ĐƯỜNG VỀ - NGẢI NGƯ

Edit: Mây

Vệ Thụ không nói chuyện quá nhiều với Lâm Hòa.

Trên thực tế, anh đều không muốn mở miệng nói chuyện ở trước mặt cô lắm.

Bởi vì không muốn cô khóc.

Anh luôn cảm thấy, cô khóc quá nhiều.

Bắt đầu từ lần đầu tiên anh liên lạc với cô, đến vài lần ở chung sau đó.

Mỗi lần cô đều khóc.

Nếu không phải là không thích giọng nói của anh, thì chính là quá thích.

Bởi vì giọng của anh giống với giọng của người nào đó mà cô đã để mất, cho nên mới khóc.

Vệ Thụ khẽ thở dài ở trong lòng, nghĩ thầm vì cái gì mình muốn cũng đoán được, làm cho bản thân anh rất buồn bực.

Nếu không lén biết được bí mật của cô, khi đối mặt với cô chắc là anh sẽ thấy nhẹ nhàng hơn một chút.

Hơn năm chiều, công việc trong ngày kết thúc.

Lâm Hòa nói với mọi người trong phòng làm việc: “Tôi đã đặt nhà hàng ở Lục Gia Chủy, tối nay mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”

Trước đó nghe được có cô gái nói muốn đi ăn gần Lục Gia Chủy, Lâm Hòa lập tức đặt nhà hàng kia.

Mấy cô gái vui vẻ hoan hô, một buổi chiều trôi qua, Lâm Hòa cũng không còn xa lạ và gượng gạo như khi mới gặp bọn họ, hơn nữa mọi người đều rất nhiệt tình, Lâm Hòa cũng từ từ hòa nhập vào trong bọn họ.

Hôm nay có tổng cộng bảy người tới phòng làm việc, Thất Thất chạy từ nơi khác tới, cộng thêm Lâm Hòa nữa, tổng cộng tám người.

Trong đó sáu cô gái, chỉ có Vệ Thụ và kỹ sư âm thanh Dương Quý là đàn ông.

Vừa vặn Vệ Thụ và Dương Quý đều lái xe, hai chiếc xe lên đường chạy thẳng đến nhà hàng Tinh Phố Hội gần Lục Gia Chủy.

Lâm Hòa ngồi ở ghế phụ xe Vệ Thụ.

Vốn dĩ cô muốn ngồi ở phía sau, nhưng lên xe chậm hơn, ghế sau đã bị Thủy Nguyệt và Khương Mộng Kỳ chiếm, cuối cùng Lâm Hòa mới lên xe chỉ có thể ngồi trên ghế phụ.

Hôm nay Vệ Thụ nói rất ít, tất cả mọi người đã nhìn ra.

Vệ Thụ rất chú ý đến Lâm Hòa, cũng có vài người đã nhìn ra.

Lúc này Thủy Nguyệt cười tủm tỉm hỏi Vệ Thụ: “Thầy Vệ, sao hôm nay anh lại trầm lặng thế, không nói chuyện gì, bình thường không phải nói chuyện phiếm rất giỏi sao?”

Lúc cô ấy nói chuyện, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn Lâm Hòa, ám chỉ điều gì đó.

Kết quả bị Vệ Thụ phát hiện ra manh mối từ kính chiếu hậu.

Người đàn ông khẽ hừ một tiếng, “Miệng nói hôm nay nó mệt.”

Khương Mộng Kỳ ở bên cạnh cười, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội chế nhạo Vệ Thụ, “Vậy hôm nay chúng ta cần phải nắm thật chắc cơ hội, nhân lúc miệng anh mệt sẽ sắp xếp cho anh thật tốt.”

“Chậc,” Vệ Thụ trầm giọng thở dài nói: “Đám bạn bè xấu xa!”

Lâm Hòa không nói gì, chỉ cong môi cười.

Vệ Thụ thấy nụ cười nhạt của cô, chỉ hận không thể lại làm cho hai người bạn xấu xe ngồi ghế sau kia nói về anh thêm vài câu.

Nếu có thể làm cho cô vui vẻ mỉm cười, nói xấu anh bao nhiêu cũng không sao cả.

Đến nơi, mọi người lên tầng 4, đi theo nhân viên phục vụ vào phòng riêng Lâm Hòa đã đặt.

Đồ ăn cũng đã được Lâm Hòa gọi trước, chua ngọt cay mặt tất cả đều có, đều chiều được khẩu vị của mỗi người.

Nửa chừng Vệ Thụ đi ra ngoài một chuyến, vốn là muốn đi thanh toán, nhưng mà nhân viên phục vụ lại nói với anh: “Thật xin lỗi anh, hóa đơn này đã được thanh toán rồi.”

