DUYÊN LÀM PHU QUÂN



 
Editor: Thanh Việt
 
Những nữ nhân kia chung quy sẽ không thật sự đưa đi làm quân kỹ, chỉ bị giam ở trong một cái viện không cho ra vào, chỉ chờ khi Tưởng thị về lại Hoành thành mới mang người về. Kim Thành Nghiệp không thể luôn ở trong Kim trạch, hắn là hộ vệ của Hoàng tướng quân, cho dù Hoàng tướng quân không có công việc gì, hắn cũng phải thường ở trong Hoàng phủ chứ không phải trong nhà đường đệ, đối với Tưởng thị hắn hoàn toàn không muốn quản nữa, hắn chỉ hi vọng ở thời điểm trước tết kinh thành sẽ được ổn định, hắn muốn xin một vài ngày nghỉ đưa Tưởng thị về, sau đó nói chuyện với tổ mẫu thật tốt, nếu bọn họ vẫn là mê muội không hiểu, hắn không ngại nói chuyện với Tam lão thái gia và phụ thân mình. Ngay cả hôn sự của hắn, ban đầu vốn còn muốn chờ một chút, nhưng hiện tại hắn đã chuẩn bị để cho Hoàng tướng quân xin một chân ở kinh thành cho hắn, sau này an cư lập nghiệp ở đây, không cần phải bị cột chung với tổ mẫu bọn họ nữa.
 

Tưởng thị bị làm cho mặt mày xám như tro đi về, Tiên Y đương nhiên cũng không rảnh an ủi nàng ta, hiện tại nàng đã nhìn ra được ý tứ của Kim Phong Hoa nên không còn gì sợ hãi, thà nàng dưỡng thai thật tốt còn hơn, hơn nữa còn phải xây dựng cảm tình với Du nhi. Một người sống quá thoải mái, ngày tháng sẽ qua nhanh, mới đó tháng 11 đã tới, bụng Tiên Y cũng lớn thêm, dựa theo ngày sinh Tiên Y tự tính, đại khái ở tháng tư năm sau nàng sẽ sinh, đương nhiên cũng có khả năng sẽ sớm hơn, hiện tại nàng muốn trước khi bụng đã rất lớn chuẩn bị trước vài món đồ, an bài đúng người, nhưng trong nhà có mẫu thân Trần thị, bên ngoài có Kim Phong Hoa, nói sang mồm là nàng an bài, thật ra là chơi bời lêu lổng thì đúng hơn. Vốn nàng còn tưởng rằng Tưởng thị sẽ làm ra một trận trạch đấu, kết quả thì sao? Chỉ mới một hiệp, Tưởng thị đã bị Kim Phong Hoa đánh thành bã, đã nhiều ngày thế này trừ Kim Phong Hoa đến, thời gian khác nàng liếc mắt một cái cũng không gặp được Tưởng thị, càng đừng nói cái gì gặp mặt nói lời sắc bén, cơ hội nói chuyện ít đến đáng thương.
 
Đối với điểm này, Tưởng thị nếu đã biết, sợ rằng cũng sẽ rất tán đồng với Tiên Y. Lúc đầu nàng cũng cho rằng nàng vào Kim phủ là có thể tiếp xúc nhiều hơn với Kim Phong Hoa, cho dù thái bà bà sai mang đến đám nữ nhân vô dụng kia, nàng cũng có thể lợi dụng thân phận tẩu tử lui tới với Kim Phong Hoa. Kì thực nàng cũng không biết rằng bản thân thực sự muốn làm gì, cả đời này của nàng bị huỷ hoại, nửa đời trước bị người thân gả cho một nam nhân nửa chết nửa sống, còn phải tranh sủng với một phòng đầy nữ nhân, kết quả hoa còn chưa tàn, cái đồ không đáng tin cậy đã chết, cũng tương đương với cả đời này của nàng cũng xong rồi. Nàng khác với những người trong đại phòng, đại phòng cũng không phải chỉ có một đứa con vợ cả là trượng phu nàng, lại nói công công cũng chưa già, cưới thêm một vợ kế, sinh thêm vài tiểu nhi tử không phải là không có khả năng, đến lúc đó, nàng cùng tên trượng phu đã chết của mình sẽ dần dần bị lãng quên, sau đó trốn trong một tiểu viện lạnh băng chờ cái chết tới, chờ thân mình bị hoá tro tàn.
 
Nàng đã vô vọng……
 
Tưởng thị đóng cửa sổ ngồi xuống trước bàn trang điểm, khuôn mặt nàng trong gương vẫn chưa già, nàng đang là tuổi nở rộ kiều diễm nhất, nàng còn chưa héo úa, nàng không nghĩ cứ như vậy mặc quần áo như người già vào, chỉ được dùng trang sức đơn giản nhất, mỗi khi khách tới chỉ có thể lộ mặt một lát liền phải lăn về lại viện của mình, bởi vì nàng là điềm xấu, có trượng phu chết sớm. Nhớ tới tương lai phải hàng đêm khuê phòng đơn chiếc, Tưởng thị hận không thể chặt hết móng tay, nàng là một nữ nhân, nàng chỉ muốn là nữ nhân được người ta yêu thương mà thôi.
 
“Một khi đã như vậy… Ta liền một hai phải làm cho xong.” Tưởng thị cầm hộp phấn bôi lên mặt, trong mắt đều là điên cuồng cùng bi phẫn, “Dựa vào cái gì đời này ta phải thủ tiết vì tên kia, dựa vào cái gì ta không thể lựa chọn người ta thích, ta phải có được hắn, có được hắn...”
 

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, là nha đầu thiếp thân của Tưởng thị, mấy ngày nay Tưởng thị đều mang Thanh Trạc đi khắp nơi, nàng ta lại ra bên ngoài thám thính tin tức.
 
“Thiếu nãi nãi, bà tử ở ngoại viện kia rốt cuộc cũng đã xong.” Nha đầu kia rất sợ sau này Thanh Trạc sẽ thay thế mình, nhanh chóng đi vào nói.
 
“À? Bà ta không phải vẫn luôn không chịu sao?” Tay Tưởng thị tạm dừng hỏi.

 
“Ai, còn không phải là có tiền có thể sai quỷ khiến ma sao, hơn nữa nô tỳ chơi đùa một thời gian ngắn bên cạnh bà ta, đương nhiên phải xong chứ.” Nha đầu bên cạnh còn không quên tự dát vàng lên mặt.
 
Tưởng thị lập tức đứng lên, đi đến bên cạnh nàng ta nhỏ giọng nói: “Buổi tối hôm nay có thể đi ra ngoài sao?”
 
Kia nha đầu hoảng sợ nói: “Thiếu nãi nãi vì sao buổi tối mới đi ạ?”
 
“Ban ngày Tam thiếu gia còn phải đến Hàn Lâm viện, làm gì gặp được ở đâu.” Tưởng thị lấy cớ nói dối, trong lòng lại tính toán phải mặc quần áo như thế nào.
 
“Nhưng……” Nha đầu đó cứ cảm thấy có chỗ nào không ổn, rồi lại không nói nên lời được là chỗ nào.
 
“Đừng chần chờ nữa, nhanh chóng tìm cho ta bộ váy tím nhạt kia.” Tưởng thị quả quyết nói.
 
Nha đầu không dám chậm trễ đi tìm, nhưng vẫn không quên khuyên nhủ: “Chiếc váy kia là để mặc cho mùa hạ và mùa thu, bây giờ là mùa đông, không lạnh sao?”
 
Tưởng thị trở lại trước bàn trang điểm chỉnh sửa lại trang sức của mình, đầu cũng không thèm nâng nói: “Ngươi đừng nói, lấy cho ta cái áo choàng da hồ ly lại đây là xong, giày cũng phải phối hợp với màu của váy.”
 
“Dạ!” Nha đầu kia biết tính cách của Tưởng thị, nhanh chóng làm theo, rất nhanh đã lấy đồ vật ra chuẩn bị xong, Tưởng thị cũng đã chọn trang sức thật tốt.
 
“Qua một canh giờ nữa, ngươi lấy một chậu nước tới cho ta, ta muốn trang điểm.” Tưởng thị nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ nói.
 
Nha đầu đó đồng ý, do dự một lúc mới sợ hãi hỏi: “Thiếu nãi nãi tội gì phải vì mấy nữ nhân đó mà đi tìm Tam thiếu gia, tương lai bọn chúng thế nào, đều đã là mệnh.”
 
Tưởng thị nghe xong cười, thần sắc đặc biệt nhu hòa nói: “Nữ nhân ấy à, mệnh đã định là sẽ mhổ, nếu là ta không đi, ta sẽ không thể bỏ suy nghĩ này xuống.”
 
Nha đầu đó cho rằng nàng đang nói những nữ nhân kia, không khỏi nói thầm Tưởng thị tốt bụng, sau đó liền ra cửa đi làm việc.
 
