DUYÊN LÀM PHU QUÂN



 
Editor: Thanh Việt
 
Tiên Y sau khi sinh hồi phục rất nhanh, không nói Trần thị có nhiều phương thuốc bổ dưỡng, ngay cả Thạch nương tử cũng có thủ pháp “mát-xa” bậc nhất, còn chưa ở cữ xong, vóc người đã khôi phục hơn phân nửa, tuy rằng bụng còn chưa khôi phục hoàn toàn nhưng cũng nhỏ đi nhiều so với khi sinh. Lễ tắm ba ngày không mời quá nhiều người, ngoài mấy người Lương thị còn có Tiết Trần thị quen biết ở phủ Đại Công chúa lần đó, Tiết Đại cô nương lần này không có đi theo, nghe nói trong nhà đã định nhà kết hôn cho nàng ta, tuỳ tiện đi lại bên ngoài cũng không tốt. Thu Cảnh từ sáng sớm đã đến, còn mang theo rượu thuốc tổ truyền trong nhà giúp cho mạch máu lưu thông, chuyên môn điều trị thân thể cho sản phụ sau sinh. Tất cả mọi người đều là người quen, cũng không có nhiều quy củ, về nhà cùng ngày hôm đó luôn, chỉ là trước khi đi đều khen không dứt miệng nữ nhi của Kim Phong Hoa, bởi vì dù cho ngũ quan chưa hoàn toàn hiện ra, cũng có thể nhìn ra được, con bé sau này sẽ rất giống cha nó.
 

Nữ nhi giống cha dường như đã là lệ thường, nhưng theo từng ngày Đại cô nương trưởng thành, Tiên Y rất buồn bực phát hiện ra, nữ nhi này đúng thật là không giống nàng, trừ hình dạng lỗ tai. Cũng chỉ có lúc này, Tiên Y mới cảm thấy may mắn vì Kim Phong Hoa lớn lên quá mức diễm lệ, không giống nam tử, bằng không nếu trượng phu cao lớn thô kệch, nữ nhi nàng cũng không cần gặp người nữa. Đây cũng không phải chưa từng có ví dụ, nói về bằng hữu kiếp trước của Tiên Y, ngũ quan rõ ràng rất xinh xắn, nhưng bởi vì giống cha, mặc quần áo nam sinh vào đúng là đại soái ca, nhưng mặc váy vào, mọi người đều hoài nghi cô nàng là giả gái, đừng có tin tưởng vào mấy cuốn tiểu thuyết, nói nữ chính giả nam trang thì đẹp trai, mặc nữ trang lại dịu dàng khả ái, theo kinh nghiệm của Tiên Y nhiều năm, trừ phi chỉnh dung thì gần như không có khả năng, bởi vì nữ tử dù có mặc y phục của nam thì cũng rất dễ bị nhận ra bởi vì vẫn có khí âm nhu bên trong, còn chân chính mặc nam trang không bị nhận ra còn có thể đổi lại nữ trang thì tuyệt đối không phải cái gì nhu mỳ giai lệ, mà là vẻ ngoài trung tính. Nói về Kim Phong Hoa, từ nhỏ khó phân biệt được giới tính của hắn, nhưng bây giờ đã trưởng thành, cử chỉ cũng thành hình cả, trừ phi hắn thật sự muốn nguỵ trang thành nữ, bằng không dù tính là mặc y phục của nữ vào cũng sẽ không dễ bị người ta nhận sai. Huống chi trong kinh thành còn có một chuyện được lưu truyền, nghe nói có một nữ nhi võ tướng từ nhỏ tới lớn đều giống cha như đúc, kết quả đến khi mười sáu mười bảy tuổi thì thành lưng hùm vai gấu, mặt to mũi rộng, thẳng đến năm hai ba tuổi mới gả cho một tiểu quan biên thành, làm thành chuyện tiếu lâm cho người ta bàn tán một thời gian dài.
 
Vuốt khuôn mặt tinh tế trắng nõn của nữ nhi, Tiên Y thở dài, nữ nhi hẳn là phải cảm ơn cha của nó, bằng không tương lai nói không chừng gả cũng không được.
 
Kim Phong Hoa đối với việc nữ nhi giống mình rất là đắc ý, hơn nữa với tính cách của hắn, nếu sinh một đứa con trai có khi còn không được yêu thương nó như hiện tại, hắn bây giờ không sợ lão bà nói hắn nữ tính, không sao cả, nữ nhi giống nắn, cho dù hắn có vẻ ngoài giống nữ nhân thì cũng là một nam nhân khuynh quốc khuynh thành, bộ dạng này của nữ nhi trong tương lai có khi còn có thể gây hoạ một phương, hiện tại hắn đã có thể dự đoán tương lai có bao nhiêu thiếu niên người trước ngã xuống, người sau tiến lên muốn vào phủ ngoại nhà mình.

 
Chỉ là hắn có tâm trạng tốt, không có nghĩa là hắn không mang thù, bất luận tiểu lục có phải chỉ là gã sai vặt thôi hay không, gã cũng là thuộc hạ của Kim Phong Hoa hắn, huống chi lần này người bị hại là lão bà hài tử của hắn, thù này sao có thể không báo? Hai bà mụ bị đổi kia hắn cũng đã tra qua, đều là người thường, lại bị hắc y nhân võ công cao cường mang vào, còn đe doạ người nhà hai người họ, chỉ vì muốn hại chết Tiên Y cùng hài tử. Nhưng mà Kim Phong Hoa cũng rất rõ ràng, Mộng Cơ có lẽ cũng không nắm chắc ả đổi người sẽ hữu dụng, lần này bất quá chỉ là thử, đến nỗi Lộ Song xuất hiện, Kim Phong Hoa cũng không cho rằng thực sự có đầu đất nào mưu đồ chuyện bí mật lại có thể để một tiểu nha đầu cái gì cũng không hiểu nghe thấy, phủ Đại Công chúa cũng sẽ không để một nha đầu như vậy hơn nửa đêm rời phủ đi báo tin. Cho nên ý nghĩa của lần thử này chỉ sợ còn lớn hơn, nếu nói, Kim Phong Hoa hắn chỉ là một quan lại bình thường, vậy hậu quả sẽ như thế nào? Tiểu lục bị trả lại Kim phủ, Tiên Y cùng hài tử bị bà mụ mưu hại, hắn thì khi được Lộ Song báo tin tâm địa yếu mềm, không nói được còn sẽ sinh oán hận với Đại Công chúa, bởi vì một quan lại bình thường sẽ không biết mình đã cản con đường trở thành nữ nhi Quận chúa của Mộng Cơ, sau đó thì sao? Không biết là Mộng Cơ hay Đại Hoàng tử sẽ an bài một chuyện xưa, làm cho hắn kết thù với phủ Đại Công chúa, không nói được còn có thể đầu nhập vào phe bọn họ, kể từ đó, Kim Phong Hoa hắn sẽ trở thành một quân cờ cho bọn họ, Tam Công chúa nói không chừng cũng có thể đè đầu Đại Công chúa.
 
Xem tình huống như vậy, Đại Công chúa hẳn là khinh thường kết bè với Đại Hoàng tử và Tam Công chúa mới bị liên lụy vào.
 
Kim Phong Hoa ngồi ở thư phòng, lại bắt đầu nghịch món đồ chơi xếp gỗ kia, trong lòng lại suy nghĩ, nếu Mộng Cơ đã thử thành công, như vậy sau này hẳn là cũng không dám làm nhiều động tác, đến khi Đại Hoàng tử biết được mình không đơn giản, sau này mượn sức và thử hắn sợ sẽ càng nhiều, ít nhất sẽ không muốn cho mình gia nhập vào phe Trịnh Dịch Hiên hoặc là Vưu Xuân Sinh.
 
“Chủ tử, tra qua rồi, có thể chui vào chỗ trống trong phủ chúng ta đều là cao thủ, trừ bỏ một kẻ ngu xuẩn ở đầu tường, gần như không còn bất kì manh mối nào khác.” Quan Thư ở phương diện này coi như là người thạo nghề, đã điều tra xong tất cả mọi đường.
 
Kim Phong Hoa gật đầu, không đáp, hắn đang nhớ lại những người ở kiếp trước Đại Hoàng tử nắm trong tay, muốn nói là có cao thủ như vậy hay không, xác thật là có, nhưng không nhiều lắm, còn đều bảo vệ bên cạnh gã ta, lấy tính cách của Đại Hoàng tử, tuyệt đối sẽ không phái người như vậy tới chỉ để đổi hai bà mụ, như vậy người tới có khả năng là của Mộng Cơ. Lại liên tưởng đến cuối cùng hắn bị bắt, cũng có nhóm người như vậy canh bên cạnh, bằng không sao hắn có thể dễ dàng giơ tay chịu trói, những người lợi hại đó, rốt cuộc có lai lịch gì? Chỉ là một ca cơ, lại có quan hệ hợp tác với Đại Hoàng tử, quan hệ giữa ả ta với Trịnh Dịch Hiên cũng không tốt đến nỗi có thể dùng ám vệ của y, nữ nhân này thật không dễ nhìn thấu. Chỉ là, cũng không ảnh hưởng việc Kim Phong Hoa tìm chút chuyện cho ả.

 
“Mộng Cơ lén lút năm lần bảy lượt muốn lấy cái vòng cổ kia, lần gần đây nhất thậm chí còn muốn giết người đoạt bảo, đã có manh mối gì chưa?” Kim Phong Hoa cầm món đồ chơi xếp gỗ, quay đầu hỏi.
 
“Mặc kệ là vật chứng hay nhân chứng cũng có đủ.” Quan Kỳ đáp.
 
Kim Phong Hoa híp mắt thấp giọng nói: “Không cần vật chứng cũng không cần nhân chứng, chỉ cần văn bản món đồ, làm ra hai cái, một cái đưa cho Trịnh Dịch Hiên, một cái đưa đến phủ Quận chúa.”
 
“Bọn họ sẽ tin sao?” Quan Kỳ có chút không tin tưởng nói.
 
“Không sao, tin hay không cũng vậy, phủ Quận chúa đương nhiên sẽ đi hỏi Lưu Li, còn Trịnh Dịch Hiên, dù cho y không tin cũng sẽ đi xác minh lại, đây là ưu điểm của y, cũng là khuyết điểm.” Kim Phong Hoa thở hắt ra nói, kiếp trước hắn đã giao tiếp rất nhiều với người này, sao lại không biết thói quen của y.
 

“Chủ tử, người người sai thuộc hạ tìm đã tìm được rồi.” Quan Thư lại nói.
 
Kim Phong Hoa nâng mi, hỏi: “Người đâu?”
 
“Ở nơi giao gần kinh thành, ba năm trước đây gặp phải người không tốt, hiện giờ chỉ sống có một mình, rất cực khổ.” Quan Thư trả lời.
 
“Cho nàng ta một ân điển, giữ lại sẽ có chỗ dùng.” Kim Phong Hoa lúc này mới cảm thấy tâm tình tốt lên chút, phần đại lễ này, phải để sau mới có tác dụng.
 
Tiên Y vừa mới dỗ nữ nhi ngủ, liền thấy Du nhi mang theo đồ chơi cẩn thận đi đến, hốc mắt đỏ lừ, làm nàng đau lòng một phen.
 
“Du nhi, tới, đến chỗ nương này.”
 
Du nhi ở ngày thứ hai sau khi Tiên Y sinh đã biết tin, vẫn luôn muốn tới, nhưng Trần thị và nhũ mẫu sợ nó ảnh hưởng đến Tiên Y nghỉ ngơi, nên vẫn luôn không cho nó tới, trước đó vài ngày mới vội vàng gặp mặt, lúc này hẳn là thời điểm nó ngủ trưa, tiểu tử này sợ là trộm đi ra ngoài.
 
“Nương, đây là muội muội?” Du nhi nhìn đứa bé trắng nõn như búng sữa, đôi mắt sáng rực.
 
“Là muội muội con, bây giờ còn rất nhỏ, chờ muội muội con trưởng thành, có thể đi chơi với con.” Tiên Y vuốt đầu Du nhi nói.
 
“Nương, có muội muội, người còn thương con sao?” Du ca nhi ôm trái tim thuỷ tinh hỏi.
 
Tiên Y ôm chầm lấy con, hôn một cái thật mạch: “Đương nhiên, con là nhi tử của ta, ta không thương con thì thương ai?”
 
Du nhi tức khắc vui vẻ ra mặt, nhiều ngày sợ hãi như vậy đã vơi đi phân nửa, chỉ chốc lát đã mệt mỏi, đầu nhỏ gục gặc, lại còn kiên trì nói: “Nương, con có thể ở chỗ này cùng người không?”

 
Tâm Tiên Y lập tức tan chảy, để nhi tử nằm qua một bên của mình, cởi áo khoác cho nó, cho nó chui vào trong chăn, mới vừa kể một nửa đầu câu chuyện, nhóc con này đã miễn cưỡng không được ngủ mất, Tiên Y sờ sờ đầu nó, đây tuy không phải do nàng sinh ra, nhưng có điều còn quan trọng hơn, đây là đứa bé đầu tiên của nàng từ khi đến thế giới này, cũng là nàng một tay chăm sóc, tình cảm tất nhiên không thể so sánh với người khác, ngay cả nữ nhi mới sinh ra, bởi vì chưa thể nói chuyện, không giao lưu được, ở trong lòng nàng cũng kém hơn Du nhi.
 
Nhũ mẫu một đầu đầy mồ hôi từ bên ngoài đi vào, Tiên Y không nói gì, khoa tay múa chân một chút, nhũ mẫu kia liền nhẹ nhàng thở ra đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ba mẹ con, mùi hương vốn khó ngửi đã tan đi, chỉ còn lại một mùi sữa ngọt ngào trong không khí làm nàng cũng mơ màng sắp ngủ. Nằm xuống cọ cọ, lại thấy một thứ gì đó đang đè trên người, Tiên Y duỗi tay sờ, thì ra là món đồ chơi Du nhi mang đến, nàng vô thức cầm lấy món đồ chơi đó, định để sang bên cạnh, lại phát hiện đây cũng là đồ chơi xếp gỗ, tuy rằng số khối không có nhiều như lần trước Kim Phong Hoa cho nàng xem, nhưng nhìn tình trạng sơn trên nó đã phai bớt, có thể thấy đây là thứ Du nhi thường xuyên chơi. Tiên Y cầm món đồ chơi lên, chỗ khác thì tương đối mới, chỉ có một vài chỗ cá biệt bị màu đi chút ít, đây cũng có quan hệ với công nghệ của thời đại này, đặc biệt ở đây không có sơn đẹp tốt, không xài được lâu sẽ tróc bớt.
 
Lại nhìn mấy vết cắt trên xếp gỗ, có nơi nông có nơi sâu, Tiên Y không hiểu ma xui quỷ khiến gì lại liều mạng xếp lại, dựa theo mấu nối của nơi có vết tích sâu, thí nghiệm rất nhiều lần, ngay từ đầu cũng không xếp được hình gì, nhưng thay đổi nhiều góc độ mấy lần, cũng có thể thay đổi mấy khối gỗ, đến lúc Du nhi tỉnh dậy, Tiên Y cuối cùng cũng đã xếp được một con bướm.
 
“Nương, người cũng xếp được con bướm ạ?” Du ca nhi xoa đôi mắt ngồi dậy nói.
 
Tiên Y bóp cỗ cổ, hơi mang mệt mỏi nói: “Bình thường con hay xếp cái này sao?”
 
Du ca nhi gật đầu, ngáp một cái nói: “Cái này còn có thể xếp thành quả táo, mèo nhỏ, nhưng con lại thích xếp con bướm nhất."
 
Tiên Y nhìn con bướm trong tay, suy nghĩ điều gì đó, món đồ chơi này không biết Kim Phong Hoa đã từng thử xếp thành hình mà chủ nhân nó yêu thích nhất chưa?
 
Tác giả có lời muốn nói: Vốn đang nói hôm nay có thể ở nhà, kết quả mẹ gọi điện một cái, lập tức liền phải chạy tới chỗ nhị vị phụ huynh ăn cơm, nếu trở về sớm thì sẽ viết thêm một chương, cứ hy vọng đi〒▽〒
 
Mộng Cơ sẽ không sống quá tốt, Kim Phong Hoa cũng chuẩn bị không ít thứ trong tay. Nhưng mà, Mộng Cơ tạm thời bất tử, Lộ Song chường mặt ra sau sẽ không còn may mắn như vậy, rất nhanh sẽ phải nhận cơm hộp.


Bình luận

Truyện đang đọc