“Thanh toán rồi?” Vệ Thụ khẽ nhíu mày.

“Vâng, là thanh toán trực tuyến.” Nữ nhân viên phục vụ cười trả lời.

“Bao nhiêu tiền?”

“Tổng cộng là…… 4680.”

Vệ Thụ trở về phòng riêng, vừa đẩy cửa ra đã nghe được Thất Thất tò mò hỏi Lâm Hòa: “Cô Mộc, vì sao cô lại đột nhiên chuyển từ đam mỹ sang ngôn tình thế?”

Vệ Thụ nhìn vẻ mặt cứng đờ rõ ràng trên mặt Lâm Hòa, tuy rằng cô giấu đi cảm xúc rất nhanh, nhưng nỗi bi thương kia vẫn là bị Vệ Thụ nắm bắt được.

“Muốn thử một chút.” Lâm Hòa trả lời rất rập khuôn, nhưng cũng rất hợp tình lý.

“Vậy…… Cô Mộc, cô nghĩ như thế nào lại có thể viết ta câu chuyện BE sinh ly tử biệt của Thượng Quan Lâm và Sương Linh thế?” Thủy Nguyệt hỏi điều mình luôn thắc mắc, “Tuy rằng cá nhân tôi rất thích BE, nhưng hiện tại phần lớn người đọc đều không quá thích bị ngược, cô không sợ bị người đọc chê bai hoặc là công kích bản thân sao?”

Vệ Thụ cảm thấy một bữa cơm tối tốt đẹp sắp trở thành hiện trường phỏng vấn tác giả gốc của tiểu thuyết mất rồi.

Anh đi tới, trước khi Lâm Hòa lên tiếng trả lời rất tự nhiên chen ngang vào: “Mọi người ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì chúng ta chuyển đến địa điểm tiếp theo.”

“Đi chỗ nào đi chỗ nào?” Thất Thất chớp chớp mắt, rất mong chờ hỏi.

“Hát karaoke, ở trên bàn ăn canh mâm rỗng có gì để nói chuyện,” Anh nhướng mày, nghiêng nghiêng đầu với bọn họ, ý bảo bọn họ đứng dậy đi ra ngoài, “Đến phòng KTV riêng bên cạnh vừa uống rượu vừa hát, muốn nói cái gì thì nói cái đó.”

Mọi người vui vẻ đi theo Vệ Thụ ra khỏi nhà hàng, đi về phía KTV.

Không lái xe, tám người cùng đi bộ trên đường, ồn ào đông đúc.

Lâm Hòa vẫn chưa quen với việc ở cùng bọn họ lắm, cô hơi lạc hậu một chút, chậm rãi đi theo ở phía sau, Vệ Thụ đi ở cuối cùng thu hết tất cả những thứ này ở trong mắt, ban đầu muốn đi song song với cô anh vì thế mà từ bỏ.

Vẫn không nên làm cô cảm thấy khó chịu.

Vệ Thụ cứ như vậy nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Hòa đi theo phía sau cô cả con đường.

Sau khi đến phòng riêng, mọi người gọi đồ ăn vặt và một dĩa trái cây, cùng với rượu và nước trái cây để uống.

Lâm Hòa muốn Whiskey và Coca, Vệ Thụ tận mắt nhìn thấy thấy cô rót một ít Whiskey, rồi sau đó thêm Coca vào nữa, trộn lẫn cả hai lại rồi uống sạch.

Người khác đều thả lỏng bản thân, la hét ầm ĩ, gân cổ hiện lên hát thật lớn, Lâm Hòa chỉ yên tĩnh ngồi một góc, vừa uống rượu, vừa nhìn này mãn những người bạn mới ở trong phòng này cười nhạt.

Vệ Thụ ngồi bên cạnh cô, không nhịn được hỏi: “Không hát sao?”

Lâm Hòa sửng sốt, ngay sau đó mới quay đầu nhìn về phía anh.

Khóe môi cô nhếch lên cười nhạt, hơi ngượng ngùng nói: “Tôi hát không hay lắm, lạc nhịp.”

Vệ Thụ nhìn vào mắt cô, phát hiện lần này cô nghe anh nói chuyện không còn đỏ mắt nữa.

Có lẽ là ánh sáng trong phòng riêng quá mờ, anh không nhìn rõ lắm.

“Anh Thụ! Bài hát của thần tượng anh này! Tới hát một bài đi?” Thủy Nguyệt gọi Vệ Thụ.

Vệ Thụ nhìn màn hình, Trần Dịch Tấn《Đừng nói chuyện》.

