DUYÊN LÀM PHU QUÂN



Editor: Thanh Việt
 
Đáy lòng Kim Phong Hoa nảy lên, cứ cảm giác có chuyện gì đó sắp xảy ra, nhưng trong chốc lát loại cảm giác không thể hiểu được này lại biến mất, hắn lắc đầu, khôi phục lại ý cười nhận lấy ly rượu trong tay Hộ bộ Lang trung, nhẹ nhàng nhấp môi. Hôm nay sổ sách của Hộ bộ cơ bản đã được sửa sang lại rõ ràng, tâm tình Hoàng thượng cũng không tệ, liền khen ngợi Hộ bộ vài câu, Hộ bộ Thượng thư tâm tình tốt hơn, tất nhiên muốn lôi kéo mọi người ra ngoài ăn uống một trận, coi như là chúc mừng, cũng như là quét đi bầu không khí khó thở thời gian qua của Hộ bộ, Kim Phong Hoa chỉ là một chủ sự, đương nhiên không thể từ chối, lại nói Trịnh Dịch Hiên cũng đi theo uống rượu, hắn cũng muốn nhìn một chút đám người này sẽ lén bày tỏ thái độ gì với Trịnh Dịch Hiên.
 

Bàn tiệc đã đi qua mấy lượt rượu, các đại nhân uống ngã trái ngã phải, cũng may tất cả mọi người đều là người có thể diện, cho dù là tìm một cô nương cũng chỉ là có thể lén làm gì khi hai người đơn độc gặp mặt, một đám người như vậy, ai cũng ngượng ngùng công khai mời kĩ nữ. Kim Phong Hoa nghe đầy lỗ tai những lời vô nghĩa, trong lòng đã sớm không còn kiên nhẫn, lúc này trên bàn tiệc chỉ còn Kim Phong Hoa cùng Trịnh Dịch Hiên chưa say, ngay cả Thượng thư uống ít nhất cũng có chút ngà ngà say. Nhìn sắc trời đã không còn sớm, Hộ bộ Thượng thư ra lệnh một tiếng, mọi người nâng nhau ra khỏi tửu lầu, Trịnh Dịch Hiên và Kim Phong Hoa đi cuối cùng, đang đi đến nhịp cầu thang cuối cùng, Trịnh Dịch Hiên đột nhiên nói: “Nghe nói Kim Nhị lão thái gia năm đó có không ít thuộc hạ trong quân trung thành, giờ có còn liên lạc không?”
 
Kim Phong Hoa đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, thứ này lại còn hoài nghi chuyện kia của mấy năm trước sao? Hắn không khỏi cười nói:”Phần lớn đều là Tam tổ phụ ta liên hệ, ta là quan văn, liên lạc rất ít.”
 
“Đáng tiếc, một thân bản lĩnh.” Trịnh Dịch Hiên nói xong liền đi ra ngoài.
 
Tươi cười của Kim Phong Hoa dần thu lại, xem ra hắn hiểu sai ý của thứ này rồi, thì ra là muốn mời chào nhân tài.
 
Quan Kỳ là thuộc hạ nhất đẳng, hai người vừa mới ngồi trên xe ngựa, không đợi xa phu kéo dây cương liền thấy một bóng người lén lút chạy tới, lúc này sắc trời đã tối, chung quanh trừ ánh đèn từ tửu lâu, mọi thứ đều đen như mực, người trên đường cũng rất thưa thớt.
 
“Ai ở đằng kia?”

 
Kim Phong Hoa cùng Quan Kỳ nghe được xa phu ở bên ngoài la lên.
 
Quan Kỳ nhìn mắt Kim Phong Hoa, sau khi nhận được chỉ thị, từ trong xe chui đi ra ngoài, nhíu mày hỏi: “Sao còn chưa đánh xe?”

 
Xa phu lập tức nói: “Có một cô nương đứng ở đằng trước xe ngựa, không cho chúng ta đi.”
 
Quan Kỳ đành phải nhảy xuống xe ngựa đi qua, nương theo ánh sáng nhìn nha đầu đang tránh dưới bóng cây, khuôn mặt cô ta có chút mơ hồ, nhưng một thân phục sức nha đầu nhìn có hơi quen mắt.
 
“Cô nương có việc chăng?”
 
Nha đầu kia tựa hồ có chút khẩn trương, rầm rì nửa ngày, mới run run nói: “Ta, ta muốn gặp Kim thiếu gia.”
 
Quan Kỳ trầm mặt xuống nói: “Ngươi là nha đầu nhà ai, có chuyện gì thì trước nói với ta.”
 
“Nhanh lên, ta nhất định phải nhìn thấy Kim thiếu gia mới nói, đây là đại sự, bằng không…… Bằng không Tiên Y sẽ xảy ra chuyện.” Nha đầu kia nói chuyện mang theo tiếng khóc nức nở.
 
Tiên Y là ai? Quan Kỳ dù là choáng váng cũng biết, cái này hắn không dám tự tiện hạ quyết định, mà lúc này Kim Phong Hoa rất nhanh đã nhảy từ trên xe ngựa xuống, đã đi tới, giọng nói lạnh lùng nói: “Ngươi muốn gặp ta, chuyện gì?”
 
“Tam…… Thiếu gia.” Nha đầu sờ soạng mặt một phen, si ngốc nhìn Kim Phong Hoa nói: “Là nô tỳ a, nô tỳ là Lộ Song, thiếu gia còn nhớ rõ không? Lúc nô tỳ ở Kim phủ là hầu hạ ở chính phòng, nô tỳ……”
 
“Nếu ngươi không có việc gì nói, ta đây đi trước.” Kim Phong Hoa đã sớm không nhớ rõ nha đầu này, nói thật, hắn ở Kim phủ trừ Tiên Y ra, rất ít nhớ rõ ai hầu hạ, đặc biệt là trong phòng mẹ cả, những nha đầu đó hình như còn bị đổi qua một lần, cũng chỉ có mấy người Tiên Y tương đối để ý, hắn mới phái người đi hỏi một chút cuộc sống sau khi Kim phủ đổ, còn lại những người này, hắn cả tên không gọi được.
 
“Đừng, đừng…… Nô tỳ hôm nay tới, là có chuyện quan trọng muốn nói.” Lộ Song thanh âm yếu ớt nói: “Có người muốn hại Tiên Y, muốn hại thiếu gia các ngươi, muốn hại Kim gia nhị phòng không có người nối dõi.”
 
“Nói!” Kim Phong Hoa bình đạm nói.
 
“Nô tỳ ở phủ Đại Công chúa làm việc, hôm nay nô tỳ nghe có hai người ở hậu viện Đại Công chúa phủ nói chuyện, nói là Tam thiếu gia người đắc tội người không nên đắc tội, cản đường của người ta, người ta sẽ đưa tới một phần lễ cho các ngươi, đứng chịu mũi sào chính là Tiên Y cùng với hài tử trong bụng nàng, bọn họ chuẩn bị giết gã sai vặt bên người ngươi rồi đưa về lại Kim phủ, đến lúc đó Tiên Y cho rằng người xảy ra chuyện, sợ rằng sẽ là một xác hai mạng.” Lộ Song hít sâu một hơi, đem những lời hôm nay Vân Song giao cho nàng nói hết ra, sau đó còn thâm tình nói: “Nô tỳ không biết chuyện này có quan hệ gì với phủ Đại Công chúa, nô tỳ chỉ cần biết là thiếu gia gặp nạn, nô tỳ cho dù liều chết nhất định cũng sẽ đến báo cho ngài.”
 
“Đi.” Kim Phong Hoa xoay người liền đi, Quan Kỳ theo sát đằng sau.
 

Lộ Song hơi há hốc mồm, nàng vừa nói lại vừa khóc như hoa lê ngậm nước, Vân Song rõ ràng bảo chỉ cần nàng làm bộ mạo hiểm sinh mạng đến thông báo cho Kim Phong Hoa, còn tỏ vẻ thiện ý với Tiên Y, Kim Phong Hoa nhất định sẽ cảm động, còn bởi vì nàng lương thiện mà mang nàng về Kim phủ, như thế nào Kim Phong Hoa chẳng những một câu cám ơn cũng chưa nói, cứ như vậy đã đi rồi?
 
“Nô……” Lộ Song vừa muốn mở miệng, nhưng để lại cho nàng, lại là một đường bụi mù đằng sau xe ngựa.
 
Trong xe ngựa, Quan Kỳ thấp thỏm nhìn Kim Phong Hoa, nhỏ nhẹ an ủi nói: “Nói không chừng là một âm mưu.”
 
