DUYÊN LÀM PHU QUÂN

Editor: Thanh Việt

Chồng trước của Cam Lộ Quận chúa lại là Nhiếp chính vương Phong quốc, đây là huyền ảo cỡ nào, vốn chỉ là nhi tử của một phú thương, sau chiến loạn đã mất tích nhiều năm chưa từng xuất hiện, lại không ngờ rằng vừa xuất hiện đã có thể làm chấn động triều đình Phái quốc cùng hoàng thất. Nữ nhi Lưu Li của Cam Lộ Quận chúa sau khi đổi tên gọi là Ôn Như Hân, từ một đứa con phú thương mồ côi trong bụng mẹ, biến thành Quận chúa của hoàng thất Phong quốc, lão cha chưa từng gặp trong miệng mẫu thân, sợ là từ nhi tử thương gia biến thành người dưới một người trên vạn người của Phong quốc. Việc này không thể nói là không lớn, không thể nói không doạ người, ít nhất là đã doạ sợ Hoàng đế, còn đặc biệt mời Lưu Li đến hoàng cung một chuyến, kết quả, nhìn bề ngoài liền biết Lưu Li là con ai, nữ nhi giống cha, một chút cũng không phải giả. Chỉ là việc xảy ra như vậy, Ôn viện trưởng lại bị xấu hổ.

“Chậc chậc, nếu lúc trước Mộng Cơ lấy được vòng cổ, đến nhà các người, món lợi lớn như thế cứ rơi xuống đầu nàng ta, chồng trước của ngươi khẳng định sẽ rất yêu thương nàng.” Tiên Y cầm quả mơ nhét vào miệng nữ nhi, còn lau miệng cho con bé.

“Còn không phải sao! Nếu không nhờ các ngươi thì ta đã bị lừa rồi.” Cam Lộ bị mấy nữ nhân ưa nhiều chuyện làm sợ phải trốn đi ra ngoài, vừa vặn Tiên Y cũng đang ở trong thôn trang của Tứ Hoàng tử, các nàng cũng có thể nhàn rỗi nói chuyện phiếm.

“Vậy ngươi nghĩ như thế nào?” Tiên Y nhìn nữ nhân bị nam nhân chiều hư đến mặt mày đầy đặn này, cười nói.

Cam Lộ trừng mắt, lập tức nói: “Ta nghĩ cái gì mà nghĩ? Đại tỷ nhi nhà ta đã gả chồng, hắn còn muốn mang về Phong Quốc sao? Không có cửa đâu.”

“Vậy còn ngươi?” Tiên Y lo lắng nhìn nàng ta, cái khác không nói, Tiên Y đã qua lại với nàng ta hai năm, nàng ta cùng Ôn phu tử tình cảm rất tốt, chính là nàng ta với chồng trước cũng rất sâu nặng, phỏng chừng nếu năm đó không phải Hoàng thượng tứ hôn, sợ là nàng ta sẽ thủ tiết cả đời. Chỉ là, chồng trước của nàng tuy rằng sau khi thành hôn đối xử rất tốt với nàng, nhưng cuối cùng vẫn bỏ nàng ta đi về nước, thậm chí còn chưa kịp tới nói cho nàng ta, có lẽ ở trong lòng chồng trước, nàng ta không thắng nổi rung chuyển nhất thời của Phong quốc, nam nhân kia lòng mang xã tắc non sông, có lẽ đối với nước với dân là tốt, nhưng đối với nữ nhân của hắn thì lại không tốt một chút nào.

Cam Lộ hít vào một hơi, dùng tay đỡ cằm của mình, ngẩng đầu nhìn bầu trời, khóe mắt có chút ướt át, nhưng nàng vẫn là cố cười nói: “Đều đã qua, ta cùng với phu quân tình cảm rất tốt, ta còn có con.”

Tiên Y gật đầu, không phải sao, nếu Cam Lộ vẫn còn thủ tiết, nếu Nhiếp chính vương kia có tới cầu cưới, nàng sẽ vì Lưu Li mà gả đến Phong quốc, còn hiện tại đã cảnh còn người mất, nữ nhân thường thường luôn đặt tâm tư lên hài tử của mình, nàng và Ôn viện trưởng có nhi tử, đương nhiên không thể đi xa vì người nam nhân năm đó đã bỏ mình ra đi.

Cam Lộ trốn trong vườn, Ôn viện trưởng mỗi ngày đều chạy đến nơi này, tựa như đang sợ hãi có người cướp đi lão bà của hắn, còn vị Nhiếp chính vương Phong quốc kia hình như cũng là tình cũ khó quên đối với Cam Lộ, nghe Kim Phong Hoa nói hắn ta vẫn luôn không lập gia đình, sức khoẻ cũng không được tốt, nhiều năm qua vẫn luôn hỏi thăm về Cam Lộ, nhưng mà thành trấn lúc trước đã bị huỷ, Cam Lộ một đường tới kinh thành, sau này lại thay da đổi thịt thành Quận chúa, nếu muốn tìm được nàng thì đúng là không dễ dàng. Nhiếp chính vương cứ cho rằng Cam Lộ đã chết, chứ không nghĩ rằng nàng không chờ hắn, ngược lại lại gả cho người khác. Trong đó tuy rằng cũng có yếu tố trời xui đất khiến, nhưng thật sự tên nam nhân này quá tự cho là đúng, hắn cho rằng không nói cho Cam Lộ là vì muốn tốt cho nàng, để nàng ở lại Phái quốc cũng là không hi vọng nàng bị nội loạn của Phong quốc lan đến, chỉ tiếc hắn cái gì cũng nghĩ kĩ cho nàng, lại quên mất ngay từ lúc bắt đầu đã lừa gạt nàng, vậy thì đừng hi vọng người khác có thể chờ hắn. Cuộc sống cũng không phải cuốn tiểu thuyết ngôn tình ngược luyến tình thâm cuối cùng có “happy ending”, không phải hai người nào cuối cùng cũng có thể đi đến cuối cùng với nhau, cởi bỏ hiểu lầm, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, Cam Lộ cũng không còn là Cam Lộ của ngày xưa.

“Ngươi nhìn ta làm cái gì?” Kim Phong Hoa có cảm giác liền nghiêng đầu nói.

“Ta suy nghĩ, nếu chàng là Nhiếp chính vương, sẽ cái gì cũng không nói cho ta, sau đó có phải sẽ ném ta ở một nơi gọi là chỗ an toàn không?” Tiên Y đi qua, từ sau lưng ôm lấy hắn nói.

“Ta không có tật xấu đó.” Kim Phong Hoa khinh thường nói: “Đến lúc đó lỡ như nàng chạy theo người khác thì làm sao bây giờ, hơn nữa, nếu ta cảm thấy có khả năng không sống nói nữa, nhất định sẽ mang nàng theo, ta còn sống thương nàng, lúc chết cũng muốn mang nàng theo.”

Tiên Y không khỏi cười đến lớn tiếng, còn không phải sao, Kim Phong Hoa trước nay không phải cái gì mà nam chính đau khổ vì tình, hắn là vai đại ác, là một đại ma đầu, hắn chỉ biết không chiếm được thì hủy diệt, sao có thể vì cái gọi là tốt cho người khác, liền buông tay chứ?

“Nhưng mà, ta thích!” Tiên Y hung hăng hôn Kim Phong Hoa một cái nói: “Bất cứ lúc nào, chúng ta đều phải ở bên nhau.”

Sứ thần Phong quốc không ở lâu thì rời đi, Lưu Li đương nhiên hắn không có cách nào dẫn theo, rốt cuộc nàng ấy cũng đã gả chồng mang thai, còn Cam Lộ, hai người coi như bỏ thời gian ngồi xuống nói chuyện một lúc, chỉ tiếc Cam Lộ tuyệt đối không thể còn có liên hệ gì với hắn, chung quy hắn vẫn phải thất vọng rồi.

Phong quốc lần này tới, là vì muốn tuyên cáo Hoàng đế bọn họ đã không còn nữa, nhi tử của Hoàng đế lại ở trong trận rung chuyển kia ngỏm củ tỏi, hiện tại người đang ngồi trên ngai báu là một đứa trẻ con, là cháu trai của Hoàng đế, còn Nhiếp chính vương lại là huynh đệ của Hoàng đế thế nhưng vẫn luôn phụ tá đứa nhỏ này để nó có thể tự mình chấp chính. Một đứa con nít làm Hoàng đế? Không nói Phong quốc, các nước khác cũng coi như là lần đầu tiên thấy được, rốt cuộc dựa theo tình huống của các quốc gia khác, Nhiếp chính vương chắc chắn sẽ đăng cơ, dù sao Hoàng đế không có nhi tử, Nhiếp chính vương lại là huyết mạch hoàng gia, vì cái gì lại không thể làm Hoàng đế? Thậm chí còn có không ít người cảm thấy hoặc là Nhiếp chính vương này có bệnh về đầu óc, hoặc chính là trong người có bệnh, căn bản không có con nối dõi được, mới có thể an tâm phụ tá một đứa cháu còn là trẻ con. Đến nỗi dù cho Nhiếp chính vương trung thành với Hoàng đế, lòng mang chính nghĩa, ở một thời đại mà thiên gia (gia đình vua) người có cùng huyết thống rất lạnh nhạt với nhau, căn bản không có mức độ đáng tin, bọn họ càng nguyện ý tin tưởng suy nghĩ của bản thân. Ít nhất Đại Hoàng tử nghĩ như vậy, bởi vì hắn không có con trai, còn Hoàng đế tuy rằng không hạ nặng tay với hắn, nhưng vẫn ở trong tối rút từng chút một phạm vi hoạt động của hắn, cắt đứt mạng lưới quan hệ của hắn, làm hắn dần dần cảm thấy bị cản trở, cảm thấy khó có thể thở. Huống chi lấy Phong quốc làm ví dụ, cho dù Vưu Xuân Sinh đã chết, vẫn còn có nhi tử Vưu Xuân Sinh, cho dù Hoàng đế chướng mắt Vưu Xuân Sinh lười nhác vô năng, ông cũng có thời gian bồi dưỡng cháu trai mình, thậm chí tự sinh thêm vài đứa nhỏ khác, để cho Vưu Xuân Sinh làm phụ tá. Còn hắn, nếu không thành công, vậy chỉ có một chữ “chết”. Cho nên Đại Hoàng tử, lại chờ không được. Vào một ngày nào đó sau khi hắn chứng thực thân thế Mộng Cơ, sẽ bắt đầu kế hoạch của hắn.

“Đại hoàng tử đưa ra muốn từ trong tay Trịnh Dịch Hiên mua Mộng Cơ trở về.” Quan Kỳ vẫn luôn đang đợi tin tức này, hôm nay cuối cùng cũng thành công.

“A? Trịnh Dịch Hiên đồng ý sao?” Kim Phong Hoa nhướng mày, thích thú ngồi ở dưới tàng cây phẩm trà ngắm hoa.

“Không có, còn làm loạn một trận.” Quan Kỳ nói.

“Vậy làm cho bọn họ náo loạn cho tốt đi.” Kim Phong Hoa híp mắt cười nói.

Sự việc của Nhiếp chính vương Phong quốc còn chưa qua, sự kiện Đại Hoàng tử cùng đại tướng quân lại vì một ca cơ mà náo loạn đến Kim Loan điện đã truyền ra khắp nơi, nghe nói Hoàng thượng đang trên điện đã tức đến hộc máu, cả người ngã xuống, sau đó phải triệu kiến bảy tám thái y hội chẩn, mới khó khăn lắm giữ lại được tánh mạng, có thể thấy được vụ việc nhất thời kia hung hiểm thế nào. Mà cũng đúng bởi vì việc này, nhân tài trên triều đình phát hiện, Hoàng thượng thật sự đã không còn trẻ trung, càng có khả năng không biết khi nào sẽ chết, bọn họ đứng thành hàng thời thời khắc khắc chờ đợi bên ngoài, chuyện tòng vua lên ngôi luôn là mục tiêu để nhóm thế gia phải đánh cuộc. Đương nhiên, cũng có người tử trung với Hoàng thượng, đối với việc Đại Hoàng tử muốn một ca cơ mà làm Hoàng đế tức đến hôn mê thì cực kì bất mãn, cho rằng Đại Hoàng tử tự ý làm theo ý mình, chẳng những lén lút muốn cứng rắn đem Mộng Cơ tới phủ của mình, sau đó không lâu lại tuyên bố phải vì nhà mẹ đẻ của Mộng Cơ mà lật lại án sai, kinh thành đã muốn điên loạn.

Mọi người vốn chỉ cho rằng Mộng Cơ là một ca cơ bình thường có chút tư sắc, lại không ngờ rằng người ta cũng có lai lịch, nhà nàng ta năm đó là vật hi sinh của triều đình loạn lạc của nhà tiên đế, cũng là ở thời của phụ thân tiên đế trở thành Mạnh gia hiển hách nửa triều, phụ thân tiên đế có một sủng phi họ Mạnh, chỉ tiếc không con, tuy rằng được sủng ái lại không có trợ lực gì cho Mạnh gia. Nhưng cũng không sao, Mạnh gia trước giờ đều không dựa vào nữ nhân, bọn họ cưỡi ngựa đánh giặc, bọn họ vào triều làm quan, có thể nói hai triều đế vương đều dựa vào Mạnh gia để ngăn cản giặc ngoại xâm, trấn an dân sinh, bọn họ tồn tại như một bảo tàng chói mắt nhất, vào lúc ấy, ai không biết Mạnh gia? Nhưng mà tới thời đương kim thánh thượng lại không dựa vào như lúc trước, Mạnh gia lại bị người ta hãm hại nói có lén lui tới với Xuy quốc, lúc ấy bởi vì tiên đế già nua mà triều đình lâm vào hỗn loạn, ai sẽ thật sự đi kiểm chứng chuyện nhỏ này, mặc kệ có hay không có, Mạnh gia cũng trở thành vật hi sinh trong chiến tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế. Từ việc có người báo lên, đến khi Mạnh gia toàn môn xử trảm cũng chỉ mới thời gian hai tháng sau, một thế gia sừng sừng trăm năm, cứ như vậy mà biến mất ở trong lịch sử bụi bặm, thậm chí tới triều này, ai cũng không còn nhớ rõ, nhắc tới. Đây không thể không nói là một chuyện xưa bi ai.

Chỉ là, tới lúc triều đại nên thay đổi, Mạnh gia lại theo Mộng Cơ xuất hiện, cho dù là tuyên cáo đường hoàng trong nhà bọn họ chỉ còn lại một nữ nhân, nhưng cũng chưa rời khỏi sân khấu lịch sử, có người thậm chí còn muốn bày tỏ lòng thành với trữ quân duy nhất nên cầu cưới nữ nhi Mạnh gia đã từng phải chịu nhẫn nhục.

“Mạnh Dạ Lai…” Kim Phong Hoa đứng trong đêm tối nhìn về hướng hoàng cung, Thạch lão đại phu mới vừa đi, con lão đang làm ở Thái Y viện, tất nhiên biết tin tức nhanh hơn người khác.

“Chủ tử, vị quý nhân kia tới.” Xem cầm khoác ánh trăng đi đến, nói nhỏ.

“Đều chuẩn bị tốt?” Kim Phong Hoa nhấc chân liền đi về phía hậu viện.

“Đều chuẩn bị tốt.”

Mấy chiếc xe ngựa ở hậu viện chuẩn bị thỏa đáng, một vị nữ tử mặc theo áo choàng ôm theo một hài tử đứng ở xe ngựa từ trước, chờ đợi Kim Phong Hoa.

“Thỉnh an quý nhân, mời quý nhân lập tức lên xe đi.” Kim Phong Hoa giơ tay nhỏ giọng nói.

“Ngươi…… Đa tạ.” Nàng kia tạm dừng một chút, ôm hài tử ngồi vào xe ngựa, muốn nói cái gì, cuối cùng cái gì cũng không nói.

Gió đêm thổi bay mành cửa sổ xe, trong đêm đen có lẽ người khác cũng chưa thấy rõ, nhưng Kim Phong Hoa lại thấy rõ nữ tử mang vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở trong xe ngựa, đúng là thê tử của Vưu Xuân Sinh Tứ Vương phi.

Bình luận

Truyện đang đọc