ĐƯỜNG VỀ - NGẢI NGƯ

Edit: Mây

Lâm Hòa mím môi dưới, giơ tay lên nhẹ nhàng đẩy Vệ Thụ đang ôm mình ra, lại nói chuyện nhưng không gọi tên, trực tiếp hỏi anh: “Sao anh lại đến đây?Không phải anh nên…… Ở Thượng Hải sao?”

Vệ Thụ đứng ở trước mặt cô, khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, anh hít một hơi thật sâu, bắt đầu giải thích với cô: “Không liên lạc được với cô nên tôi lo lắng cho cô.”

Trái tim Lâm Hòa nhảy dựng lên, cô ngước mắt lên nhìn anh.

Khóe mắt người phụ nữ còn rất đỏ, con ngươi bị nước mắt rửa sạch trong trẻo, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của anh như thể không thể tin được.

Vệ Thụ cảm thấy tâm tư của mình cũng đủ rõ ràng, dứt khoát không che giấu nữa, tiếp tục giữ vẻ mặt như thường nói: “Điện thoại của cô vẫn luôn tắt máy, tôi không chờ được nên đi tìm Thủy Nguyệt xin địa chỉ của cô, rồi…… Đến đây.”

Lâm Hòa quả thật đã cho Thủy Nguyệt địa chỉ của cô, bởi vì mấy tháng trước Thủy Nguyệt gửi cho cô một ít đồ, cô cũng gửi lại một chút quà đáp lễ cho Thủy Nguyệt.

Nhưng thật ra trong lời nói của Vệ Thụ có lỗ hổng, anh đã để lộ ra chuyện mình có số điện thoại của cô.

Bởi vì nếu như anh lấy phương thức lạc của Lâm Hòa từ chỗ Thủy Nguyệt thì trước đó sẽ không thể gọi điện thoại và biết cô tắt máy, sau đó đi tìm Thủy Nguyệt xin địa chỉ.

Chẳng qua lúc này Lâm Hòa cũng đang ở trong trạng thái quá hoảng loạn, cũng không bắt sai sót gì trong lời nói của anh.

Lâm Hòa không biết nên nói cái gì mới tốt, chỉ nghiêng người, hít hít mũi, nhẹ giọng nói với anh: “Anh vào đi đã.”

Cuối cùng Vệ Thụ cũng bước vào trong nhà cô.

Lâm Hòa đóng cửa lại, đi sang bên cạnh rót cho anh một ly nước, Vệ Thụ leo một hơi 20 tầng ngửa đầu uống nước ùng ục ùng ục hết cả ly.

“A……” Lâm Hòa nhíu mày, “Uống chậm một chút.”

Chỉ trong chớp mắt, cái ly đã trống không.

Cô cảm thấy vừa bất lực vừa buồn cười, lại rót cho anh thêm một ly.

Vệ Thụ thở hắt ra, hỏi: “Sao cô lại tắt máy?”

Lâm Hòa hơi mờ mịt, trả lời anh: “Tôi không biết, vẫn luôn viết kịch bản, không xem điện thoại.”

Rồi sau đó lại vô cùng áy náy nói xin lỗi anh: “Thật xin lỗi, làm anh…… Mọi người lo lắng rồi.”

Vệ Thụ mỉm cười, xua xua tay, “Cô không sao là tốt rồi.”

Lâm Hòa khẽ cắn mô/i dưới, muốn nói gì đó nhưng bỏ qua, chỉ hỏi: “Đói không?”

Vốn dĩ không cảm thấy gì, bị cô nhắc tới Vệ Thụ mới phát hiện ra kỳ thật mình rất đói bụng.

Ah ngửa đầu uống vài ngụm nước, yết hầu trượt lên xuống, ngay sau đó mới hỏi: “Đi ra ngoài ăn?”

Lâm Hòa nghĩ đến anh vừa mới mới leo 20 tầng, khẽ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Thôi bỏ đi, tôi đi làm, hôm nay lúc trở về thuận tiện mua một ít nguyên liệu nấu ăn.”

“Anh……” Cô dừng lại một chút, vững vàng nói: “Ngồi nghỉ ngơi đi.”

