ĐƯỜNG VỀ - NGẢI NGƯ

Edit: Mây

Nguyễn Lê đã sững sờ ngay từ giây phút anh đi tới trước mặt mình.

Giây phút này, đầu óc của cô căn bản không còn hoạt động nữa, Hoắc Nghị hỏi cái gì thì cô lập tức trả lời cái đó.

Vô cùng ngoan ngoãn và nghe lời.

Vì thế toàn bộ thành viên trong ê-kíp chương trình nghe nghe thấy giọng nói mềm mại của đạo diễn của bọn họ vừa nói: “Anh ấy là…… Chồng tôi.”

Hoắc Nghị hài lòng, khóe miệng nhếch lên một cái, đưa tay lên sờ sờ đầu cô.

Bàn tay to dày bị những vết chai che kín xoa xoa mái tóc mềm mại và mượt mà của cô, khiến cho trong Nguyễn Lê đột nhiên run lên.

Những người khác nghe được Nguyễn Lê nói như vậy, khiếp sợ một lúc lâu không nói gì.

Mãi đến ba phút trôi qua, Hoắc Nghị một lần nữa tổ chức cho các tân binh xếp hàng, lần lượt gọi tên từng người một, để cho bọn họ theo thứ tự đi lên độ cao mười mét đi bắt lấy cây gậy.

Lúc này mọi người mới khôi phục lại tinh thần, vội vàng làm nhiệm vụ của mình.

Nguyễn Lê đứng ở trước máy quay, đạo diễn Lưu ở bên cạnh, tổng đạo diễn thở dài, hỏi Nguyễn Lê: “Cô không nói sớm, nói sớm thì đâu đến lượt người khác ra tay, cô đi thông báo cho anh nhà cô một tiếng, chắc chắn là cậu ta đã đồng ý từ lâu rồi, còn cần chờ đến ngày hôm sau sao?”

Nguyễn Lê cúi đầu, cắn cắn thịt mềm trong miệng, không nói gì.

Khi cô đi tìm anh, cũng không có gì nắm chắc.

Anh có thể đồng ý cô cũng rất bất ngờ.

Nguyễn Lê xuyên qua máy quay nhìn Hoắc Nghị mặc bộ quân trang, khi ghi hình biểu cảm của người đàn ông luôn là lạnh lùng, cứng rắn như một tảng đá, dáng vẻ vô cùng nghiêm khắc, khiến cho người khác vừa nhìn thôi đã thấy sợ.

Cô chậm rãi chớp chớp đôi mắt, nhìn chằm chằm một Hoắc Nghị xa lạ với mình, trong lòng lại có một chút vui mừng thầm kín.

Bởi vì cô nhìn thấy một khác mặt của anh, cô lại hiểu về anh nhiều hơn một tầng nữa.

Buổi chiều khi Hoắc Nghị dẫn theo tân binh huấn luyện theo hạng mục, Nguyễn Lê lặng lẽ tách ra khỏi tổ tiết mục, bỏ đi một mình.

Trên đường nghỉ ngơi lúc Hoắc Nghị không tìm được Nguyễn Lê, hỏi trợ lý chương trình Thi Thi có quan hệ tốt với Nguyễn Lê: “Nguyễn Lê đâu?”

Thi Thi cũng không rõ lắm, “Chắc là…… Cô ấy đi vệ sinh?”

Hoắc Nghị sờ sờ chóp mũi, lắc lư đi đến bên cạnh.

Đang trong thời gian nghỉ ngơi, mấy tân binh cũng không có sợ hãi gi, không hề kiêng kỵ Hoắc Nghị, có nam ca sĩ có tính cách hướng ngoại hỏi Hoắc Nghị: “Hoắc đội, anh và đạo diễn quen nhau như thế nào vậy?”

“Thông qua bố mẹ.” Hoắc Nghị thành thật trả lời.

Nam ca sĩ có hơi kinh ngạc hỏi: “Hai người là xem mắt sao?”

“Ừm.” Anh lại ráp.

“Xem mắt cũng có thể gặp được tình yêu đích thực, tôi cũng bắt đầu muốn để cho bố mẹ tôi sắp xếp cho tôi đi xem mắt rơi!”

Hoắc Nghị hơi khó hiểu mà ngước mắt lên, Cung Tình ở một bên cả quá trình đều im lặng không lên tiếng nói gì, giống như đang nói đùa, nói: “Hoắc đội, ánh mắt anh nhìn đạo diễn của chúng ta thật quá cưng chiều, vừa dịu dàng vừa cưng chiều.”

Một nữ minh tinh khác bên cạnh cũng phụ họa theo: “Đúng là như thế này không sai! Đối xử với chúng ta thì lúc nào cũng lạnh nhạt, lúc nhìn đạo diễn thì lại rất nhẹ nhàng!”

Hoắc Nghị bị bọn họ trêu chọc mà bật cười, xoay người sang chỗ khác nói chuyện với đội phó Minh Lỗi.

Trong lòng lại suy nghĩ, biểu hiện của anh rõ ràng như vậy sao?

Minh Lỗi nhìn Hoắc Nghị hiện tại mà lại cảm thấy chua chát một lúc, “Chậc chậc chậc, đây không phải Hoắc đội của chúng ta sao? Mấy phút quý giá như vậy không đi tìm chị dâu để đường mật ngọt ngào? Có thời gian rảnh rỗi để lảm nhảm với một người già như tôi?”

Hoắc Nghị híp mắt, “Anh nói đủ chưa?”

Minh Lỗi lập tức thành quả bóng xì hơi: “Xong rồi xong rồi, đã xong rồi.”

Sau đó lại lẩm bẩm lần nữa: “Ai bảo anh ngay từ đầu không nói cho tôi biết vợ anh chính là cô đạo diễn kia chứ!”

Hoắc Nghị cười nhạo, tức giận nói: “Vì sao tôi nhất định phải nói cho anh biết hả?”

Đầu óc Minh Lỗi nhảy số rất nhanh, lập tức chuyển đề tài, “Tôi đã nói rồi mà, làm sao mà hôm nay bỗng nhiên anh lại khác thường như vậy, lại vừa tham gia ghi hình, lại vừa thể hiện mình ở trên độ cao mười mét trâu bò như thế nào, thì ra đều là vì vợ anh!”

“Ai cần anh quản!” Hoắc Nghị cười mắng.

Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi trôi qua, chương trình phải tiếp tục ghi hình, mà còn chưa nhìn thấy bóng dáng Nguyễn Lê đâu.

Trong lúc Hoắc Nghị ở chuẩn bị ghi hình tiếp khẽ nhíu mày, nhưng vẫn kiềm chế tâm tư của mình.

Hơn nửa tiếng sau Nguyễn Lê trở về.

Sắc mặt người phụ nữ có hơi tái nhợt, cô tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuồng, đưa lưng về phía góc quay, bỏ mấy viên thuốc vào, rồi lấy nước nuốt xuống.

Một lúc lâu sau, cảm thấy giảm bớt được một chút Nguyễn Lê mới bắt đầu trở lại làm việc.

Đến lúc nghỉ ngơi thì đã đến thời gian ăn tối.

Nguyễn Lê đi theo tổ tiết mục tổ cùng đến nhà ăn của Không quân ăn cơm, bên cạnh chính là các chiến sĩ lực lượng Không quân.

Mọi người ở trong bộ đội đều phải tuân thủ theo kỷ luật của quân đội, ăn cơm phải đợi người toàn bộ đến đông đủ, nghe được mệnh lệnh nói ngồi xuống ăn cơm, mới có thể ngồi bắt đầu ăn.

Kết quả Nguyễn Lê mới vừa ngồi xuống chưa được hai phút, ngửi được mùi đồ ăn mùi cô lập tức có cảm giác muốn nôn khan, Nguyễn Lê hoàn toàn bất chấp những thứ khác, trực tiếp đứng dậy chạy ra ngoài nhà ăn.

Hoắc Nghị thấy thế thì sửng sốt, ngay sau đó lập tức buông đũa xuống đuổi theo.

Lúc anh ngây người Minh Lỗi ở bên cạnh còn đang kinh ngạc: “Chị dâu không phải là…… Có đó chứ? Có thể nha, của anh đó Hoắc đội!”

Hoắc Nghị có hơi ngây ngốc.

Đầu óc cũng sẽ không kịp xoay chuyển.

Anh dựa theo bản năng đuổi theo ra ngoài, nhìn thấy Nguyễn Lê ngồi xổm ven đường nôn ra, bước đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống.

Lúc này mới nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cô.

Hoắc Nghị ngơ ngẩn vài giây, bên tai luôn không ngừng vang lên câu nói kia của Minh Lỗi.

Có…… Có sao?

Hoắc Nghị giơ tay lên, dừng ở  phía sau lưng Nguyễn Lê, nhẹ nhàng vỗ vỗ giúp cô

“Nguyễn Lê?” Hoắc Nghị thấp giọng gọi.

“Em không sao,” Nguyễn Lê cúi mặt xuống, sắc mặt yếu ớt, “Chỉ là…… Có hơi khó chịu, em đã uống thuốc rồi.”

“Uống thuốc?” Hoắc Nghị kinh ngạc kinh, nói: “Em không……”

Lời còn chưa nói xong, dường như người đàn ông đột nhiên ý thức được cái gì, lời nói cứng rắn xoay chuyển, hỏi: “Em ăn phải cái gì đau bụng à?”

Nguyễn Lê lắc lắc đầu, “Họ hàng tới.”

“Phản ứng ngày đầu tiên khá lớn.”

Hoắc Nghị khựng lại trong vài giây, mới hiểu được ý tứ của Nguyễn Lê.

Vừa rồi anh thế mà bị tên Minh Lỗi kia dẫn đi lệch hướng, thật sự cho rằng cô……

Cũng không nghĩ đến chuyện nếu thật sự có thai, thời gian hoàn toàn không khớp.

Giai đoạn nôn nghén tối thiểu cũng phải một tháng trở lên trên, mà bọn họ mới gặp nhau hai mươi ngày trước.

Sao có thể là có thai được.

Thật ngớ ngẩn.

“Về ký túc xá nghỉ ngơi trước đi.” Hoắc Nghị kéo Nguyễn Lê lên, thân thể người phụ nữ yếu ớt ngay cả đi bộ cũng không vững, giống như có thể té ngã bất cứ lúc nào.

Hoắc Nghị lập tức bế ngang cô lên.

Mặt Nguyễn Lê lập tức đỏ lên, giọng nói của cô bất lực: “Vẫn là…… Thả em xuống dưới đi, bị người khác nhìn thấy…… Không tốt lắm……”

“Có cái gì không tốt?” Hoắc Nghị nhìn thẳng đi về phía trước, “Bây giờ cả quân doanh có ai không biết em là vợ của anh?”

“Vợ của anh bị bệnh anh bế một chút thì có làm sao?”

Nguyễn Lê không còn lời nào để nói.

Chỉ đành ngoan ngoãn để anh bế đi về phía ký túc xá.

Trong lòng lại có một chút…… Có một chút cảm giác vui vẻ khó hiểu.

Cô cắn môi, nhìn khuôn mặt của người đàn ồn, ánh  chiều tà hoàng hôn buông xuống, chiếu vào trên người anh, mạ cho anh một tầng ánh sáng nhàn nhạt.

Vầng sáng kia phác họa ra xương quai hàm của anh, sắc bén và góc cạnh..

Cô vẫn luôn biết Hoắc Nghị đẹp trai.

Nhưng chưa từng có giây phút nào như hiện tại, cảm thấy anh…… Vô cùng vô cùng đẹp trai.

Biểu cảm lạnh lùng và cứng rắn không biết có phải dính lấy một chút ánh sáng dịu dàng của hoàng hôn hay không, làm cho anh thoạt nhìn cũng trở nên dịu dàng hơn một chút.

Đôi mắt người đàn ông hẹp dài, móc vào bên trong và cong ra ngoài, sống mũi cao thẳng, môi hơi mỏng.

Xuống chút nữa là yết hầu gợi cảm kia.

Đúng là quá đẹp trai.

Nguyễn Lê bị Hoắc Nghị bế trở về ký túc xá của anh, anh đặt cô ở trên giường, giúp cô cởi áo khoác ra.

Nguyễn Lê nằm xuống, đắp chăn lên trên bụng, lại cảm thấy không thoải mái, nghiêng người đi cuộn tròn lại, khom lưng, dùng tay ấn lên chăn đắp trên bụng, mới cảm giác tốt hơn một chút.

Hoắc Nghị bảo cô nghỉ ngơi, rồi sau đó rời khỏi ký túc xá.

Không lâu sau, người đàn ông lại trở về.

Trong tay có thêm một hộp cơm và ly nước của cô.

Nguyễn Lê cũng không ngủ, chỉ nhắm mắt lại.

Hoắc Nghị đi tới, ngồi xuống ở mép giường, nghiêng đầu gọi cô: “Nguyễn Lê?”

Nguyễn Lê mở mắt ra, quay đầu nhìn anh.

Hoắc Nghị nói: “Ngồi dậy ăn chút gì đó nào.”

Nguyễn Lê hoàn toàn không muốn ăn, vừa định nói không ăn, Hoắc Nghị đã nói: “Anh vảo dì ở nhà ăn làm mì sợi cho  em, tốt xấu gì cũng ăn một chút.”

Cô không thể từ chối, chậm rãi ngồi dậy.

Hoắc Nghị mở hộp cơm ra, có một quả trứng luộc nằm trong mì sợi nước lèo trong veo, còn rải thêm một ít hành lá cắt nhỏ.