“Không thể nào, ả ta có thể xuất hiện, chứng minh có người bảo nàng tới nói.” Kim Phong Hoa nỗ lực kìm nén lửa giận trong lòng, lại vẫn không nhịn được cười lạnh nói: “Chắn đường người khác? Hiện giờ ta chỉ mới cản qua một người, đó chính là Mộng Cơ! Quả nhiên nữ nhân này có thù tất báo!”
 
“Kia…… Kia tiểu lục thật…… Thật sự……” Tâm Quan Kỳ đau xót, lúc trước gã và tiểu lục còn cùng chờ ở cửa chờ, nói buổi tối trở về ăn khuya, còn nói qua hai năm làm chủ tử cho hắn tìm một tức phụ, tất cả mọi người đều xuất thân là cô nhi, khó khăn mới được đi theo chủ tử đáng tin cậy, lại có tác dụng, tương lai ngày lành còn nhiều lắm, như thế nào…… Như thế nào đã chết chứ?
 
Kim Phong Hoa dùng sức nhắm mắt lại, lớn tiếng nói: “Nhanh một chút! Hồi phủ!”
 
Tiên Y cảm thấy mình đau đến mức muốn bay lên, kiếp trước nàng nghe nói qua, có người sinh con đau bụng, có người đau eo, nàng rất rõ ràng chính là đau eo, xót đến nỗi hận không thể cuộn lại thành trái bóng, đành phải nắm chặt bàn tay cứng rắn nằm thẳng.
 
“Nhanh, đã mở năm ngón tay, sắp xong rồi.” Phụ nhân đỡ đẻ do Thạch lão đại phu mang tới an ủi Tiên Y.
 
“Thật…… Thật không nghĩ tới, cư nhiên là ngươi……” Tiên Y run run, miễn cưỡng cười nói, làm chính mình dời đi lực chú ý.
 
“Đây cũng là duyên phận của nô gia và thiếu nãi nãi.” Phụ nhân kia ôn nhu lau mồ hôi cho nàng nói.
 
“Ngươi còn chưa thấy… chưa gặp Du nhi phải không, đã lớn lên rất khoẻ mạnh.” Tiên Y cảm thấy mình phải sớm nên nghĩ đến, lúc trước vị Lý thị này là bà vú đầu tiên của Du nhi, nhà chồng họ Thạch, mọi người cũng gọi nàng ta là Thạch nương tử, lúc trước còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại nữa, lại không nghĩ rằng sau ngần ấy năm mọi người đều cùng ở trong một cái thành.
 
“Lúc ấy trong nhà có chút biến cố, cũng chỉ có thể tới kinh thành trước một bước, nô gia sớm nghe công công nói thiếu gia thiếu nãi nãi đến kinh thành, nhưng vẫn không đến cơ hội tới bái kiến, mong rằng thiếu nãi nãi chớ trách.” Thạch Lý thị vắt khăn, lại lau mồ hôi giúp Tiên Y.
 
“Đúng vậy, gặp được, lại còn trong… lại còn trong tình huống thế này…” Tiên Y cười khổ nói.
 
“Cũng là phúc khí của nô gia, đại ca nhi* được nô gia đích thân cho uống sữa, tiểu ca nhi lại do đích thân nô gia đỡ đẻ, có thể thấy được đúng là duyên phận.” Thạch Lý thị có vẻ ngoài thanh tú, rất dịu dàng, lại ôn nhu nói tiếp, làm Tiên Y bình ổn tâm tình.
 
*Ca nhi: ngày xưa nhà giàu, cha mẹ hoặc bề trên thường gọi bé trai có tên kèm "ca nhi".
 
Thời gian cũng không lâu lắm, đến khi Kim Phong Hoa bước vào chính phòng, liền nghe được Tiên Y bên trong thật sự nhịn không được, lớn tiếng khóc kêu, sau đó Trân Châu cau mày bưng chậu máu loãng đi ra ngoài. Trong nhà chính vốn còn nôn nóng chờ đợi, vừa thấy Kim Phong Hoa về, liền hô to với bên trong: “Thiếu nãi nãi đừng lo lắng, thiếu gia đã trở về, không có việc gì!”
 