Lâm Hòa nói xong lập tức xoay người đi vào phòng bếp, sau khi đóng cửa phòng bếp lại, Lâm Hòa thở ra một hơi thật dài.

Cô đứng ngẩn người trước đảo bếp, cảm giác như đang ở trong một giấc mơ.

Lời Vệ Thụ nói làm cho cô không thể không nghĩ nhiều, nhưng mà……

Lâm Hòa nặng nề thở dài, lên tinh thần, bắt đầu nấu cơm.

Vệ Thụ nghỉ ngơi một lát lại không chịu ngồi yên mà đứng lên, cũng đi vào phòng bếp.

Khi anh đẩy cửa ra, Lâm Hòa đang ở mở máy hút khói lên xào rau, người đàn ông gọi cô rất tự nhiên: “Lâm Hòa, có muốn tôi giúp cô không?”

“Không……”

Cô còn chưa nói xong, Vệ Thụ cũng đã bước vào.

Lâm Hòa tắt lửa, lại tắt máy hút khói đi, đi đến bên chỗ anh, mở tủ bát dĩa phía trên anh ra, muốn lấy dĩa.

Cô vừa mới nhón chân vươn tay, phía sau bỗng nhiên có một người ghé sát vào, tay dễ dàng chạm đến bộ đồ ăn mà cô muốn, rồi sau đó đưa tới trong tay cô.

Lâm Hòa bất giác cúi đầu xuống, cơ thể hơi cứng đờ, hô hấp cũng theo bản năng mà thả nhẹ hơn.

Lông mi cô run rẩy, Lâm Hòa di chuyển ra khỏi chỗ này rất nhanh, đi đến bên cạnh múc đồ ăn ra.

Bầu không khí trong phòng bếp rất yên tĩnh, làm cho người ta không được tự nhiên, Vệ Thụ không biết nói gì: “Mấy ngày nay ở quê như thế nào?”

Lâm Hòa chợt hơi cong môi, khẽ cười nói với anh: “Cũng được, rất thoải mái.”

“Ban đầu mẹ tôi bảo tôi đi xem……”

Nói đến một nửa, Lâm Hòa đột nhiên dừng lại, không nói nữa.

Vệ Thụ lại bị khơi lên lòng hiếu kỳ, “Đi làm cái gì? Xem mắt sao?”

Lâm Hòa: “……”

“Ừm.” Cô nhẹ giọng trả lời.

Trong lòng Vệ Thụ thấy hơi buồn bực, anh dựa nửa người vào đảo bếp, hai tay chống ở trên mép bàn, nghiêng đầu nhìn về phía cô đang đưa lưng về phía mình, rất nghiêm túc nói: “Lâm Hòa, nếu cô nhất định phải đi xem mắt thì lấy tôi làm đối tượng đi.”

Lâm Hòa: “……”

Trái tim trong lồng ngực đập nhanh hơn, cô vô thức cúi thấp đầu xuống, mặt nóng lên, đỏ ửng lan đến cổ.

Lâm Hòa không dám nói chuyện vì để làm cho mình thoạt nhìn có việc phải làm, cô múc đồ ăn lên dĩa từng chút từng chút một, sợ múc đồ ăn xong phải xoay người sang chỗ khác đối mặt với anh.

“Em có thể thử cùng tôi không?” Giọng của anh nhẹ nhàng, thấp giọng thỉnh cầu dò hỏi.

Lâm Hòa bưng dĩa đồ ăn trong tay gần như sắp phát run.

Ban đầu cô chỉ nghĩ, ăn cơm trước, cơm nước xong rồi sẽ nói những việc này với anh.

Nhưng ai biết người này căn bản không đợi được sau khi ăn xong mới nói chuyện.

Cô cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, chút đồ ăn trong nồi cuối cùng cũng đều đã nằm trong dĩa, Lâm Hòa chậm rãi xoay người, đặt dĩa đồ ăn nóng hầm hập sang bên cạnh. Cô không được tự nhiên chà xát tay, rồi sau đó ngón tay cuộn lại, mười ngón đan vào nhau.