Dưới sự kiên trì đút ăn của Hoắc Nghị, Nguyễn Lê ăn trứng gà, lại ăn một vài miếng mì, uống một chút nước lèo, sau đó nói cái gì cũng không ăn nữa.

Vì thế Hoắc Nghị quét hết sạch sẽ nước lèo và mì sợi còn lại ở trước mặt cô.

Nguyễn Lê nằm ở trên giường nhìn thẳng.

Đôi đũa đó là cô đã sử dụng……

Phần cơm kia cũng là cô ăn còn thừa……

Anh cứ như vậy…… Ăn?

Không…… Ghét bỏ cô sao?

Hoắc Nghị ăn xong lập tức thu dọn hộp cơm, trước khi đi ra nói với Nguyễn Lê: “Ly nước đó là nước đường đỏ nóng, nhớ uống, đừng để nguội.”

Nguyễn Lê ngoan ngoãn gật đầu.

Buổi tối ghi hình Nguyễn Lê không đi theo, Hoắc Nghị trở về thì đã hơn chín giờ.

Nước bị Nguyễn Lê uống cũng gần hết, lúc này cô đang  ngủ, chẳng qua tư thế vẫn là khom lưng cong người lại, trên bụng có một cái chăn che lại.

Hoắc Nghị cầm chậu rửa mặt, khăn mặt và những thứ khác đi tắm rửa.

Kỳ thật trong lòng có hơi buồn.

Phản ứng kỳ sinh ly của cô lớn như vậy, từ trước đến nay anh không hề biết.

Bởi vì chưa từng bắt gặp.

Hôm nay là lần đầu tiên.

Quên đi, như thế này cũng coi như là lại hiểu cô hơn một chút nữa.

Lúc người đàn ông tắm rửa miên man suy nghĩ, khi trở về thì lấy nước ấm, muốn lau người cho Nguyễn Lê.

Dù sao thì sau một ngày làm việc trong thời tiết nóng bức này, trên người cô chắc chắn cũng sẽ ra mồ hôi, không lau một chút cũng không thoải mái.

Trong giấc ngủ, Nguyễn Lê cảm thấy có người ở đụng vào mình, cô khẽ rầm rì một tiếng, không mở mắt ra được, ý thức cũng rất hỗn độn, càng không biết mình mơ mơ màng màng nói với anh: “Hoắc Nghị, đừng làm……”

Người đàn ông nghe thấy vậy, vừa tức giận vừa buồn cười.

Xem anh là loại người gì vậy?

Không phân biệt được lúc nào nói làm là làm sao?

Cô nắm lấy ngón tay anh, hơi nhíu mày, bộ dạng nhu nhược đáng thương, nhìn Hoắc Nghị cơ thể đã nóng lên.

Anh nặng nề hít một hơi, nắm lấy tay cô, dùng khăn lông sạch sẽ  lau người cho cô, thấp giọng nói: “Nguyễn Lê, Em xem anh là cái gì?”

Nguyễn Lê dần dần tỉnh táo có ý thức, rồi sau đó mới chậm chạp mở mắt ra.

Sau đó lại phát hiện anh đang lau người cho mình.

Trên khuôn mặt vốn không có huyết sắc của người phụ nữ dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được lập tức đỏ ửng lên.

“Hoắc Nghị……” Cô mềm mại nhẹ giọng gọi.

Người đàn ông thở dài, “Yên tâm, không làm em, nhìn em bị dọa sợ kìa.”

Nguyễn Lê: “?”

“Cái gì?” Cô ngơ ngác hỏi.

Hoắc Nghị khẽ chậc một tiếng, cười xấu xa, “Vừa rồi còn cầu xin không cho anh làm đó, không nhớ sao?”

Vẻ mặt Nguyễn Lê cứng đờ, xấu hổ đến mức muốn vùi mặt vào trong chăn.

“Em…… Nói mê sảng…… Anh……”

Nói chuyện cũng không lưu loát.

“…… Anh đừng trêu em nữa.” Mặt cô đỏ bừng, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Hoắc Nghị bị dáng vẻ đáng thương này của cô kíc.h thích,  anh ném khăn mặt vào chậu nước bên chân, nâng mặt cô lên hung hăng hôn lên.

Nguyễn Lê bị nụ hôn bất ngờ này làm cho kinh hãi mở to hai mắt, ấn tay trên giường túm chặt ga giường và chăn.

Một lát sau, người đàn ông hít thở nặng nề chống trán lên trên trán cô, giọng nói khàn khàn lẩm bẩm hỏi: “Anh không làm em, em làm anh có được không?”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc