ĐƯỜNG VỀ - NGẢI NGƯ

Edit: Hy | Beta: Mây

Chạng vạng ngày hôm sau.

Lục Mạnh Ngữ và đồng nghiệp Chu Diệu tan sở cùng nhau đi về, hai cô thấy có một chiếc xe đỗ trước cửa viện nghiên cứu, bên cạnh xe có một người, người xung quanh ra ra vào vào, đều không thể không quay lại nhìn anh thêm vài lần.

Bởi vì người đàn ông này thật sự quá đẹp trai.

Đôi mắt hoa đào có sức hút, cho dù không cười cũng rất đẹp, khi cười lên lại càng phạm quy.

Đặc biệt là nốt ruồi lệ kia, rất quyến rũ.

Làn da anh rất trắng, càng nổi bật hơn dưới ánh nắng hoàng hôn.

Vầng sáng đỏ cam chiếu vào quanh anh, cho anh một luồng ánh sáng mỏng.

Hôm nay người đàn ông đó không mặc âu phục, mà là một bộ quần áo thường ngày màu đen, bên trong mặc một chiếc áo thun trắng, không kéo khóa áo khoác, trông rất trẻ trung.

Đôi chân dài của anh thoải mái bắt chéo, vòng tay trước ngực, đầu hơi cúi xuống, không hề để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, yên tĩnh dựa vào thân xe, hình như là đang đợi một người.

Chu Diệu và Lục Mạnh Ngữ vừa đi ra, cũng không chờ Lục Mạnh Ngữ nói chuyện, Chu Diệu đã bắt đầu kích động lên tiếng: “Người đàn ông kia!”

“Đẹp trai quá đi!”

Lục Mạnh Ngữ: “…”

Là rất đẹp.

Điểm này không thể phủ nhận được.

Anh cứ tùy ý dựa vào xe như vậy, một mình một phách nhưng lại toát lên khí chất.

Khi Lục Mạnh Ngữ còn đang suy nghĩ miên man trong lòng, Giang Chu đã nhìn thấy cô.

Người đàn ông đó vừa nhìn thấy Lục Mạnh Ngữ thì môi đã cong lên, sau đó buông tay, bước đi sang bên này.

“Mạnh Ngữ.” Giọng nói anh vừa trong trẻo vừa ấm áp.

Chu Diệu trợn tròn mắt, quay đầu lại hỏi Lục Mạnh Ngữ: “Anh ta không phải là người đi xem mắt hôm qua với chị đó chứ?”

Lục Mạnh Ngữ cười nhẹ, xem như ngầm thừa nhận.

Trước khi Giang Chu đến trước mặt bọn họ, Chu Diệu thì thầm nói với Lục Mạnh Ngữ: “Người này quả là cực phẩm đấy! Đẹp trai quá trời!”

Sau đó Giang Chu đứng trước mặt hai cô gái, anh thấy cô gái bên cạnh Lục Mạnh Ngữ cứ mãi nhìn anh, nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu, chào hỏi: “Chào cô, tôi tên là Giang Chu, tới đây đón Mạnh Ngữ.”

Chu Diệu vội vàng đẩy Lục Mạnh Ngữ vào lòng Giang Chu: “Đây, anh đưa đi đi anh đưa đi đi.”

Còn vẫy vẫy tay với Lục Mạnh Ngữ, “Tạm biệt, chị Mạnh Ngữ!”

Sau đó lập tức bỏ chạy.

Bất ngờ không kịp phòng bị lại bị đẩy vào lòng Giang Chu, mặt Lục Mạnh Ngữ cọ vào quần áo anh, cô nghe thấy mùi hương gỗ thoang thoảng.

Người đàn ông theo bản năng duỗi tay ôm lấy cô, cánh tay chạm phải eo cô.

Cơ thể Lục Mạnh Ngữ cứng đờ, vội vàng đẩy anh ra, cả mình cũng lùi về sau một bước.

Mặt cô nhanh chóng ửng đỏ, Giang Chu thấy cô xấu hổ đỏ mặt, môi cong cong, lại không biết lỗ tai anh cũng đang lặng lẽ đỏ lên.

“Đi thôi, đưa em đi ăn cơm.”

Giang Chu và Lục Mạnh Ngữ đi đến bên xe, anh lịch sự giúp cô mở cửa xe, tay còn lót phía trên, sợ cô sẽ đụng đầu.

Chu Diệu chưa đi xa cứ quay đầu nhìn về phía này, lộ ra một nụ cười vui mừng của mấy bà dì, bà cô.

Hứa Minh đi ngang qua thấy Chu Diệu cứ quay đầu lại, hỏi: “Chu Diệu, em nhìn gì vậy?”

Chu Diệu hưng phấn mà kéo Hứa Minh qua, để anh ấy cùng xem với mình, miệng vô cùng hưng phấn nói: “Đàn anh Hứa, anh nhìn xem, chị Mạnh Ngữ và đối tượng xem mắt hôm qua của chị ấy đó!”

“Em cảm thấy lần này chị Mạnh Ngữ thật sự có thể thoát kiếp độc thân rồi! Người đàn ông này thoạt nhìn rất thích chị ấy!”

Hứa Minh nhìn thấy cảnh tượng bên cạnh chiếc xe kia, ánh mắt tối lại, giọng nói không lộ ra cảm xúc, bình tĩnh nói: “Cũng phải xem Mạnh Ngữ có thích cậu ta hay không.”

“Cũng đúng.” Chu Diệu chớp chớp mắt, lại cười nói: “Không thành vấn đề! Có ai lại không thích một người vừa đẹp trai, vừa lịch thiệp như vậy chứ!”

“Hơn nữa trông anh ta còn rất có tiền, đi xe cũng vài trăm vạn!”

……

Sau khi Lục Mạnh Ngữ lên xe Giang Chu, người đàn ông này nhét một ly trà sữa vào trong tay cô.

Lục Mạnh Ngữ ngẩn người, quay đầu nhìn sang phía anh.

Giang Chu giơ tay xoa xoa sau cổ, cười nói: “Tôi thấy những cô gái khác đều thích uống trà sữa ngọt, cho nên… Mua cho em một ly.”

“Vẫn còn ấm, có thể uống ngay.”

Cô gái…

Cô…  gái…

Lục Mạnh Ngữ suýt chút nữa bị lý do này của anh làm cho hoảng sợ.

Cô cũng đã ba mươi rồi đó.

Tuy vậy không biết vì sao, cô lại cảm thấy rất vui vẻ.

Bởi vì anh mua trà sữa cho cô chứ không phải vì cô thích trà sữa.

Khóe môi cô cong lên, nhẹ giọng cảm ơn anh: “Cảm ơn.”

Trên mặt Giang Chu cũng lộ ra một cười, cao giọng nói: “Em thích là được.”

Lục Mạnh Ngữ cắm ống hút, cúi đầu hút một ngụm, có viên trân châu chui vào miệng cô.

Lục Mạnh Ngữ chậm rãi nhai, trong miệng tràn ngập vị trà sữa ngọt, còn có trân châu mềm mềm.

Thật ra cô cũng hay uống cái này, giống như anh nói, không có mấy cô gái chống cự được sự dụ hoặc của trà sữa.

Nhưng sau này bận rộn với công việc, cô cũng đã qua cái tuổi kia, cũng không nghiện nữa.

Đã lâu không uống, vẫn là hương vị đó.

Ngọt ngọt béo béo.

Uống uống, Lục Mạnh Ngữ bỗng nhiên nhớ ra, ngoài trừ anh trai và em trai trong nhà ra, anh là người khác giới đầu tiên mua trà sữa cho cô.

Lần đầu tiên có người đàn ông nói thẳng ra là mình thích cô.

Lần đầu tiên có người đàn ông cho đến giờ vẫn xem cô là một cô gái, mua trà sữa cho cô.

Mới hai lần gặp mặt, lại có hai lần đầu tiên.

Cô quay đầu, nhìn về phía anh đang lái xe, không hiểu sao từ tận đáy lòng, bỗng nhiên sinh ra một tia mong chờ. Muốn biết sau này liệu có còn những lần đầu tiên nào khác nữa không.