Anh khẽ cười khẽ, như là bất đắc dĩ, lại như là tự giễu.

Thật đúng là phù hợp với anh mà.

Vệ Thụ nhớ tới cảnh tượng mấy ngày trước, lần đầu tiên nhìn thấy cô ở bệnh viện.

Ngay một giây trước khi anh muốn đứng dậy, Lâm Hòa nhẹ giọng hỏi: “Tôi có thể mượn điện thoại của anh không?”

Vệ Thụ nhướng mày, rất thoải mái cũng rất tự nhiên đưa ngay điện thoại cho cô.

“Mật khẩu là 921225.”

“Được, cảm ơn.”

Vệ Thụ nhận lấy micro từ trong tay bạn bè, lúc khúc nhạc dạo vang lên anh giả vờ lơ đãng nhìn xuống Lâm Hòa, người phụ nữ ngồi ở đó, cúi đầu chơi đùa với điện thoại của anh.

Ánh sáng trên màn hình điện thoại phản chiếu vào trên mặt cô, làm nổi bật làn da trắng nõn và mịn màng của cô.

Mặt mày nhẹ nhàng, vẻ mặt lạnh nhạt.

Cả người toát lên khí chất rất dịu dàng.

Lâm Hòa dùng điện thoại của mình chuyển cho Vệ Thụ một ngàn tệ, sau đó vào điện thoại của anh nhận chuyển khoản.

Tiền thuốc men lần đó, vẫn phải trả lại.

Lâm Hòa làm xong cái này, lập tức thoát ra giao diện chính, sau đó ấn tắt màn hình.

Cô ngẩng mặt tới, Vệ Thụ đang hát: “Nguyện ý hát bài hát bằng giọng trầm khàn ở trong góc, dù có âm thanh nào vang lên cũng đều dành cho em, xin em hãy lắng nghe bằng trái tim, không cần nói gì cả.”

Giọng của người đàn ông trầm thấp, lộ ra một loại kết cấu vô cùng cảm xúc, rất bắt tai.

Cô nhìn anh, nhìn gương mặt góc cạnh rõ ràng kia, nghe tiếng hát của anh, càng nghe càng cảm thấy có đặc điểm riêng chỉ thuộc về Vệ Thụ, hoàn toàn không liên tưởng anh với Lăng Duyên.

Bỗng nhiên, ánh mắt anh nhìn đến đây.

Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Hòa ngơ ngẩn một lúc, cuống quýt quay đầu sang một bên.

Cô thở ra một hơi, vẫn cảm thấy hơi nóng, lập tức cầm lấy chai rượu đặt ở trước mắt rót một ly, uống một hơi cạn sạch.

Sau khi uống xong mới phát hiện mình đã uống cả một ly Whiskey, không pha Coca.

Lâm Hòa cắn môi dưới, trong lòng hơi ảo não.

Tửu lượng của cô bình thường, pha Coca còn có thể uống được một chút chút, chỉ uống rượu không pha sẽ say……

Khi Vệ Thụ hát xong trở về nhìn thấy Lâm Hòa đang rất nghiêm túc đẩy chai rượu ra xa, anh cảm thấy dáng vẻ có hơi quá nghiêm túc này của cô rất đáng yêu, thuận miệng hỏi: “Sao lại đẩy ra xa? Không uống nữa?”

Lâm Hòa nghe được có giọng nói, ngẩng mặt lên nhìn về phía anh, ánh đèn laser đèn chiếu qua chiếu lại trong phòng, mặt anh lúc sáng lúc tối, đôi mắt tối màu lóe lên những ánh sáng.

Cô chậm chạp phản ứng lại chớp chớp mắt, lại quay đầu đi, tiếp tục đẩy chai rượu ra xa, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh không phải là anh ấy.”

Vệ Thụ không nghe rõ, anh ngồi xuống bên cạnh cô, ghé vào gần hơi một chút, hỏi: “Cái gì?”

“Anh,” Cô gằn từng chữ: “Không phải là anh ấy.”

Vệ Thụ: “……”

Trong lòng ngũ vị tạp trần, như là bị một câu nói của cô đánh đổ bình ngũ vị.

Anh vui mừng vì cô không xem anh thành người kia, nhưng cũng hâm mộ thậm chí có thể nói là ghen tị, người kia ở trong lòng cô quan trọng như vậy.

“Vậy tôi là ai?” Anh hỏi một câu hỏi rất ngu ngốc.

Lâm Hòa rất ngoan ngoãn trả lời: “Thầy Vệ.”

Vệ Thụ bật cười, không nhịn được cong môi cười.

Lực chú ý của anh đều đặt ở trên người Lâm Hòa, gần như cả một đêm, ánh mắt đều đi theo cô, cô ở đâu, ánh mắt anh sẽ dừng ở chỗ đó.