Ước chừng đã đến chạng vạng, Kim Phong Hoa từ Hàn Lâm Viện trở về, gã sai ngoại viện vặt từ bên trong đi ra, ở bên tai Quan Kỳ nói vài câu liền chạy ra.

 
“Chủ tử, bên kia đã buông lỏng.”
 
“Thật sao? Cũng đúng lúc rồi, ả ta hao hết tâm tư muốn lăn lộn với ta, còn có thiếu nãi nãi  các ngươi, mấy tháng này sợ đã làm nàng nghẹn muốn hỏng rồi, đến cũng được rồi.” Kim Phong Hoa vào thư phòng để cho Quan Kỳ cởi áo choàng cho mình, sau đó cười nói: “Tết nhất sắp tới, Hoàng tướng quân chỉ sợ sang năm mới có thể nhậm chức, nhị đường huynh có thể trở về ăn tết.”
 
Đầu Quan Kỳ cúi thấp cái gì cũng không dám nói, thật không biết bà cô kia có phải điên rồi hay không, dám lăn vào tay chủ tử.
 
“Đúng rồi, nhị đường huynh có phải hôm nay đã cho người đưa tin qua nói, muốn đến đây nhỉ?” Kim Phong Hoa biết rõ cố hỏi.
 
“Đúng là vậy, sợ là có chuyện gì đó muốn tới tìm chủ tử.” Quan Kỳ lập tức đáp.
 
“Vậy đến lúc đó lui qua thư phòng luôn đi.” Kim Phong Hoa làm xong một ít công văn của Hàn Lâm viện, liền quay đầu ra khỏi ngự thư phòng, đến thẳng chính phòng, chuyện gì cũng tuyệt đối không thể quan trọng bằng Tiên Tiên của hắn.
 
Buổi tối hôm nay không khác gì so với mọi ngày, Kim Phong Hoa dỗ dành Tiên Y ăn tối, lại ngồi nói chuyện một lát, Tiên Y gần đây thích ngủ sớm, Kim Phong Hoa cũng kệ nàng, nhìn nàng vào giấc ngủ, sau đó mới ra khỏi nhà chính, bên ngoài đều để người nhìn chằm chằm, Kim Phong Hoa mặc lại đồ đến thư phòng. Mới vừa tiến vào thư phòng, bên ngoài đã có tin tức nói, Kim Thành Nghiệp đã ra khỏi đại môn hoàng gia.
 
Qua thời gian một chén trà, Quan Kỳ tiến vào nói: “Vị Đại thiếu nãi nãi kia tới.”
 
Kim Phong Hoa gật gật đầu nói: “Để ả ta vào đi.”
 
Tưởng thị mặc một thân áo choàng da hồ li tuyết trắng, bên trong là chiếc váy tím nhạt, trên đầu không đeo trang sức đặc biệt loá mắt, nhưng giá trị lại không thấp, đều là trân châu phía nam nổi danh sở chế, hôm nay Tưởng thị búi kiểu tóc đang được lưu hành năm nay, vành tai là chiếc khuyên tai trân châu lay động, ở dưới ánh đèn mờ nhạt phát ra ánh sáng le lói. Tưởng thị trang điểm lên thật đúng là không tồi. Nàng ta thấy cửa thư phòng mở ra, hơi mỉm cười đi vào, sau đó ánh mắt dính lên người đang ngồi lười biếng trên ghế Kim Phong Hoa, sau đó không dời mắt được nữa. Đây mới là một nam nhân, cho dù người nam nhân này mỹ lệ như nữ nhân, nhưng nàng không phải những nữ nhân thô thiển chỉ biết xem vẻ bề ngoài đó, nàng có thể nhìn ra được giá trị trên người của Kim Phong Hoa, có thể nhìn ra được khí phách ẩn tàng trong Kim Phong Hoa, nàng nghĩ, có lẽ Tiên Y cũng không hiểu biết Kim Phong Hoa hơn nàng, người nam nhân này là độc nhất vô nhị.
 
“Đại tẩu, đã trễ thế này, tới nơi của ta có việc gì?” Kim Phong Hoa không đứng lên, chỉ là nhàn nhạt hỏi.
 
“Tam đệ hẳn là biết ta sẽ đến, không phải sao?” Tưởng thị bỏ áo choàng ra, cười nhìn Kim Phong Hoa nói.
 
“Nếu ngươi muốn nói đến những nữ nhân đó, còn có nạp thiếp gì đó, cửa đang mở bên kia, không tiễn.” Kim Phong Hoa thuận tay cầm quyển sách đọc, không thèm liếc mắt một cái với Tưởng thị sau khi cởi áo choàng có vẻ mị hoặc kia.
 
Tưởng thị cũng không giận, mắt nhìn Quan Kỳ vẫn còn ở trong phòng, lại nói với Kim Phong Hoa: “Ta muốn nói chuyện riêng với ngươi.”
 
“Hắn là gã sai vặt của ta, không có gì không thể để hắn nghe.” Kim Phong Hoa lật sách nói.
 
Tưởng thị cắn cắn môi, đi phía trước đi rồi vài bước, hít sâu một hơi nói: “Ngươi đang muốn tìm đồ phải không?”
 

Tay Kim Phong Hoa cũng không dưng lại, tiếp tục lật sách.
 
Tưởng thị cười lạnh, lại nói: “Còn có quan hệ với Phong Quốc, thậm chí còn có quan hệ với tổ phụ tổ mẫu năm đó.”
 
Kim Phong Hoa lúc này mới ngẩng đầu, nhìn Quan Kỳ nói: “Trông cửa.”
 
Quan Kỳ trực tiếp liền đi ra ngoài.
 
“Nói đi, mục đích mà ngươi tới.” Kim Phong Hoa đã sớm biết được nữ nhân này biết một chút chuyện gì đó, bằng không hắn cũng sẽ không phí công phu đích thân gặp nàng ta, hắn hi vọng bí mật kia trừ mình ra không còn ai biết nữa.
 
“Ngươi đang tìm một món đồ, hơn nữa còn là một cây lược.” Tưởng thị đi một bước lại gần Kim Phong Hoa, tham lam hít thở bầu không khí có hơi thở của hắn.
 
“Ngươi hiểu rất rõ.” Kim Phong Hoa cũng không phủ nhận.
 
Tưởng thị biết mình đã đoán đúng rồi, thần sắc lập tức trở nên hưng phấn hơn, nàng tiến đến bên cạnh Kim Phong Hoa nói: “Ngươi quả nhiên khác với bề ngoài người ta nhìn thấy, năm đó ta đã nói, đại phòng cùng tam phòng đều có tổn thất, nhị phòng các ngươi lại gần như là lông tóc không hao tổn gì, hơn nữa ta còn biết nhị phòng các ngươi có người biết võ công, quả nhiên! Hắc ý nhân trước cửa kho đại phòng là do ngươi phái đi? Ngươi rốt cuộc là người nào?”
 
Sắc mặt của Kim Phong Hoa chưa đổi, trong lòng lại tính toán có nên đưa những người tìm lược lúc trước đưa đến Hương Châu làm cu li hay không, bọn chúng mà cũng dám xưng là cao thủ, làm việc lại bị đàn bà trẻ con nhìn thấy.
 
“Ngươi cũng không muốn người khác biết chuyện này đúng không? Thực ra ngươi là có mục đích mới tới Kim gia đúng không?” Tưởng thị nhìn vòng quanh Kim Phong Hoa càng đoán càng đắc ý, nàng đã biết bí mật của Kim Phong Hoa, trong tay nàng có nhược điểm của Kim Phong Hoa, thật là làm cho người ta có cảm xúc kích động.
 
“Ngươi muốn gì?” Kim Phong Hoa không thừa nhận cũng không phản bác, chỉ là khóe miệng hơi cong, đôi mắt híp lại nói.
 
“Ta……” Tưởng thị không chút khách khí nói: “Ta muốn ngươi.”
 
Tác giả có lời muốn nói: Kì thực Tưởng thị chỉ là đánh bậy đánh bạ, còn vì sao nàng ta biết lược kia là gì, chương sau sẽ nói, còn có việc nàng ta tìm một nữ tử Phong quốc tới cũng là muốn thử, hơn nữa lại vừa vặn thành công. Nàng vẫn luôn bị người của Kim Phong Hoa để trong thiên viện, chờ người tới cửa nhả ra, nàng ta đã biết mình đoán đúng, vì thế mới to gan có một đêm như vậy.
 
Ta phác thảo một cái lại thành tiểu thuyết đầu bảng (≥?≤) kích động ~ cái kia, các vị nếu có rảnh, có thể chờ tác giả làm chuyên mục, ta sẽ còn viết thêm một quyển.
 


Bình luận

Truyện đang đọc