Giang Chu đã nhận ra ánh mắt cô, anh giơ tay sờ sờ mặt mình, hơi lo lắng hỏi: “Trên mặt tôi có gì sao?”

Lúc này Lục Mạnh Ngữ mới ý thức được vừa rồi mình quá bất lịch sự, lại nhìn chằm chằm anh lâu như vậy.

Cô hốt hoảng nhìn sang chỗ khác, lắc đầu, “Không có.”

Sau đó cắn ống hút, chậm rãi tiếp tục uống trà sữa.

Lần này Giang Chu đưa Lục Mạnh Ngữ đến một nhà hàng Tây, cũng may Lục Mạnh Ngữ biết trước tối nay bọn họ sẽ ra ngoài ăn, bình thường hay mặc quần dài, nhưng hôm nay cố ý đổi thành váy, mặc thế này vào nhà hàng Tây cũng không tính là quá lạc lõng.

Đồ ăn Tây tinh tế và rượu vang đỏ xa hoa, đối diện còn có một người đàn ông đẹp trai.

Nhưng Lục Mạnh Ngữ lại thấy ăn không có mùi vị gì.

Bởi trong lòng có tâm sự, làm cho cô khó chịu.

Ăn cơm xong, Lục Mạnh Ngữ cho rằng sẽ đi về, nhưng Giang Chu lại đưa cô đến rạp chiếu phim.

Thậm chí Lục Mạnh Ngữ cũng chưa nghĩ tới lần đầu tiên thứ ba lại đến nhanh như vậy.

“Gần đây có bộ phim không tồi.” Giang Chu nói với Lục Mạnh Ngữ: “Tôi đi mua bắp rang với Coca, em ngồi đây chờ một lát nha.”

Lục Mạnh Ngữ khẽ gật đầu, ngồi ở chỗ nghỉ ngơi, cúi đầu nghĩ khi nào sẽ nói việc kia với anh.

Mục đích của anh đã rõ ràng, hôm qua lúc xem mắt anh đã nói thẳng, anh nói anh thích thích cô, muốn theo đuổi cô, bây giờ họ là đối tượng xem mắt, đồng ý đi ăn cùng anh cũng đồng nghĩa với việc bật đèn xanh cho anh, tiếp tục tìm hiểu.

Nhưng mà…

Cô không thể kéo dài.

Cần phải nói rõ ràng với anh càng sớm càng tốt.

Nếu không cũng giống như cô lừa gạt người ta?

Ngay từ đầu không giải thích rõ ràng với họ.

Khi Giang Chu ôm bắp rang và Coca trở lại, thấy Lục Mạnh Ngữ cúi đầu xuống, trông rất lơ đãng.

Dường như đang mang tâm sự.

Anh ngồi xuống bên cạnh cô, đưa cho cô một ly Coca, Lục Mạnh Ngữ nhận lấy, trên môi nở nụ cười, giọng nói lạnh nhạt, vẫn không thân thiện như trước: “Cảm ơn.”

Anh đưa bắp rang đến trước mặt cô, Lục Mạnh Ngữ lắc đầu, “Không muốn ăn.”

Qua một lúc nữa, hai người và những người khác soát vé đi vào trong rạp.

Sau khi phim bắt đầu, ngoại trừ âm thanh 360 độ quanh rạp thì không có tiếng nói cười của  người khác.

Mọi người đều vừa ăn uống vừa xem phim.

Lục Mạnh Ngữ vẫn luôn nhìn lên màn hình, thỉnh thoảng ăn một hai viên bắp rang đặt giữa họ, số lần ăn cũng không nhiều.

Kỳ thật Giang Chu chút tâm tư, ví dụ như nắm tay hay gì đó.

Nhưng tần suất Lục Mạnh Ngữ lấy bắp rang quá thấp, anh lại không bắt kịp thời cơ.

Người đàn ông thấy cô ăn không nhiều, vậy là trực tiếp lấy một viên bắp rang đưa qua, Lục Mạnh Ngữ sửng sốt.

Cô quay đầu qua, nhìn về phía anh, người đàn ông tựa lưng vào ghế, cũng nghiêng đầu nhìn cô.

Anh há miệng th.ở dốc, dùng khẩu hình không tiếng động nói hai chữ: “Há miệng.”

Tay anh đặt ngay miệng cô, Lục Mạnh Ngữ hơi bối rối, ánh mắt né tránh, giơ tay lên lấy bắp rang từ trong tay anh, bỏ vào miệng.

Giang Chu cuộn những ngón tay bị đầu ngón tay mát lạnh của cô chạm vào, khóe miệng cong lên.

Đụng phải rồi!

Sau khi phim kết thúc, thời gian cũng không còn sớm, ngày mai hai người còn phải đi làm, Giang Chu liền lái xe đưa cô về nhà.

“Mấy ngày nữa tôi có chút bận, sẽ không thể gặp em được.” Anh giải thích: “Nhưng nếu tôi có thời gian sẽ nhắn tin cho em.”

“Xin em đừng đừng chê tôi phiền nha.”

Lục Mạnh Ngữ: “…”

Anh nói như vậy, Lục Mạnh Ngữ cũng hiểu sơ qua được ý của anh.

Công ty khoa học công nghệ của Giang Chu và viện nghiên cứu nơi Lục Mạnh Ngữ làm việc không cùng một khu vực, còn ở khá xa nhau, không kẹt xe thì cũng phải đi một tiếng mới đến nơi, anh lại bận rộn như vậy, chắc chắn không có thời gian đón cô đi ăn cơm gì đó.

Nhưng việc nhắn tin này, có thời gian là làm được.

“Ừm.” Cô nhẹ nhàng đáp lại.

“Khi nào em rảnh cũng có thể tìm tôi nói chuyện phiếm.” Anh cười rộ lên, “Tôi rất thích nói chuyện cùng em.”

Trái tim Lục Mạnh Ngữ như ngừng đập, hơi thở bỗng nhiên hơi khó khăn, giống như bị thiếu oxy.

“Được.” Cô khẽ mỉm cười.

Tới cửa nhà cô, Giang Chu xuống xe cùng.

Lục Mạnh Ngữ đi tới, môi khẽ mím lại, ngón tay cô siết chặt dây đeo túi túi, thở ra một hơi dài, vừa định nói cho anh biết về tảng đá trong lòng mình, Giang Chu bỗng nhiên lên tiếng trước: “Mạnh Ngữ, tôi có thể ôm em một cái không?”

Lục Mạnh Ngữ bị lời này của anh làm cho hoảng sợ, cô nhướng mi, trợn to mắt nhìn anh.

Người đàn ông đứng trước mặt cô, cúi đầu, lông mi cụp xuống.

Thấy cô không nói gì, anh đưa tay qua kéo cô, Lục Mạnh Ngữ bị bất ngờ không tự chủ được bước lên một bước, cả người ngã vào lòng ngực anh.

Lòng ngực anh vô cùng ấm áp, cùng với nhiệt độ nóng bỏng, làm cho mặt cô gần như bốc cháy.

Cô nghe anh khẽ cười nói: “Không nói lời nào chính là đồng ý.”

Lục Mạnh Ngữ khẽ cau mày, còn chưa kịp trả lời, anh lại bắt đầu chủ động xuất kích, nhỏ giọng bên tai cô: “Chúng ta hẹn hò đi.”

“Tôi thích em, Mạnh Ngữ, chúng ta ở bên nhau đi?”

“Không đồng ý tôi sẽ không buông ra đâu.”

Lúc này Lục Mạnh Ngữ hoàn toàn hoảng loạn, cô vội vàng đẩy anh ra, lùi về sau vài bước, mặt đỏ lên, đôi mắt chớp chớp liên tục.

Thậm chí đã quên chuyện muốn thẳng thắn với anh lúc đầu.

“Tôi…” Giọng nói cô có sự run rẩy, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Cho tôi mấy ngày để suy nghĩ đã.”

Cô nói xong, xoay người chạy trối chết, vào trong nhà.

Giang Chu cắn mô.i dưới, hai bên tai đỏ ửng, anh giơ tay xoa xoa sau cổ cười rộ lên.

Hay lắm Giang Chu, mày dọa người ta bỏ chạy rồi kìa.

Bình luận

Truyện đang đọc