Chính bản thân Vệ Thự không biết, nhưng mấy người khác đều đã nhìn ra.

Lúc này anh ngồi ở một góc nói chuyện với Lâm Hòa, những người khác vừa hát hò vừa cậu chạm tôi tôi đẩy cậu đi quan sát động tĩnh bên này.

Vệ Thụ đã nhận ra Lâm Hòa có gì đó không đúng, Anh hỏi: “Có phải cô uống say rồi không?”

Lâm hòa không nói chuyện, anh lại nói: “Sao  cô lại say rồi?”

Lâm Hòa cảm thấy mình đã đẩy chai rượu đi đủ xa, lập tức dựa lưng ra sô pha, phản bác anh: “Tôi không say.”

Cô nghiêng đầu đi, như thể giây tiếp theo sẽ ngủ thiếp đi.

“Mệt?” Anh thấp giọng dịu dàng hỏi.

Lâm Hòa bĩu môi, không vui lẩm bẩm: “Thật ồn ào.”

“Ài,” Vệ Thụ thở dài, nhẹ giọng dò hỏi: “Vậy tôi đưa cô về trước được không?”

Biên kịch Đường Đỏ vừa vặn đi tới, nhìn thấy Lâm Hòa mơ màng sắp ngủ, nói với vệ Thụ: “Vừa rồi cô Mộc uống nguyên một ly Whiskey, bây giờ đã say rồi?”

Vệ Thụ: “……”

Không trách được lại đột nhiên say.

Anh anh nói với những người khác một tiếng, mặc kệ đám bạn bè xấu ồn ào kia, kéo Lâm Hòa đi ra khỏi phòng riêng.

Người phụ nữ đi đường lung lay, được Vệ Thụ đỡ mới tốt hơn một chút.

Khi đi ra ngoài trong hành lang, có thể nghe được tiếng nhạc đinh tai nhức óc phát ra từ những căn phòng.

Lâm Hòa không biết nói câu gì, âm thanh rất nhẹ, xen lẫn trong tiếng nhạc ồn ào cùng với các loại quỷ khóc sói gào, hoàn toàn không nghe rõ được.

Vệ Thụ bất đắc dĩ khom lưng ghé sát và hơn một chút, hỏi: “Hửm?”

Lâm Hòa lại nói một lần nữa, lần này anh nghe rõ.

Cô say rượu cúi đầu xuống, đôi mắt hồng hồng, rất khổ sở lẩm bẩm: “Lăng Duyên luôn luôn cõng tôi, sau đó…… Sau đó……”

Cô hít hít mũi, không nói nữa.

Bỗng nhiên Vệ Thụ đưa tay ra nắm lấy cánh tay cô, đi đến trước mặt cô, nửa ngồi xổm xuống, nói với cô: “Lên đi.”

Lâm Hòa đứng yên tại chỗ.

Như là không kịp phản ứng lại.

Vệ Thụ thấy cô không làm gì, quay đầu lại, duỗi tay bắt được cổ tay của cô, để cô nằm sấp trên lưng mình.

Lâm Hòa mặc váy, làn váy chỉ tới đầu gối, cứ như vậy, lại trượt lên trên một chút.

Vệ Thụ cõng cô rất cẩn thận, tay cũng rất lịch sự nắm chặt thành nắm tay, không đụng vào chân cô, chỉ dùng cánh tay vững chắc của mình vòng quanh chân cô.

Cô nằm sấp trên lưng anh, say nê ý thức mơ hồ, nhẹ nhàng nức nở vài tiếng.

Chiếc nhẫn treo trên cổ cô trượt ra, chiếc nhẫn nam lắc qua lắc lại.

Vệ Thụ muốn không chú ý cũng không được.

Là một đôi với chiếc nhẫn cô đang đeo trên tay.

Hơn nữa vừa rồi cô có nói tên của một người.

Lăng Duyên.

Tâm tư Vệ Thụ phức tạp, nỗi lòng loạn thành một mớ.

Sau khi đi ra khỏi KTV, Vệ Thụ vững vàng bước trên bậc thang đi xuống dưới, sau đó thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nghiêm túc nói với Lâm Hòa một câu.

“Nếu cô tình nguyện, sau này tôi sẽ cõng cô.”

Lâm Hòa không trả lời.

Vệ Thụ nghiêng đầu nhìn, phát hiện cô đã nhắm mắt ngủ.

Vệ Thụ buông tiếng thở dài thật thấp.

“Cô Mộc, cô có thể, cho tôi một cơ hội không?” Anh lẩm bẩm tự hỏi.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc