ĐƯỜNG VỀ - NGẢI NGƯ

Edit: Mây

Quý Du Nhiên cũng đã từng rất cố chấp muốn biết vì sao Lục Trọng Cẩn lại thất hẹn, vì sao lại để cô chờ lâu như vậy anh cũng không đến gặp cô.

Cho dù cho đến bây giờ, khi được hỏi có muốn biết nguyên nhân hay không, cô vẫn suy nghĩ như vậy.

Tuy nhiên cũng chỉ còn lại sự tò mò.

Chuyện này đã trôi qua nhiều năm như vậy, kết quả cũng đã định từ trước, luôn nắm lấy không buông cũng không có ý nghĩa gì, rối rắm đến mấy cũng không trở về được như ban đầu.

Bây giờ cô càng coi trọng hiện tại hơn.

Lục Trọng Cẩn và cô có thể ở bên nhau một lần nữa, cô đã thấy rất thỏa mãn rồi.

Quý Du Nhiên bị Lục Trọng Cẩn kéo đến một căn phòng, là phòng ngủ của anh.

Căn phòng được bố trí rất đơn giản, chăn trên giường được xếp ngay vuông vắn thành một khối đậu hũ, mỗi một món đồ trong phòng đều được bày biện chỉnh tề, hoàn toàn chữa khỏi được chứng ám ảnh cưỡng chế.

Nhìn qua có vẻ thể chất và tinh thần đều khỏe mạnh.

Quý Du Nhiên chú ý tới một khung ảnh trên bàn làm việc.

Cô đi qua, cầm lên, nhìn hai người làm làm mặt quỷ mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, khóe môi bất giác nhếch lên.

Tấm ảnh chụp chung lúc học cấp ba, anh thế mà vẫn luôn bày ở vị trí dễ dàng nhìn thấy nhất.

Lục Trọng Cẩn đứng ở phía sau Quý Du Nhiên, tâm tư hỗn loạn.

Vốn dĩ anh không muốn đề cập đến chuyện đó, bởi vì anh biết lúc thẳng thắn thú nhận với cô chắc chắn cô sẽ khóc.

Nhưng Lục Trọng Cẩn không ngờ Tư lệnh Lục lại hỏi thẳng ra như vậy.

Anh cũng đoán được đại khái ý định của Tư lệnh Lục, cũng biết hiện tại nếu mình không nói, sau cũng sẽ bị cô phát hiện được.

Cuối cùng không giấu được cả đời.

“Đúng rồi,” Quý Du Nhiên xoay người lại, tò mò hỏi: “Không phải muốn nói với em chuyện vì sao năm đó anh không đến gặp em sao?”

Lục Trọng Cẩn cắn chặt đôi môi mỏng, đôi mắt sâu thẳm có chút tối tăm không rõ.

Quý Du Nhiên thấy bộ dạng như vậy của anh, ngay lập tức rất tinh ý (*) nói: “Nếu anh không muốn nói thì không nói, một lát nữa đi xuống chúng ta có thể giả vờ như đã nói rồi……”

(*) Nguyên gốc là “善解人意” dịch ra là “Thiện giải nhân ý”: có nghĩa là giỏi đoán được ý định của người khác, hiểu lòng người. (Baidu)

Là thật hay giả, Tư lệnh Lục chỉ cần một cái liếc mắt là sẽ nhìn thấu được ngay.

Tôi nay căn bản anh không tránh khỏi, nếu không phải là tự anh nói, thì cô sẽ biết từ miệng của Tư lệnh Lục.

Lục Trọng Cẩn vẫn chọn vế trước.

“Thật ra,” Lục Trọng Cẩn mở miệng, yết hầu có hơi khô, anh dừng lại một chút, giống như đang suy nghĩ để tìm từ, vài giây sau mới tiếp tục nói: “Năm đó anh có đi.”

Quý Du Nhiên khẽ nhíu mày, vẻ mặt hơi mờ mịt.

Đi là có ý gì?

Đi gặp cô? Nhưng vì sao cô lại không chờ được?

“Hả?” Cô ngơ ngác, vô cùng khó hiểu.

——

Còn vài trạm nữa là sẽ đến được trường học của Lục Trọng Cẩn, Quý Du Nhiên ngồi trên xe buýt lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Lục Trọng Cẩn:【Em sắp đến trước cổng trường của anh rồi, cậu có ở chỗ đứng biển dừng để đón em không?】

Không có câu trả lời.

Lúc này Lục Trọng Cẩn mới đi từ trong trường học ra, sau anh nhìn thấy tin nhắn của Quý Du Nhiên khóe môi không ngăn được nhếch lên, cố ý không trả lời tin nhắn của cô, giả vờ như còn chưa nhìn thấy, để cho cô cho rằng anh còn chưa ra khỏi trường học.

Như vậy một lúc nữa cô nhìn thấy anh sẽ càng vui vẻ càng bất ngờ hơn.

Nhưng ngay sau khi anh vừa mới đọc tin nhắn của cô xong, nghe thấy phía sau có một người phụ nữ khóc lóc hét lên: “Con ơi! Con tôi!”

Lục Trọng Cẩn tận mắt nhìn thấy một người đàn ông mặc một bộ quần áo màu đen ôm một đứa trẻ hơn một tuổi vội vàng chạy nhanh đi, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng khóc lóc gọi mẹ của đứa trẻ.

Lục Trọng Cẩn không kịp nghĩ nhiều, lập tức đuổi theo.

Từ nhỏ Lục Trọng Cẩn đã ở trong đại viện quân khu, bây giờ lại tiếp nhận hệ thống huấn luyện ở Học viện cảnh sát vũ trang, thể lực thuộc loại bậc nhất, rất nhanh đã kéo gần khoảng cách với tên buôn người.

Sau khi chạy qua vào ngã tư, phía trước chính là quảng trường đông đúc.

Tên buôn người có thể đã suy xét đến hoàn cảnh của mình nếu chạy đến nơi đông người căn bản không cách nào thoát thân, đến lúc đó đừng nói là đưa đứa trẻ này đi, chính anh cũng chỉ sợ sẽ bị một đám người này khống chế.

Vì thế muốn rút lui trước khi đến khu vực đông đúc phía trước.

Tên buôn người bỗng nhiên dừng lại, nhấc đứa trẻ khóc đến mức tâm tê phế liệt lên trên đỉnh đầu, uy hiếp Lục Trọng Cẩn, hung tợn nói: “Bước đến đây thêm một bước, tao sẽ ném nó rơi chết!”

Lục Trọng Cẩn kịp thời dừng bước, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào tên buôn người, giọng điệu bình tĩnh nói: “Mày suy nghĩ cho kỹ càng, hiện tại thả đứa trẻ xuống trả lại cho mẹ của nó, là phạm tội không thành, nhưng nếu mày ném đứa trẻ chết, chính là giết người.”

Tên buôn người lạnh lùng cười, bỗng nhiên ném đứa trẻ lên cao về  phía trước, vẻ mặt Lục Trọng Cẩn nghiêm lại, lập tức chạy về phía trước hai bước, tung người nhảy lên trên, thành công ôm được đứa trẻ.

Nhưng là không thể để cho đứa trẻ bị tổn thương, anh chỉ có thể tự lấy người mình ra làm đệm thịt người.

Lục Trọng Cẩn dùng cánh tay ôm chặt lấy đứa trẻ, tự mình lót ở phía dưới đứa trẻ, ngã xuống trên mặt đất.

Nhưng đúng lúc này, tên buôn người bỗng nhiên cầm dao đâm vào người anh.

Nếu anh không né, đứa trẻ sẽ bị thương!

Lục Trọng Cẩn hoàn toàn không kịp suy nghĩ, cơ thể theo bản năng trực tiếp xoay người, bảo vệ đứa trẻ đang khóc oa oa dưới người.

Đồng thời kêu lên một tiếng đau đớn, lông mày nhíu chặt.

Sau lưng máu tươi chảy đầm đìa, nhuộm đỏ cả chiếc áo thun trắng trên người anh, sau đó trời lại mưa to tầm tã rơi xuống, miệng vết thương bị nước mưa cọ rửa, máu hòa ra, đau đến mức gần như muốn chết lặng.