Lâm Hòa đã luyện tập thật nhiều lần ở trong lòng mới hơi gượng gạo gọi: “Vệ Thụ, anh lo lắng tôi, không ngại xa cách ngàn dặm chạy tới tìm tôi, tôi thật sự rất bất ngờ, cũng rất cảm kích……”

Sự khởi đầu này không đúng lắm.

Vệ Thụ biết mình sắp xong rồi.

“…… Nhưng tôi không thể vô trách nhiệm được, hiện tại còn không chưa hoàn toàn thoát ra khỏi mối quan hệ tình cảm trước đó, nếu lúc này tùy tiện đồng ý với anh, không chỉ không có cách nào cho người bạn trai đã mất của tôi một câu trả lời, mà cũng cực kỳ không tôn trọng với anh, thậm chí còn xúc phạm đến tình yêu vốn dĩ thiêng liêng và thuần khiết.”

“Tôi không nghĩ như vậy, rất xin lỗi.”

Tuy rằng đã đoán được chuyện bạn trai của cô qua đời từ trước, nhưng nghe từ chính miệng cô nói ra, trong lòng Vệ Thụ vẫn không khỏi đau nhói.

Phản ứng đầu tiên của anh không phải là mình phải cạnh tranh với một người đã qua đời như thế nào, mà là để một mình cô chịu đựng nỗi thống khổ mất đi tình yêu chân thành này, sẽ bị dày vò đến mức nào.

Đuôi mắt Lâm Hòa ửng đó, cảm thấy rất có lỗi nói: “Thật sự xin lỗi, tôi không muốn làm tổn thương em.”

“Lâm Hòa,” Bỗng nhiên Vệ Thụ gọi cô, khi Lâm Hòa ngẩng mặt lên nhìn về phía anh, người đàn ông không đầu không đuôi hỏi cô: “Bây giờ nghe tôi nói chuyện em có còn không nhìn được muốn khóc không?”

Lâm Hòa sửng sốt, nhẹ nhàng lắc đầu.

Ban đầu là nghe một lần khóc một lần, sau đó nghe nhiều, giống như là miễn dịch vậy, phản ứng quá kích đối với âm thanh này cũng từ từ giảm xuống từng chút một, cho tới bây giờ, hoàn toàn không có xúc động muốn khóc.

Hơn nữa có thể phân biệt rõ ràng người nói chuyện chính là Vệ Thụ.

Giọng của anh cũng giống như những người khác, cũng có đặc điểm riêng chỉ thuộc về anh.

“Em xem,” Anh nói với cô: “Tất cả đều sẽ tốt lên.”

“Những vết sẹo dù có đau đớn đến đâu cuối cùng cũng sẽ kết vảy lành hẳn, vết sẹo lưu lại, không phải là nhắc nhở em quá khứ đã đau khổ như thế nào, mà là muốn cho em nhớ kỹ, trước khi đau khổ đến, em đã từng có bao nhiêu hạnh phúc. Đồng thời, cũng nói cho em biết, ngay cả bây giờ có vết sẹo, em cũng hoàn toàn có thể nắm lấy được hạnh phúc và niềm vui mới một lần nữa, chỉ tùy thuộc vào việc em có muốn hay không.”

Anh nâng lên tay nhẹ nhàng xoa vài cái trên đỉnh đầu cô, “Lâm Hòa, tôi tôn trọng quyết định của em, nhưng điều này không có nghĩa là tôi từ bỏ.”

“Tôi sẽ chờ em, cho đến khi em cảm thấy em có thể đón nhận tình yêu mới.”

“Một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba năm, thậm chí là năm năm, mười năm, cả đời.”

Lâm Hòa sớm đã khống chế không được rơi nước mắt, cô muốn xoay người sang chỗ khác lau sạch nước mắt, lại bị Vệ Thụ cưỡng ép kéo vào trong lòng anh.

“Tôi cho em mượn vòng tay này, không cần có bất luận kỳ cố kỵ nào.” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu cô, Lâm Hòa bị âm thanh của anh mê hoặc đến mức hơi suy sụp nức nở khóc thành tiếng.

Lâm Hòa cũng không biết sao mình đã bị anh lần lượt dỡ xuống từng lớp phòng bị và áo giáp, giống một đứa trẻ chịu ấm ức trốn ở trong lòng anh khóc rất lâu.

Bị chuyện này chen ngang, đồ ăn nấu cho bữa tối cũng đã hơi nguội.

Cuối cùng vẫn là Vệ Thụ đi hâm nóng một lần nữa.

Lúc hai người đi từ trong phòng bếp ra mới phát hiện bên ngoài trời mưa, từng giọt mưa lách tách đập vào cửa kính, thoạt nhìn cơn mưa cũng không nhỏ.

“Trời mưa rồi,” Lâm Hòa nhìn ra bên ngoài, quay đầu lại, hỏi anh: “Anh……”

“Chờ lát nữa cơn mưa nhỏ hơn rồi tôi sẽ đi tìm một khách sạn ở.” Vệ Thụ nói.

“Không về thăm nhà sao?” Lâm Hòa nhớ rõ anh đã từng nói với mình nhà anh ở Bắc Kinh.

Vệ Thụ đặt đồ ăn lên trên bàn ăn, thuận miệng nói: “Sáng mai phải trở về Thượng Hải ngay rồi, không nên.”

Tuy nhiên, kế hoạch không bao giờ bắt kịp với sự thay đổi.

Sau khi hai người ăn cơm tối xong cơn mưa không những không nhỏ đi, ngược lại càng lúc càng lớn hơn.

Lâm Hòa kiểm tra dự báo thời tiết trên điện thoại, nhẹ giọng nói: “Đêm nay có thể có mưa lớn……”

“Anh……” Cô dừng một chút, trong lòng Vệ Thụ vừa chờ mong vừa căng thẳng, rồi sau đó nghe cô nhẹ nhàng nói: “…… Không ngại thì có thể tạm chấp nhận ở lại đây một đêm, có phòng cho khách.”

Vệ Thụ ước còn không được.

Làm gì có chuyện tạm chấp nhận!

Khóe môi anh nhếch lên, âm thầm cảm ơn ông trời ngàn vạn lần, cười đồng ý: “Được.”

“Cái kia……” Lâm Hòa cắn môi, giọng nói rất nhỏ hỏi anh: “Anh có muốn nghe chuyện của bạn trai tôi không?”

Lâm Hòa không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy, nếu những lời anh nói vừa rồi thể hiện lập trường của anh, thì mình cũng không cần giấu giếm điều gì với anh, có thể cho anh biết tất cả mọi thứ trong quá khứ.

“Chỉ cần em muốn.” Vệ Thụ nhẹ nhàng trả lời.

“Vậy, chờ tôi một chút.” Lâm Hòa đứng dậy từ trên sô pha, lấy hai chai rượu trong tủ lạnh ra xách đến đặt xuống trước mặt anh.

Vệ Thụ mở nắp ra, cầm một chai trong tay, còn không quên dặn dò: “Đừng uống nhiều.”

Lâm Hòa cười cười, “Ừm.”

Sau vài giây im lặng, cô ngửa đầu uống một ngụm rượu, nói với Vệ Thụ: “Anh ấy tên là Lăng Duyên, là một đặc cảnh, lớn hơn tôi ba tuổi. Năm tôi học năm hai đại học đi ra ngoài chơi gặp được anh ấy ở điểm tham quan bởi vì anh ấy nhặt được ví tiền của tôi, có nói chuyện vài câu, sau đó dần dần phát triển thành bạn trai bạn gái.”

“Năm 2015, tôi sắp tốt nghiệp, anh ấy xảy ra chuyện, không may hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ.” Lâm Hòa lại uống một ngụm rượu, hốc mắt trở nên đỏ bừng.

“Vốn dĩ đã nói chờ tôi tốt nghiệp bàn chuyện kết hôn lại không bệnh mà chết, tôi nhận được di thư của anh ấy,” giọng của cô bắt đầu nghẹn ngào, “Chiếc nhẫn kia…… Chính là anh ấy trở về.”

Vệ Thụ vẫn không nói lời nào đã uống hơn phân nửa chai rượu, Lâm Hòa còn đang tiếp tục nói: “Yêu đương cùng anh ấy ba năm, nhưng tôi cũng dùng thời gian như vậy, vẫn không có thể quên được anh ấy……”

“Vì sao phải quên?” Vệ Thụ đột nhiên lên tiếng hỏi: “Anh ta đã từng đến với cuộc sống của em, thì sẽ để lại dấu vết.”

“Lâm Hòa, em không cần phải ép buộc bản thân mình cố đi quên một vài chuyện, bất kỳ người nào trong chúng ta đều sẽ không thể quên đi ký ức đã để lại ấn tượng sâu sắc cho chúng ta, bởi vì đại não sẽ giúp chúng ta lưu trữ, trừ phi xảy ra chuyện ngoài ý muốn bị mất trí nhớ.”

Lâm Hòa cúi đầu xuống, hít hít mũi, không nói gì.

Sau đó không hiểu vì sao lại chuyển đến trên người Vệ Thụ, hỏi anh đã từng có bạn gái chưa, Vệ Thụ nói chưa từng, nhưng đã từng yêu thầm.

Bên ngoài cơn mưa lớn vẫn đang trút xuống, xen lẫn với tiếng gió gào rít.

Trong phòng khách, sau khi Lâm Hòa khóc lại bị Vệ Thụ chọc cười, nghe anh kể chuyện anh yêu thầm vì sao lại thú vị như vậy.

Đêm dần dần sâu hơn, trên bàn đặt một đống bảy tám chai rượu.

Lâm Hòa đã trượt từ trên sô pha xuống ngồi ở trên thảm, tay cô còn ôm một chai rượu chưa uống hết, Vệ Thụ muốn lấy từ trong tay cô ra, người này còn sống chết che chở không cho.

Vệ Thụ bị cô chọc cho tức đến mức bật cười, đưa tay lên nhéo má cô, “Đã nói là đừng uống nhiều, sao lại say thành bộ dạng này rồi?”

Lâm Hòa bị nhéo mặt đau nhíu mày, tủi thân lẩm bẩm: “Đau……”

Vệ Thụ vội vàng buông tay ra, lại nhẹ nhàng sờ sờ trên mặt cô, rồi sau đó động tác dần dần chậm lại, bàn tay anh dán sát trên má cô.

Người đàn ông cụp mắt, nhìn đôi mắt ướt dầm dề của cô, còn cả làn da trắng hồng giống như đào hoa nở rộ, suy nghĩ lệch lạc trong cơ thể đang đấu đá lung tung.

“Tôi có thể gọi em là Mộc Mộc không?”

Lâm Hòa nói như vẹt: “Tôi có thể gọi em là Mộc Mộc không?”

Vệ Thụ cầm lấy điện thoại, ấn vào tin nhắn thoại trong WeChat nói một lần nữa nói: “Tôi có thể gọi em là Mộc Mộc không?”

Gửi đi.

Lâm Hòa học lại một lần nữa.

Vệ Thụ tiếp tục nói: “Có thể.”

Ngay khoảnh khắc Lâm Hòa học theo anh nói “Có thể” kia, Vệ Thụ ghi lại đầy đủ, tiếp tục gửi đi.

Làm xong chuyện này, anh không kìm được dùng hai tay ôm lấy mặt cô nhẹ nhàng xoa xoa, khẽ cười nói: “Đồ ngốc.”

Lâm Hòa: “Đồ ngốc.”

Vệ Thụ thở dài, nhân lúc cô uống say không nhớ chuyện gì, nói chuyện cũng càng ngày càng táo bạo hơn.

“Mộc Mộc, tôi muốn hôn em.”

Lâm Hòa chớp mắt, ngửa mặt nhìn anh, đã hoàn toàn say đến mức không biết mình đang nói cái gì làm gì, cô dùng ngón tay chỉ vào miệng mình, Vệ Thụ nghe ra giống như đang dụ dỗ, dịu dàng khẽ nói: “Hôn…… Chỗ này.”

Vệ Thụ ngẩn người, toàn bộ cơ thể đều căng thẳng.

Hôn…… Sao?

Thật muốn hôn……

Nhưng nhân lúc cháy nhà đi hôi của thì không quân tử một chút nào.

Muốn tiếp tục làm quân tử hay là làm lưu manh một lần đây?

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc