tôi sẽ qua, hẹn mấy giờ?”

“Hai giờ chiều.”

Sau khi cúp điện thoại Quý Du Nhiên thêm một mục chụp ảnh giúp trong bảng lịch trình, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa.

Đêm hôm đó, Quý Du Nhiên nằm trên giường, nhắm mắt lại nhíu chặt lông mày, những giọt mồ hôi mịn chảy dài trên má.

Chìm sâu vào trong giấc mơ của mình, cô đang chạy trong mưa lớn.

Vội vã chạy đến bệnh viện để gặp bố.

Nhưng mà, bất luận cô có cố gắng chạy về phía trước như thế nào, hình như vẫn luôn đứng yên tại chỗ.

Cô khóc trong tuyệt vọng, nhưng lại không thể làm gì được.

Cảm giác ngột ngạt bộc phát từ nỗi uất ức trong lòng bao trùm lấy cô thật chặt, gần như bóp nghẹt cổ họng, khiến cô không thể hít thở được, giây tiếp theo sẽ chết vì thiếu oxy.

Cảnh tượng bỗng nhiên chuyển đổi, cô ngồi ở ngoài hành lang bệnh viện, muốn tìm kiếm dự phó thác gọi điện thoại cho anh hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn không có người nghe máy.

Cảm xúc trong lòng cô lên xuống liên tục, bởi vì luôn để cô phải chờ đợi, đột nhiên biến mất trong một khoảng thời gian, rồi lại đột nhiên một lần nữa xuất hiện trong thế giới của cô.

Bọn họ rõ ràng là bạn trai bạn gái, nhưng cô vẫn luôn giống như cẩu độc thân.

Mỗi lần khi cô cần anh, anh đều không có ở đây.

Vậy thì cô còn có lý do gì để tiếp tục?

Tinh thần của Quý Du Nhiên ở trên bờ vực sụp đổ gửi cho anh một tin nhắn cuối cùng: 【Lục Trọng Cẩn, chia tay đi.】

Quý Du Nhiên đột nhiên mở mắt ra, kinh hãi ngồi dậy, thở hổn hển từng hơi từng hơi.

Cô nâng tay lên lau mồ hôi và nước mắt trên mặt, hít thở thật sâu vài hơi, lúc đó cảm xúc mới chậm rãi hòa hoãn lại.

Khung cảnh vừa rồi đã lặp đi lặp lại trong giấc mơ của cô không biết bao nhiêu lần trong những năm qua, mỗi lần đều sẽ làm cho cô bừng tỉnh, cuối cùng không có cách nào đi vào giấc ngủ lần nữa.

Đó là rào cản trong lòng cô, là tiếc nuối của cô, thậm chí, rất khó để bình tĩnh.

Đến nỗi cho đến bây giờ vẫn còn canh cánh trong lòng, vẫn luôn không thể tiêu tan được.

Quý Du Nhiên thở dài, lại nằm xuống trên giường, cô cầm lấy điện thoại di động của mình, mở album ảnh riêng tư ra, click mở ra một video trong đó.

“Lục Trọng Cẩn, anh nhìn chỗ này đi!” Giọng nói của cô gái trong video trong trẻo ngọt ngào, mang theo ý cười hỏi: “Lý tưởng cuộc sống của anh là gì?”

Chàng trai đứng trước máy quay mặc bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng, mái tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ, trên mặt lộ ra nụ cười như ánh mặt trời, còn lộ ra hai chiếc khểnh đáng yêu, anh hơi khom lưng, tiến đến gần, thấp giọng nói: “Em.”

“Ôi anh đừng làm loạn nữa!” Quý Du Nhiên hờn dỗi nói, nhưng giọng điệu lại vui vẻ, “Trả lời nghiêm túc đi.”

“Anh rất nghiêm túc.” Chàng trai nói xong, máy quay ngay lập tức lắc lư, thoáng chốc, khuôn mặt ngây ngô mười tám tuổi của Quý Du Nhiên xuất hiện trước máy quay.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặt mày thanh tú sạch sẽ, lúc cười lên đôi mắt sẽ cong thành hình trăng lưỡi liềm, đặc biệt xinh đẹp, làn da trắng nõn lại bóng loáng, cực kỳ giống với ngọc bích.

Cô mặc chiếc áo khoác đồng phục học sinh trên người, trực tiếp buộc hai ông tay áo lại, cách ăn mặc vô cùng thời thượng.

“Em thì sao? Lý tưởng cuộc sống là gì?” Lục Trọng Cẩn cầm máy quay hỏi cô.

Quý Du Nhiên ngày thường luôn thờ ơ cà lơ phất phơ nhưng nói đến vấn đề này thì cũng trở nên nghiêm túc, cô rất nghiêm túc nói: “Em phải trở thành nhiếp ảnh gia, chụp thật nhiều thật nhiều ảnh khiến cho mọi người kinh diễm, mở triển lãm ảnh, còn có……” Cô gái bỗng nhiên mỉm cười thật tươi, nghịch ngợm chớp chớp mắt, “Chụp Lục Trọng Cẩn ở mọi độ tuổi, vẫn luôn chụp đến bảy tám mươi tuổi, làm thành một album ảnh cuộc đời!”

“Vậy anh có thể sẽ phát hiện, mỗi một năm em ở bên anh, đều sẽ có một mình anh.”

“Hừ! Nếu là bên cạnh anh dám có người phụ nữ khác, anh nhất định sẽ phải chết!”

Quý Du Nhiên ấn vào biểu tượng xóa, trên màn hình điện thoại di động hiện lên một cửa sổ:【Xác nhận xóa?】

Có, không.

Quý Du Nhiên do dự, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào.



Ngày hôm sau gần đến hai giờ chiều, sau khi ăn cơm trưa xong Quý Du Nhiên đến studio của Lâm Hạo.

Cô bé trợ lý trong studio vừa nhìn thấy Quý Du Nhiên đến ngay lập tức chạy đến, dẫn cô đi về phía trước, vừa đi vừa nói chuyện: “Khách hàng đã đến rồi, đang ngồi đợi ở bên trong.”

Trợ lý vừa mới nói xong, hai người vừa quay người lại, bước chân của Quý Du Nhiên đột nhiên dừng lại.

Cô nhìn người đàn ông đang đứng bên trong đang quan sát những bức ảnh tuyên truyền treo trên tường, bỗng nhiên một bước cũng không bước đi được.

Người đàn ông mặc một bộ quần áo bình thường màu đen, kiểu tóc một tấc, sườn mặt sắc bén, dáng người cao thẳng, đứng ở đó giống như một cây tùng bách, sừng sững bất động.

Trên người thiếu đi sự nhiệt huyết của thời học sinh, trở nên trầm ổn lại mạnh mẽ.

Làm cho người ta có cảm giác hoàn toàn khác biệt với Lục Trọng Cẩn mà cô quen biết.

Mà bên cạnh anh…… Có một người phụ nữ và một đứa trẻ tầm ba bốn tuổi.

Thân hình người phụ nữ thon gầy, mặt trái xoan, không phải kiểu xinh đẹp đến mức khiến người ta choáng ngợp, mà là kiểu càng ngày càng cảm thấy cô ấy rất có hương vị phụ nữ.

Khí chất dịu dàng, bộ dáng rất yên tĩnh.

Cậu bé chạy đến trước mặt anh, giang tay ra ngửa mặt lên rồi nói: “Bố ơi, bế.”

Tay Quý Du Nhiên cầm máy ảnh đột nhiên run rẩy buông xuống.

Nếu không phải có dây đeo máy ảnh treo quanh cổ cô, thì lúc này máy ảnh đã rơi xuống đất và bị hỏng rồi.

Trợ lý nhỏ đi vào trước, nói: “Nhiếp ảnh gia đã đến, mọi người có thể đi cùng nhiếp ảnh gia sang bên kia để chụp ảnh.”

Người đàn ông nghe thấy quay đầu lại, vừa xoay người thoáng chốc đã nhìn thấy Quý Du Nhiên đứng cách đó không xa.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Quý Du Nhiên bất ngờ không kịp đề phòng đụng vào đôi mắt đen láy lại sáng ngời kia, cô hốt hoảng rời mắt đi ngay lập tức.

Trái tim như nổi trống, không khí xung quanh như trở nên loãng, hô hấp thậm chí còn quá nhanh, suýt chút nữa thiếu oxy.

Quý Du Nhiên nắm chặt ngón tay, móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay, lòng bàn tay ập đến một trận đau đớn, nhưng cô lại giống như không cảm nhận được, chỉ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh nói với bọn họ: “Đi theo tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc