DUYÊN LÀM PHU QUÂN



 
Editor: Thanh Việt
 
Tưởng thị sau nói xong, tim cũng đập bình bịch trong ngực, nàng ta biết mình nói như vậy là mười phần lớn mật, đây không phải là lời một nữ nhân đúng nghĩa nên nói, đây đều trái ngược so với sự giáo dục từ nhỏ ở nhà mẹ đẻ của nàng, nhưng mà nàng ta muốn nói nói, muốn làm, nàng ta muốn phát tiết hết ra, chỉ có làm như vậy, mới có thể biết được có thành công hay không. Nếu không làm, có lẽ thật sự cả đời nàng ta chỉ có thể làm quả phụ.
 

Đợi trong chốc lát, Tưởng thị thấy Kim Phong Hoa vẫn nhìn mình, không nói gì, một loại ánh nhìn như mang đến hi vọng cho nàng, nàng run run một chút, nhịn không được cười nói: “Ngươi đừng cho là ta chỉ đang thùng rỗng kêu to, cũng đừng cho là ta đang thử ngươi, không biết nội tình gì.”
 
Nàng ta thấy Kim Phong Hoa vẫn là vẻ mặt không động đậy, trong lòng quýnh lên nói: “Ta biết nếu trong tay ngươi có lược, ta đã biết hai phòng còn lại trong tay có vật gì.”
 
Kim Phong Hoa đặc biệt lưu ý tới ý tứ trong lời nói của nàng ta, xem ra thứ này quả nhiên có ý nghĩa sâu xa, không chỉ một nhà bọn họ mới có thứ này, đại phòng và tam phòng cũng có, chỉ là chưa nói cho hắn nghe thôi. Cũng đúng, cho dù hắn là đương gia nhị phòng cũng chỉ là được nhận nuôi, bọn họ không cần phải nói bí mật của Kim gia cho hắn, nhưng mà Tưởng thị này sao lại biết được?
 
“Ta biết nhiều hơn so với tưởng tượng của ngươi.” Tưởng thị đi đến bên cạnh Kim Phong Hoa phả hơi thở như lan nói.
 

“Vậy ngươi biết cái gì?” Kim Phong Hoa nghiêng đầu nhìn nàng, nhìn đến tim Tưởng thị cũng phải say.
 
Gương mặt Tưởng thị ửng đỏ, vẻ mặt chắc chắn nhìn Kim Phong Hoa nói: “Ta biết ba loại đồ vật này có thể cởi bỏ một điều bí mật, tỉ như là bảo tàng mê hoặc của tổ tông Kim gia.”
 
Kim Phong Hoa lén thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra Tưởng thị chỉ biết bề nổi, tưởng rằng là chuyện đơn giản, bảo tàng gì mà có thể làm cho Xuy quốc phái sát thủ đến diệt Kim gia, bảo tàng gì mà có thể để cho tằng tổ phụ Kim gia đem tách ra thành ba phần đặt vào của hồi môn của thê tử, lại không cho bọn họ lấy ra? Đồ vật kia nhất định là có nguy hiểm cùng tác dụng vượt quá mức bình thường, nhưng mà, hắn đã có chí ắt sẽ lôi ra được.
 
“Ta làm sao biết được ngươi không phải đang nói bậy?” Kim Phong Hoa tránh khỏi nàng ta đi đến một cái ghế khác ngồi xuống, nét mặt tỏ ra không tin tưởng hoàn toàn.

 
Tưởng thị dù thông minh cũng chỉ là một nữ nhân, hơn nữa còn mến mộ Kim Phong Hoa, trong tâm lí đã thua từ bước đầu tiên, cho nên dù trong lòng nàng ta biết rõ đây chỉ là lời nói khách sáo của Kim Phong Hoa, cũng nhịn không được nói: “Nhị phòng là một cái lược hư, đại phòng là quyển sách ca dao của Phong quốc, tam phòng là một món đồ chơi của trẻ con bị hư. Điều này ta chính tai nghe thái bà bà nói, cho dù lúc đó là do bà ta lén mật thám với công công, ta nghe lén mà thôi. Nghe nói, tin tức này phải cho đến trước khi trưởng bối lâm chung mới có thể nói cho tiểu bối, không phải là vạn bất đắc dĩ, tất nhiên không thể tìm được bí mật trong đó. Giống như là tuyên thệ vậy.”
 
Kim Phong Hoa lại nghĩ rất xa, lão thái thái đại phòng cũng xuất thân thế gia, tuy rằng tính tình hiếu thắng thích khống chế tiểu bối, nhưng cũng sẽ không ba lần bốn lượt cố nhét người vào nhị phòng hắn, như thế là chuyện không màng thể diện, thực sự không giống như là một cáo mệnh phu nhân có thể làm ra được. Từ lúc bắt đầu là thân thích nhà mẹ đẻ của bà ta, sau cùng che dấu cũng từ bỏ, mua nhiều mấy thứ đồ chơi ngàn dặm xa xôi đưa vào cạnh người hắn, trước kia chỉ cảm thấy là lão thái bà đó điên rồi, hiện tại xem ra chỉ sợ là lão thái bà đó cảm thấy mình sống không được bao lâu, nếu tìm không thấy bảo tàng, bà ta phải duỗi chân đi về phía tây, vì vậy việc chỉ để ý chuyện trước mắt cũng không quá kì quái, càng miễn bàn đến Đại lão gia biết nội tình, tư chất của lão không bằng Nhị lão gia, lại rất coi trọng tiền bạc, bảo tàng như vậy đủ dụ hoặc để lão một mắt nhắm một mắt mở nhìn lão nương mình lăn lộn, dù sao lão nương không làm được, nói không chừng hắn có thể tạo ra một chiêu sau. Suy nghĩ thông suốt, Kim Phong Hoa không khỏi cảm thấy kiếp trước rốt cuộc Trịnh Dịch Hiên đã có cơ duyên xảo hợp cỡ nào mới có thể lấy được ba thứ đồ này, cuối cùng tìm được thứ bên trong, hay là nói lúc ấy Kim gia có người biết tin phản bội Kim gia, nói bí mật cho Trịnh Dịch Hiên…
 
Kim Phong Hoa ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng thị, khả năng này không phải không có.
 
“Ngươi không tin ta?” Tưởng thị thấy Kim Phong Hoa như đi vào cõi thần tiên, gấp gáp nói.
 
Kim Phong Hoa ước chừng một chút, sợ là Tưởng thị này đã hỏi không được chuyện gì nữa.
 
“Ngươi không tin cũng không được.” Tưởng thị cười lạnh nói: “Ta biết rất nhiều chuyện của ngươi, nếu ngươi dám không đối tốt với ta, ta liền nói chuyện của ngươi ra ngoài.”
 
Kim Phong Hoa nhíu mày: “Ta có chuyện gì đáng giá để ngươi nói ra?”
 
“Bên cạnh ngươi có một số ngươi sẽ làm việc cho ngươi, ngươi là có mục đích mới vào Kim gia, sau lưng ngươi nhất định còn có âm mưu, ngươi căn bản không hề đơn giản như lời đồn bên ngoài.” Tưởng thị vốn chỉ là uy hiếp, kết quả càng nói càng hưng phấn, phảng phất như nàng ta đã nhìn ra được Kim Phong Hoa bất phàm, còn có bối cảnh phía sau mạnh mẽ rộng lớn.
 
“Tẩu tử, ngươi thật sự đã nghĩ nhiều.” Kim Phong Hoa đứng lên liền muốn đi ra ngoài.
 
“Ngươi đừng đi!” Tưởng thị giống nhau điên rồi ôm lấy Kim Phong Hoa từ phía sau, thổ lộ nói: “Ta thật sự thích ngươi, thật sự thích ngươi, ta không cần danh phận, chỉ xin ngươi lâu lâu có thể đến bên cạnh ta, chỉ cần ngươi nguyện ý, cái gì ta cũng có thể đáp ứng ngươi, bên ngoài chúng ta vẫn là quan hệ thúc tẩu.”

 
Kim Phong Hoa hận không thể một chưởng đánh chết nàng ta, nhưng hắn vừa muốn xoay người, liền thấy Quan Kỳ ở bên cửa sổ bày ra một dấu tay, ngọn lửa giận của hắn lập tức bị áp chế.
 
“Đây là chuyện không có khả năng, tẩu tử, ngươi là thê tử của đại ca, ta là đệ đệ của ngươi, lời này sau này đừng nói nữa.” Kim Phong Hoa làm như bất đắc dĩ nói.
 
“Không!” Tưởng thị phát giác Kim Phong Hoa không đẩy mình ra, suy nghĩ trong lòng rốt cuộc không kìm được mà phát ra, giọng nói cũng cao rất nhiều nói: “Phong Hoa, Phong Hoa, ta chưa từng thích đại ca ngươi, ngươi biết ta gả cho đại ca ngươi có bao nhiêu khổ không? Phong Hoa, từ ánh mắt đầu tiên ta thấy ngươi đã thích ngươi, ngươi……”
 
“Đại tẩu, ngươi buông ta ra!” Kim Phong Hoa trốn thoát dễ dàng từ trong ngực Tưởng thị, vừa muốn nói tiếp, của thư phòng đột nhiên mở ra.
 
Kim Thành Nghiệp vẻ mặt tức giận cực độ đứng ở cửa, Tưởng thị chỉ vừa liếc mắt một cái, liền hoàn toàn xụi lơ trên đất.
 
“Nhị…… Nhị ca, đây là hiểu lầm, đệ……” Kim Phong Hoa tiến lên nói nói loạn, cả người đều giống như muốn bị thiêu cháy.
 
“Ta biết, ta biết.” Hắn đã đứng ở cửa đều nghe được, tam đệ hắn thật sự đã tùe chối rõ ràng như vậy, tẩu tử tốt của hắn thế mà còn dám bá vương ngạnh thượng cung*!
 
*Bá vương ngạch thượng cung: cưỡng ép người khác quan hệ với mình (xxoo :v)
 
“Cái kia, Tiên Tiên bên kia sợ là muốn tìm ta, ta liền đi trước.” Kim Phong Hoa liền giống như có quỷ đuổi theo, vài bước liền ra khỏi thư phòng, chạy xa.
 
Kim Thành Nghiệp cũng thật sự không còn mặt mũi nào nhìn đệ đệ, tổ mẫu nhà mình có loại đức hạnh kia, ai biết mỹ nữ không đưa được, quả tẩu lại muốn tự tiến thân, rốt cuộc nàng ta đem đại ca đã chết của hắn đặt ở chỗ nào, đem thể diện của Kim gia đặt ở chỗ nào!
 
“Vô sỉ! Vô sỉ!” Kim Thành Nghiệp cảm giác đầu mình choáng váng đến nơi, hắn chỉ vào mặt Tưởng thị trên đất nói: “Ngươi tiện nhân không giữ đạo nữ tử này! Ngươi! Ngươi chờ đó!!”
 
“Không phải, không phải ta… Ta không phải…” Đầu óc của Tưởng thị như một cuộn chỉ rối, tâm hoảng ý loạn, chỉ suy nghĩ vì sao Kim Thành Nghiệp lại xuất hiện vào lúc này, sau đó lại nghĩ đến dùng bà tử kia trông cửa, nàng còn cho rằng nàng rất thông minh, nàng cho rằng nàng dùng bảo tàng làm mồi, Kim Phong Hoa sẽ mắc câu, hơn nữa nàng lại không xấu, sau này có thể làm tai mắt cho hắn ở đại phòng, lại không ngờ rằng Kim Phong Hoa vô tình như thế, tin tức của nàng bị hắn nói vài câu đã moi ra sạch sẽ, kết quả cuối cùng còn đặt mình vào đường cùng.
 
“Kim Phong Hoa, ngươi thật tàn nhẫn, ngươi thật tàn nhẫn!!” Tưởng thị hô to với bên ngoài, tròng mắt trừng lớn đến nỗi khoé mắt muốn bị rách toác, một giọt máu từ tuyến lệ chảy xuống theo đường nét của khuôn mặt, thập phần dữ tợn, “Không phải ta sai, không phải ta sai, là hắn…… Là hắn…… Ưm!”
 
Lời nói phía sau còn chưa phun ra, Tưởng thị phát hiện mình không thể động đậy nổi, cũng nói không được nữa, mồ hôi lạnh của nàng chảy ròng ròng, muốn nhìn về phía Kim Thành Nghiệp cầu cứu, chỉ tiếc Kim Thành Nghiệp vô cùng đau đớn nhìn nàng nói: “Chuyện tới bây giờ, ngươi còn muốn ăn vạ người khác, ngươi… Ngươi quả thực đã hết thuốc chữa! Đại ca làm vợ chồng với ngươi, thật là đáng tiếc!”

 
Tưởng thị nghe được câu này, thiếu chút nữa bật cười, nàng dùng ánh mắt căm ghét nhìn chằm chằm Kim Thành Nghiệp, cái gì mà đáng tiếc? Nàng phải gả cho ma ốm kia mới gọi là đáng tiếc, vào thời điểm tuổi như hoa nở gả cho tên khốn kia, cái nhận được là bị bỏ mặc, bạo lực cùng với một đám oanh oanh yến yến trong nhà! Nàng hầu hạ trưởng bối, hầu hạ vãn bối, bị kẹp ở giữa thái bà bà và bà bà, bị kẹp ở giữa nhà chồng và nhà mẹ, đời này của nàng không có một ngày sống được sảng khoái, nàng hận, nàng hận không thể làm cho tất cả người ở Kim gia đi chết hết đi, bi kịch cả đời nàng chính là do Kim gia tạo thành.
 
Kim Thành Nghiệp lắc đầu, xoay người không hề nhìn Tưởng thị nữa, hắn đã không còn coi Tưởng thị như người Kim gia.
 
“Gọi nha đầu của nàng tới, đem người mang về đi.” Kim Thành Nghiệp nói với Quan Kỳ đang xấu hổ đứng canh ngoài cửa: “Nói cho thiếu gia nhà ngươi, sau ba ngày, không, ngày mai ta sẽ mang nàng về Hoành thành, giúp ta… nói với hắn là ta không phải.”
 
“Vâng vâng!” Quan Kỳ chỉ có thể đáp lời, cũng không dám ở lâu, trực tiếp ra khỏi viện.
 
Đại a đầu thiếp thân của Tưởng thị tới nhận lại thiếu phu nhân đã sớm bị cảnh cáo tới mức chân cũng mềm nhũn, nhưng nhìn Tưởng thị không thể nói không thể động, nàng ta vẫn tự cổ vũ dũng khí muốn tìm đại phu, chỉ tiếc Kim Thành Nghiệp giận dữ rời đi, phải đến Hoàng phủ xin nghỉ, mà nơi này là địa bàn của Kim Phong Hoa, ai đi quản nàng? Cứ như vậy, nha đầu kia gian nan đỡ Tưởng thị về viện, khóc lớn một buổi tối.
 
Kim Phong Hoa nghe Quan Kỳ báo lại, căn bản là lời đi để ý Tưởng thị, trực tiếp nói: “Ngươi lập tức đem bọn vô dụng ở Hoành thành đến quặng mỏ Hương Châu đi, sau đó tìm Thiên Tự tự mình đi Hoành thành một chuyến đi, đại phòng có sách ca dao cũ của Phong quốc, tam phòng có món đồ chơi cũ được lưu lại, bảo bọn họ đi tìm đi, sau đó làm cái tương tự, tráo đi rồi đem thứ gốc về cho ta.”
 
Quan Kỳ rụt rụt cổ, lần này xem ra chủ tử thật sự nổi giận, ngay cả Địa Tự và Nhân Tự cũng chưa dùng, trực tiếp dùng Thiên Tự, bọn tạp binh kia coi như chết chắc rồi, quặng mỏ chẳng phải nơi tốt lành gì.
 
Kim Thành Nghiệp quả nhiên không nuốt lời, sáng sớm cửa thành còn chưa mở đã mang theo xe ngựa tới Kim phủ nhận người, Kim Phong Hoa còn đang ăn vạ với Tiên Y trên giường, căn bản không nhớ đến chuyện này, chỉ có Quan Kỳ sai người đem Tưởng thị nâng lên xe. Đến nỗi đám nha đầu cô nương mĩ mạo gì đó, Kim Thành Nghiệp căn bản không định đem về Hoành thành, hắn dưới sự tức giận, đem nhóm mỹ nhân mà lão phu nhân đại phòng chọn lựa kĩ càng bán cả thảy cho kỹ viện, giá cả còn không cao, làm tú bà thiếu chút nữa cười rách miệng.
 
Tưởng thị nằm trong xe ngựa, cảm nhận được dưới người có sự xóc nảy, đầu tiên là đờ đẫn nhìn chằm chằm đỉnh xe, sau đó một lúc lâu, mới chậm rãi nhắm hai mắt lại, một giọt nước mắt lăn từ khoé mắt xuống…
 
Tác giả có lời muốn nói: Bị từng miếng sởi tra tấn đến chết, xong rồi, -3- thực xin lỗi ~
 
Tưởng thị chết chắc rồi, sau này sẽ không xuất hiện. Kim Phong Hoa tự giác hy sinh sắc đẹp, nhất định sẽ không để nàng ta sống.
 


Bình luận

Truyện đang đọc