ĐƯỜNG VỀ - NGẢI NGƯ

Edit: Mây

Ngày đầu tiên Thư Vãn đến đoàn múa, sau khi báo cáo xong được đoàn trưởng dẫn đi gặp mặt những diễn viên múa ba lê khác trong đoàn.

Đầu tiên cô tự giới thiệu một chút, rồi sau đó biểu diễn một đoạn《Kẹp hồ đào》theo yêu cầu của mọi người.

Thư Vãn chỉ cần mặc giày múa ba lê vào, chỉ cần bước lên sân khấu thuộc về cô, khí chất lập tức hoàn toàn khác biệt với cô của ngày thường.

Khi cô múa sẽ đi theo sự biến tấu của âm nhạc thành những tinh linh khác nhau, nhảy lên vừa linh hoạt vừa đáng yêu, làm các động tác tiêu chuẩn và dứt khoát nhanh nhẹn, còn vô cùng hấp dẫn, như thể làm cho người xem đặt mình vào trong thế giới kia nhảy múa cùng với cô.

Không có bất ngờ gì xảy ra, sau khi Thư Vãn múa xong lập tức nhận được một tràng vỗ tay từ mọi người.

Tuy rằng diễn viên múa ba lê không được nhiều người biết đến giống như ngôi sao, nhưng là vẫn nghe nói về một số diễn viên nổi tiếng và xuất sắc trong giới.

Ví dụ như mọi người đều biết Thư Vãn, dù sao cũng là diễn viên múa trẻ nhất có thể lấy được tư cách múa độc diễn ở nhà hát Mỹ.

Cho nên đối với chuyện Thư Vãn có thể gia nhập Trung Ba, tất cả mọi người đều rất vui vẻ.

Đến một hoàn cảnh mới, muốn làm quen với những bạn bè mới một chút, Thư Vãn vốn đang hơi lo lắng, nhưng tất cả mọi người trong đoàn múa đều đối xử rất thân thiết và nhiệt tình với cô, điều này làm cho Thư Vãn thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Buổi chiều lúc sắp kết thúc buổi luyện tập, Thư Vãn bị Dương Ma Thanh gọi đi ra ngoài.

“Chương trình giải trí kia tôi đã lấy danh nghĩa đoàn múa đồng ý thay cho em, tiết mục tổ bên kia nói muốn để cho em làm khách mời bí mật, trước khi lên sân khấu ngoại trừ người của tổ tiết mục, sẽ không có ai biết sẽ là em, cho nên cũng hy vọng bên phía chúng ta tạm thời giữ bí mật, không nên nhắc đến chuyện này với những người khác.”

Tuy rằng trước kia Thư Vãn chưa từng chương trình giải trí nào, nhưng cảm thấy nếu chương trình giải trí đã sắp xếp như vậy, chắc chắn có hiệu quả tiết mục mà tổ tiết mục muốn, lập tức gật đầu, đáp: “Vâng.”

“Còn về phần bài lên sân khấu biểu diễn, em tự mình quyết định là được.”

“À, đúng rồi,” Trước khi Dương Mai Thanh đi lại quay đầu, cười tủm tỉm nói với Thư Vãn: “Tham gia chương trình giải trí kia cùng em còn có cả nghệ sĩ đàn dương cầm tối hôm qua ở nhà tôi đó, Du Cẩn Niên, chắc là em đã biết rồi.”

Thư Vãn kinh ngạc, cô hơi hoảng loạn chớp chớp mắt, không thể tin nổi hỏi: “Anh ấy…… Anh ấy cũng đến ạ?”

“Đúng vậy, khoảng thời gian trước cậu ấy có tổ chức một buổi hòa nhạc nhỏ chơi một bản nhạc dương cầm do mình sáng tác, hiện tại vô cùng hot, tổ tiết mục kia từ trước đến nay ai hot thì sẽ mời người đó, đương nhiên sẽ mời cậu ấy rồi.”

“Nhưng mà…… Không phải anh ấy không tham gia bất kỳ chương trình giải trí nào sao?” Thư Vãn hơi mờ mịt.

Dương Mai Thanh vui vẻ, thuận miệng trêu chọc: “Em cũng rất chú ý đến cậu ấy nhỉ, còn biết cả cậu ấy không tham gia chương trình giải trí.”

“Em……” Thư Vãn nhất thời trở nên hoảng loạn, vội vàng giải thích: “Em không biết rõ lắm, là tối hôm qua chính anh ấy nói……”

Dương Mai Thanh cũng thấy hơi khó hiểu, nói ra những những lời nghe được từ chỗ chồng cho Thư Vãn nghe: “Tôi cũng không rõ đứa trẻ Cẩn Niên kia suy nghĩ như thế nào lắm, thầy của cậu ấy hỏi cậu ấy, cậu ấy nói muốn làm cho người nào đó nhìn thấy.”

Thư Vãn lập tức sững sờ ở tại chỗ, vẻ mặt kinh ngạc.

Dương Mai Thanh đi rồi, Thư Vãn cũng thay quần áo, đi ra khỏi đoàn múa.

Bên tai cứ văng vẳng câu nói kia: “Muốn làm cho người nào đó nhìn thấy.”

Du Cẩn Niên ngồi trong xe, từ xa đã nhìn thấy Thư Vãn đi về phía này.

Chẳng qua vẻ mặt kia của cô, giống như là đang ngẩn người, ngay cả đường cũng không nhìn, còn bị vấp chân.

Du Cẩn Niên nâng tay lê, vừa định mở cửa xe bước xuống, lại nghĩ đến cái gì đó, vì thế từ bỏ, chỉ là ấn ấn còi ô tô.

Thư Vãn còn đang suy nghĩ lung tung, vài tiếng còi xe vang dội lập tức gọi tinh thần của cô trở về.

Thư Vãn ngẩng đầu lên, thấy Du Cẩn Niên kéo cửa sổ xe xuống, đang nhìn cô.

Cô theo bản năng nhìn trái nhìn phải, xác định xung quanh không có người nào khác chú ý, vội vàng bước tới, nhanh chóng cửa xe lên xe, rồi sau đó kéo cửa sổ xe lên.

Thư Vãn thắt dây an toàn xong thúc giục anh: “Em xong rồi, anh lái xe đi.”

Du Cẩn Niên bật cười, vừa khởi động xe vừa hỏi: “Cứ gấp gáp như vậy làm gì?”

“Sợ bị phát hiện, lại mang đến phiền toái cho anh……” Thư Vãn nói lại nhớ tới chương trình giải trí kia, có chút không chắc chắn hỏi: “Nghe nói…… Anh muốn tham gia chương trình giải trí?”

Du Cẩn Niên quay đầu nhìn cô, nhưng rất nhanh sau đó lại chuyển tầm mắt, nhìn tình hình giao thông ở phía trước, thản nhiên trả lời: “Ừm.”

Thư Vãn há miệng, muốn hỏi anh vì sao, không phải là anh chưa bao giờ tham gia bất kỳ chương trình giải trí nào sao?

Nhưng nguyên nhân và lý do, vừa rồi đoàn trưởng cũng đã nói cho cô biết.

“Người nào đó” trong miệng anh, có lẽ là chính là mình.

“Ai bảo em ngay từ đầu cứ luôn trốn tránh anh, anh đành phải như vậy, làm cho em nhìn thấy anh nhiều hơn.”

Thư Vãn kinh ngạc quay đầu nhìn về phía anh, tim đập sau khi nghe được những lời này của anh thoáng chốc giật mình.

Du Cẩn Niên thở dài: “Tối hôm qua em hôn anh xong lập tức bỏ chạy, lại không chịu gặp anh, nên anh đã bảo người đại diện đồng ý lời mời của tổ tiết mục.”

“Nếu biết rằng cứng rắn một chút là có thể làm cho em ngoan ngoãn nghe lời, thì đã không cần phải nhận lời chương trình này.”

Thư Vãn mím môi, đè xuống ý cười bên môi, giả vờ ngoan ngoãn nói với anh: “Cũng đã đồng ý rồi, anh cũng không đổi ý được, cứ đi thôi.”

“Chú út, em sẽ xem.”

Du Cẩn Niên hừ cười một tiếng, không nói gì.

Anh hỏi cô muốn ăn cái gì, để cho dì giúp việc trong nhà chuẩn bị trước, chờ bọn họ về đến nhà là có thể ăn ngay.

Hơi ấm trong xe mở vừa đủ, Thư Vãn giơ tay lên kéo khăn quàng cổ xuống một chút, làm cho khuôn mặt hồng hào xinh đẹp chỉ lớn bằng một bàn tay của cô hoàn toàn lộ ra.

“Ăn lẩu.” Cô trả lời anh: “Muốn ăn lẩu cùng với anh.”