Nước mưa cùng máu tươi hòa lẫn với nhau, cả một mảng xung quanh đều thành máu.

Trước khi mất đi ý thức Lục Trọng Cẩn còn đang suy nghĩ, trời mưa, bảo bối có cầm theo dù hay không, có phải cô đang chờ anh hay không.

Lúc được người ta đưa lên xe cứu thương, Lục Trọng Cẩn đã sắp mất đi ý thức chuẩn bị rơi vào hôn mê yếu ớt gọi “Bảo bối” một lần nữa, bên cạnh có người nói với anh: “Bảo bối không có việc gì.”

Anh rất muốn nói, “Bảo bối không phải là đứa trẻ đó, bảo bối là bạn gái của tôi.”

Nhưng anh không nói nên lời.

Giây tiếp theo cái gì cũng không biết.

“Hôn mê một ngày một đêm, tỉnh lại liên tục bị đưa đi làm các loại kiểm tra, điện thoại di động ngày đó bị ngâm ở trong nước mưa, tắt nguồn, nhờ người đưa đi sửa, sau khi lấy lại được sau mới biết được, anh đã bị chia tay.” Lúc Lục Trọng Cẩn nói đến câu cuối cùng, giọng điệu rất bất đắc dĩ.

Quý Du Nhiên không nói nên lời.

Trong ánh mắt cô ngập tràn nước mắt, ngay sau đó nước mắt giống như sợi dây ngọc trai bị cắt đứt, từng viên từng viên một rơi xuống dưới.

Cô căn bản không nghĩ tới, sẽ là nguyên nhân như thế này.

Cô vẫn luôn nghĩ anh ở trong trường học không ra.

Thì ra là, ngày đó lúc cô một mình mạo hiểm khóc lóc trong bão tố phải về nhà cho bằng được, trên đường nhìn thấy chiếc xe cấp cứu ở ngã tư phía trước, bên trong là anh bị thương.

Thì ra là, đêm đó cô chạm được vào miệng vết thương sau lưng anh, cũng không phải là sau khi anh hoàn thành nhiệm vụ bị thương, mà là tám năm trước bị người ta đâm.

Thì ra là, cũng không phải anh  không giữ lời hứa.

Chỉ là vận mệnh trêu người mà thôi.

Cô giơ tay lên che lại mặt, khóc không thành tiếng, vừa nức nở vừa hỏi: “Vậy vì sao anh lại không tìm em, giải thích rõ ràng với em?”

“Em đã xóa hết tất cả phương thức liên lạc của anh.” Lục Trọng Cẩn dở khóc dở cười, anh đau lòng kéo Quý Du Nhiên ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cô an ủi, sau đó lại nói: “Thật ra cũng không phải không liên lạc với em, muốn tìm ra em rất dễ dàng.”

Nếu không sau đó anh cũng sẽ không biết được thông tin ngày đó bố cô  qua đời và địa chỉ mới của nhà cô.

“Nhưng mấy ngày sau đó anh bình tĩnh lại suy nghĩ rất nhiều, lúc ấy cho dù không có chuyện đó phát sinh, cuối cùng em cũng sẽ lựa chọn rời khỏi anh một thời gian.” Lục Trọng Cẩn vô cùng bình tĩnh và lý trí nói: “Lúc ấy em muốn có người làm bạn, anh căn bản không cho em được.”

Hiện tại cũng không cho được.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao nhiều năm như vậy anh cũng không chủ động tìm cô.

Quý Du Nhiên rút tay ra khỏi mặt, cô nắm lấy quần áo hai bên eo Lục Trọng Cẩn, ôm chặt lấy anh lắc đầu nghẹn ngào nói, “Em không cần làm bạn, em muốn anh.”

Quý Du Nhiên đã từng là cô bé làm việc theo cảm tính kia quả thật giống như một đứa trẻ được nuông chiều đến hư, vô cùng tham lam đòi Lục Trọng Cẩn nuông chiều và làm bạn với mình, cho nên sau khi anh vào Học viện cảnh sát vũ trang gần như đóng cửa huấn luyện, cô hoàn toàn không thể chịu nổi.

Nhưng mấy năm nay rời đi, cô đã không còn là Quý Du Nhiên của lúc trước nữa rồi.

Tuổi càng tăng lên cô càng có nhiều kinh nghiệm hơn, cô càng hiểu rõ hơn bản thân mình muốn thứ gì nhất.

Cảm giác an toàn của con người không bao giờ do những người khác mang lại, mà là do chính bản thân mình.

Bản thân mình trở nên ưu tú mạnh mẽ, độc lập về tinh thần, tự nhiên sẽ không còn lo được lo mất.

Cô ở trong lòng anh khóc không ngừng, Lục Trọng Cẩn nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng giúp cô lau đi nước mắt, giọng nói trầm thấp gọi cô: “Bảo bối.”

Anh in một nụ hôn lên trán cô, dịu dàng dỗ dành: “Không khóc nữa, được không?”

“Thật xin lỗi,” Khuôn mặt Quý Du Nhiên đẫm nước mắt nói xin lỗi, “Thật xin lỗi Trọng Cẩn, em……”

Cô còn chưa nói xong, cánh môi đã bị anh lấp kín, những lời còn lại tất cả đều chìm trong nụ hôn này.

Không có gì phải xin lỗi.

Làm sao anh lại không biết, một khoảng thời gian rất dài sau khi chia tay, cô sống rất không tốt.

Sống ở nước ngoài một mình, bởi vì bố qua đời và bản thân thất tình, Quý Du Nhiên bắt đầu thấy chán nản, nghiêm trọng đến mức có cần phải đến gặp bác sĩ tâm lý để điều chỉnh cảm xúc.

Những điều này anh đều biết.

Lục Trọng Cẩn quá hiểu Quý Du Nhiên, cô sẽ ôm hết tất cả những lỗi lầm lên trên người mình.

Cô cảm thấy nếu cô không cãi nhau đòi gặp anh, ngoan ngoãn về nhà cùng bố mẹ, thì anh cũng sẽ không xảy ra chuyện, cô cũng có thể gặp được bố lần cuối cùng.

Nhưng cô căn bản không sai.

Lúc cô nói muốn gặp anh, cũng không biết sau đó sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy.

“Không phải là lỗi của em,” Lục Trọng Cẩn xoa đầu cô, kiên nhẫn sửa lại: “Bảo bối ngốc, đừng gánh vác hết trách nhiệm lên trên người mình, em không làm gì sai cả.”

“Bảo bối ngoan.”

Chờ Lục Trọng Cẩn dỗ dành Quý Du Nhiên xong, lúc dẫn cô xuống dưới, cơm tối cũng đã chuẩn bị xong.

Lục Quảng Lương thấy đôi mắt đỏ bừng của Quý Du Nhiên, biết ngay là Lục Trọng Cẩn đã nói.

Ông cũng không nói gì nữa, để cho hai đứa cùng ông ăn tối.

Thật ra Lục Quảng Lương cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn cho Quý Du Nhiên biết được sự thật mà thôi.

Hai người muốn nắm tay nhau đi tiếp, nên thẳng thắn thành khẩn, xóa bỏ hết tất cả ngăn cách và khúc mắc của nhau.

Ông cũng chỉ muốn để cho cô gái này biết, con trai của ông không có lỗi với cô, không nợ cô.

Sau khi ăn cơm tối đi từ nhà họ Lục ra, Lục Trọng Cẩn muốn đưa Quý Du Nhiên về nhà, nhưng cô lại hỏi: “Em có thể trở về cùng anh không?”

Lục Trọng Cẩn nhướng mày: “Cùng anh trở về đội?”

Sau đó nói: “Trái với quy tắc.”

Quý Du Nhiên hơi mím môi, vừa định rầu rĩ nói: “Vậy anh đưa em về đi.”

Kết quả lại nghe thấy Lục Trọng Cẩn nói trước: “Nhưng em có thể ở gần đội cứu hỏa.”

“Anh có một căn hộ trong tiểu khu bên cạnh đội cứu hỏa.” Anh quay đầu nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Muốn đi không?”

“Đi.” Cô buột miệng thốt ra, trả lời không chút do dự.

Bình luận

Truyện đang đọc