Kim Phong Hoa nhìn máu loãng, đầu lập tức choáng váng, Quan Kỳ bên cạnh đi đến đỡ lấy, trong lòng hắn tức khắc như một cái động lớn bị phá, khí lạnh đi thẳng lên trên, làm lục phủ ngũ tạng của hắn bị đóng băng đến mức tay chân bắt đầu run run, một dòng máu tươi vọt từ yết hầu ra ngoài. Kim Phong Hoa thầm kêu không tốt, đây rõ ràng là triệu chứng của tẩu hoả nhập ma, hắn lập tức đi qua một bên ngồi xuống điều tức, nhưng vài lần cũng không bắt được trọng điểm, thẳng đến khi phòng sinh truyền ra tiếng la của Tiên Y: “Để hắn chờ cho ta, lại dám để bà đây lo lắng, chờ bà đây sinh con đã!”
 
Một câu, khí phách mười phần, Kim Phong Hoa lúc này mới tiếp tục dồn khí, nội lực một lần nữa khôi phục bình tĩnh.
 
“Chỉ cần nàng bình an, nàng muốn như thế nào cũng được.” Kim Phong Hoa đáp lại người bên trong một câu.
 
Mọi người trong chính phòng rất tự giác làm bộ là kẻ điếc người mù.
 
Tiên Y cũng mang thai đủ tháng, vị trí cái thai không có vấn đề gì, hơn nữa thủ pháp của Thạch nương tử không tồi, đứa trẻ cũng không quá lớn, Trần thị còn ở bên trong cùng nàng, sau khi Kim Phong Hoa đã trở về, nàng một lòng muốn xong cho nhanh, oán khí dùng sức rặn, thuận lợi sinh con ra.
 
“Nha, thật xinh đẹp, là một thiên kim.” Thạch nương tử không có nữ nhi, thấy một cô nương liền hiếm lạ không thôi.
 
Trần thị ngồi ở bên cạnh có chút thất vọng, bà biết tình huống của Kim Phong Hoa, Kim gia nhị phòng đang chờ một nam hài tử kế tục. Nhưng bà chung quy cũng là mẹ đẻ Tiên Y, tâm tất nhiên thiên vị nữ nhi, lại nói Kim Phong Hoa và nữ nhi tuổi cũng không tính là lớn, cách hai năm lại sinh một đứa là được.
 
Kim Phong Hoa sau khi điều tức, cuối cùng cũng đã có thể đi lại, sau khi nghe tiếng khóc của trẻ con, hắn cũng bất chấp nhạc mẫu có thể trách cứ gì hay không, trực tiếp chui vào phòng sinh, làm người bên trong kinh ngạc nhảy dựng, Thạch nương tử nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ, đem hài tử đến trong tay hắn, xong đi ra ngoài trước. Trần thị nhìn thấy con rể mình cứng còng đứng đó cũng không giúp đỡ, cười rồi bưng đồ đạc đi ra ngoài theo, để phòng lại cho cả nhà này, bà còn muốn đi nhìn xem Du nhi đã ngủ chưa đây.
 
“Tiên Tiên……” Kim Phong Hoa ôm nữ nhi, đôi mắt không chớp mắt nhìn thê tử giống bị nước rửa qua.
 
“Lại đây!” Tiên Y sinh xong cũng không có cảm giác mệt muốn ngất xỉu, trực tiếp nổi cơn ương bướng nói với Kim Phong Hoa: "Không phải chàng rất lợi hại sao? Không phải chàng là đại ma đầu giết người không chớp mắt sao, sao chàng lại có thể để người ta đến làm ta hoảng sợ……”
 
Mất khống chế, Tiên Y cái gì cũng dám nói, Kim Phong Hoa nhẹ nhàng thở ra, cũng có chút buồn cười, nhét nữ nhi vào trong lòng của thê tử, hắn lại vòng tay ôm nàng rồi nói: “Phải phải phải, đại ma đầu cũng có lúc thất thủ, xin lỗi, ta về trễ.”
 
Tác giả có lời muốn nói: Đại ma đầu cũng có nữ nhi rồi ~ một nữ hài lớn lên giống đại ma đầu ∑(っ°Д°;)っ đây là muốn hại nước hại dân sao?
 
Tiên Y đã tức điên rồi, cái gì cũng dám nói ~ ngày mai nghỉ ngơi, nếu không ra khỏi cửa, hy vọng ngày mai có thể xong, moah moah ~
------------------------------------------------------------------------------------------------------
Thanh Việt: đoán đại cũng dính, chà, còn phải chờ thêm mấy chương ngoại truyện xem tình tiết cẩu huyết ta nói có ứng nghiệm hay không.


Bình luận

Truyện đang đọc