“Được,” Đúng lúc vừa dừng xe, chờ đèn đỏ, Du Cẩn Niên gọi một cuộc điện thoại, bảo dì giúp việc trong nhà chuẩn bị những nguyên liệu cần thiết để ăn lẩu bây giờ, “Chuẩn bị nhiều tôm một chút, không cần thịt dê, có thịt bò là được, lòng vịt và chả cá cũng mua một chút……”

Người đàn ông không nhanh không chậm dặn dò, Thư Vãn ở bên cạnh im lặng lắng nghe.

Khoảnh khắc này, không liên quan đến quá khứ, cũng không nhắc đến tương lai.

Cũng chỉ ngay giờ phút này, trong nháy mắt này, bỗng nhiên cô cảm thấy, mình cũng là có thể vui vẻ và hạnh phúc.

Không cần quá nhiều tiền, không cần một căn nhà quá xa hoa, cũng không cần hoa hoa hồng và nhẫn.

Chỉ cần ở bên cạnh anh, cô đã có thể rất vui vẻ rồi.

Cô gái cụp đôi mắt hơi nóng lên, khẽ cắn môi dưới.

Nếu có thể mãi mãi như vậy thì tốt rồi.

Cô lại ngẩng mặt lên, nhìn anh.

Chắc là sẽ được thôi.

Năm năm trước lúc Thư Vãn rời đi, Du Cẩn Niên còn chưa sống ở căn hộ này.

Đây cũng là anh chỉ mới vào ở vài tháng trước sau khi về nước.

Cô đi theo anh vào nhà, chô huyền quan đặt một đôi dép lê mới.

Thư Vãn hơi kinh ngạc thay dép lê đế mềm, cởi áo khoác và gỡ khăn quàng cổ xuống xong, đi vào phòng khách cùng anh.

Du Cẩn Niên nói với Thư Vãn: “Ngồi một lát, anh đi thay quần áo.”

Cô gái gật đầu, lại không có ngoan ngoãn ngồi ở phòng khách.

Cô chậm rãi di chuyển bước chân, quan sát nhà của anh, trong phòng bếp có một người phụ nữ trung niên đi ra.

Sau khi người phụ nữ đó nhìn thấy cô thì lại cười tủm tỉm nói: “Cô Thư.”

Thư Vãn bị bất ngờ, cô không nhớ là mình đã từng gặp người này, nhưng vẫn rất lễ phép gật đầu trả lời, rồi sau đó đi về phía bà ấy, hơi khó hiểu hỏi bà ấy: “Dì biết cháu ạ?”

Người phụ nữ cười nói: “Tôi biết cô.”

Bà ấy cúi đầu nhìn đôi dép lê màu hồng nhạt dưới chân Thư Vãn, ý cười càng đậm hơn: “Đôi dép lê này là từ lúc ông chủ đến đây sống đã bảo tôi mua đặt cùng chỗ với dép của cậu ấy, cậu ấy nói cô thích màu hồng nhạt, cho nên muốn dép lê mua hồng nhạt.”

Ngón chân chân Thư Vãn siết chặt trong chớp mắt, rồi lại từ từ giãn ra.

Vẻ mặt của cô hơi ngốc nghếch, ánh mắt để lộ ra sự mờ mịt, nhưng thoạt lại nhìn rất bình tĩnh và tỉnh táo.

“Còn có gì nữa không?” Cô nghe được mình hỏi một cách ngớ ngẩn.

Người phụ nữ không cần nghĩ ngợi nói: “Ngay vừa rồi ông chủ dặn dò tôi không cần chuẩn bị thịt dê, thật ra cậu ấy không nói tôi cũng biết, trước cậu ấy đã nhắc đến rất nhiều lần, nói cô Thư không ăn được thịt dê, rất thích ăn tôm.”

“À, còn nữa, trên tầng hai có phòng tập múa, là ông chủ cố ý……”

“Khụ.” Du Cẩn Niên thay áo len mềm mại thoải mái đi từ trên xuống, ho khan một tiếng.

Dì giúp việc gia đình vội vàng hoảng loạn nói: “Tôi đi dọn đồ ăn!”

Thư Vãn xoay người, nhìn thấy anh mặc quần dài rộng thùng thình màu đen ở nhà, phối với áo trên màu xám nhạt, màu sắc rất lạnh lẽo.

Anh không nhanh không chậm bước đến, lại có loại lười biếng tùy ý không nói nên lời.

Sau khi cô gái cởi áo khoác ra, bên trong cũng chỉ còn lại một chiếc áo len màu trắng sữa rất mỏng, dáng người nhỏ nhắn, cho nên phác hoạ ra vòng eo mảnh khảnh của cô vô cùng rõ ràng.

Cô đứng ở đó, đôi chân thẳng tắp thon dài, đường cong cơ thể lả lướt hấp dẫn, thắt đáy lưng ong.

Du Cẩn Niên nhớ rõ trước kia giáo viên dạy múa của Thư Vãn đã từng nói, nói cô sinh ra là để múa ba lê.

Bất kể là điều kiện dáng người còn đối với trời cho và sự giác ngộ về múa ba lê, đều vượt qua người bình thường một khoảng lớn.

Thời gian đã chứng minh, quả thật là cô sinh ra như một diễn viên múa ba lê hoàn hảo.

Anh đi đến trước mặt cô, duỗi tay ôm lấy eo cô, kéo cô gái vào lòng, cúi đầu nhìn cô chăm chú, trong mắt chứa ý cười dịu dàng nói: “Muốn biết đến vậy, sao không trực tiếp hỏi anh?”

Thư Vãn hơi túng quẫn, cắn cắn môi, muốn đẩy anh ra, nhưng không thành công.

Dì giúp việc chuẩn bị nguyên liệu ăn lẩu xong đi từ trong phòng bếp ra, ầm đồ lên nói với Du Cẩn Niên, rồi rời khỏi nơi này.

Không có người ngoài, Du Cẩn Niên càng không kiêng nể gì cả, anh nâng mặt Thư Vãn lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên sườn mặt cô, cọ cọ, thấp giọng hỏi: “Còn đau không?”

Thư Vãn hơi cong môi, cười cười làm cho anh yên tâm, lắc đầu nói: “Không đau.”

Cô nói không đau, Du Cẩn Niên lập tức dùng tay chọc vào một cái rất nhẹ, kết quả ngay sau đó Thư Vãn hít hà một hơi, đau đến mức nhíu mày lại.

“Không đau?” Du Cẩn Niên không rõ cảm xúc hỏi.

Thư Vãn cắn môi, có hơi đuối lý, cũng có chút xấu hổ vì sau khi bị vạch trần cậy mạnh, không chịu nói gì.

Anh thở dài một hơi, khom lưng, sống mũi cao thẳng cọ vào trên chóp mũi của cô.

Cánh môi của hai người chợt chạm vào nhau.

Chu Sóc nhập mật mã rồi vọt thẳng vào trong phòng khách, trong miệng còn reo lên: “Lẩu! Em ngửi thấy được mùi lẩu ……”

Còn chưa dứt lời, bước chân Chu Sóc đột nhiên dừng lại, sững sờ ngay tại chỗ, đôi mắt trừng lớn không thể tin nổi một màn trước mắt mình. 

Du Cẩn Niên ấn khuôn mặt đỏ bừng của Thư Vãn vào trong ngực, quay đầu lạnh mặt nhìn bóng đèn lớn tỏa sáng lấp lánh, tức giận nói: “Để tôi đuổi cậu đi?”

Chu Sóc lập tức liền xoay người chạy ra bên ngoài, lớn tiếng nói: “Không cần! Em có chân, tự mình đi!”

“A a a a a tốc độ của hai ngươi là gì vậy? Ngồi tên lửa sao!”

Nói xong người cũng biến mất không còn tăm hơi, chỉ nghe được một tiếng đóng cửa.

Du Cẩn Niên hơi mất hứng thở hắt ra, nói: “Nên đổi mật mã rồi.”

“Đổi thành cái gì?” Thư Vãn thuận miệng hỏi.

“191123.” Anh nói: “Ngày em trở về.”

Trái tim Thư Vãn run lên, cô có chút không tin như là đang nói giỡn, nói: “Anh đừng nói với em mật mã hiện tại là ngày em rời đi.”

Du Cẩn Niên nhướng mày, “Đúng là như vậy.”

Thư Vãn hoàn toàn ngơ ngẩn, cứng đờ tại chỗ, biểu cảm kinh ngạc ngửa mặt nhìn anh, vài giây sau lập tức quay đầu sang một bên.

Cô gái hít hít mũi, như là muốn khóc.

Du Cẩn Niên bất đắc dĩ, giơ tay nhéo má phải cô, lời nói vừa dịu dàng và cưng chiều vừa có oán trách nói: “Cô nhóc xấu xa nhẫn tâm.”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc